Trong đầu Tạ Chiến Quân như xuất hiện vụ nổ, bạn trai? Cô nói bạn trai là sao chứ?
Nguyên Du Xuân nhìn Lưu Tinh Nam mỉm cười dịu dàng, Tạ Chiến Quân cảm thấy khó chịu, trước đây cô đã từng cười với anh như vậy:
“Anh nhất định phải cảm ơn thư ký Tạ thật tốt”
“Tất nhiên rồi. Anh còn cuộc họp, chỉ tranh thủ qua gặp em một chút thôi” Lưu Tinh Nam vuốt tóc cô đầy cưng sủng, sau đó cũng rời đi. Trước khi đi còn cười với Tạ Chiến Quân, nhưng nụ cười vốn thân thiện trong mắt Tạ Chiến Quân lại biến thành nụ cười gợi đòn.
Trong phòng làm việc giờ chỉ còn hai người Nguyên Du Xuân và Tạ Chiến Quân. Cuối cùng vẫn là anh mở lời trước:
“Người lúc nãy là bạn trai em?”
“Đã giới thiệu rồi anh còn không tin sao?” Nguyên Du Xuân dường như nhìn ra nét mặt Tạ Chiến Quân không thoải mái: “Đã 5 năm rồi lẽ nào tôi không được đi tìm người mới?”
Đúng vậy, đã 5 năm qua rồi, vốn dĩ anh sẽ không xuất hiện trước mặt cô như lúc này.
“Anh khó chịu cái gì? Tạ Chiến Quân, bây giờ anh chỉ là công cụ làm ấm giường cho tôi, cũng đừng coi tôi thành Uyên Nhi của anh mà tự mình ảo tưởng mối quan hệ của chúng ta, ghen tuông đủ kiểu”
Chỉ là công cụ làm ấm giường, đến tình nhân cũng không bằng.
Tạ Chiến Quân đâu thể phản bác câu nào. Anh thực sự khó chịu.
***
Được một ngày rảnh rỗi, Nguyên Du Xuân cố tình giao thật nhiều việc cho Tạ Chiến Quân, đến cả những việc dọn dẹp của lao công anh cũng góp mặt. Mọi người đang đồn thổi có lẽ anh đã đắc tội với Tổng Giám đốc.
Biết Tạ Chiến Quân đang bận tối mặt tối mũi, Nguyên Du Xuân nhân cơ hội chạy đến bệnh viện thăm mẹ anh.
“Lần nào cô đến bà ấy cũng đều rất vui. Thế này bệnh tình sẽ chuyển biến tốt”
Đó là những gì bác sĩ đã nói với cô.
Hai người cùng đi dạo dưới vườn hoa, Nguyên Du Xuân luôn đi bên cạnh Tạ Cầm. Hai người như mẹ con cùng trò chuyện vui vẻ.
Lúc này một người đàn ông trung niên đang quan sát hai người, có lẽ bằng tuổi Từ lão gia, nét mặt kia họa lên sự vui mừng liền không chờ được chạy ra. Ông ấy toàn thân toát ra khí chất lãnh đạo, ai gặp cũng nên dè chừng.
Nguyên Du Xuân biết người này, ông ta chính là chủ tịch Lưu_Lưu Nhiệm, bố của Lưu Tinh Nam.
“Cháu chào bác” Cô giữ nghĩa lên tiếng chào hỏi trước
Tạ phu nhân không vui lắm, dường như bà cũng biết Lưu Nhiệm.
“Du Xuân, cháu quay về làm việc đi. Hôm khác lại đến” Ông ta đã nói với cô như vậy
Đây là đuổi cô sao? Vô lí như vậy, nói cô đi là cô liền đi chắc?
Tạ Cầm vỗ nhè nhẹ lên mu bàn tay cô, nói cô đi trước, không cần lo. Cô đã từng nghe Lưu Tinh Nam nói bố anh ta có vẻ quái dị, làm con trai mà cũng không hiểu hết. Ông ta tự dưng nhảy ra xong đuổi cô đi, để Tạ phu nhân ở lại cô không yên tâm. Vì không thể cãi lời người lớn nên cô đành chạy ra một chỗ âm thầm chờ đợi.
Sau khi Nguyên Du Xuân đi, Lưu Nhiệm muốn tiến lại gần nhưng Tạ Cầm lạnh lùng lùi bước. Ánh mắt của bà hoàn toàn là ghét bỏ.
“Anh đến đây làm gì?”
“Thật vất vả mới tìm được em. Đã nhiều năm như vậy…”
Tạ phu nhân cười khẩy, bà không khỏi kích động:
“Anh tìm tôi là vì Tiểu Quân đúng chứ? Thằng bé sẽ không nhận lại anh. Năm đó anh đứng sau khiến Tạ thị phá sản, bây giờ lại đứng đây, có thấy xấu hổ không?”
“Tiểu Quân là con trai anh” Ông ta cười nhàn nhạt đáp
Năm đó Tạ Cầm và Lưu Nhiệm kết hôn, nhưng có lẽ là vì hôn nhân chính trị không tình yêu, Lưu Nhiệm nuôi tình nhân bên ngoài, bà còn bị tiểu tam tìm đến làm phiền, khiến Tạ Cầm không chịu được uất ức mà bỏ đi. Thoát khỏi Lưu gia bà mới phát hiện bản thân đã mang thai. Sau này vô tình gặp và yêu Tạ Niêm Thần, ông ấy vì tình yêu chấp nhận đứa bé trong bụng Tạ Cầm, thương như con ruột. Hai người chưa kịp có con ông ấy đã gặp tai nạn mà qua đời. Tạ thị giao lại cho con trai.
Vậy nên Tạ Chiến Quân chính là con trai của chủ tịch Lưu!
Năm năm trước, chính Lưu thị đứng sau ném đá giấu tay, khiến Tạ thị phá sản, Tạ Chiến Quân mất tất cả còn ngồi tù 2 năm. Lưu Nhiệm cứ ngỡ hai mẹ con bọn họ sẽ đến cầu xin mình để mình nhận lại con, không ngờ Tạ phu nhân cùng con trai tự mình gánh khổ sở cũng không đến tìm ông ta. Đã 5 năm, ông ta đã ngoài 50, phải cho con biết ai mới là bố mình thôi.
Nguyên Du Xuân ở một bên chờ đợi, cũng không biết bọn họ nói gì mà sắc mặt Tạ phu nhân liên tục thay đổi, từ giật mình, ngạc nhiên, sợ sệt sau đó là tái mét. Rốt cuộc ông ta có biết bà ấy bị bệnh không? Cô thật muốn lao ra.
Nhưng sau đó ông ta đã bỏ đi. Nguyên Du Xuân chạy đến:
“Bác, ông ta nói gì thế? Bác có sao không?”
Tạ phu nhân lắc đầu, chỉ nói mình không sao. Bản thân đã già yếu nên không chịu được gió lớn. Cô cùng bà ấy quay về phòng bệnh.
Tối hôm đó
Nguyên Du Xuân đến chỗ Tạ Chiến Quân, dù sao cánh cửa đó cũng thiết lập mở bằng vân tay của cô. Nên cô có thể dễ dàng vào trong. Lúc Tạ Chiến Quân vừa từ bếp bước ra đã thấy cô ngồi chễm chệ trên sofa rồi:
“Sao em lại đến đây?”
“Tôi không thể đến sao? Ngoài việc thỏa mãn nhu cầu anh còn tác dụng gì khác?” Cô ngắm nhìn xung quanh một lượt, không chút cảm xúc
Tạ Chiến Quân thật sự không vui, nếu cô muốn thì anh sẽ làm. Nhưng ngoài làm việc đó hai người cũng có thể đi dạo hay là nói chuyện mà.
Anh cảm thấy có khả năng sao?
Chỉ quan sát, Tạ Chiến Quân nhìn ra tâm trạng của cô không ổn.
Nguyên Du Xuân đảo mắt liếc đến cổ tay bị thương của Tạ Chiến Quân:
“Anh chưa tắm đúng không? Tay như vậy chắc cũng không dễ dàng”
Tạ Chiến Quân chỉ gật đầu, cô đứng dậy, kéo tay anh đi:
“Vừa hay tôi cũng chưa tắm”