Vào ngày kế tiếp, Tạ Chiến Quân cuối cùng cũng gặp Tổng Giám đốc Đại Nguyên, sếp của anh.
Sáng hôm đó anh mang sổ sách vào phòng làm việc:
“Tổng Giám đốc, chỗ này đã xử lí xong rồi ạ”
Anh nhìn về phía bên kia, chỉ thấy chiếc ghế xoay lưng với anh, không nhìn rõ người phụ nữ ngồi đó. Cô mỉm cười, nụ cười xảo quyệt:
“Nhanh đấy, rất tốt. Để đó đi”
Giọng nói quen thuộc khiến Tạ Chiến Quân mở to mắt, trong lòng như có gì đó va vào.
Nguyên Du Xuân đứng dậy, cô xoay người. Dáng vẻ quyến rũ mị hoặc bước đến. Anh không nghe nhầm giọng nói, quả nhiên là cô.
“Du Xuân, em…”
Ánh mắt lạnh lùng của cô quét qua anh, ngạc nhiên lắm chứ gì? Cũng phải thôi, người vợ năm xưa từng bị anh sỉ nhục nghèo nàn, quê mùa bây giờ lại hiên ngang đứng đây trong bộ dạng mới, tất nhiên phải kinh ngạc.
“Thư ký Tạ, anh gọi thẳng tên sếp như vậy sao? Hửm?” Giọng nói của cô như khiêu khích lại lạnh lùng
Tạ Chiến Quân đúng thật không ngờ, ngày hôm qua chỉ là làm quen với nhân viên và nghe những việc sẽ làm trước, chứ không hề động vào công việc, cũng không biết Tổng Giám đốc lại là cô.
Không biết cũng đúng, vì cô đã dặn Chu Ngữ phải giữ kín bí mật về tên cô, nếu nói ra rồi làm sao xem được vẻ mặt ngạc nhiên của Tạ Chiến Quân chứ?
Thấy anh không đáp lại, cô tiếp:
“Hay là anh vẫn nghĩ tôi là đứa bị anh dễ dàng lợi dụng rồi vứt bỏ? Hoặc là anh nghĩ vì mối quan hệ đêm hôm trước của chúng ta nên anh không coi tôi ra gì?”
“Xin lỗi cô” Anh cúi người: “Tôi không có ý đó”
Cô nhìn bộ dạng của anh mà đắc ý, khóe miệng cong lên rồi buông lời:
“Vậy thì tốt, anh nhớ kĩ cho tôi, giữa chúng ta không có quan hệ gì cả. Đừng tự mình ảo tưởng có thể lợi dụng tôi thêm một lần nào nữa. Nhớ kĩ vị trí của bản thân anh đi”
Ý của cô rất rõ ràng, chính là nói anh không thể lợi dụng cô thêm lần nữa, và đêm hôm cô bị hau thuốc chỉ là một cuộc giao dịch cơ thể với tiền thôi.
“Vâng ạ”
“Ra ngoài!”
Tạ Chiến Quân nghe lời, anh ra ngoài. Không ngờ sau 5 năm không chỉ ngoại hình cô thay đổi, mà cả ra lệnh cũng có uy như vậy, khiến anh phải nể phục vài phần, cộng cả sự kinh ngạc nãy giờ.
Mối quan hệ giữa hai người giờ là chủ – tớ, khác biệt lớn. Có vẻ như cô vẫn nhớ rất rõ những gì xảy ra năm đó, muốn trả thù anh. Được thôi, nếu cô đã muốn anh nhất định sẽ trả lại, chỉ cần khiến cô dễ chịu.
***
“Tổng Giám đốc, đến giờ đi họp rồi” Tạ Chiến Quân thông báo
Nguyên Du Xuân thở dài, hôm nay chính là cuộc họp cổ đông của công ty. Cô thản nhiên bước qua trước mặt Tạ Chiến Quân, một chút cũng không lung lay. Với cô anh chính là tên đàn ông tồi, cô mới không sợ loại tra nam này.
Cuộc họp cổ đông, vị trí này của cô e rằng sẽ gặp ý kiến trái chiều của bọn họ. Dù có chủ tịch Từ chống lưng, nhưng cô không khỏi lo lắng. Tạ Chiến Quân nhìn qua biểu cảm của cô, biết rằng cô đi đến vị trí hôm nay không dễ, cô còn trẻ tuổi, không phải người nhà họ Từ, lại giữ vị trí cao chỉ sau chức chủ tịch, họp cổ đông sẽ không có lợi thế. Khả năng cao vị trí này không giữ được dù bây giờ đã chuẩn bị tốt mọi thứ.
***
Quả nhiên cuộc họp diễn ra căng thẳng, Nguyên Du Xuân một chút cũng không dám lơ là. Ngồi ở vị trí của lãnh đạo là Từ chủ tịch, Nguyên Du Xuân ngồi kế bên ông cho thấy vị trí của cô không tầm thường.
Tạ Chiến Quân đứng sau cô, liếc nhìn biểu cảm của mấy vị cổ đông kia. Bọn họ đều là những ông, bà lớn tuổi, nhìn vào dày dặn kinh nghiệm. Về việc lập Tổng Giám đốc là người trẻ tuổi và không cùng huyết thống, nhìn vẻ mặt là biết năng lực của cô thuyết phục được bọn họ. Ai nấy cũng nhìn cô với ánh mắt dò xét, có người trực tiếp thể hiện sự ghét bỏ trên nét mặt.
Trước đây Nguyên Du Xuân rất nhạy cảm với ánh nhìn của mọi người, anh nhìn cô, lo cô không chịu được những ánh nhìn phán xét kia. Nhưng có vẻ anh lo thừa rồi, cô có tự tin đối mặt, lưng thẳng, còn đáp trả lại bọn họ bằng ánh mắt kiên cường.
Thì ra cô đã thay đổi nhiều như vậy. Không còn là một Nguyên Du Xuân mong manh cần anh che chở.
Một người đàn ông trung niên với mái tóc bạc lên tiếng:
“Chủ tịch, tôi biết ngài coi trọng tiểu thư, muốn cô ấy đảm nhận vị trí quan trọng cùng giúp đỡ ngài. Nhưng theo tôi thấy cô ấy còn quá trẻ, kinh nghiệm ít ỏi, giữ vị trí này quả thực quá nặng nề”
Một người lên tiếng, bắt đầu cả phòng họp xôn xao:
“Đúng vậy chủ tịch, tuy cô ấy cố gắng nhưng việc này quá lớn, liên quan đến cả Đại Nguyên”
“Hơn nữa cô ấy không có quan hệ huyết thống với ngài, người thích hợp ngồi ở vị trí này nên là Từ Vân thiếu gia”
“Mong ngài suy xét lại, việc hệ trọng”
Mọi người ai cũng hiểu Từ Vân không có năng lực nhưng lại phản đối việc Nguyên Du Xuân làm Tổng Giám đốc.
Từ chủ tịch nhìn đống hỗn độn trước mắt, ông chống hai tay lên bàn, đan vào nhau. Hoàn toàn có phong thái của một người lãnh đạo lâu năm:
“Tôi đã chọn Du Xuân tất nhiên có lí do của mình.”
Chủ tịch lên tiếng mọi người đều im lặng nghe:
“Nhưng như vậy quá vội vàng, ít nhất cũng phải để tiểu thư chứng minh năng lực, cô ấy trẻ tuổi…” Một người phụ nữ nói
Từ chủ tịch nghiêm nghị nhìn mọi người, tại sao cứ liên tục phản đối, đây là không để lời nói của ông vào trong mắt sao?
Nguyên Du Xuân quan sát biểu cảm của bố nuôi, cho dù không ngồi ở vị trí này cũng chẳng sao.
Mọi người đều hiểu chủ tịch đặc biệt tín nhiệm Nguyên Du Xuân, nhưng cô trông non nớt, chỉ sợ không gánh nổi trách nhiệm lớn lao.
Từ chủ tịch nhẹ giọng giảng giải:
“Con bé đã dùng suốt 4 năm để chứng minh rồi, năng lực con bé thế nào tôi đều rõ. Dù không cùng huyết thống nhưng từ lâu tôi đã coi Du Xuân là con gái ruột. Cũng chính vì trẻ tuổi nên mới có lợi thế hơn.”
Vào giờ phút này, Nguyên Du Xuân thấy trong lòng trào lên tia ấm áp, cô thật sự được ông tin tưởng, coi là con gái ruột mà thương yêu. Suốt 4 năm qua, cô đều hiểu rõ.
Một lời của chủ tịch trực tiếp khiến mọi người im lặng, không gian lạnh lẽo làm người ta căng thẳng.
Từ chủ tịch ho lên một tiếng, mọi người giật mình:
“Người già chúng ta ấy à so với thời buổi này đã cách xa hẳn một thời đại. Không biết các vị còn nhớ sản phẩm máy tính bảng của hai năm trước và chó máy thông minh của năm ngoái không?”