Trả Thủ Tổng Giám Đốc Ác Độc

Chương 52

Dạo gần đây, Vương Thị bổng nhiên rơi vào tình trạng cổ phiếu bị rớt giá nghiêm trọng, mà nguy cơ này là do các hạng mục đấu thầu đều bị người khác giành mất.

Cổ phiếu rớt giá, thị trường biến động, lòng người hoang mang, nhân viên trong Vương Thị bắt đầu đón già đón non xem rốt cuộc có bị thất nghiệp hay không ?

Trong phòng họp.

Vương Vũ Hàn ngồi ở ghế chủ tịch, mặt đầy phẫn nộ liếc nhìn xung quanh.

Trang Mật Ly kế bên cũng kinh sợ, bởi lần đầu thấy Vương Vũ Hàn giận dữ như thế, ngay cả nuốt nước bọt, cô cũng không dám.

“ Vì sao các hạng mục liên tiếp bị người khác cướp mất mà không ai ngăn được là sao ?” – Hắn lên tiếng, giọng cực kỳ lạnh.

Các thành viên trong cuộc họp có thể cảm nhận nhiệt độ trong phòng đã xuống âm độ.

Làm việc cho Vương Vũ Hàn bao lâu nay, bọn họ đều phải chịu sự áp bức vô hình của hắn, mặc dù biết hắn rất nghiêm khắc trong công việc nhưng cũng không một ai muốn từ bỏ công việc này.

Lương cao, hoa hồng cũng không nhỏ nếu đi công ty khác chưa chắc được nhận nhiều ưu đãi như thế, đương nhiên một phần cũng nhờ Vương Vũ Hàn biết điều hành công ty.

Một khi bị sa thải, họ chỉ có nước ăn xin, bởi người mà Vương Vũ Hàn bỏ đi chỉ là thứ phế thải, công ty khác cũng không dám nhận … Helen và Susan là điển hình, nghe nói bây giờ họ đang làm ở quán Bar nào đó ở Thái Lan.

“Bush …” – Hắn lên tiếng, mắt hướng về một thanh niên đang run rẩy.

“ Ngày hôm nay không tìm được lý do thì lập tức cuốn gói khỏi nơi này.”

“ Dạ, dạ … Vương tiên sinh, tôi sẽ đi làm ngay.”

Bush sợ đến mức mặt tái mét, gật đầu như giã tỏi, hối hả chạy ra ngoài mà không biết mình còn đang trong giờ họp.

“ Đã tổn thất bao nhiêu rồi ?”

Trang Mật Ly lật nhanh sổ sách. – “ Vâng, khoảng 200 triệu nhưng đó chỉ là giá của ngày hôm nay.”

Sắc mặt hắn ngày càng khó coi. – “ Những hạng mục khác có gặp trục trặc gì không ?”

“ Ngoài miếng đất mới vừa đấu thầu xong vì do lúc bắt tay xây dựng, độ lún của đất sâu hơn ngoài dự kiến … những hạng mục khác cũng ổn định.”

Hắn suy nghĩ một chút. – “ Các hạng mục khác cứ tiếp tục tiến hành, còn miếng đất bị trục trặc thì dừng lại, bảo người bên xây dựng lo xử lý, nếu không thể tiến hành thì hủy bỏ.”

“ Vương tổng, miếng đất đó chúng ta đấu thầu với giá cao nếu hủy sẽ gây tổn thất gần 500 triệu.” – Người bên quản lý hạng mục nhắc nhỡ.

“ Vậy theo anh tôi nên làm thế nào ?” – Hắn nhàn nhạt hỏi, mắt hướng về tên nhân viên đang cúi đầu vì không biết làm sao.

Hắn hừ lạnh. –“ Nếu không có biện pháp giải quyết thì đừng nói những lời dư thừa với tôi.”

“ Vậy còn việc cổ phiếu rớt giá thì sao ?” – Một nhân viên khác lên tiếng.

“ Ngay mốt, khi phiên giao dịch đầu tiên bắt đầu nếu cổ phiếu vẫn rớt giá thì nhanh chóng gọi qua Mỹ, bảo Mark xử lý.”

“ Vương tiên sinh, bên kia cũng không được tốt cho lắm.” – Nhân viên quản lý hạng mục bên Mỹ lên tiếng.

“ Nếu cậu ta không giải quyết được thì bảo cậu ta ngay lập tức nộp đơn thôi việc cho tôi.” – Hắn gặn từng tiếng một.

Mọi người nuốt nước bọt, Vương tiên sinh bọn họ nổi giận thật rồi.

“ Còn chuyện gì muốn báo cáo nữa không ?”

Mọi người cúi đầu, mặt muốn chạm cả mặt bàn, không một ai lên tiếng.

Vương Vũ Hàn hừ lạnh, vẻ mặt không vui đi thẳng ra ngoài.

Lúc này mọi người mới thở phào nhẹ nhõm, một nhân viên bổng lên tiếng.

“ Vì sao Vương tiên sinh luôn giải quyết chuyện nghiêm khắc như thế ? làm không được là phải thôi việc.”

“ Cậu muốn chết sao ? nói lớn tiếng thế hả ?” – Nữ nhân viên che miệng hắn, trợn mắt nói tiếp.

“ Làm việc với Vương Tổng lâu năm, cậu còn không hiểu tính của ngài ấy sao ? ngài ấy cần nhân tài, cần năng lực, đương nhiên phải quyết đoán.”

Nhân viên nam cười mỉa mai.

“ Ai không biết cô thầm thương trộm nhớ Vương Tổng, cứ bênh vực ngài ấy suốt nhưng mà ngài ấy hiện tại đã có cô thư ký xinh đẹp bên cạnh thì làm gì đối hoài tới loài cỏ dại như cô.”

“ Hừ, nhiều chuyện nhưng cậu nói thư ký xinh đẹp là Trang Mật Ly hay Lăng Tịnh Hy ? … tôi thì chọn Lăng Tịnh Hy vì cô ta dễ hòa đồng hơn.”

Nữ nhân viên vui vẻ nói, Nam nhân viên thở hắt ra.

“ Dù là ai cũng không liên quan đến chúng ta, còn không mau đi làm, muốn bị đá ra khỏi cửa chắc.”

Mấy người nhân viên lần lượt rời khỏi phòng họp, Trang Mật Ly đi ra sau, môi cong lên lạnh lùng.

_________________________

“ Cốc, cốc, cốc …”

Lăng Tịnh Hy gõ vài tiếng trên cửa sau đó đi vào phòng Vương Vũ Hàn.

“ Vương Tổng, cafe của ngài đây ?”

Cô đặt café xuống bàn, lạnh nhạt quay người đi.

“ Khoan đã … em lại đây.” – Môi hắn nở một nụ cười nhạt, nhìn cô.

Lăng Tịnh Hy không do dự, cô hướng phía hắn đi tới, chưa kịp lên tiếng, hắn đã kéo tay cô, hai tay ôm trọn eo cô, khuôn mặt dựa vào bụng cô, vẻ mặt tỏ ra rất hưởng thụ.

Nghe tiếng hắn thở dài, cô khó hiểu hỏi . – “ Mệt sao ?”

“ Ừm …” – Hắn thản nhiên nói cũng thấy buồn cười, người như hắn từ khi nào biết mệt ? nhưng khi nhìn thấy cô, cơn giận khi nãy ở cuộc họp lại biến mất.

Tay hắn bổng siết chặt, khiến người cô áp sát vào hắn hơn.

“ Tôi nghe nói cổ phiếu rớt giá, còn có … các hạng mục bị người ta giành mất.”

Cô có chút khó khăn nói bởi tay hắn bắt đầu chạy loạn phía sau lưng cô.

“ Vương Thị cũng không phải lần đầu gặp chuyện này, có điều …”

Hắn dừng một chút, kéo thân hình nhỏ nhắn đặt lên đùi hắn, Lăng Tịnh Hy nhíu mày nhưng không khàng cự, hắn đương nhiên rất vui.

“ Em đang lo lắng cho anh ?”

“ Tôi chỉ lo mình sẽ bị thất nghiệp.” – Cô trả lời thằng thắng.

“ Dù em có thất nghiệp, anh cũng có thể nuôi em.”

Cô lườm hắn, mắt dán lên màn hình nhìn chăm chú, Vương Vũ Hàn cũng nhìn theo cười nhẹ. – “ Hiểu đó là gì không ?”

“ Chuyên ngành của tôi là kế toán, mấy số liệu phức tạp này tôi không biết.”

“ Không phải bảo em học rồi sao ?” – Hắn nhíu mày.

Ý định của hắn là muốn cô học hỏi thật nhiều để khi hắn điều Trang Mật Ly qua Mỹ phụ Mark thì cô sẽ trực tiếp làm thư ký cho hắn nhưng giờ cô lại nhìn không hiểu ? rốt cuộc trong công ty cô đã học được những gì ?

“ Em vào đây làm rốt cuộc học được những gì rồi ?”

Hắn nhìn cô, dù khó chịu nhưng vẫn nhẹ giọng.

“ Đánh máy, photo hồ sơ, dịch văn bản …”

Hắn thở dài. – “ Được rồi, từ ngày mai, nếu làm xong việc ở bộ phận thư ký thì lên đây, anh sẽ dạy em.”

“ Học để làm gì ?” – Cô nhíu mày.

“ Sau này em sẽ biết, còn bây giờ …”

Hắn kéo dài âm cuối, môi bắt đầu sáp lại gần môi cô nhưng bị cô đẩy ra.

“ Anh đã nói nếu không có lệnh của anh sẽ không ai dám vào, em yên tâm.” – thấy cô phản kháng, hắn cười nhẹ nhắc nhỡ.

“ Tôi tới tháng rồi.”

“ Sao ?” – Hắn nhướng mày.

“ Nếu anh không sợ bẩn, có thể làm.”

Hắn nhíu mày, vẫn không tin, tay luồn vào váy cô thăm dò, khi cảm nhận được thứ đó, hắn nhăn mặt. – “ Tha cho em lần này.”

Hắn ngắt nhẹ má cô. – “ Được rồi, em ra ngoài làm việc đi.”

Lăng Tịnh Hy đứng dậy vừa mới một bước, hắn đã kéo tay cô lại.

“ Ngày mai em đi cùng tôi tới một nơi.”

“ Nơi nào ?”

“ Mai em sẽ biết … được rồi, đi đi.”

Lăng Tịnh Hy khó hiểu nhưng cũng không nhiều lời, cô đẩy cửa đi ra.

Vương Vũ Hàn mắt đầy ý cười nhìn bóng cô, vô thức trong đầu lại nghĩ đến lời nói của Hạ Quân Đồng.

““ Người như cô ta rất thông minh, anh nghĩ cô ta dễ dàng nhu thuận ở bên cạnh anh sau khi anh tổn thương cô ta sâu sắc như thế sao ?””

““… Loại con gái như Lăng Tịnh Hy rất khó nhìn ra tâm tư … tôi thật mong cô ta sẽ trả thù anh, khiến anh phải cự kỳ đau khổ … hahahahaha ….””

Mắt hắn trở nên lạnh lùng, Hạ Quân Đồng nói đúng Lăng Tịnh Hy có thể vẫn còn hận hắn nhưng dù cô hận hắn, muốn trả thù hắn, hắn cũng không buông tha cô.

“ Tịnh Hy, anh sẽ không trách em.”

______________________________

Sáng ngày hôm sau, Vương Vũ Hàn thức rất sớm, còn lôi kéo cô dậy không cho ngủ nướng, thật tức chết mà, chủ nhật cũng không được yên ổn.

Rời khỏi thành phố, Vương Vũ Hàn tự lái xe đưa Lăng Tịnh Hy đi ra ngoại ô.

Tuy không biết hắn đưa cô đi đâu nhưng suốt dọc đường, tay hắn cứ nắm tay cô không chịu buông, cô cũng kinh sợ vì hắn chỉ cầm lái bằng một tay, lỡ xảy ra chuyện thì sao ? bổng mắt sáng lên … nếu chết chung vậy có phải mọi chuyện sẽ kết thúc hay không ?

“ Đến rồi.” – Suy nghĩ bị tiếng nói hắn đánh tan.

Vương Vũ Hàn xuống xe, một tay nắm lấy tay cô, một tay ôm bó hoa oải hương cùng một cái giỏ hoa quả đi về phía trước.

Đường đi lúc đầu nhỏ hẹp nhưng sau đó càng lúc càng rộng hơn, họ cứ đi mãi đi mãi cho đến khi phía trước hiện ra một ngôi mộ trắng rất lớn, lúc đó Lăng Tịnh Hy mới giật mình.

Nơi này chỉ duy nhất có một ngôi mộ, hai bên là cây xanh cùng cỏ dại, phía trước là đồi núi nhấp nhô nhưng nếu đến đây ngắm hoàng hôn quả là rất tuyệt.

Chưa kịp lên tiếng thì Vương Vũ Hàn đã đi đến ngôi mộ trắng, đặt bó hoa xuống, sau đó quỳ trước mộ, bắt đầu bày ra trái cây cùng ít bánh.

Lăng Tịnh Hy cũng chạy đến giúp hắn bày hoa quả, sau đó thấy hắn bắt đầu nghi lễ cúi lạy, cô cũng làm theo.

Sau khi hoàn thành nghi lễ, hắn đứng dậy cúi chào một cái, ánh mắt lạnh lùng biến mất thay vào đó là vẻ dịu dàng, thanh âm cũng trở nên nhẹ nhàng hơn.

“ Ba, mẹ … con đến thăm ba mẹ đây.”

Lăng Tịnh Hy kinh ngạc … là ba mẹ của hắn sao ?

Vương Vũ Hàn nói xong, nắm tay Lăng Tịnh Hy, mười ngón tay đan vào nhau.

“ Hôm nay là ngày dỗ của ba mẹ, con có dẫn một người nữa đến ra mắt ba mẹ, cô ấy tên Lăng Tịnh Hy … là bạn gái của con.”

Lời vừa thốt ra, Lăng Tịnh Hy lặp tức kéo tay lại nhưng không được, vẻ mặt vẫn tỏ ra ngạc nhiên nhìn hắn.

‘ Bạn gái … hắn bảo cô là bạn gái của hắn ?’

“ Tôi là bạn gái anh khi nào ? anh có hỏi tôi sao ?” – Cô chấp vấn.

“ Bây giờ hỏi cũng không muộn, cũng đừng nghĩ có thể cự tuyệt anh.”

Nói xong, hắn ôm cô vào lòng.

“ Tịnh Hy, chúng ta làm lại từ đầu có được không ? anh sẽ không tổn thương em nữa đâu … cho anh một cơ hội đi.”

Lăng Tịnh Hy cười lạnh trong lòng nhưng bên ngoài vẫn là vẻ hờ hững, cô không trả lời mà liếc nhẹ ngôi mộ trắng.

“ Ba mẹ anh vì sao mất ?”

Hắn đẩy nhẹ cô ra, mày nhíu chặt. – “ Không cho phép trốn tránh.”

“ Tôi vẫn cần thời gian, cũng muốn hiểu về anh nhiều hơn … không phải anh nói muốn bắt đầu lại sao ?” – Cô nhàn nhạt nói.

Nghe xong, hắn thở dài nhưng cũng cảm thấy vui, ít nhất cô không cự tuyệt.

Nhìn về bia mộ, giọng nói có chút nặng nề như không muốn nhắc đến quá khứ đau lòng ấy. – “ Họ bị giết chết.”

“ Sao ?”

Tin tức này thật làm người khác chấn động, nhìn về phía hắn, cô thật sự rất tò mò.

“ Là ai ?”

“ Em muốn nghe ?” – Hắn nhìn cô cười yếu ớt.

Lăng Tịnh Hy gật đầu, càng biết nhiều về hắn thì càng biết rõ nhược điểm là gì? Không phải sao ?

“ Được, anh sẽ kể em nghe … chuyện xảy ra 18 năm về trước, lúc đó anh 16 tuổi, Thiếu Phong mới 4 tuổi, ba mẹ anh đều là nhà điều chế dược liệu cho Chính Phủ nhưng họ không sống ở thành phố mà chọn một thị trấn nhỏ để chế dược, họ rất thích nơi yên tĩnh nên đã chọn nơi này cũng là nơi anh chôn cất họ.”

Nhìn về phía chân trời, hắn thở dài.

“ Gia đình anh, cả nhà bốn người sống rất hạnh phúc, cho đến khi …”

Một ngày kia, Vương Lạc, cha của Vương Vũ Hàn vô tình tìm ra loại thuốc quý, sau hơn một năm đều chế, ông và vợ đã điều chế ra thứ thuốc có thể khống chế ma túy khi nó phát tác, điều này dĩ nhiên là thành công lớn nhất nhưng cũng là mối họa gây nên cảnh đẫm máu.

Khi họ đã làm xong dược liệu cũng đã lưu lại tài liệu chuẩn bị chuyển đến Chính Phủ thì một tốp sát thủ đã chặn đường truy đuổi họ, cũng may họ được một nhóm người bí mật do Chính Phủ cử đến bảo vệ nên bảo toàn mạng sống.

Nơi ẩn náo là một nơi hoang vu hẽo lánh, không một bóng người, cứ nghĩ đợi cho mọi chuyện lắng xuống thì đột ngột, họ bị phục kích.

Lúc đó Vương Vũ Hàn cùng em trai trốn dưới tầng hầm, nơi bí mật không ai biết, cha và mẹ thì lại bị bắt, bị tra tấn dã man, cảnh tượng lúc đó mỗi đêm đều đi vào giấc ngủ của hắn, mãi cũng không quên được.

“ Sau đó thì sao ?”

Hắn kể được một lúc thì dừng lại, Lăng Tịnh Hy thấy lòng có chút đau xót, không nghĩ gia đình hắn không khác gì cô, cũng bị thảm sát như thế, có phải vì thế nên hắn mới lạnh lùng tàn nhẫn không ? … nhưng còn gia đình cô, vì sao lại giết họ ?

Vương Vũ Hàn ôm cô vào lòng, đôi mắt đầy tia máu lửa hận nhưng khi ôm Lăng Tịnh Hy, mùi hương trên người cô khiến hắn bình tâm lại.

Sau khi chứng kiến cha mẹ chết thảm, hắn được mấy vệ sĩ không sợ chết xong vào cứu thoát, trên đường tẫu thoát còn phải cõng Thiếu Phong bỏ chạy thật khổ sở nhưng hắn phải sống, vì khi sống mới có thể trả thù cho cha mẹ được.

Khi đến đường cùng, cứ nghĩ cuộc đời chấm dứt nhưng nào ngờ Man Cảnh Ân xuất hiện, cứu hắn một mạng còn dạy hắn võ thuật, còn kết nghĩa anh em với hắn, thế là hắn bắt đầu từ hai bàn tay trắng, cũng bắt đầu đi lên trên con đường đen tối đầy máu me.

Về Thiếu Phong cũng may gặp được Dì Phùng vì lúc đó bà về quê thăm cháu nên may mắn thoát chết, khi gặp lại bà, hắn đã đem Thiếu Phong cho bà nuôi dưỡng, cũng đưa bà cùng cháu và Thiếu Phong sang Mỹ để tránh kẻ thù truy giết.

Thời gian trôi nhanh, lúc hắn được 26 tuổi cũng là lúc hắn đứng đầu hắc bang, thế lực của hắn còn lớn hơn Man Cảnh Ân, cha của Man Cảnh Ân cũng muốn hắn làm lão đại nhưng hắn từ chối, hắn sống đến ngày hôm nay không phải vì danh lợi mà vì muốn báo thù.

Nghe đến đó, Lăng Tịnh Hy bất chợt lùi lại vài bước, ánh mắt có chút phức tạp nhìn hắn, trong lòng có chút sợ hãi cũng có chút thương tâm.

Thấy cô trốn tránh, lòng hắn trùng xuống, tay nắm chặt tay cô kéo lại gần hắn, ánh mắt đầy thâm tình nhìn cô.

“ Cả thế giới có thể sợ anh nhưng em thì không được.”

Tránh né ánh mắt của hắn, bởi mỗi lần nhìn vào, tim cô sẽ đập rất nhanh.

“ Sau đó thì sao ? anh giết chết mấy người đó à ?”

“ Chuyện không dễ như thế, tổ chức sát thủ là một tổ chức lớn, thế lực hùng hậu rãi rác khắp toàn cầu, muốn giết bọn họ, phải có lý do.”

“ Lần đầu tôi nghe thấy chuyện nực cười.” – Cô cười nhẹ.

“ Lúc đó thế lực của anh tuy mạnh nhưng vẫn thua họ, vẫn cần có người trợ giúp vì thế anh phải tìm bằng chứng cho giới hắc đạo biết, mà lý do chính là con chip chứa tư liệu về chất chống ma túy … và anh cũng có lý do nói với hắc đạo, bảo hắn muốn khống chế mấy tên buôn lậu ma túy khác, đương nhiên sẽ có người giúp anh.”

“ Mượn đạo giết người … anh cũng thật xảo huyệt … sau đó thì sao ? anh có tìm được bằng chứng không ?”

Hắn cười cười, nhéo nhẹ má cô. – “ đương nhiên, không những thế anh còn biết đó là kẻ đã bán đứng ba mẹ anh.”

“ Có gián điệp sao ?” – Cô nhíu mày.

“ Không lẽ em nghĩ một nơi được chính phủ che giấu lại dễ dàng bị phát hiện vậy sao ?”

“ Vậy họ là ai ?” – Cô càng lúc càng to mò, cứ đặc câu hỏi mãi.

“ Lúc anh gặp được ông ta, ông ta sống rất hạnh phúc cùng vợ và con gái với đưa con trai vừa tròn một tháng tuổi.”

“ Ầm.” – Trời quang mây tạnh nhưng Lăng Tịnh Hy lại nghe có tiếng sét.

Hơi thở có chút khó khăn, ngón tay run run siết chặt, Lăng Tịnh Hy mặt tái nhợt nhìn Vương Vũ Hàn.

“ Người đó … tên là gì ?” – Cô khó khăn nói.

“ Diệp Nguyên cùng Trác Quyên.”

Cả người bổng vô lực không ý thức dựa vào hắn, lúc này Lăng Tịnh Hy không thể nghĩ thông được điều gì ?

‘ Ba mẹ cô đã bán đứng cha mẹ Vương Vũ Hàn sao ?… không , không phải …’

“ Tịnh Hy, em không sao chứ ?” – Hắn lo lắng ôm cô vào lòng.

Một lúc sau cô mới lấy lại bình tĩnh, nhẹ giọng.

“ Có thể họ có nỗi khổ nên mới làm thế ?”

Giọng cô lúc này rất yếu ớt nhưng vẫn muốn minh bạch cho cha mẹ, cô nhớ rõ khi mất đi ý thức vẫn nghe tiếng cha nói vì không muốn gia đình bị giết hại nên mới làm thế, cô tin cha cô là vì bất đắc dĩ.

“ Em nghĩ thế thật sao ? … Hừm, em không biết đó thôi … ông ta …”

Đang chăm chú nghe hắn nói thì Vương Vũ Hàn im lặng, cô khó hiểu nhìn hắn thì hắn nhìn thẳng về phía trước, cô hướng mắt nhìn theo thì …

“ Về rồi sao không báo anh một tiếng.” – Vương Vũ Hàn lạnh giọng.

“ Em không phải con nít … Tịnh Hy, lâu rồi không gặp, cậu vẫn khỏe chứ ?”

Hai năm, đã hai năm trôi qua nhưng cô vẫn còn nhớ rõ giọng nói đó, vẫn nét mặt đó, vẫn đôi môi đó, vẫn đôi mắt đào hoa đó nhưng khác đi rất nhiều.

Vẻ hiếu thắng cùng lười biếng ngày nào đã biến mất, giờ đổi lại chỉ có nét tà mị, đôi mắt đào hoa trở nên sắc bén còn mang theo chút sát khí.

Hắn đã quay trở về … Vương Thiếu Phong … hắn đã trở lại.
Bình Luận (0)
Comment