Trà Xanh Ngu Ngốc Lại Quay Xe Rồi

Chương 1

1

Tôi vừa mới tải lên bức ảnh đã chỉnh sửa xong lên vòng bạn bè và định tắt máy đi ngủ ngon thì chưa đầy một giây sau, tôi nhận được tin nhắn từ Đới Tư Tư:

【Chị ơi, em rất thích bạn trai của chị, có thể nhường cho em không?】

Tôi: 【Hả?】

Bạn trai? Bạn trai nào vậy?

Sao tôi lại không biết tôi có bạn trai chứ?

Tôi đã độc thân lâu rồi mà!

Trong lúc tôi im lặng, Đới Tư Tư gửi thêm một bức ảnh:

【Chị ơi, em đã thấy trên vòng bạn bè rồi. mỉm cười.jpg.】

Câu này khiến tôi cảm thấy như thể mình đang cố tình giấu giếm cô ta vậy, thật là châm chọc.

Tôi phóng to bức ảnh mà cô ta gửi, bên trong là một chàng trai mặc áo choàng đen, ánh mắt đầy khí chất.

Hơi quen quen? Không đúng, nhìn kỹ lại…

Tôi im lặng: Đây là hình tôi hóa trang thành con trai mà!

Đúng là bức ảnh mà tôi vừa mới tải lên vòng bạn bè!

Hôm nay tôi đi chụp ảnh cùng bạn thân, nảy ra ý tưởng hóa trang thành nam.

Một bức ảnh chụp chung với bạn thân bỗng dưng trở thành ảnh đôi, mà hình ảnh giả trai lại bất ngờ rất đẹp.

Vì quá đẹp trai, sau đó tôi còn lưu lại nhiều bức ảnh riêng của mình, và sau một thời gian dài chỉnh sửa, tôi mới upload lên vòng bạn bè.

Nhưng sao Đới Tư Tư lại biết được nhỉ?

Tôi không phải đã chặn cô ta rồi sao?

Nhìn lại vòng bạn bè, tôi mới nhận ra lúc đăng bài mới, tôi quên không chặn Đới Tư Tư.

Hừm, quá kích động nên quên mất!

Tôi đã nói mà, làm sao tôi có thể cố tình không chặn Đới Tư Tư được chứ!

Dù sao thì, tôi và Đới Tư Tư vốn dĩ không hợp nhau mà.

2.

Đới Tư Tư là em họ của tôi, do là họ hàng nên chúng tôi thường xuyên qua lại gặp gỡ.

Nhưng tôi sớm đã phát hiện ra cô ta là một con trà xanh chính hiệu.

Cô ta trước giờ luôn thích cướp đồ của tôi, từ nhỏ tới lớn đều không bỏ lỡ bất kỳ cơ hội nào.

Lúc trước cô ta tới nhà tôi chơi đã trộm mất con thỏ bông mà tôi rất thích, nể mặt họ là khách nên ba mẹ tôi cũng ngại không dám nói.

Lúc còn đi học thì cô ta hay lấy dụng cụ học tập của tôi, miệng thì nói là mượn dùng một lát nhưng chẳng bao giờ trả lại đồ cho tôi.

Đến khi lớn hơn một chút, Đới Tư Tư bắt đầu thích cướp bạn trai của tôi, tôi quen ai thì cô ta liền cướp người ấy, hơn nữa sau khi cướp người xong còn ra vẻ tự hào với tôi.

Bạn trai trước và bạn trai trước trước nữa của tôi đều bị cô ta cướp đi hết, ai mà ngờ cô ta vẫn không chịu an phận, càng ngày càng táo tợn hơn.

Bây giờ thì hay rồi, tôi đã độc thân mà cô ta vẫn không chịu buông tha tôi, vẫn cố gắng cướp “bạn trai” từ chỗ tôi.

Cướp bạn trai mà tôi giả trang thành.

Một lúc rồi mà tôi vẫn không biết nên nói gì.

Tôi trợn mắt, lạnh lùng trả lời hai chữ: [Thần kinh.]

Không có mắt nhìn thì cũng là một loại bệnh.

Đố kị cũng là một loại bệnh.

Sau khi bị tôi từ chối, Đới Tư Tư không nói gì nữa, nhưng tôi cảm giác là cô ta chưa bỏ cuộc đâu.

Quả nhiên linh cảm của tôi đã đúng.

3. 

Ngày tiếp theo, Đới Tư Tư dẫn cậu mợ tôi tới nhà tôi.

Ba mẹ tôi biết lúc trước em họ hay cướp người của tôi nên trong lòng có thành kiến với gia đình cô ta.

Nhưng nói thế nào thì cũng là họ hàng, vẫn phải nể mặt mũi người ta.

Ngày lễ với năm mới cũng phải qua lại với nhau, chỉ là số lần qua lại rõ ràng đã ít hơn trước đây rất nhiều.

Dù cho trong lòng không hề thích, nhưng ba mẹ vẫn phải nể mặt họ là họ hàng mà cho họ vào nhà.

Cậu mợ mới khách sáo được vài câu thì liền bắt đầu lộ bộ mặt thật ra:

“Ninh Ninh à, mới một thời gian không gặp mà sao con lại nhỏ nhen thế? Em họ con cũng chỉ là xin số liên lạc thôi mà, sao mà con lại nói năng khó nghe như thế?”

“ Hôm qua Tư Tư buồn bã đau lòng cả tối đấy!”

Mợ phát tiết trước, chỉ một thôi câu liền gán cho tôi tội danh bắt nạt em gái. 

Ba mẹ tôi cũng không phải kẻ ngốc, biết nhà cậu mợ cả bè kéo đến nhà tôi một chuyến, tất nhiên không chỉ đơn giản là muốn số Wechat đó.

Ba tôi lạnh lùng nhìn cậu mợ: “Thật sự chỉ đơn giản là muốn hỏi số Wechat à? Tôi không tin, hay là Tư Tư lại muốn cướp đồ của Ninh Ninh…”

Đúng là ba của con, nói đâu trúng đó!

Tôi ở phía sau lưng ba âm thầm giơ ngón tay cái.

Bị ba tôi lật tẩy ý đồ, mặt mợ tôi lộ ra vẻ tức giận.

Lúc bà ta đang định nói gì đó thì người cậu nhỏ nhen của tôi lại thô lỗ nói chen vào:

“Ôi trời, cướp gì mà cướp, anh rể anh nói như vậy em cảm thấy không vui đâu! Mấy đứa nhỏ cãi lộn tí cũng là điều bình thường mà.”

“Nhưng mà chuyện tối qua Tư Tư khóc đến nỗi đau lòng xé ruột là thật, Ninh Ninh làm như vậy là không được, không phải chỉ là một thằng nhóc thôi sao, nhường cho em gái thì có gì to tát đâu?”

Mợ thấy cậu nói giúp mình, ngay lập tức phấn khởi trở lại, giọng điệu càng trở nên sắc bén hơn:

“Đúng đó, chỉ vì một thằng nhóc mà mắng Tư Tư nhà chúng tôi khiến con bé khóc thảm như thế. Ninh Ninh đúng là có chút không hiểu chuyện mà…”

Lúc này, Đới Tư Tư yếu đuối đi tới.

Hai mắt sưng đỏ vì khóc nguyên cả một buổi tối, nhìn cứ như hai vết muỗi đốt to đùng vậy, tôi suýt chút nữa là không nhận ra Đới Tư Tư.

“Chị ơi, em thật sự rất thích anh ấy! Chị hãy thành toàn cho bọn em đi, hông có anh ấy em thật sự sống hông nổi mất…”

Giọng điệu nghẹn ngào mang theo tiếng nấc, nhìn thấy Đới Tư Tư lại sắp khóc tới nơi.

Bọn họ cứ như mấy tên hề nhảy nhót với khả năng biểu diễn vụng về hết chỗ nói khiến tôi không nhịn cười nổi.

Lúc trước cô ta cũng dùng cái kiểu lấy cái chết ra dọa người khác như vậy để cướp mất bạn trai cũ của tôi.

Trước khi Đới Tư Tư kịp nặn ra mấy giọt lệ ngọc ngà của cô ta, tôi nhanh chóng ngăn lại:

“ Dừng lại, mấy người bạn trai trước và trước trước nữa bị em cướp đi em cũng từng nói như vậy, bảo không có bọn họ thì em không sống nổi nữa mà.”

“ Sau đó đều chia tay hết cả rồi, sao bây giờ em vẫn sống tốt ấy chứ?”

Bị tôi nói trúng, sắc mặt Đới Tư Tư trở nên khó coi, trong một khoảnh khắc không biết có nên khóc nữa hay không.

Mà cậu mợ trước nay luôn cưng chiều Đới Tư Tư, thấy tôi hôm nay không chừa chút mặt mũi nào cho con gái cưng bảo bối của họ, tức giận và trách mắng tôi:

“Ninh Ninh, con làm chị thì phải hiểu chuyện chút chứ, phải nhường nhịn em gái! Chứ sao lại trù ẻo em gái con chết như vậy hả?”

Tôi liên tục lắc đầu, ra vẻ vô tội:

“Không phải, con không có, là do cậu mợ tự mình nói…”

Mợ tôi suy nghĩ lại, hình như là thế, nhưng vẫn cứng miệng nói:

“Vậy thì con cũng không được nói mấy kiểu như em gái con không sống nổi thế này thế ấy được.”

Mợ chưa kịp nói hết thì bị tôi chen ngang vào, tôi chỉ chỉ vào Đới Tư Tư đang đứng bên cạnh:

“Đây là do em ấy tự nói cơ mà~”

Mợ: …

Người cậu nhỏ nhen đứng bên cạnh cũng không xem nổi nữa, liền đập mạnh tay xuống bàn, cố gắng dùng khí thế của mình áo đảo tôi:

“Ninh Ninh, con cũng chỉ là không có một thằng nhóc mà thôi, nhưng cái mà Tư Tư mất đi đó chính là một tình yêu khắc cốt ghi tâm đó!”

“Vả lại đây còn là em gái có huyết thống với con, chả nhẽ còn không bằng một thằng nhóc không cùng huyết thống?”

Tôi: Nói thì có lý đấy, nhưng mà thằng nhóc mà con gái ông nhìn trúng là tôi, là tôi sau khi giả trai đó ông già!

Tôi chớp chớp mắt, nhìn thẳng vào cậu tôi, cẩn thận nói từng chữ một:

“ Bên ngoại, là kiểu người xưa hay nói là cách xa tám trăm dặm ấy ạ?”

Cậu mợ bị chọc tức đến nỗi nói không nổi nữa, mà mặt Đới Tư Tư cũng càng ngày càng khó chịu.

Rõ ràng trước kia đối phó với tôi rất dễ cơ mà, sao lần này tôi lại khó đối phó như vậy?

Vào cái lúc mà tôi nghĩ cậu mợ sẽ biết khó mà lui thì Đới Tư Tư lại bắt đầu động tay động chân.

Chỉ thấy cô ta ầng ậc nước mắt lao tới nắm tay tôi lắc lắc:

“ Chị ơi, em biết chị giận, nhưng chị cũng không thể nói mấy lời tổn thương người khác như vậy được đúng không? Trước giờ em luôn xem chị như chị gái ruột thịt…”

Đới Tư Tư một câu chị gái ruột, khiến tôi biến thành kẻ lạnh lùng vô tình.

Cậu mợ thấy vậy cũng bênh vực Đới Tư Tư:

“Ninh Ninh, các con là chị em, sau này phải giúp đỡ lẫn nhau. Bây giờ con nhường cho Tư Tư, Tư Tư sẽ nhớ ơn con, sau này nhất định sẽ không bạc đãi con đâu!”

“Đúng rồi, họ hàng thì phải giúp đỡ nhau. Con giúp Tư Tư, sau này chúng ta cũng sẽ giúp con.”

Trong lòng tôi thầm cười khẩy.

Ha ha! Đây là dọa dẫm không được thì chuyển sang dụ dỗ à?

Vẻ ra một viễn cảnh khá đẹp đấy, nếu không biết rõ tính cách của họ thì suýt chút nữa tôi đã tin rồi.
Bình Luận (0)
Comment