Hai người không kịp phòng bị bất ngờ bốn mắt nhìn nhau.
Rõ ràng là mọi người vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng.
Bầu không khí đột nhiên trở nên vi diệu, ngay cả hô hấp của cô cũng dường như đông cứng lại.
Ôn Dư chậm rãi cụp mắt xuống, cô phát hiện tay của Tưởng Vũ Hách đặt ở trên eo của mình và những hành động đang diễn ra.
Cô há hốc miệng ngạc nhiên, cô như muốn nói gì đó, nhưng lại nhanh chóng nhắm mắt lại như không có chuyện gì xảy ra.
Nhìn đi, tôi vừa ngủ mất rồi!
Vừa rồi không có gì xảy ra cả và tôi cũng không nhìn thấy bất cứ điều gì!
Chỉ cần tôi không xấu hổ, thì người xấu hổ là anh.
Ôn Dư tự thấy mình không biết làm sao cho xong việc này nên cô liền đá quả bóng sang cho Tưởng Vũ Hách, nhưng cô vẫn còn rất ngây thơ. Một ông lớn chính là một ông lớn và một ông lớn sẽ không bao giờ đặt mình vào tình huống xấu hổ.
Anh sẽ tìm mọi cách để trả lại sự xấu hổ cho cô mà thôi.
Ví dụ như ông chủ họ Tưởng này.
Sau ba giây im lặng, anh buông tay một cách vô tình:
"Nặng quá không ôm được."
Kết quả là Ôn Dư vốn đang bị treo lơ lửng trên không trung mười cm, ầm một tiếng cô ngã trở lại trên thảm, giống như một con cá vừa mới bắt được liền bị ném trở lại một cách tàn nhẫn.
Ôn Dư:...
?
Hoạt động của Tưởng Vũ Hách không có thương tổn lớn, nhưng cực kỳ xúc phạm.
Ở Giang Thành, Ôn Dư là đối tượng mà tất cả các cô gái đều cố gắng bắt chước, quần áo cô mặc và phong cách cô tạo ra mỗi lần đều trở thành xu hướng thời trang mới, duy nhất không thể bắt chước chính là cô thanh tú mảnh khảnh, thân hình cân đối. Nhưng bây giờ…
Vậy mà người đàn ông này nói cô nặng?
Please, anh không biết thưởng thức à?
Ôn Dư không phục ngồi thẳng người dậy, cố gắng biện minh: "Em 1m66, 47,5 kg, như vậy mà nặng à? Anh, anh không hiểu sai về cân nặng chứ?"
Tuy nhiên, Tưởng Vũ Hách vẫn nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính và không để mắt đến cô nữa.
Ôn Dư biết rằng ngành giải trí thích những phụ nữ gầy gò trông như vậy mới đẹp trước ống kính.
Cô đoán rằng Tưởng Vũ Hách cũng có gu thẩm mỹ như vậy.
Không ngoa khi nói rằng nó hời hợt và vô vị.
Ôn Dư biết lúc làm việc người đàn ông này không thích bị quấy rầy, cô ở trong lòng phỉ báng vài câu, sau đó cô xoa mông tự giác lăn ra khỏi phòng làm việc.
Đến khi cánh cửa hoàn toàn đóng lại Tưởng Vũ Hách cảm thấy nhẹ nhõm một cách khó hiểu.
Anh ngẩng đầu nhìn về phía cửa, trong đầu anh không ngừng hiện lên hình ảnh vừa chạm mắt với Ôn Dư.
Đó là lần đầu tiên họ dựa sát gần như vậy.
Mặc dù trên mũi Ôn Dư vẫn còn một miếng băng vết thương, nhưng Tưởng Vũ Hách vẫn có thể nhìn rõ ràng đôi mắt của cô.
Khóe mắt ngoài hơi cong, đuôi mắt mảnh, độ cong của mí mắt như hai cánh hoa đào.
Đôi mắt cô trong sáng, xinh đẹp đến mê người mà không mất đi khí chất.
Anh không biết đó có phải là ảo giác của anh không.
Anh luôn có cảm giác như mình đã nhìn thấy nó ở đâu đó.
Tưởng Vũ Hách nhắm mắt xoa xoa trán, sau đó anh đứng dậy mở cửa sổ phòng làm việc, muốn gió đêm lạnh lẽo xua đi những cảm giác kỳ lạ trong lòng.
Một lúc sau, anh gọi điện thoại cho Lệ Bạch: "Hoàn lại vé đi Giang Thành, bảo đội trưởng Ngô nhanh chóng đến Cục quản lý không lưu khai báo hành trình, lần này đi máy bay tư nhân."
Trước đây, Tưởng Vũ Hách đã mua một chiếc Gulfstream tư nhân để đi du lịch với bà nội Tưởng. Bây giờ bà nội đã ra nước ngoài, máy bay đậu ở sân bay cũng không hoạt động nhiều.
Tưởng Vũ Hách cảm thấy phiền phức vì mỗi lần đi anh phải báo cáo với Cục quản lý không lưu, vì vậy anh ấy thường trực tiếp đi máy bay dân dụng khi đi du lịch một mình.
Nhưng lần này không được.
Bây giờ Ôn Dư căn bản coi như một người vô gia cư, không có tên không có chứng minh thư, cô nhất định không thể ngồi hàng không dân dụng.
Thấy Tưởng Vũ Hách nhất thời thay đổi quyết định Lệ Bạch cảm thấy khó hiểu: "Tại sao đột nhiên anh muốn dùng phi cơ riêng?"
Tưởng Vũ Hách trầm mặc một lát: "Cái đuôi kia ở nhà làm ầm ĩ muốn đi cùng."
"..."
Điều kiện thỏa thuận mà Tưởng Vũ Hách đề xuất quá bi3n thái, Ôn Dư đã dùng hết sức lực và vật lộn cả buổi trưa, suýt nữa thì mù cả mắt nhưng cô chỉ tìm thấy 28 điểm khác biệt.
Để qua màn 300 điểm cô còn một khoảng xa như trái đất vậy.
Ôn Dư không biết người đàn ông này lấy đâu ra sự kiên trì để chơi loại trò chơi này, mấu chốt là nó không có niềm vui nào cả, bức tranh Thanh Minh Thượng Hà trông thật nhàm chán và buồn tẻ, chơi nhạc cụ thì tốt hơn.
Không thể hoàn thành thử thách, đồng nghĩa với việc cô không có cách nào đến Giang Thành cùng với Tưởng Vũ Hách.
Ôn Dư chỉ có thể nghĩ biện pháp khác, vào buổi tối khi cô chuẩn bị trốn nhà lần thứ hai, sau khi Tưởng Vũ Hách trở về thì đột nhiên gọi cô:
"Em đi pha cho anh ly cà phê."
Chị lớn Ôn Dư bất đắc dĩ nói: "Buổi tối anh còn muốn uống cà phê, anh định không ngủ à?"
Tưởng Vũ Hách liếc cô một cái: "Em không pha?"
Tên đàn ông thối chỉ biết sai khiến cô.
Mặc dù Ôn Dư vẫn còn tính toán chuyện anh không đưa cô đi Giang Thành, nhưng bởi vì là một em gái tính tình chu toàn, cô chỉ có thể vừa đi chuẩn bị vừa lẩm bẩm.
Pha cà phê xong, cô mang vào thư phòng, Tưởng Vũ Hách nhấp một ngụm, không vội nói: "Thu dọn đồ đạc cần thiết, sáng mai theo anh đến Giang Thành."
Ôn Dư đang xoay người đi tới cửa, đột nhiên nghe được câu này, cô còn tưởng rằng mình nghe lầm, liền quay đầu nhìn về phía Tưởng Vũ Hách: "Anh nói cái gì cơ?"
Tưởng Vũ Hách: "Em không muốn đi cũng không sao."
...
Niềm vui đến quá đột ngột, Ôn Dư như nằm mơ, cô sững sờ hai giây rồi mới định thần lại, kích động đến mức nói năng không mạch lạc:
"Cám ơn anh!"
"Anh trai của em nhất định là Bồ tát trên trời!"
"Anh trai người tốt cả đời bình an!"
"Bây giờ em thực sự muốn hát một bài hát rằng chỉ có anh trai em là tốt nhất trên thế giới này!"
...
Tưởng Vũ Hách lắng nghe những tiếng rắm cầu vồng này với vẻ mặt chán ghét, sau đó anh cầm cốc lên, nụ cười lơ đãng trên khóe môi hòa quyện vào hương vị cà phê đậm đà.
Năm Ôn Dư hai mươi tuổi, Ôn Thanh Hữu mua cho cô chiếc xe thể thao để làm quà sinh nhật. Khi đó, Ôn Thanh Hữu nói rằng anh ấy sẽ tặng một chiếc máy bay riêng làm của hồi môn khi cô kết hôn, nhưng với tình hình hiện tại của Ôn gia, rõ ràng khoản hồi môn này là không thể.
Nhưng may mắn thay, Ôn Dư gặp được anh trai nên cô vẫn được trải nghiệm ngồi trên một chiếc máy bay riêng.
Trên thực tế, nó có cảm giác tương tự như khoang hạng nhất, ngoại trừ việc có nhiều không gian ẩn hơn và dịch vụ của toàn bộ phi hành đoàn được nhân bản hóa và tùy chỉnh hơn.
Ngoài Ôn Dư, Lệ Bạch và Tưởng Vũ Hách, đi cùng anh lần này còn có thư ký của anh và một giám đốc nghệ sĩ khác của Tập đoàn Á Thịnh.
Ôn Dư vẫn không biết lý do tại sao Tưởng Vũ Hách đến Giang Thành, sau khi máy bay cất cánh, cô đã bí mật hỏi Lệ Bạch và Lệ Bạch nói với cô - có một vấn đề kinh doanh và một vấn đề riêng tư.
Ôn Dư đã biết về vấn đề kinh doanh, nhưng vấn đề cá nhân?
Tưởng Vũ Hách có thể có vấn đề cá nhân gì ở Giang Thành.
Nhưng những điều này đối với Ôn Dư không quan trọng, điều duy nhất cô mong đợi bây giờ chính là sau khi hạ cánh cô phải tìm cơ hội gặp cha mình càng nhanh càng tốt.
Tiếp viên hàng không mang đến đồ ăn nhẹ và hoa quả cắt tỉa tinh xảo thơm ngon, Ôn Dư vừa ăn vừa nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, thỉnh thoảng cô lại nghe thấy Tưởng Vũ Hách cùng giám đốc kia bàn luận công việc…
"Hợp đồng của Lê Mạn với chúng ta còn có một năm tám tháng, mấy ngày trước cô ta đến công ty tìm tôi, hy vọng tôi có thể thu xếp một chút công việc để cô ta lộ diện, ý của anh là..."
Tưởng Vũ Hách lật một tài liệu trong tay và trả lời anh ta một cách bình tĩnh: "Cách đây không lâu, có một bộ phim chuyên mục pháp luật trên truyền hình vệ tinh Ngôi Sao yêu cầu chúng ta chọn một số diễn viên để đến đó, chọn cô ta đi."
Giám đốc: "..."
Nghe vậy Ôn Dư trực tiếp hô giỏi thật.
Để nữ diễn viên nổi tiếng từng đứng trên bờ vực phạm pháp đi quay khóc sau song sắt, Tưởng Vũ Hách thực sự biết cách dạy đời.
Ôn Dư muốn viết nó vào một cuốn sổ nhỏ, và sử dụng phương pháp tương tự để dạy dỗ Thẩm Gia Minh trong tương lai.
Vừa nghĩ đến tên cặn bã kia, đột nhiên giám đốc lại lên tiếng:
"Lần trước tôi biên soạn cho anh tư liệu về Thẩm Minh Gia, anh đã đọc qua chưa? Nếu không có vấn đề gì, tôi muốn tháng sau ký hợp đồng điện ảnh và truyền hình với hắn."
Ôn Dư nghẹn ngào, suýt chút nữa nhét luôn miếng dưa vào miệng.
Cũng may không có ai chú ý tới cô thất thố, Ôn Dư vội vàng lấy giấy ăn bình tĩnh lau miệng, sau đó ngồi thẳng người, cố gắng cẩn thận lắng nghe câu trả lời của Tưởng Vũ Hách, nhưng giọng nói của người đàn ông lại trầm xuống.
Cô không thể nghe rõ khi cách hai hàng ghế.
Không thể chấp nhận được.
Ôn Dư không thể bỏ lỡ bất kỳ thông tin nào về tên cặn bã kia.
Cô liếc nhìn đ ĩa trái cây trước mặt, bỗng cô cầm nó lên xoay người lại.
Sau đó, cô đi đến bên cạnh Tưởng Vũ Hách, và tự tin ngồi xuống chiếc ghế trống bên cạnh anh.
Tưởng Vũ Hách cau mày nhìn cô: "Em làm gì vậy?"
Ôn Dư đã sớm nghĩ ra lý do, rụt rè nói: "Luồng khí quá mạnh, em sợ, em muốn ngồi ở bên cạnh anh."
Tưởng Vũ Hách: "..."
Thư ký và giám đốc ngồi đối diện có ý thức cúi đầu giả vờ bận rộn tìm việc làm, giống như không dám quấy rầy sếp tán gái.
Suy cho cùng, trong mắt những người ngoài cuộc không biết chân tướng, Ôn Dư là người phụ nữ mà Tưởng Vũ Hách mang theo bên mình, còn danh anh trai mà cô gọi kia họ xem như là hai người đang chơi trò tên gọi tình thú.
Tưởng Vũ Hách có chút xấu hổ và ho một tiếng:
"Trở về chỗ đi, bọn anh đang họp."
Ôn Dư: "Em sẽ không nói lời nào."
“Anh đang họp.” Người đàn ông hạ thấp giọng, lặp lại lần nữa.
Ôn Dư vẫn như cũ chớp mắt, làm động tác khóa miệng: "Em cam đoan không nói gì."
Nói xong, cô vô tội đưa một miếng dưa cho Tưởng Vũ Hách: "Anh, anh ăn dưa hấu không?"
Tưởng Vũ Hách: "..."
Anh lập tức đẩy tay Ôn Dư ra: "Không cần, ngồi yên cho anh."
Get.
Ôn Dư biết rằng một khi cô bắt đầu tiến lên, Tưởng Vũ Hách sẽ ngay lập tức thỏa hiệp.
Cô hài lòng mỉm cười: "Biết rồi."
“Tiếp tục đi.” Tưởng Vũ Hách theo bản năng giật giật cà vạt trên cổ, tiếp tục chủ đề vừa rồi: “Một số thống kê toàn diện của Thẩm Minh Gia xem ra khá ổn, nhưng diễn có chút kém. Ai nâng đỡ phía sau?”
Giám đốc: "Nhà hắn có ít tiền, giai đoạn đầu rất nhiều tài nguyên đều là hắn tự mình bỏ ra, sau lưng hẳn là không có người."
Tưởng Vũ Hách: "Anh đã kiểm tra mối quan hệ đời tư của hắn chưa?"
Giám đốc gật đầu: "Lúc trước hắn có một người bạn gái là người ngoài giới, hơn nữa cô ta cũng có lai lịch, hình như là..."
!
Ôn Dư không ngờ rằng Tưởng Vũ Hách sẽ hỏi câu hỏi này, huống hồ là giám đốc dường như biết sự tồn tại của cô.
Nhịp tim của cô lập tức tăng nhanh, một ngụm dưa hấu dừng ở trong miệng, cô không dám cắn xuống, nín thở chờ giám đốc nói.
May mắn thay, vài giây sau, đạo diễn thở hổn hển trả lời: "Hiện tại tôi không thể nhớ rõ người đó là ai, nhưng tôi xác định bọn họ đã chia tay trong hòa bình, và sẽ không có nguy cơ xâu xé."
Tưởng Vũ Hách nhấp một ngụm cà phê, thật lâu sau mới thản nhiên gật đầu: "Vậy thì tranh thủ thời gian ký đi, thời gian hợp đồng không cần quá dài, hợp đồng này nhiều nhất hai năm là được."
"Được."
Thảo luận kết thúc, trên trán Ôn Dư cơ hồ toát ra mồ hôi lạnh.
Tốt rồi.
Nhịp tim của cô dần dần hồi phục, bình tĩnh trở lại, Ôn Dư chậm rãi tiêu hóa tin tức vừa nhận được.
Trước đây, vì muốn làm một người bạn gái biết quan tâm, không can thiệp vào sự nghiệp của bạn trai, Ôn Dư rất ít can thiệp vào sự nghiệp của Thẩm Minh Gia. Điều này cũng có thể trở thành một lý do chính khiến hắn thuận tiện để gian lận.
Bây giờ Ôn Dư đã biết rằng bạn trai cũ ghê tởm của mình có thể muốn ký hợp đồng với Á Thịnh?
Điều này là không thể, hoàn toàn không.
Thẩm Minh Gia mà cũng xứng à?
Hắn thực sự có mặt để nói rằng hắn và mình đã chia tay trong hòa bình.
Đúng vậy, Ôn Dư là người ngoài cuộc, cô sẽ không công khai khiêu chiến Thẩm Minh Gia, nhưng giám đốc nói sai rồi.
Lý do khiến Ôn Dư chịu nhục và gặp Tưởng Vũ Hách, ông trùm tư bản đứng đầu kim tự tháp giải trí, là để xuống nước gần gũi và tìm cơ hội khiến Thẩm Minh Gia phải trả giá cho sự giả tạo và lừa dối của cô.
Những gì cô muốn không phải là một lời trêu chọc đơn giản.
Điều cô muốn là hoàn toàn lấy đi danh tiếng và hào quang mà tên cặn bã này yêu thích, không để lại cho hắn một thứ gì.
Nếu bây giờ Tưởng Vũ Hách bỏ ra rất nhiều tiền để ký hợp đồng với Thẩm Minh Gia, hắn sẽ bị cô lật tẩy, Tưởng Vũ Hách và công ty của anh sẽ chịu tổn thất trực tiếp.
Mặc dù là anh trai danh nghĩa nhưng Ôn Dư không muốn Tưởng Vũ Hách làm ăn thua lỗ.
May mắn thay, hợp đồng là vào tháng tới, và Ôn Dư vẫn còn thời gian để can thiệp.
Thẩm Minh Gia, một tên cặn bã mơ mộng muốn trèo lên một công ty giải trí hạng nhất?
Nằm mơ.
Ba giờ sau, máy bay đáp xuống sân bay quốc tế Giang Thành.
Mặc dù chỉ mới rời đi chưa đầy một tháng, nhưng khi bước chân lên mảnh đất mà cô đã lớn lên, Ôn Dư đã cảm thấy mọi thứ còn đây nhưng người thì không thấy.
Khi ra đi, cô vẫn là cô chủ vạn người ghen tị của Ôn gia, nhưng khi trở về, cô đã thấy thổn thức, vinh quang trước kia cũng không còn.
Sau khi xuống máy bay, cả nhóm về thẳng khách sạn.
Ôn Dư được coi là nhân vật có máu mặt ở Giang Thành, nhất là ở những nơi cao cấp như khách sạn, câu lạc bộ, căn bản không ai không biết cô.
Vì vậy, để tránh bị nhận ra, cô ngã xuống trước mặt Tưởng Vũ Hách, cô đội mũ cho mình, dán miếng băng vết thương lên mũi, trừ phi ngồi đối diện, nếu không sẽ khó có người nhận ra cô.
Tưởng Vũ Hách đã mở hai phòng bằng tên của mình và Ôn Dư ở trong phòng bên cạnh anh.
Sau khi ăn trưa, Tưởng Vũ Hách nói rằng anh có việc bận vào buổi chiều và dặn dò Ôn Dư không được đi lung tung.
"Nếu em phải ra ngoài, thì để Lệ Bạch đi theo."
Lòng Ôn Dư đã bay về nhà rồi, mặc kệ Tưởng Vũ Hách có nói gì cô cũng sẽ gật đầu đồng ý, chỉ mong ông chủ lớn này nhanh chóng rời xa cô để cô có thể lẻn ra ngoài gặp cha mình.
May mà sau khi dặn dò xong, Tưởng Vũ Hách cuối cùng cũng lên xe rời đi.
Ôn Dư nghe Lệ Bạch nói anh muốn tham gia một sự kiện lễ ra mắt, sau buổi chiều bận rộn buổi tối còn có tiệc tối, dù sao lịch trình cũng rất kín.
Đây là một cơ hội tuyệt vời cho Ôn Dư.
Không cần là buổi tối, chỉ cần trước sáu giờ tối vội vàng trở về khách sạn, cho dù là buổi tối Tưởng Vũ Hách phát hiện, anh nhiều nhất cũng chỉ nói cô ham chơi vài câu.
Ôn Dư giả vờ ân cần quan tâm Lệ Bạch: "Anh Bạch, anh bay cả buổi sáng có mệt không? Anh đi nghỉ ngơi một lát đi, tôi đi dạo một vòng khách sạn rồi sẽ về ngay."
Lệ Bạch cười lắc đầu: "Ông chủ nói, mặc kệ cô đi nơi nào, tôi cũng phải đi theo cô."
"..."
Ôn Dư biết nói nhiều cũng vô ích, nhiều cớ cũng sẽ khiến đối phương nghi ngờ, vì vậy cô cười nói: "Được, vậy chúng ta ra ngoài đi dạo."
Ôn Dư rất hiểu Giang Thành, cô biết nơi nào sầm uất nhất Giang Thành, lên xe nói với tài xế:
"Đi cầu Vọng Giang."
Lệ Bạch hỏi cô: "Đó là nơi nào?"
Ôn Dư cố ý cầm điện thoại của cô đưa cho gã xem: "Trước khi đến đây tôi đã làm một hướng dẫn hành trình. Cầu Vọng Giang này là một địa điểm nổi tiếng trên mạng ở Giang Thành, chúng ta cũng vào xem một chút."
Lệ Bạch không nghĩ nhiều về điều đó.
Bản thân Tưởng Vũ Hách cũng nói với gã rằng anh đưa Ôn Dư ra ngoài lần này để cho cô thư giãn và xem nó có thể giúp cô khôi phục trí nhớ hay không.
Vì vậy, cô đi đâu chơi, gã chỉ cần đi theo để đảm bảo an toàn cho cô, và không phải lo lắng về những thứ khác.
Hai người đến cầu Vọng Giang, đúng như trên mạng nói, người qua lại đông đúc.
Thật ra Ôn Dư chưa từng tới đây, cô là con gái ngàn vàng, qua lại ở nơi này đều là những nhân vật nổi tiếng, nhưng cầu Vọng Giang là chợ truyền thống tộc mà dân thường thích lui tới, không phù hợp với địa vị của cô.
Vì vậy, hôm nay, cô cũng là lần đầu tiên đến đây.
Nhưng nó thú vị hơn cô nghĩ.
Sắp đến giao thừa rồi, trong chợ tràn ngập đèn lồ ng đỏ, Ôn Dư thấy rất mới mẻ: “Anh Bạch, nhìn đèn lồ ng đẹp quá.”
Một lúc sau, cô chạy đến gian hàng của múa rối bóng để xem náo nhiệt: "Thật thú vị."
Lệ Bạch đi theo cô, thỉnh thoảng đáp lại vài câu, hai người có một khoảng thời gian nhàn nhã.
Đi đến trung tâm chợ, Ôn Dư nhìn thấy một gian hàng làm những bức tượng nhỏ bằng đất sét nhiều màu sắc, trên gian hàng có rất nhiều động vật dễ thương và nhân vật phản diện.
Hai trong số họ đặc biệt dễ thương, một cậu bé và một cô bé.
Ôn Dư tò mò đi tới: "Ông chủ, con búp bê nhỏ này bán thế nào?"
Chủ quầy hàng nhiệt tình nói: "Mỗi con 10 tệ."
Ôn Dư cầm lên hai cái búp bê, nhìn đi nhìn lại: "Chúng có quan hệ gì?"
Chủ quầy cười nói: "Không phải rất rõ ràng à? Một đôi."
"Ồ" Ôn Dư gật đầu, đặt nó trở lại: "Có anh trai và em gái không?"
Nụ cười của ông chủ sạp khép lại nửa giây nhưng rất nhanh lại tràn đầy: "Đây không phải là cái đó sao? Như tôi vừa nói, đây là một cặp, anh trai em gái, tác phẩm của tôi tên là tình cảm anh em, phiên bản giới hạn, chỉ có cặp đôi này."
Ôn Dư nhíu mày, mặc kệ nghe thế nào, cô đều cảm thấy ông chủ sạp trước mặt và thầy bói ở chợ đêm tốt nghiệp cùng một lớp hùng biện.
Cô suy nghĩ một chút, sau đó quay lại hỏi Lệ Bạch: "Anh Bạch, anh có thể cho tôi mượn 20 tệ được không?"
Mặc dù Ôn Dư rất giàu có, nhưng nếu cô tiêu vào lúc này thì sẽ bị lộ.
Lệ Bạch dứt khoát trả tiền.
Ôn Dư vừa trả tiền, vừa xem giờ trên điện thoại, vậy mà đã ba giờ chiều rồi.
Chơi lâu như vậy cũng sắp hết buổi, nếu cô muốn quay lại trước sáu giờ thì phải rời đi.
Sau khi trả tiền, trung tâm quảng trường vừa vặn diễn ra một màn múa chớp nhoáng, tất cả những người qua đường đều bị thu hút vào đó, chen chúc nhau trên ba tầng trong và ngoài.
Ôn Dư và Lệ Bạch cũng bị đám đông chen lấn.
Đây có thể là cơ hội tốt nhất để tẩu thoát.
Ôn Dư trong lòng thầm nói - Thực xin lỗi anh Bạch, tôi nhất định sẽ quay lại.
Tận dụng phần thú vị nhất của điệu nhảy, khi những người xem đẩy Ôn Dư và Lệ Bạch ra xa, cô nhanh chóng lùi lại và chạy đi.
Phim ‘Đi Tìm Hồ Sơ Rồng’ là dự án ip lớn kết hợp giữa phim điện ảnh, game và hoạt hình, tiền đầu tư rất lớn. Trong phim cần có 20 diễn viên diễn các nhân vật quan trọng và có thể hiểu rõ về ip, vì để thu hút thêm nhiều diễn viên nổi bật, Á Thịnh đã tổ chức chương trình tuyển chọn diễn viên trẻ trên toàn quốc.
Trong một chuyến công tác lần này Tưởng Vũ Hách đến Giang Thành để tham gia vào buổi lễ khai mạc của sự kiện và Giang Thành là điểm dừng chân đầu tiên cho cuộc tuyển chọn.
Vào buổi tối, sau khi Tưởng Vũ Hách kết thúc đợt phỏng vấn cuối cùng với các phóng viên, anh vừa đi ra ngoài vừa trò chuyện với một số người dẫn dắt sự kiện.
Vừa đến cửa, giám đốc nghệ sĩ dẫn Lệ Bạch đang lo lắng đi vào:
"Giám đốc Tưởng, Lệ Bạch vẫn chờ ngài ở ngoài hội trường, nói là có việc gấp tìm ngài."
Vài người đang đi cùng anh để ý thấy liền tạm thời tránh sang một bên.
Tưởng Vũ Hách không quá chú ý đến sự xuất hiện của Lệ Bạch.
Anh chậm rãi nhận lấy chiếc áo khoác từ tay thư ký, vừa mặc vào vừa hỏi: “Sao cậu lại ở đây, không ở cùng cô ấy?”
Lệ Bạch trầm mặc, tiến lên thấp giọng nói: "Thực xin lỗi ông chủ, tôi cùng cô ấy bị lạc nhau ở khu trung tâm thành phố..."
Tưởng Vũ Hách dừng lại, quay lại và khuôn mặt anh gần như chìm xuống ngay lập tức:
"Cậu nói cái gì?"