Sáng hôm sau
Khi Nguyên Du Xuân tỉnh giấc đã không thấy ai nằm bên cạnh nữa. Cô lết vào phòng tắm, thân hình trắng nõn không gì che chắn lộ rõ những vết đỏ hồng mờ ám trải dài khắp cơ thể. Nhìn lại cái giường chăn gối lộn xộn, drap giường nhăn nhúm cùng nhiều dấu vết. Cho thấy cặp đôi nào đó đã có một đêm mãnh liệt trên giường.
Lúc cô bước ra khỏi phòng, nhìn một lượt, căn hộ trống trơn giống như là Tạ Chiến Quân đã bốc hơi rồi. Hình như đêm qua lúc cô đang ngủ anh đã vội vàng rời đi. Cô thấy được bữa sáng đã được chuẩn bị sẵn, đều là những món cô thích.
Ngày hôm đó cô bận tối mặt tối mũi, nhưng Tạ Chiến Quân lại xin nghỉ không rõ lí do. Cô cũng duyệt luôn, dù sao vẫn còn Chu Ngữ giúp cô.
Nguyên Du Xuân không biết thế nào nhưng một ngày không được châm chọc Tạ Chiến Quân thấy rất khó chịu. Mới gặp lại anh ta mấy ngày đã hình thành cái thói quen này rồi sao?
Anh ta từ đêm qua đã bỏ đi, cô chỉ lặng lẽ chuyển khoản cho anh, đó là tiền đêm qua. Cả ngày hai người cũng chỉ có dòng tin nhắn “Cảm ơn” của cái người kia, còn lại cũng không có gì. Sao cô thấy thật khó chịu?
Cả ngày không gặp nhau, không liên lạc. Cô luôn buồn bực trong lòng, không có chỗ xả.
Tối đến, khắp nơi ngập trong bóng đêm, thành phố phồn hoa đèn sáng lấp lánh.
Tạ Chiến Quân vẫn luôn ở bệnh viện cùng mẹ. Mẹ anh bị bệnh rất nặng, bác sĩ nói e là không thể kéo dài thêm. Nhìn mẹ vật vã với căn bệnh quái ác, anh như cảm nhận được nỗi đau đó. Tại sao những chuyện này lại xảy ra với mẹ anh? Rõ ràng bà ấy là một người phụ nữ phúc hậu và hiền lành, chưa từng làm ra chuyện gì xấu xa. Anh là con trai nhưng rốt cuộc chưa làm được gì cho bà.
Tạ phu nhân vừa ngủ được một lúc, nhìn bà ngủ yên bình như vậy anh cũng yên tâm phần nào. Ngay lúc đó điện thoại trong túi quần anh rung lên từng hồi, anh vội ra ngoài nghe.
Nhìn rõ màn hình điện thoại…là sếp Nguyên gọi đến. Không biết cô ấy gọi anh làm gì. Vừa ấn nút trả lời đã nghe được giọng của cô:
“Tạ Chiến Quân, anh đang ở đâu?”
Nguyên Du Xuân dù thâm tâm đầy khinh thường nhưng lại đến căn hộ chung cư tìm Tạ Chiến Quân. Thầm nghĩ nếu gặp anh cô sẽ châm chọc anh một trận cho bõ tức! Thế nhưng lúc mở cửa vào trong lại chỉ có bóng tối bao trùm, đồ ăn sáng mà cô dùng vẫn ở trên bàn chưa được dọn. Không phải vì chuyện đêm qua quá nhục nhã anh ta không muốn tiếp tục nữa?
Vậy nên vì tò mò mới gọi cho anh đây.
Biết được cô quan tâm mình anh thấy tâm trạng đỡ hơn, cũng thành thật trả lời:
“Anh đang ở bệnh viện”
“Bệnh viện? Anh bị bệnh sao?”
Tạ Chiến Quân dựa lưng vào ghế, ngửa cổ thở ra, tay giữ chặt điện thoại:
“Đêm qua bác sĩ gọi đến, nói tình trạng của mẹ không ổn. Cả ngày hôm nay anh ở bệnh viện cùng mẹ”
Ra là vậy, chứ không phải anh ta thấy nhục nhã muốn từ bỏ công việc. Nhưng tình hình của Tạ phu nhân không ổn, cô lại không biết gì. Sau khi nghe Tạ Chiến Quân nói cô cũng rất sốt ruột:
“Tôi có quen một bác sĩ nước ngoài, anh ta là chuyên gia điều trị bệnh tim. Rất nhiều bệnh nhân mắc căn bệnh hóc búa cũng như bệnh tim được anh ta chữa khỏi. Anh…có muốn thử không?”
Người bạn này của cô đã cứu người thì không sợ không khỏi. Hình như chỉ có ung thư giai đoạn cuối là cậu ta không chữa được.
Nghe cô giới thiệu Tạ Chiến Quân như bắt được tia hi vọng, không chút đắn đo anh đáp:
“Có! Tất nhiên anh muốn thử. Chỉ cần chữa khỏi bệnh cho mẹ anh có thể làm bất cứ việc gì cho em. Lên núi xuống biển, làm trâu làm ngựa anh đều có thể!”
Nguyên Du Xuân bỗng phì cười, tiếng cười được điện thoại thu lại, Tạ Chiến Quân có thể nghe được. Cô cười sao?
“Không cần anh làm trâu làm ngựa, nghe lời tôi một chút là được rồi. Nếu được rồi thì mau đến chỗ tôi. Ngày mai có hợp đồng quan trọng với Dư thị, tôi cần bàn một số việc với anh trước! Tôi sẽ kêu Chu Ngữ đến chăm mẹ thay anh”
“Được, được! Một chút nữa anh về ngay!”
Sau khi đáp ứng cô, anh tắt điện thoại. Bắt được hi vọng, mẹ anh được bác sĩ giỏi chữa bệnh cho, anh cũng bớt lo lắng.
Nguyên Du Xuân, em luôn là ánh sáng của đời anh!
Tạ Chiến Quân nhìn mẹ thêm một lúc anh cũng lưu luyến mà rời đi. Anh tin Chu Ngữ sẽ chăm sóc chu đáo cho mẹ, vào công ty không lâu nhưng anh biết cô ấy là một người khéo léo, tỉ mỉ, nhanh nhẹn và tốt bụng. Dù sao cũng là nhân viên được đào tạo đặc biệt do chủ tịch Từ gửi đến bên cô.
***
Tạ Chiến Quân theo địa chỉ đến căn hộ nơi cô sống. Trước giờ cô luôn không thích sống chung cư, vậy mà giờ lại chọn sống ở đây. Chung cư cao cấp 30 tầng, có vẻ tốt hơn chỗ của anh. Nhìn qua sang trọng như khiến người ta mất hồn. Không biết một căn bao nhiêu, với tình hình của anh hiện tại chắc tích góp thêm vài năm mới mua được.
Đến nơi, anh gõ cửa. Cánh cửa được Nguyên Du Xuân ở bên trong mở ra, cô không nói gì tránh sang một bên cho anh vào.
Đêm nay cô mặc cũng đồ thật mát mẻ, một bộ váy ngủ 2 dây màu hồng nhẹ gợi cảm. Váy ngủ được thiết kế với phần trên khoét sâu hở táo bạo, dường như không cần cởi cũng thấy vòng 1 đầy đặn. Phần thân dưới xòe rộng phủ trên đầu gối khoe đôi chân trắng ngọc quyến rũ, mỏng manh đến thấy cả quần lót màu đen ẩn hiện, chi tiết hai dây đan chéo sau lưng làm nổi bật bờ lưng nuột nà của cô. Quyến rũ đến mức khiến anh ngẩn ngơ một vài giây.
Lúc ở nhà buổi tối cô vẫn hay mặc như vậy cho mát mẻ thoải mái.
“Anh có đem bản kế hoạch đến không?”
Trước đây ngoại trừ tăng cảm giác kích thích lúc trên giường không có dịp gì cô sẽ không mặc táo bạo như vậy.
“Đem đến đầy đủ” Anh bước sau cô
“Tốt rồi. Dự án hợp tác với Dư thị không thể sơ suất, có rất nhiều người từ lâu đã muốn hợp tác với họ trong dự án này, chúng ta may mắn được lựa chọn”
Hai người đến chỗ bàn làm việc của cô ở trong phòng ngủ, cùng xem qua những kế hoạch sẽ triển khai vào ngày mai.
Tạ Chiến Quân không thể không thừa nhận, lúc làm việc cô vô cùng có phong thái, thật sự nghiêm túc. Khí chất có lẽ sánh ngang với chủ tịch đi.
Cả hai ngồi bên nhau bàn qua bàn lại một hồi lâu, cùng chỉnh sửa một số chỗ trong dự án và cũng giải đáp một số thắc mắc. Cuối cùng đã xong sau 50 phút. Tại hôm nay Tạ Chiến Quân không đi họp nên cô đã mất thêm thời gian giải thích lại cho anh, anh là người từng trải, tất nhiên về mấy việc ngoại giao sẽ làm tốt hơn Chu Ngữ.
“Ngày mai chỉ cần khiến bên đó hài lòng thôi” Cô thầm nghĩ
Tạ Chiến Quân thu dọn giấy bút trên bàn cho gọn gàng. Cô lơ đễnh nhìn hành động kia, anh vẫn luôn như vậy, thích gọn gàng.
Cô nghĩ gì đó, muốn trêu anh một chút. Cô ép anh vào ghế, thật sát, có thể cảm nhận hơi thở của nhau:
“Anh thức đêm đấy à? Trông phờ phạc quá”
Tạ Chiến Quân vì hoảng hốt mà vội tránh ánh mắt cô, không ngờ hai quả đào mọng tròn trịa được lớp vải bọc không kín đáo sát quá, khiến anh vô tình nhìn vào:
“Sao hả? Anh để ý váy ngủ của tôi hay để ý thứ khác?” Cô mỉm cười tà mị: “Có muốn xem không?”
Cô nàng cong môi, bàn tay cô đặt lên vai mình, từ từ kéo dây váy xuống…
Cảm giác không khí trong phòng ngày càng nóng.