Trạc Chi

Chương 23



Editor: SQ
_____________________
Không ngờ trên đời có một câu chơi chữ kỳ diệu đến thế
Lúc đến nơi, mọi người trong phòng trách hai người đến quá muộn, thậm chí còn làm quá nói rằng đã uống hết hai bình trà.
Mạnh Thính Chi chột dạ giải thích: “Trên đường hơi kẹt xe……”
Trình Trạc buồn cười, đặt tay lên gáy cô, xoa nhẹ tóc cô.
Kiều Lạc thúc giục: “Vô vô vô, tôi sốt ruột thắng tiền Từ Cách quá rồi!”
Kiều Lạc gấp gáp hơn bất kỳ ai, dạo này quá nhiều hoạt động, khó khăn lắm mới có hai ngày nghỉ ngơi, thân phận là nghệ sĩ nên không thể ăn chơi thỏa thích, chơi mạt chược là thú vui lớn thứ hai trong đời Kiều Lạc.
Thứ nhất là thắng được tiền.
Trình Trạc ấn Mạnh Thính Chi ngồi xuống ghế, Mạnh Thính Chi luống cuống, muốn đứng dậy, “Em không rành đâu.”
Vì Mạnh Huy nghiện cờ bạc, nhìn thấy Nguyễn Mỹ Vân bạo lực hất bàn bài và vừa đánh vừa mắng, Mạnh Thính Chi luôn coi cờ bạc là một tai họa.
Nhưng cũng vì từ bé đã bị Nguyễn Mỹ Vân sai đến tiệm bài gọi Mạnh Huy về nhà, cô gọi nhưng Mạnh Huy không đi, ông cũng chẳng hung dữ, lần nào cũng dỗ dành, chờ tí nha Chi Chi, bố chơi xong ván này là về liền, sắp rồi sắp rồi….rồi hết ván này đến ván khác.
Vậy là Mạnh Thính Chi ngoan ngoãn chờ, ở lại lâu nên mưa dầm thấm đất, hiểu rõ mồn một quy tắc mạt chược ở Tô Thành, chỉ là không có kinh nghiệm thực chiến.
Trình Trạc đặt tay lên lưng ghế của cô, trước khi ra ngoài, anh đã thay sang chiếc áo sơ mi trắng rộng rãi mềm mại, nếp gấp áo như vốc nước trong lòng bàn tay.
Cử chỉ nào cũng toát ra vẻ thong dong biếng nhác của quý công tử.
Theo quy tắc, ai nhỏ tuổi nhất sẽ làm nhà cái, Trình Trạc giơ tay ấn máy đổ xúc xắc giúp Mạnh Thính Chi, 3 và 4, bắt đầu từ các quân bài trước mặt Kiều Lạc ngồi đối diện.
Trong tiếng máy móc hoạt động và tiếng xếp bài, anh vô cùng thân mật kề bên tai Mạnh Thính Chi, động viên cô: “Không sao, em cứ chơi đại đi, xem như thua chút tiền cho họ, mua vui.”
Mạnh Thính Chi gật đầu, rút bài và ra bài.
Không biết vì sao mà đề tài trên bàn bài lại chuyển đến chuyện Mạnh Thính Chi đâm hỏng xe của Trình Trạc lần nọ.
Từ Cách xếp bài trong tay, nói đùa: “Hôm nay không phải em gái Chi Chi của tụi mình lái xe tới đâu hả?”
Trình Trạc: “Sao tôi nỡ.”

Mạnh Thính Chi không để ý lắm, cô đang tính nước đi, chợt nghe thấy Trình Trạc ngồi cạnh nói tiếp: “Lát nữa tụi mình đến ga-ra của Từ Cách xem thử, em thích chiếc nào, tụi mình lái chiếc đó về.”
“Thật hả?”
Vẻ mặt ngây thơ có chút ngốc nghếch của cô làm Trình Trạc yêu không chịu được, có là sao hay trăng cũng muốn hái xuống cho cô chơi.
“Thật chứ.”
Từ Cách chưa từng thấy một Trình Trạc thế này.
Một người nhạt nhẽo đến mức làm một nhóm hot girl mạng xinh đẹp đến tìm Từ Cách phàn nàn rằng anh “né thính” quá giỏi, vậy mà cũng có một ngày, mắt đào hoa mỉm cười, lặng lẽ ngắm một cô gái.

Sự chiều chuộng đó không cần bất kỳ tiếp xúc cơ thể nào, anh chỉ ngồi bên cạnh cô gái đó thôi, cũng thấy được anh dung túng sẵn sàng làm mọi thứ cho cô.

Từ Cách không đề cập đến những thay đổi của Trình Trạc, nghĩ rằng mấy chuyện trai gái yêu đương vui vẻ thế này cũng không phải không có, chỉ là Trình Trạc thông suốt khá muộn, ánh mắt có hơi kén chọn mà thôi.
Từ Cách giỏi nhất là nói hùa theo chủ đề.
Tay cầm quân bài Yêu Kê, anh chắp hai tay lại, lạy Mạnh Thính Chi một lạy: “Nữ Bồ Tát ơi, mấy con xe nát của anh không chịu nổi bị em giày vò đâu, em muốn bài gì, anh ra cho em lấy, buông tha xe anh là được.”
“Từ Cách, liêm sỉ đâu! Ra một con cho tôi lấy trước coi!” Kiều Lạc thấy mà ngứa mắt, cười mắng.
Mạnh Thính Chi không cần quân Yêu Kê của Từ Cách, vẻ mặt lơ ngơ, không thể chỉ vì cô đâm hỏng xe của Trình Trạc một lần mà mọi người đã xem cô là sát thủ xa lộ luôn chứ.
“Em có bằng lái mà, lần trước chỉ là sơ xuất thôi.”
Trình Trạc chứng minh giúp cô, “Sơ xuất thôi, kỹ thuật lái xe của Mạnh Thính Chi giỏi lắm.”
Nói vậy cũng không đúng.
Chỉ là nhắc đến kỹ thuật lái xe, cô lại nhớ đến lúc nãy họ đến muộn không phải vì kẹt xe, mà là vì kẹt trong bếp, hôn đến mức khó chia khó lìa.
Chỗ nào cũng bị anh hôn cả rồi.
Tay mơ trong chuyện tình cảm luôn thấy choáng ngợp trước hạnh phúc.
Cà chua trong nồi nước sôi bốc khói chín đến mức ch ảy nước.

Cả không gian mờ ám.
Mùi cà chua nồng nặc tỏa ra nồi nước cạn tỏa khắp phòng, Trình Trạc tắt lửa, áo ngủ rơi xuống bờ lưng trần.
Từ góc nhìn của Mạnh Thính Chi, là làn da trắng, vai rộng eo thon.
Anh không xoay người lại, chỉ hỏi: “Nấu cà chua làm gì?”
Dép của Mạnh Thính Chi lại rơi xuống đất, một xuôi một ngược, đầu ngón chân nhỏ xinh kiệt sức buông thõng, trên mặt là nét đỏ phơn phớt vì thiếu oxy, giọng cũng hơi khàn.

“Dễ lột vỏ, làm bò kho cà chua.”
“Lột vỏ?” Anh quay đầu lại nhìn cô, rồi quay đi, đích thân ra tay.
Cà chua đã chín nhừ, vỏ ngoài vừa chạm vào là tách ra ngay, tay dính nước cà chua chua chua ngọt ngọt, anh li3m đầu ngón tay, môi hồng ẩm ướt, quay sang nhìn Mạnh Thính Chi, đôi mắt anh sáng ngời, nói một câu đầy ẩn ý.
“Để dành lần sau lột vỏ.”
Không ngờ trên đời lại có một câu chơi chữ kỳ diệu đến thế.

Hai má của Mạnh Thính Chi nóng bừng, cô nhìn chằm chằm ngón tay thon dài trắng trẻo của anh, dây thầy kinh căng chặt như dây đàn, cuối cùng hơi che mặt lại, cắn môi thầm than, sao anh có thể cho vào miệng thế, lúc nãy cái tay đó còn……
Máy mạt chược tự động xếp bài, xếp xong sẽ vang tiếng  “bíp”.
Mạnh Thính Chi nghiêng đầu bỗng rụt cổ lại.
“Đang nghĩ gì mà tai đỏ thế?”
Mạnh Thính Chi lườm nhẹ anh, tại anh hết còn gì.
Một là trình độ thực sự có hạn, hai là vì thường xuyên mất tập trung, sau bốn ván, Mạnh Thính Chi đã thực sự phân chia một mớ tiền.
Nhất là với một người có vận may lẫn kỹ năng tệ hại như Kiều Lạc, đây là lần đầu tiên cô nàng được thắng đã đời thế này, Mạnh Thính Chi thực sự không muốn nhường Kiều Lạc, nhưng lần nào cũng ra được bài mà Kiều Lạc cần.


Kiều Lạc mừng hết lớn, tuyên bố ngay tại chỗ rằng Mạnh Thính Chi chính là bạn bài chân ái của mình.
Sau vài ván, Mạnh Thính Chi đã thua gần hết số chip trong ngăn bàn, quan trọng là, cô hoàn toàn không biết đống chip này tương đương với bao nhiêu nhân dân tệ.
Cô thấy hơi buồn ngủ, ngáp một cái, mắt rơm rớm nước.
Tối nay Từ Cách cũng may mắn, Mạnh Thính Chi không muốn chơi nữa nhưng anh bị anh cản lại, lời ngon tiếng ngọt rằng không chơi tiền nữa, chỉ sợ phải giải tán.
Cuối cùng cũng không giải tán, Trình Trạc vào thay.
Mạnh Thính Chi đổi chỗ với anh, ngoan ngoãn ngồi một bên, tựa nhẹ vào cánh tay anh, hỏi: “Anh giỏi không?”
“Anh giỏi không em không biết?”
Mạnh Thính Chi nghẹn họng, cuối cùng thốt ra hai chữ: “Xuất sắc.”
Trình Trạc nhập một ngụm trà hoa cô vừa uống, lông mày nhăn lại, mặc dù loại trà cô thích không đắng, nhưng không có vị gì.
Đặt ly xuống, Trình Trạc lườm cô: “Em trả lời không chân thành.”
Lại bắt cô phải chân thành nữa, Mạnh Thính Chi mỉm cười, giả vờ tỏ ra ngưỡng mộ: “Thầy Trình giỏi quá đi thôi.”
“Thế còn được.”
Từ Cách và Kiều Lạc ăn ý liếc nhìn nhau, có cùng biểu cảm hơi hoang mang, chơi trò tình cảm gì thế? Đây mà là Trình Trạc?
Lúc đó Mạnh Thính Chi cũng chỉ là khuất phục trước uy quyền thôi, cô chỉ khen anh một cách qua loa, nào ngờ Trình Trạc lại thực sự dùng số chip còn lại ít ỏi đến đáng thương của cô để lật ngược thế cờ.
Cô chơi mà buồn ngủ rã rời, không cần bàn đến chuyện xem mọi người chơi, đã nhanh chóng nằm ra sô pha ngủ mất.
Trong nửa đầu học kỳ một của năm tư, ngoài việc cải thiện chút ít kỹ năng chơi bài, thành tích lớn nhất của Mạnh Thính Chi chính là học được cách thức thâu đêm.

Lúc giải tán, trời đã gần sáng.
Không biết ai đã mở cửa sổ, làn gió trong lành ùa vào, lành lạnh.
Mạnh Thính Chi mơ màng mở mắt, không quan tâm thắng thua, hỏi Trình Trạc trước mặt mình một câu: “Phải về nhà hả anh?”
Ánh mắt lóng lánh ánh nước.
Nơi mà cô gọi là nhà đó, chỉ là một trong những nơi để ở với Trình Trạc, nhưng khi nghe cô nói vậy, cảm giác tê cứng sau một đêm dài lập tức nứt ra, có gì đó như dòng nước ấm từ từ chảy vào, rất ấm lòng.
Anh vươn tay kéo cô dậy, “Về nhà.”
Lúc Mạnh Thính Chi thức dậy ở khu căn hộ Chẩm Xuân là đã hơn mười hai giờ trưa, cô ngủ một giấc này say đến mức người ngợm uể oải, cuối cùng cũng được trải nghiệm cảm giác ngủ lố giờ ăn, có đói cũng ăn không ngon miệng.
Đun nước, lấy mật ong hoa đoạn lần trước mua trong tủ lạnh ra, dùng muỗng sắt cán dài múc một muỗng đầy vung, cho vào hai ly, chờ Trình Trạc nói chuyện điện thoại xong rồi qua đây, uống cùng với anh.
Chạm ly phải có cảm giác trang trọng, thủy tinh chạm vào nhau, âm thanh lanh lảnh, nhỏ và sắc, tiếng vang cũng kéo dài.
“Chúc mừng đêm đầu tiên tụi mình ở cùng nhau.”
Trình Trạc uống một ngụm, vừa ngọt vừa ấm, cổ họng dễ chịu hơn hẳn, đầu ngón tay lau đi vệt nước trên môi cô, cười nhẹ nói: “Cái này sao tính là đêm đầu tiên được.”
Tối qua Trình Trạc thắng được tiền, nhiệm vụ chính là thay đồ đi tiêu hết số tiền “cướp” được này.

Đó không phải là một số tiền nhỏ, mua đầm thì không chừng có thể lấp đầy cả hai tủ quần áo.
Đèn đóm ở các tủ đồng hồ chuyên dụng sáng chói lạ thường, làm những chiếc đồng hồ sáu chữ số đó chói lọi hơn cả kim cương.
Nhân viên đề cử một chiếc trong bộ sưu tập giới hạn.
Trình Trạc nghịch chìa khóa xe trong tay, liếc nhìn biển giá tiền bằng vàng, rồi nhìn sang Mạnh Thính Chi.
Nhân viên miệng lưỡi ngọt như mía đang thổi phồng kỹ thuật và kim cương được khảm trên đồng hồ, Mạnh Thính Chi hơi nhíu mày nhưng không ngắt lời.
Trình Trạc tặc lưỡi một cái, nói: “Mạnh Thính Chi, cái này đắt quá.”
Hết sức nghiêm túc, như sợ cô phá của không bằng.
Mạnh Thính Chi suýt bật cười, nếp gấp giữa mày giãn ra, môi mím lại, nghiêm túc bàn bạc với nhân viên: “Xin lỗi nha, bạn trai tôi không thắng được nhiều tiền đến thế, phiền bạn giới thiệu mẫu khác nhé.”
Cuối cùng mua một chiếc Breget, màu be, rất đẹp, nhưng quá xa xỉ, Mạnh Thính Chi không thích mấy, cũng không đeo.
Lúc đó chỉ là đúng lúc phù hợp với khoản tiền “cướp” được đó.
Hôm đó mua đồng hồ xong, với số lẻ còn lại, cô và Trình Trạc mua hai chiếc gối ôm, đi ăn một nồi lẩu.
Nước lẩu cà chua bắn lên áo của Trình Trạc.

Nhãn hiệu mà anh mặc không có cửa hàng trong nước, Mạnh Thính Chi đành phải lên tầng thời trang nam mua cho anh một chiếc có kiểu dáng tương tự.

Giảm giá rồi chưa đến 400 tệ, cô tự bỏ tiền túi.
Sau khi về khu căn hộ Chẩm Xuân, anh gấp hóa đơn của áo thành một chiếc máy bay bé xíu, phóng từ trên tầng xuống trước mặt Mạnh Thính Chi.

“Vượt ngân sách rồi, Mạnh Thính Chi, em cũng phá của quá nhỉ.”
Mạnh Thính Chi không chịu gánh tội này, ôm chiếc gối mới mua, thì thầm: “Tai nạn thôi chứ bộ.”
Ai mà biết thịt viên làm bắn nước lèo đâu chứ.
Anh đang mặc chiếc áo mới mua, tay áo được sắn lên lộ ra cánh tay trắng trẻo và khỏe mạnh, một tay mở lon nước ngọt, dựa vào bàn, lười nhác ngoắc tay với Mạnh Thính Chi: “Tai nạn? Qua đây, em qua đây ôm anh nói lại lần nữa.”
Mạnh Thính Chi ném gối đi, ngồi dậy từ thảm làm theo lời anh, không biết anh đang bất mãn chuyện gì đây.
Bộ thích cái áo bị dơ đó lắm hả?
Trái tim cô giống như lon nước ngọt trong tay anh, tâm tư nhỏ nhảy lung tung chính là bọt ga.

Ôm lấy vòng eo gầy nhưng rắn chắc của anh, cô nâng cằm lên, dịu dàng nói: “Tai nạn thật mà.”
Anh ngửa đầu uống nước ngọt, hai mắt cụp xuống, yết hầu trượt lên trượt xuống, vô số bọt ga nhỏ li ti tan ra trong cổ họng, giọng nói trầm thấp và quyến rũ hơn hẳn.
“Thấy không, em nói với anh thế này, anh sẽ tin đó là tai nạn thôi.”
Quả nhiên bùng nổ.
Trong guồng cảm xúc bất ngờ ập đến đó, cô bỗng nắm lấy vải áo sau eo anh, cứ như có một chùm pháo hoa lộng lẫy đang bùng lên trong tâm trí cô.

Sau này còn vài chuyện tương tự, anh không nói rõ ra, chỉ dùng cách này để dạy cô.

Dạy cô rằng làm nũng có tác dụng.
Dạy cô trở thành một cô gái rũ bỏ được sự gò bò và tự ti.

Anh chống cùi chỏ lên góc bàn, cúi mắt nhìn cô, giống như đang nghiêm túc nhớ lại rồi tổng kết: “Em đúng là trầm tính thật đó Mạnh Thính Chi, y như rùa, chọt một cái nhích một cái.”
Thật ra cô cũng thông minh.
Trước đây bị Thẩm Tư Nguyên chê im như hến, cô bận tâm đ ến mức say rồi khóc, sợ rằng chỉ cần bạn của anh nói một câu không tốt thôi, anh sẽ thực sự không thích mình nữa.
Lần này, đầu óc linh hoạt, đưa gương mặt nhỏ nhắn đến trước mắt anh, chớp chớp hàng mi dài, hỏi anh: “Vậy anh có thích rùa không?”
Trình Trạc suýt sặc nước vì cười, anh bình tĩnh lại, kề sát vào chóp mũi của cô, giọng nói êm tai như ẩn chứa làn gió xuân.

“Anh quá thích là đằng khác.”
 
 
------oOo------


Bình Luận (0)
Comment