Editor: Miri
Vân Trạch cuối cùng còn lại gì, không ai biết rõ hơn Phó Trường Lăng.
Hắn nhìn Tô Vấn Cơ trước mặt đang mỉm cười, cứ như đã nhìn thấu hết thảy, khiến hắn nhất thời không biết nên nói gì.
Đại đường bỗng dưng im lặng một hồi lâu, Phó Minh Lam đột nhiên ra tiếng: "Nếu Trường Lăng không đáp, ta đây coi như ngươi đồng ý. Còn Tần Diễn à..." Phó Minh Lam cười cười, "Ta dẫn người đi cứu là được."
Phó Minh Lam đi ra ngoài, mọi người hai mặt nhìn nhau. Tô Vấn Cơ giơ tay nói: "Đạo quân, để ta đưa ngài đến xem đạo tràng dùng để ngộ đạo trước."
Phó Trường Lăng không đi, Tô Vấn Cơ cúi đầu, chỉ nói: "Đạo quân, một khắc ngài trì hoãn, chính là mất đi một khắc cứu người."
Phó Trường Lăng vừa nghe câu ấy thì trước mắt hắn bỗng chạy vô số hình ảnh, là mười năm cuối cùng của Vân Trạch, linh khí khô kiệt, cỏ cây thành tro, trăm họ lầm than, bạch cốt thành núi.
Hắn mơ hồ cảm giác được Thiên Đạo, khiến cho hắn bỗng hiểu mọi chuyện. Lời Tô Vấn Cơ nói cũng không phải là vọng ngôn, nếu Vân Trạch muốn thay đổi vận mệnh đời trước thì thứ cần làm, có lẽ chính là biện pháp đập nồi dìm thuyền như thế này.
Nhưng hắn nghĩ đến Tần Diễn của Hồng Mông Thiên cung, rốt cuộc lại không thể định thần. Tô Vấn Cơ thấy hắn do dự, lên tiếng: "Nếu đạo quân chưa quyết định được thì không bằng cứ nghỉ ngơi trước, hiện giờ đạo quân vừa mới đột phá, còn cần một thời gian để hấp thụ. Trong khoảng thời gian này, chúng ta sẽ đi tra xét tình huống của A Diễn, nếu Phó trưởng lão có thể đưa người về thì không còn gì tốt hơn. Nếu là không thể...... Đạo quân cứ tịnh dưỡng trước rồi đi, cũng không muộn."
"Ngươi đi tịnh dưỡng trước đi." Phó Ngọc Thù nghe xong nửa ngày, rốt cuộc quyết định thay cho Phó Trường Lăng. Phó Trường Lăng do dự một lát, nâng tay, cung kính nói, "Thỉnh Tô đạo hữu dẫn đường."
Hắn chưa đáp lại, nhưng cũng cho Tô Vấn Cơ bậc thang. Tô Vấn Cơ cười đi phía trước, dẫn đường Phó Trường Lăng nói: "Đạo quân, thỉnh."
Phó Trường Lăng đi theo Tô Vấn Cơ ra khỏi đại môn, Tô Vấn Cơ dẫn Phó Trường Lăng đi tới đạo tràng của hắn để nghỉ ngơi. Đạo tràng này nằm ở chỗ cao của toàn bộ Càn Khôn thành, nằm trong một tòa tháp. Tô Vấn Cơ và Phó Trường Lăng leo từng bước một lên đỉnh tháp, tới một đồng bằng mang hình dáng họa đồ Thái Cực bát quái.
"Tháp này được các tu sĩ đứng đầu Vân Trạch liên thủ lập nên, ngoài tháp viết chính là những điều mà các đại tu sĩ Độ Kiếp đã cảm ngộ được với Thiên Đạo. Bên trong có yêu đan của yêu hoàng trấn giữa trung tâm Thái Cực Đồ, phối hợp với phong thuỷ kết cấu của Càn Khôn thành, không còn chỗ nào có thể ngộ đạo tốt hơn."
Phó Trường Lăng nhìn Tô Vấn Cơ nói về nơi này cho hắn. Hắn nghe xong một hồi, rốt cuộc nói: "Ngươi biết ta từ đâu tới."
Tô Vấn Cơ nghe câu đó bỗng khựng lại.
Phó Trường Lăng nhìn động tác của y, lập tức hiểu kết quả: "Ta đã sống qua một đời, là người tương lai trùng sinh về, ngươi biết."
"Đạo quân," Tô Vấn Cơ ngẩng đầu lên, dường như cũng không muốn trả lời câu hỏi này. Y bình thản nói, "Ngài nghỉ ngơi đi."
Nói xong, y liền xoay người sang chỗ khác, gõ trượng trúc xuống đất, thong dong đi xuống tháp.
Phó Trường Lăng cởi giày, cất bước đi vào trận Thái Cực này. Mỗi một bước đi của hắn, dưới chân lại hiện ra hoa văn trận pháp như gợn sóng lăn tăn. Tới lúc hắn bước vào nhãn trận rồi thì ngồi xếp bằng, ngón cái gập vào ngón giữa, lật ngược đặt trên đầu gối, sau đó nhắm mắt lại.
Khi Phó Trường Lăng bắt đầu điều tức, Phó Minh Lam cũng đang kiểm kê người Phó gia, dẫn Phó gia ra khỏi Càn Khôn thành.
Các đệ tử bình thường của Phó gia đi trước, Phó Minh Lam cùng Phó Ngọc Thù đứng ở trên thành lâu của Càn Khôn thành.
"Ta không ngờ thúc sẽ đi."
Phó Ngọc Thù bình tĩnh mở miệng, Phó Minh Lam nhìn nơi xa, mặt mang cười: "Hai mươi năm trước ta yếu đuối bất lực, không biết đúng sai, tất cả mọi người nói là vì Vân Trạch, vì Phó gia, vậy nên mặc kệ mọi chuyện, không dám phản bác."
Lúc Phó Minh Lam nói, thần sắc mang theo vài phần phóng khoáng rộng lượng: "Chỉ là Thiên Đạo đã định, năm đó thiếu những gì, hôm nay phải trả lại, cũng là nhân chi thường tình. Người liên can vào chuyện năm đó, ta đều mang đi."
Phó Minh Lam giơ tay mang mũ lên: "Tới lúc xử lý sạch sẽ hết bọn họ, toàn bộ khí vận của Trường Lăng sẽ trở về nguyên chủ, đến lúc đó, còn phiền ngươi nói với nó một câu xin lỗi."
"Tại sao không tự mình nói?"
Phó Ngọc Thù quay đầu nhìn về phía Phó Minh Lam, Phó Minh Lam cười cười: "Ta còn chưa làm gì cho nó mà lại đi xin lỗi, không ý nghĩa."
Phó Ngọc Thù nhìn chằm chằm Phó Minh Lam, ngay cả hắn cũng không hiểu nổi tại sao một người tham gia vào chuyện hại nhi tử hắn hai mươi năm trước, sẽ vào đúng lúc này mà chọn con đường hướng tới đại nghĩa.
Phó Minh Lam nhìn hiểu ánh mắt Phó Ngọc Thù, trên mặt mang theo vài phần chua xót: "Nếu ta nói năm đó, ta cũng không phải người xấu, ngươi tin sao?"
"Chỉ là đôi khi cũng khó có thể phân chia thiện ác rõ ràng. Năm đó, ta cũng chỉ là cảm thấy, xá tiểu thủ đại, lấy tính mạng một người để đổi tương lai cả một tộc Phó thị, là thiện."
Nói xong, Phó Minh Lam cất bước đi lên tường thành, sau đó dang tay rơi xuống.
Hắn giống như một vũ điểu thoáng vút trên không, cưỡi gió bay đi, đuổi theo tử đệ Phó gia đang cưỡi linh thú, dẫn đầu bọn họ đi về phương xa.
Phó Ngọc Thù ở trên tường thành lẳng lặng nhìn, chẳng bao lâu, hắn lại thấy một cô nương vác kiếm, cưỡi linh thú trắng như tuyết, cũng mở cửa thành xông ra ngoài.
Chằng chịt người chạy nạn hoảng loạn về đây, nhưng cũng có người một mình một kiếm, đón gian nguy mà đi.
Phó Trường Lăng mất hai ngày để hấp thu hết linh khí hút được khi vào Độ Kiếp. Tới lúc hắn mở mắt lại, thanh âm đầu tiên hắn nghe được, lại là tiếng tuyết rơi.
Hắn quay đầu đi, nhìn ra bên ngoài tháp, liền thấy bông tuyết bay lả tả.
Đây vốn không nên là lúc có tuyết, thế nhưng Vân Trạch lại có tuyết bay đầy trời. Hắn đứng dậy, đi đến sân thượng.
Hắn nghe thấy chuông đồng phát ra từng hồi thanh thúy vang vọng trong gió, thấy hoa trắng tựa tuyết bao phủ hết những nơi phóng vào trong tầm mắt hắn. Hắn nhẹ nhàng ngửa đầu, thấy một chú chim đơn độc vỗ cánh bay trên không, khẽ nhắm mắt lại.
Thần thức phóng thẳng qua khắp Vân Trạch, mỗi nơi nó nhìn đến, đều là khói lửa ngập trời.
Hắn thấy tại nơi dựng nên Vô Cấu cung năm đó, tu sĩ Nghiệp Ngục lao đến Thiên Môn sơn ở phía sau Vô Cấu cung như sóng triều.
Hắn thấy tu sĩ Nghiệp Ngục đánh thẳng vào các tiểu tông môn chưa kịp vào Càn Khôn thành, tu sĩ cố gắng chống cự.
Hắn thấy Tạ Ngọc Thanh cầm kiếm, hộ tống một đội tu sĩ chạy tới chỗ ẩn thân nàng tìm được.
Hắn thấy Phó Minh Lam dẫn đầu đoàn người Phó gia, từng bước chém giết xông đến đài cao của Vô Cấu cung.
Từ trong ánh mắt Phó Minh Lam, hắn nhìn thấy rõ ở đài cao của Vô Cấu cung, Giang Dạ Bạch đang lẳng lặng đứng ở phía trên. Giang Dạ Bạch cúi đầu, thương xót nhìn những người Phó gia bị tu sĩ Nghiệp Ngục vây công rồi ngã xuống.
"Biết rõ là đi chịu chết," Giang Dạ Bạch nhìn Phó Minh Lam chằng chịt vết thương, "Ngươi còn tới làm gì?"
"Ta đáp ứng Trường Lăng rồi."
Phó Minh Lam thở dốc: "Thay hắn, tới đón Tần Diễn."
"Sao Phó Trường Lăng không tự đến?"
Giang Dạ Bạch thần sắc bình tĩnh: "Chỉ bằng ngươi, không thể đưa Tần Diễn đi."
Phó Minh Lam bật cười, hắn run rẩy để tay xuống, đặt kim phiến nhỏ nhoi lên môi.
"Thiên địa vô pháp," Phó Minh Lam mở miệng, từng câu từng chữ vang vọng.
Khoảnh khắc hắn mở miệng, toàn bộ Vân Trạch đều vang lên tiếng của hắn.
Phó thị có năng lực ngôn linh, nhưng sử dụng ngôn linh phải trả một cái giá tương ứng. Nếu dùng ngôn linh yêu cầu điều vượt qua khả năng trả giá của mình, thì dù có mất mạng đi nữa, cũng chưa chắc có thể thực hiện ước nguyện.
Cho nên Phó thị yểm Cấm Ngôn chú lên thiếu niên cho đến khi bọn họ học được Hóa Ngôn chú, khống chế được khả năng ngôn linh của mình rồi thì mới có thể bắt đầu nói chuyện.
"Thiên địa nhập pháp" là chú pháp của Hóa Ngôn chú, mà "Thiên địa vô pháp", lại là chú pháp cởi bỏ Hóa Ngôn chú.
Phó Minh Lam niệm ra bốn chữ này xong, toàn bộ Vân Trạch đều nghe thấy tiếng hắn.
Hắn muốn mở miệng nói câu kế tiếp, nhưng lại có một lực cản rất lớn chặn cổ họng không cho hắn nói. Dù vậy, hắn vẫn run rẩy, dùng hết toàn lực: "Tần......"
Khoảnh khắc hắn nói ra từ đó, thân thể liền bắt đầu biến mất.
Giang Dạ Bạch nhìn hắn thương hại, chỉ nói: "Đoạt người từ trong tay ta, Phó Minh Lam, ngươi không làm được."
Phó Minh Lam không để ý, dùng hết toàn lực, khi cơ thể hắn sắp biến mất hoàn toàn, niệm ra một chữ cuối cùng: "Diễn."
Nháy mắt, phong tuyết cuồn cuộn ào đến.
Thần thức Phó Trường Lăng đột nhiên chạm đến nơi sâu nhất trong mật thất của Vô Cấu cung. Thân ảnh hắn xuất hiện ở trong mật thất, rồi sau đó hắn ngẩng đầu, nhìn thấy một nam tử bạch y đứng ở bên trong cột nước.
Y nhắm mắt lại, tay vẫn ôm kiếm, tay áo cùng tóc nhẹ nhàng đung đưa theo dòng chảy, đứng bên trong cột nước, yên tĩnh lại cao quý.
Phó Trường Lăng ngẩng đầu nhìn y, hắn tiến về phía trước, giơ tay chạm khẽ vào cột nước.
Nước chảy cọ rửa bàn tay hắn, Phó Trường Lăng lẩm bẩm hai tiếng: "Sư huynh."
Lời editor: Từ giờ mỗi chương là một người lên thớt hả...nhân vật phụ chỉ hai ba dòng nhưng cũng thương quá:(