Trà Xanh Ngu Ngốc Lại Quay Xe Rồi

Chương 4

Sau đó, diễn đàn bùng nổ dữ dội, Đới Tư Tư bị gán mác "trà xanh", nổi danh toàn trường, và bị mọi người cô lập.

Còn tôi thì trở thành nhân vật hot trong trường, không chỉ thu hút được nhiều "fan nữ" mà còn được câu lạc bộ anime trả số tiền lớn mời làm khách mời đặc biệt, biến tôi thành "gương mặt quảng bá" của họ.

Đới Tư Tư luôn xem tôi là đối thủ, không chịu thua kém bất cứ điều gì, và không muốn thấy tôi sống tốt. Giờ đây tôi không chỉ tốt hơn cô ta, mà còn tốt hơn rất rất nhiều, khiến Đới Tư Tư không thể chịu đựng được.

Một ngày sau giờ tan học, vừa ra khỏi cửa lớp, tôi gặp Đới Tư Tư đứng chờ ở cửa, mặt mày đằng đằng sát khí: “Bây giờ chị hài lòng rồi chứ?”

8.

Tôi khẽ gật đầu, nở nụ cười khiến người ta khó chịu: 

“Cũng khá hài lòng đấy. Nói thật ra còn phải cảm ơn em đã cho chị cơ hội thành người nổi tiếng này nữa ~ Nếu không phải em đăng lên diễn đàn, có lẽ bây giờ chị cũng không được chào đón như thế này đâu.”

“Cô tới cố ý tới tận cửa lớp của chúng tôi là để tự làm khổ mình à?” 

Đới Tư Tư nổi giận đùng đùng, vẻ mặt méo mó, nhưng cô ta vẫn không quên mục đích mình đến đây để làm gì. 

Cô ta lấy ra một lá thư mời ném trước mặt tôi: “Ngày mai là tiệc mừng thọ của bà nội, đây là thư mời!” 

Thư mời?

Tiệc mừng thọ của bà ngoại luôn do gia đình cậu tôi tổ chức. 

Trước đây gia đình chúng tôi đến quyền được phép dự tiệc mừng thọ của bà ngoại còn không có chứ đừng nói đến việc được gửi thiệp mời đến tham dự. 

Một mặt, bà tôi thích con trai hơn con gái và không quan tâm nhiều đến mẹ tôi, bà cảm thấy dù có mẹ tôi hay không thì cũng như nhau. 

Có thêm gia đình chúng tôi, họ lại phải nấu thêm vài món nữa, không thấy kém nên bà nội cũng không muốn mời gia đình chúng tôi. 

Mặt khác, cậu tôi nói rằng có nhà bọn họ là đủ rồi và không cần phải làm phiền chúng tôi về quê một chuyến làm gì. Ngoài mặt thì tưởng họ đang nghĩ cho chúng tôi, nhưng số tiền quà mừng họ thu riêng lại được khá nhiều. 

Còn nói lời hay ý đẹp rằng sẽ truyền đạt lại lời của chúng tôi đến bà. 

Tuy nhiên, lần này em họ tôi lại đột nhiên gửi thư mời cho chúng tôi? 

Nhất định là sẽ có việc gì đố bất thường xảy ra, cộng với những cuộc cãi vã khó chịu với họ mấy lần vừa qua, dùng ngón chân suy nghĩ cũng biết gia đình họ lại tính bày mưu tính kế gì rồi! 

"Vất vả cho em rồi, rõ ràng là em không muốn gặp chị nhưng lại bắt em cất công tới đây một chuyến như vậy.”

Sau khi nhận được lời mời, tôi nhân cơ hội vạch trần ý đồ của Đới Tư Tư. 

Sau đó quay người bỏ đi, để lại người em họ đang giậm chân tức tối. 

Sau khi về nhà, tôi đưa thư mời cho mẹ, lúc đầu, bố tôi không đồng ý, ông tức giận vì đã nhiều năm rồi họ hàng bên đó không mời gia đình chúng tôi đến. 

Mẹ tôi cũng cảm thấy có chút phiền lòng, nhưng thư mời đã được gửi đi rồi, nếu bà không đi chắc chắn sẽ bị người ta dị nghị và sẽ gây ra nhiều rắc rối hơn. 

Cuối cùng, chúng tôi quyết định tới đó một chuyến. 

Vào ngày diễn ra tiệc mừng thọ, cậu và mợ tôi nhìn chúng tôi với nụ cười rạng rỡ trên môi. 

Đặc biệt là cậu tôi, người đã lén kéo mẹ tôi sang một bên và nói rằng ông lại hết tiền và muốn mẹ tôi giúp đỡ. 

Khi nhìn thấy cậu tìm mẹ tôi, tôi biết ngay là có chuyện nên nhân cơ hội đó đi đến bên cạnh cậu và lặng lẽ nhấn nút ghi âm trên điện thoại. 

Khi đứng gần hơn, có thể mơ hồ nghe thấy cuộc trò chuyện của họ. 

Mẹ tôi có chút tức giận: “Sao em lại không có tiền? Chẳng phải chị mới đưa tiền cho em cách đây không lâu sao? Chị đã bảo em đừng đá/nh bạc nữa mà sao em vẫn không nghe!” 

Mặt cậu hiện lên vẻ lấy lòng, trông có hơi hèn hạ.

"Chị ơi, chị giúp em một lần nữa đi ~ cho em thêm 300.000 nhân dân tệ nữa. Em hứa đây sẽ là lần cuối cùng! Bên họ giục dữ quá, nếu hôm nay em không trả đủ, họ sẽ đ/ánh g/ãy chân em mất. Chị hãy nể hôm nay là tiệc mừng thọ của mẹ mà giúp em với.

Mẹ tôi chỉ vào cậu mà nghiêm nghị nói:

“Lần trước em đã nói đó là lần cuối rồi, cũng đã hứa lần sau không cờ bạc nữa. Chị cũng hết tiền rồi, lần này em tự nghĩ cách đi! Không thể lần nào cũng để chị phủi mông giúp em được, tiền trước đây em mượn chị còn chưa trả đâu đấy!”

Không ngờ rằng mẹ tôi lại từ chối cậu, mặt cậu lóe lên một tia không vui vẻ mấy, nhưng lại nhớ ra rằng bây giờ cậu cần mượn tiền, biểu cảm rất nhanh lại quay về với nụ cười lấy lòng người khác.

Cậu xoa xoa tay rồi tiến đến bên cạnh mẹ tôi

"Chị ơi, chị có thể bán nhà rồi đưa tiền cho em mượn ứng trước được không? Đợi sau này em kiếm được tiền rồi thì sẽ mua lại nhà cho nhà chị, thời gian này gia đình chị có thể dọn tới nhà em ở, vô cùng hoan nghênh.”

Tôi ở bên nghe thấy thì muốn cười điên luôn, thiếu tiền như vậy thì sao không tự bán nhà của họ đi?

Còn muốn cho chúng tôi ăn nhờ ở đậu, cái này có buồn cười không cơ chứ?

Trên mặt mẹ tôi lộ ra sự tức giận, mấy năm nay giúp đỡ cậu mẹ tôi cũng biết cậu là thể loại người gì.

Không cần nghĩ ngợi mẹ tôi lập tức từ chối:

“Không được, đây là nhà của chúng tôi, cậu đừng có nằm mơ nữa!”

Thấy không thuyết phục được mẹ tôi, cậu hơi tức giận, giọng điệu nói chuyện với mẹ tôi cũng bắt đầu thể hiện rõ sự không thân thiện:

“Chị, chị đúng là vô lương tâm, như này là thấy chết mà không cứu đấy!”

Thấy cậu sắp giở giọng trách mắng mẹ tôi, tôi không nhịn được nữa, trực tiếp đi qua đó đứng chắn trước mẹ tôi, nói thẳng với cậu:

“Cậu, cậu đã là người lớn rồi, nên học cách chịu trách nhiệm cho lời nói của mình rồi đấy, mẹ con không có nghĩa vụ dọn dẹp rắc rối cho cậu!”

Bị một đứa nhóc như tôi dạy đời, cậu không có chút không phục, nét mặt dần trở nên khó coi.

Lúc nhận tiền mừng giúp bà còn cố ý tăng số tiền của nhà chúng tôi lên

Mặc dù trong lòng mẹ tôi tức giận, nhưng nghĩ đến hôm nay là lễ mừng thọ của bà ngoại, mẹ tôi cũng không muốn làm ầm ĩ tới mức khó coi, cuối cùng cũng mềm lòng đưa thêm tiền mừng.

Trước khi rời đi, tôi nhìn thấy cậu tôi bỏ tiền mừng của bà tôi vào trong túi của mình.

Sau khi vào trong, tôi phát hiện Đới Tư Tư với đôi mắt sưng đỏ, mặt đầy vẻ uất ức ngoan ngoãn ngồi ở chỗ ngồi của mình.

Bên cạnh là một đám họ hàng đang vây quanh nhỏ giọng an ủi.

Không cần nói tôi cũng biết Đới Tư Tư đã nói gì với họ hàng, nhất định là lại nói xấu tôi.

Quả nhiên, nhìn thấy chúng tôi đi vào, ánh mắt của mấy người họ hàng lộ vẻ lạnh lùng ghét bỏ rất nhiều, toàn là sự khinh thường và ghê tởm.

Đến cả bà ngoại cũng nhìn chúng tôi với vẻ mặt cảnh giác.

Lúc dùng bữa, người khác thì hi hi ha ha, chỉ có gia đình ba người chúng tôi bị cô lập.

Vào cái lúc mà tôi và Đới Tư Tư cùng gắp trúng một món ăn thì bắt đầu cuộc chiến tranh giành.

Hai người chúng tôi không ai nhường ai cả.

Một người họ hàng không nhịn được mà lên tiếng trách mắng tôi:

“Ninh Ninh, đến thức ăn mà con cũng muốn tranh với em họ sao?”

Tôi nghe thấy giọng điệu âm u từ miệng của họ hàng, liền nở một nụ cười đáp trả lại:

“Đúng vậy, đến gắp đồ ăn mà cô cũng quản nữa ạ?”

Sau đó nhìn sang Đới Tư Tư, cố ý nhấn mạnh từng câu từng chữ:

“Em họ, em nghe rồi chứ? Một người em cũng cướp? Vả lại đâu chỉ có một, mà là hai.”

Tôi vừa nói xong thì mặt Đới Tư Tư và họ hàng lập tức biến sắc.

Mợ thấy tôi nói con gái bà ta như vậy thì tức giận đùng đùng, chỉ tôi bảo tôi dẫn đầu nhóm bắt nạt em họ ở trường học.

Cậu cũng thấy mất mặt nên đập mạnh xuống bàn nói giúp vào:

“Tôi là thấy nhà các người hoàn toàn không xem chúng tôi là họ hàng mà!”

“Hạ Ninh của chúng ta chỉ vì hai thằng nhóc mà ăn hiếp Tư Tư, còn dẫn đầu cô lập Tư Tư, làm cho Tư Tư bị trầm cảm nữa!”

“Tôi chỉ muốn mượn mấy người một chút tiền mà mấy người cũng không chịu cho, rõ ràng có nhiều tiền như vậy nhưng không chịu giúp đỡ người khác. Đúng là chỉ biết lợi lộc cho bản thân mình!”

Đám họ hàng vừa nghe lời này xong cũng bắt đầu hùa vào chỉ chích gia đình tôi:

“Ôi trời, Ninh Ninh à, Tư Tư dù sao cũng là em họ con, sao con lại bắt nạt con bé như vậy?”

“Còn Tuyết Liên nữa, sao em lại dạy Ninh Ninh thành ra thế này, như thế là dạy hư con bé đấy!”

“Tuyết Liên à, em cũng phải tự biết thân biết phận chứ, Chí Cương là em trai ruột của em, cuộc sống của nó khó khăn thì con cũng nên giúp nó chút chứ! Đây là điều mà chị gái nên làm mà…”

Bà ngoại cũng rất tức giận, trước nay bà luôn thiên vị nhà cậu:

“Ninh Ninh, con hãy ngay lập tức xin lỗi Tư Tư đi! Sao có thể bắt nạt em gái như vậy hả?”

“Còn con nữa, Tuyết Liên, không phải ta bảo con là phải giúp đỡ em trai sao? Bây giờ Chí Cương đang gặp khó khăn, con là chị thì sao lại có thể khoanh tay đứng nhìn như vậy?”

“Chẳng phải chỉ là một chút tiền thôi à? Là chị thì chẳng phải nên giúp đỡ một chút sao? Lúc làm mẹ thì không đem theo não, chả trách lại dạy ra đứa như Ninh Ninh!"
Bình Luận (0)
Comment