Editor: Miri
Phó Trường Lăng nghe y nói, ngơ ngác nhìn y, không thể tin tưởng lặp lại một lần: "Cả đời, đều sẽ không thích ta?"
Tần Diễn nhìn vẻ mặt của hắn, do dự một lát, y không lặp lại câu nói đó, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ: "Hiện giờ ta là sư huynh ngươi. Ta không phải là Tần Diễn ngươi quen biết, nếu Tần Diễn đời trước biết ngươi nói những lời này với ta..."
Tần Diễn thở dài: "Y hẳn sẽ rất khổ sở."
"Tại sao...lại khổ sở?" Phó Trường Lăng không thể lý giải.
"Không khổ sở sao?"
Tần Diễn đảo mắt, lẳng lặng nhìn hắn nói: "Nếu thật sự như lời ngươi nói, vậy thì người chịu khổ đời trước là y, người thích ngươi là y, nhưng dù là kiếp trước hay kiếp này, ngươi vẫn chưa từng chính miệng nói một câu xin lỗi với y, cũng chưa từng đối tốt với y nửa phần. Bây giờ ngươi sống lại, đem áy náy lẫn báo đáp dành cho y đưa cho một người khác chưa từng trải qua những chuyện kia, nếu y biết, sẽ không khổ sở sao?"
"Nhưng ngươi chính là y!"
Phó Trường Lăng kích động thét lên, Tần Diễn giương mắt, thần sắc bình tĩnh. Phó Trường Lăng đã gặp khuôn mặt đó biết bao lần, âm giọng y nói, hắn cũng đã nghe vô số lần. Nhưng hắn chưa bao giờ dám đối mặt, cũng không muốn đối mặt. Hắn không muốn nhớ lại quá khứ, cảm thấy cứ mơ mơ màng màng bỏ qua như vậy thì tốt hơn rất nhiều. Nhưng hôm nay, hắn lần đầu phát hiện Tần Diễn người này, chuyện y đã nhận định, sẽ không vì ngươi không nhắc mà lấp liếm cho qua.
Phó Trường Lăng nhìn mắt y. Y quá kiên định, kiên định đến mức Phó Trường Lăng không biết mình đây là đúng hay sai.
"Ngươi còn nhớ rõ ra khỏi Tuyền Ki mật cảnh, ngươi từng nói gì với ta sao?"
Tần Diễn nhắc nhở hắn, Phó Trường Lăng thần sắc hoảng hốt, sau đó lại nghe: "Ngươi nói, y đã chết."
Y đã chết.
Đã chết.
Tần Diễn tự miệng nói ra điều đó làm Phó Trường Lăng cơ hồ không thở nổi. Tần Diễn lẳng lặng nhìn chăm chú vào hắn: "Tại sao bây giờ lại nói khác?"
Phó Trường Lăng hơi hơi hé miệng, hắn không thể trả lời.
Trong đầu hắn hiện lên bộ dáng Tần Diễn. Là thân ảnh y giao ngọc bội vào tay hắn ở đại điển bái sư, là thân ảnh mang theo Đại Hoa ngự kiếm bay trước hắn, là thân ảnh để hắn buộc tóc cho y dưới Vạn Cốt nhai, là người mặc giá y trong Bạch Ngọc thành.
Từng màn kí ức hiện trong đầu hắn, khiến hô hấp hắn càng trở nên dồn dập. Tần Diễn bình tĩnh nói: "Bất quá là ở chung lâu rồi, ngươi tìm một người để ký thác thôi."
"Không phải!"
Phó Trường Lăng rống ra tiếng, hắn nhìn chằm chằm Tần Diễn trước mặt, giống như một con dã thú bị thương thở dốc, cự cãi lại: "Ngươi và y là cùng một người, đây không phải ký thác, ngươi chính là y!"
Nói xong, Phó Trường Lăng đứng dậy khỏi giường đi đến trước mặt Tần Diễn, cúi đầu nhìn đăm đăm y: "Ngươi và y tính tình giống nhau, sở thích giống nhau, tín ngưỡng giống nhau, nguyên tắc giống nhau. Ngươi sẽ trải qua tất cả chuyện y từng trải, bao gồm......"
Hắn khàn khàn: "Thích ta."
"Tần Diễn," hắn giơ tay bắt lấy tay y, đặt ở trên ngực y, "Ngươi tự nghe tâm mình đi, nói cho ta, suốt thời gian ở chung vừa qua, chẳng lẽ ngươi không có một khắc, một chút nào..."
Thanh âm hắn nghẹn lại, Tần Diễn giương mắt nhìn y, một đôi mắt thanh minh bằng phẳng. Ngữ điệu Phó Trường Lăng bắt đầu trở nên do dự, mang theo vài phần không tin tưởng: "Không chút nào, động tâm sao?"
Tần Diễn lẳng lặng nhìn hắn, một đôi mắt gợn sóng bất kinh, nhìn không ra chút cảm xúc.
Y không nói gì, nhưng Phó Trường Lăng lại từ trong mắt y nhìn ra đáp án, nhịn không được bấu vào vai y, nghẹn ngào nói: "Ngươi chính miệng nói cho ta nghe."
"Nói cái gì?"
Tần Diễn bình tĩnh hỏi lại, Phó Trường Lăng siết chặt cánh vai đơn bạc của y, hấp tấp la lên: "Nói ngươi không thích ta!"
"Ngươi muốn nghe sao?"
Ngữ điệu Tần Diễn vững vàng, mang theo một chút thương hại. Phó Trường Lăng nhìn chằm chằm y, nhất thời kinh sợ không dám mở miệng.
Hắn rõ ràng biết, chỉ cần hắn đồng ý, người này thật sự có thể nói ra. Y không nói, bất quá là vì đáy lòng người này biết rằng nếu chính miệng y nói ra câu đó, sẽ quá đả thương người khác.
"Nếu không thích ta," Phó Trường Lăng run rẩy nói tiếp, "Lúc Kim Quang Tự trách cứ truy vấn, tại sao ngươi không nói cho mọi người là do ta phá hư Tuyền Ki mật cảnh, phải vì ta một mình gánh chịu?"
"Ngươi ở trong Tuyền Ki mật cảnh, thân phận có điểm đáng ngờ rất lớn. Ta sợ ngươi là người đoạt xá, nếu khai ra ngươi có liên can, ngươi sẽ giữ không nổi tánh mạng." ngữ điệu Tần Diễn không có chút nào cảm xúc, thong dong bình tĩnh.
"Vậy trong Vạn Cốt nhai," Phó Trường Lăng cảm thấy tầm mắt có chút mơ hồ, lại vẫn sát sao nhìn chằm chằm người phía trước, "Tại sao ngươi lại vì ta, liều mạng đi lấy đóa Vãng Sinh hoa này?"
Nghe vậy, Tần Diễn trầm mặc một lát, Phó Trường Lăng gầm nhẹ: "Ngươi nói đi!"
"Là ta nợ ngươi."
Tần Diễn ngửa đầu nhìn hắn, nhưng đôi mắt quá mức bình tĩnh của y lại làm Phó Trường Lăng chìm trong ảo giác bị cúi nhìn.
Y tựa như một người cao cao tại thượng, nhìn hắn thống khổ, hắn phẫn nộ, hắn bất cam, hắn tuyệt vọng, nhưng trong lòng đều chỉ có thương hại cùng từ ái, tựa hồ như thần phật nhìn chúng sinh cực khổ, nghe chúng sinh kêu rên, nội tâm trừ bỏ thương xót, lại không còn gì khác.
"Tuyền Ki mật cảnh, ngươi vì cứu ta mà Kim Đan bị hư tổn. Hồng Mông Thiên cung, ngươi cũng vì ta mới động thủ với Kim Quang Tự. Cuối cùng ngươi rơi vào Vạn Cốt nhai, Kim Đan hoàn toàn vỡ vụn, cũng là vì cứu sư phụ ta. Đây là thứ ta nợ ngươi, về tình về lý, đều nên phải trả lại ngươi."
Phó Trường Lăng lẳng lặng nghe, mỗi một câu y nói đều cắt xuống một phần huyết nhục trong hắn, nhưng hắn vẫn tiếp tục nghe.
Hắn luyến tiếc bỏ sót bất kì câu nào y nói, dù đó là lời tổn thương hắn.
"Những lời này, có lẽ sẽ tổn thương ngươi," Tần Diễn rũ mắt, "Nhưng ta không thể lừa ngươi."
"Ta không phải là Tần Diễn người biết đời trước, có lẽ đường chúng ta đi nhìn như tương đồng, nhưng ít nhất có vài chỗ ta biết, ta không giống y."
"Sư đệ," y gằn từng chữ rõ ràng, "Ta đối với ngươi, cũng không mang tình."
Phó Trường Lăng nghe Tần Diễn nói, đột nhiên cảm thấy toàn thân đều mất hết sức lực.
Hắn buông Tần Diễn ra, lui một bước, ngã ngồi trên giường.
Hắn cúi đầu không nói lời nào, Tần Diễn lẳng lặng nhìn hắn, gió thổi từ cửa sổ mang theo nước mưa rơi vào, lẫn lộn đưa chút cái lạnh từ bên ngoài. Tần Diễn nhìn Phó Trường Lăng như vậy, liền cảm thấy trong ngực có vài phần khó chịu không nói rõ.
Y chưa bao giờ gặp qua một Phó Trường Lăng như vậy.
Vô luận là trong kí ức đời trước, hay vẫn là quen biết một đời này, Phó Trường Lăng mà y quen thuộc, vĩnh viễn đều sẽ cứng cỏi, minh lãng.
Cho dù là ngày Phó gia diệt môn, hắn cũng quỳ trong máu loãng, ngửa đầu nhìn y, đôi mắt mang theo sức sống mãnh liệt làm nhân tâm run rẩy, cứ như trên đời này sẽ không có bất luận kẻ nào, bất luận chuyện gì, có thể hoàn toàn hủy hoại hắn.
Nhưng hôm nay hắn ngồi ở đây, tấm lưng khòm xuống, cho dù bề ngoài đã là vóc dáng thanh niên, nhưng trong nháy mắt, Tần Diễn lại vẫn như cũ cảm nhận được một loại cô tịch thê lương vô tận từ trên người hắn thấm đẫm thoát ra.
Hắn cứ như một lão nhân đã đến cuối đường, chỉ còn sót lại hai bàn tay trắng, tràn đầy tuyệt vọng.
Lần đầu Tần Diễn thật sự hiểu, đây chính là Phó Trường Lăng trùng sinh.
Hắn đã trải qua năm tháng dai dẳng, bị thời gian mài giũa xoa nắn, nhiệt huyết từng mang đã sớm bị mai táng, chỉ dư một thể xác ngụy trang thành thiếu niên, tầng tầng bao lấy nội tâm già nua.
Từ lúc sống lại tới nay, hắn chưa bao giờ như một thiếu niên sợ hãi bất kì điều gì, cũng không hiện nét hoảng loạn của tuổi trẻ. Khuôn mặt vĩnh viễn mang cười, cứ như chứa đựng một khang nhiệt huyết vô tận, thành thạo xử lý mọi chuyện.
Ngẫu nhiên thất thố, bất quá cũng chỉ mất một lúc để điều chỉnh cảm xúc, trở lại thong dong. Chẳng sợ đêm trước hãm sâu trong ác mộng, cũng có thể ở ngày hôm sau cười nói vui vẻ với mọi người.
Người như vậy, tới lúc hắn hiện ra vẻ thất thố, lại làm Tần Diễn không biết phải làm sao.
Y chợt phát hiện, quan hệ giữa họ trước nay đều là Phó Trường Lăng duy trì cân bằng. Hắn khéo léo dùng chính bản thân đưa đẩy, giúp quan hệ giữa bọn họ nhẹ nhàng vui vẻ, vậy nên khi hắn vứt bỏ phần cân bằng này rồi, cả hai vô tình phát hiện giữa bọn họ có rất nhiều hào sâu đếm không hết, vực sâu không thể qua.
Tần Diễn trầm mặc, sau một hồi, y chậm rãi gọi: "Trường Lăng."
Phó Trường Lăng cúi đầu không nói, Tần Diễn hít sâu một hơi, rốt cuộc nói: "Không thì ngươi cùng ta tu Vô Tình Đạo đi?"
Phó Trường Lăng sửng sốt, một lát sau, hắn chậm rãi ngẩng đầu lên, khiếp sợ nhìn Tần Diễn, khàn khàn nói: "Ngươi nói cái gì?"
"Ta và Tạ sư tỷ, đều tu Vô Tình Đạo," Tần Diễn nhìn Phó Trường Lăng, giải thích, "Sau khi tu Vô Tình Đạo, người sẽ đạm bạc thanh tâm, có lẽ sẽ không cần bỏ trong lòng nhiều chuyện nữa Ta biết ngươi có công pháp riêng, nhưng nếu ngươi thật sự không thể quên được chuyện trước kia, không ngại......"
"Ngươi ra ngoài!"
Phó Trường Lăng nâng tay chỉ về phía cửa, quát lớn.
Tần Diễn ngơ ngác, Phó Trường Lăng cúi đầu không muốn nhìn y. Tần Diễn trở nên im lặng, siết kiếm thì thào: "Xin lỗi."
Nói xong, y xoay người sang chỗ khác, đi qua một bên đóng lại cửa sổ, khẽ thở dài một tiếng: "Đi ngủ sớm một chút đi."
Y đi ra ngoài, còn chưa tới cửa đã nghe người phía sau nói: "Ta biết ngươi không phải y."
Tiếng Phó Trường Lăng giống như đã bị đá lăn nghiền nát, khản đặc tới mức khó nghe: "Người kia trong trí nhớ của ta, dù không thích một người, cũng sẽ không giẫm đạp cảm tình đối phương."
"Ta biết ngươi không thích ta mang phần cảm tình này, có lẽ còn ghê tởm ta. Nhưng ta đặt nó trong lòng, ta không thương tổn ngươi, sau này còn có thể tránh xa ngươi, ngươi cần gì phải làm thế?"
"Tu Vô Tình Đạo......"
Phó Trường Lăng cười châm chọc: "Phần cảm tình này của ta, hóa ra lại có thể khó xử ngươi tới mức đó, buộc ngươi phải dùng cách này để làm cảm tình của ta biến mất sao?"
Tần Diễn đưa lưng về phía hắn, siết chặt kiếm, thấp giọng mở miệng: "Ta chỉ là hy vọng ngươi có thể nội tâm an bình."
"Nội tâm bất an là bởi vì trong lòng có chấp niệm chưa tiêu," Phó Trường Lăng ngẩng đầu nhìn phía trước, thần sắc bình tĩnh trở lại, ngữ điệu kéo dài, "Ngươi cảm thấy Vô Tình Đạo là buông bỏ, ta lại cảm thấy đó là trốn tránh."
"Chấp niệm của ta, ta tự mình làm nó tiêu tán. Ta nợ ai, ta trả lại. Ta thích ai, ta bảo vệ. Ta hận ai, ta giết chết."
Hắn đảo mắt nhìn về phía Tần Diễn, chém đinh chặt sắt, "Đời này, yêu hận của ta, ta đều sẽ không buông."
"Ta thích Tần Diễn, không nên là chuyện ta hối hận hay hổ thẹn, lại càng không nên là chuyện ta phải buông bỏ."
"Nhưng y đã chết."
"Ta còn sống."
Phó Trường Lăng lẳng lặng nhìn bóng dáng y: "Ta tồn tại một ngày, liền nhớ kỹ y một ngày, liền thích y một ngày. Cả đời này, y vĩnh viễn sống ở lòng ta."
"Ngươi nói đúng, Tần Diễn."
Phó Trường Lăng nhìn mưa rơi tí tách ngoài cửa, có chút hoảng hốt: "Ngươi là ngươi, y là y. Ta thương y, áy náy với y, đều là chuyện đời trước."
"Ta không nên lẫn lộn các ngươi, quãng thời gian qua, ta xin lỗi. Còn sau này, ngươi cứ yên tâm..."
Phó Trường Lăng cười cười: "Sau này, ngươi là sư huynh ta, ta sẽ không vượt qua khoảng cách đó."
Tần Diễn nghe hắn nói xong, cũng không rõ cảm xúc dâng lên trong lòng là gì.
Cảm giác như có thứ gì đó trong lòng, thong thả, nặng nề, nhẹ nhàng, rơi xuống trên mặt đất.
Bụi bậm bay mịt mù, che khuất cảm xúc thật sự trong nhân tâm con người. Tần Diễn nhìn mưa phùn, bình tĩnh nói: "Lời ta nói trước kia, là nghiêm túc."
"Ngươi là Thẩm Tu Phàm, ngươi đầu nhập Hồng Mông Thiên cung, ngươi có tâm cứu thế, nguyện vì thế gian hành sự, ta rất vui."
"Ta không có tâm cứu thế."
Phó Trường Lăng vô vị nói: "Trở thành Tiên minh chi chủ, là vì báo thù. Cứu Vân Trạch, là vì không còn ước nguyện. Ta chỉ là một người thường, muốn bảo vệ, cũng chỉ là một mảnh trời đất nhỏ bé, thân hữu bên người."
"Là ta mạo phạm." Tần Diễn xin lỗi.
"Nhưng y có tâm cứu thế." Phó Trường Lăng quay đầu nhìn cành lá lay động ngoài cửa sổ gần đó.
"Y có, vậy nên ta nguyện ý cùng y đi con đường đó."
"Y là quân tử, ta làm quân tử. Y muốn cứu Vân Trạch, ta liền cứu Vân Trạch. Y phải dùng kiếm bảo hộ bá tánh thương sinh, ta liền dùng kiếm bảo hộ bá tánh thương sinh."
"Y đã chết," Phó Trường Lăng bỗng nhiên ngừng nói, một lát sau, hắn mới chậm rãi ra tiếng, "Nhưng ta có thể sống thành bộ dáng y muốn."
"Nếu có một ngày, y có thể ở nơi nào đó mở mắt nhìn thấy thế gian này, nhìn thấy ta, y sẽ không tiếc nuối."
"Y sẽ nghĩ, hóa ra cả đời Tần Diễn này, chưa từng thích sai người."
Lời Editor:
Huhu mình thích ba chương 58, 59 và 60 lắm....đách hiểu sao thấy Trường Lăng ngầu vcl-