Editor: Miri
Nghe thấy cái tên đó, sắc mặt Việt Tư Hoa lập tức trắng bệch.
Phó Trường Lăng lau khô khóe miệng, chậm rì rì nói: "Phó phu nhân, chúng ta cũng không phải tới làm việc không công cho bà. Đối phương là loại người thế nào, bà biết rõ hơn chúng ta rất nhiều. Chúng ta liều mạng bảo hộ phu nhân, phu nhân cũng không keo kiệt đến mức không cho chúng ta một câu thật lòng đâu nhỉ? Nếu chỉ có nhiêu đó tín nhiệm cũng không cho, vậy chúng ta cũng không quấy rầy phu nhân cùng cố nhân ôn chuyện. chuyện này dù sao cũng không nhắm về phía chúng ta, chúng ta đi, nàng cũng không giữ lại được, không phải sao?"
"Nương," Phó Trường Ngôn nghe vậy thì vội vàng kéo Việt Tư Hoa, có chút sốt ruột nói, "Chuyện gì có thể quan trọng hơn mạng! Tiền bối hỏi, nương cũng kể ngay đi!"
"Các ngươi," sau một hồi, Việt Tư Hoa thoáng trấn định lại một chút, "Các ngươi hỏi chuyện này, là muốn làm gì?"
Nói xong, nàng đột nhiên thông suốt, nhíu mày: "Các ngươi tra, hay vẫn là sư tôn ngươi đang tra?"
Nàng nhắc hai bên, nhưng đều không đả động đến Hồng Mông Thiên cung. Trong nháy mắt, hai người liền hiểu chuyện này tất có liên quan đến nội bộ Hồng Mông Thiên cung, thậm chí còn liên lụy không ít người, cho nên Hồng Mông Thiên cung căn bản không thể đi điều tra Việt Tư Nam.
Nghĩ đến thảm án Nhạc quốc dưới Vạn Cốt nhai, Tần Diễn nhíu mày, Phó Trường Lăng đứng dậy đi đến sau Tần Diễn, cười tủm tỉm nhìn Việt Tư Hoa: "Phu nhân, người nói xem có nên mời chúng ta vào trong phòng nói chuyện không? Hay là chúng ta lập tức gói ghém đồ đạc rời đi, để khỏi trì hoãn người và cố nhân gặp nhau?"
Việt Tư Hoa im lặng, Phó Trường Ngôn kéo tay nàng, thúc giục: "Nương!"
Phó Trường Lăng thở dài, bắt đầu cất bước đi, kéo tay Tần Diễn trở về chỗ mình, vừa đi vừa bảo: "Đi thôi, xem ra Phó phu nhân tu vi cao thâm, không cần chúng ta hỗ trợ."
"Chờ một chút!" Phó Trường Ngôn thấy Phó Trường Lăng muốn đi, vội vàng giữ chặt hắn lại, la lên, "Tiền bối, ngài từ từ. Nương của ta chỉ là bị dọa sợ thôi, nàng đang bình tâm lại, rất mau sẽ hồi phục. Đợi ta khuyên bà là được, hai vị cho ta chút thời gian, ta đây liền khuyên xong."
"Tu Phàm."
Tần Diễn mở miệng, Phó Trường Lăng dừng bước chân, Tần Diễn lạnh mặt, nói năng rõ ràng: "Chuyện lớn như vậy, ngươi cho Phó phu nhân một ít thời gian."
"Đúng vậy, thời gian." Phó Trường Ngôn vội thêm vào, "Cho nương ta một chút thời gian, nương sẽ nói! Nương hiện tại đang rối rắm, hai vị đừng chấp nhặt."
"Phó công tử đưa lệnh đường trở về nghỉ ngơi trước đi." Tần Diễn quay đầu nhìn Phó Trường Ngôn, nhạt nhạt nói, "Phu nhân hoảng sợ quá độ, còn phải tĩnh dưỡng, chờ nghĩ kỹ rồi lại cho chúng ta câu cuối cùng."
"Muộn nhất khi nào?"
Phó Trường Ngôn cuống quít hỏi, Tần Diễn nghĩ nghĩ: "Qua giao thừa, chúng ta sẽ khởi hành rời đi."
"Được," Phó Trường Ngôn vội đáp ứng, "Hai vị yên tâm, ta sẽ nhanh chóng khuyên nương của ta. Hai vị cứ nghỉ ngơi trước đi."
"Được." Tần Diễn gật đầu, lập tức đi theo Phó Trường Lăng rời đi, chờ hai người đi rồi, Phó Trường Ngôn quay đầu, nhìn tên nô bộc bên cạnh hỏi, "Khi nào giao thừa?"
Nô bộc mặt ủ mày ê: "Giao thừa, hôm nay không phải giao thừa sao?"
Phó Trường Ngôn ngẩn người, sau đó khổ sở vò đầu bứt tóc "Hôm nay thì nói hôm nay, nói cái gì mà giao thừa! Có ai tu tiên còn đón giao thừa không? Quả thực là không thể nói lý!"
Mọi người không dám nói lời nào, Phó Trường Ngôn nổi giận đùng đùng, vọt tới trước mặt Việt Tư Hoa còn đang ngơ ngẩn, bắt lấy bàn tay nàng: "Nương à, người nói đi. Việt Tư Nam đã có thể luyện chế Trùng Nhân tùy ý rồi, mặc kệ là gì người cũng nói đi, bằng không chúng ta đều phải chết ở đây đó!"
Việt Tư Hoa mơ màng, nàng chậm rãi ngẩng đầu nhìn Phó Trường Ngôn, run rẩy nói: "Nhưng, ta nói, nàng sẽ bỏ qua cho ta sao?"
Phó Trường Lăng kéo Tần Diễn vào hậu viện, hắn quay đầu cười cười: "Sư huynh, vừa rồi ngươi diễn không tồi nha."
Trong mắt Tần Diễn mang theo chút nhu hòa: "Là ngươi diễn tốt."
Phó Trường Lăng đang muốn nói gì đó, đột nhiên thấy mình còn đang nắm tay y kéo đi, thân thể lập tức cứng đờ, nhất thời cảm thấy nắm không được mà thả cũng không xong. Tần Diễn chú ý tới tầm mắt của hắn, lập tức kìm nén chút tâm tình của mình.
Phó Trường Lăng thấy Tần Diễn thu cảm xúc, hắn cũng buông tay, ho nhẹ một tiếng, quay đầu nói: "Minh Ngạn đâu?"
"Sư huynh, Thẩm huynh."
Nhắc Tào Tháo,Tào Tháo đến. Tiếng Thượng Quan Minh Ngạn vang đến từ cuối hành lang, hai người nghe tiếng đều quay đầu lại, thấy Thượng Quan Minh Ngạn đứng đó, Phó Trường Lăng cười: "Hóa ra ngươi ở chỗ này, đang tìm ngươi đây."
"Ta tới từ nãy rồi, nhưng không thể đi cửa chính do sợ bị bọn họ phát hiện ta bám theo, đành phải về từ cửa sau, vẫn luôn chờ các ngươi."
"Vào phòng đi." Tần Diễn đi về phía trước, cất bước lên lầu hai, "Vào rồi lại nói."
Ba người cùng nhau vào phòng, Phó Trường Lăng vừa vào liền tìm một chỗ ngồi xuống, phe phẩy quạt: "Ta đoán bọn họ bị nhốt nên mới vòng về, nhưng là bị vây khốn thế nào?"
"Chắc là không ra được." Thượng Quan Minh Ngạn ngồi vào cạnh bàn, tự rót trà cho mình. Tần Diễn ngồi đối diện hắn, Thượng Quan Minh Ngạn cũng rót trà cho y, sau đó kĩ càng thuật lại: "Phó Trường Ngôn muốn dùng đường họ tới để trở ra, chạy về Việt gia cầu cứu viện, nhưng vừa ra khỏi trấn nhỏ, bên ngoài trở thành một mảng sương mù, không thể thấy gì trước mắt, chỉ thấy rõ trấn nhỏ phía sau, vòng đi vòng lại hồi lâu, cuối cùng vẫn trở lại chỗ cũ."
"Như vậy," Phó Trường Lăng đặt một tay lên bàn, chống trán gật đầu, "Kia hẳn phải là thủ thật che mắt cực kỳ lợi hại."
"Ừ." Thượng Quan Minh Ngạn tiếp lời, "Phó Trường Ngôn nghĩ rất nhiều biện pháp, cũng dùng rất nhiều pháp bảo, đều không có hiệu quả. Cuối cùng hắn cũng chỉ có thể mơ hồ nhìn quang cảnh phía trước, nhưng chỉ mới lướt nhìn một lần, quang cảnh lại không rõ ràng."
"Cảnh gì?" Phó Trường Lăng nổi cơn tò mò, trong mắt Thượng Quan Minh Ngạn mang theo vài phần sắc lạnh, "Mộ địa."
"Mộ địa?"
Phó Trường Lăng kỳ quái hỏi lại: "Bên ngoài là mộ địa?"
"Đúng vậy."
Thượng Quan Minh Ngạn trầm giọng: "Rất nhiều bia mộ. Bất quá cũng chỉ là nhoáng lên rồi biến mất, những pháp bảo kia không có hiệu quả, nên thấy không rõ."
Hắn nói xong, ba người trở nên im lặng. Thượng Quan Minh Ngạn uống ngụm trà, quay đầu nhìn về phía hai người: "Phó phu nhân hiện giờ thế nào?"
"Chúng ta ép bà ta nói Việt Tư Nam là ai, bà ta không chịu nói, chúng ta uy hiếp là sẽ không cứu bà ta."
Phó Trường Lăng với tay sang lấy một trái quýt bên cạnh, lột vỏ nói: "Trước tiên khiến bà ta sợ hãi, chịu không nổi nữa sẽ đến nói. Chúng ta cứ yên phận ăn ngủ đã."
Nói xong, Phó Trường Lăng ngẩng đầu nhìn về phía Tần Diễn: "Sư huynh, chúng ta không thể cứ chờ nàng như vậy đúng không? Hiện tại đi tìm chút chuyện để làm trước nhé?"
Tần Diễn nghĩ nghĩ, nghiêm túc nói: "Tìm người."
"Đúng rồi," Phó Trường Lăng bỏ quả quýt vào trong miệng, hàm hồ bảo, "Cha nương chủ tiệm còn chưa tìm ra, đi hỏi thăm một chút."
Nói xong, Phó Trường Lăng nuốt hết trái quýt, bảo: "Ta kêu tiểu nhị tới."
Phó Trường Lăng dứt lời liền ló đầu ra đi mất, vào đại đường hô to: "Tiểu nhị ca, lại đây một chút!"
Tiểu nhị nghe Phó Trường Lăng gọi thì ba chân bốn cẳng chạy tới, cung kính nói: "Ba vị có yêu cầu gì sao?"
"Tìm ngươi hỏi thăm chút chuyện."
Phó Trường Lăng giơ tay ném một viên linh thạch cho gã, nhìn tiểu nhị nói: "Trấn này của các ngươi có Quan Lão Tam và Trương Thúy không?"
Phó Trường Lăng nói xong, dừng một chút, lại bổ sung: "Là người vùng khác."
"Có nha," tiểu nhị lập tức nói: "Tiệm quan tài Thành Đông là do nhà lão mở đấy. Tới được vài năm."
Nói xong, tiểu nhị cười cười: "Quan Tiểu Nương các ngươi cứu hôm nọ," gã nói, chớp chớp mắt, "Là nữ nhi nhà lão."
Nghe vậy, Thượng Quan Minh Ngạn trưng ra bộ mặt khiếp sợ: "Bọn họ sinh cả hài tử rồi?!"
"Cũng đã bao nhiêu năm rồi còn gì." Phó Trường Lăng dùng ánh mắt nhìn ngốc tử liếc qua Thượng Quan Minh Ngạn, sau đó lại hỏi tiểu nhị vài câu về nhà họ Quan kia rồi mới kêu gã lui xuống, hắn nhìn xung quanh một chút rồi bảo: "Đi Quan gia kia nhìn?"
Tần Diễn đáp ứng, Phó Trường Lăng cười: "Sư huynh sốt ruột thật đấy."
Nói xong, Phó Trường Lăng đứng dậy: "Vậy đi thôi."
Ba người quyết định xong rồi liền ra ngoài thành. Hiện giờ đã sắp ban đêm, trên đường không có nhiều người, nhưng nơi nơi đều dán câu đối, cửa treo pháo, vô cùng náo nhiệt.
Ba người đi tới cửa tiệm quan tài, thấy nơi đó đã sớm đóng cửa. Ba người hỏi thăm láng giềng bên cạnh nơi ở của họ, thấy cũng không xa lắm thì đi tìm thẳng tới nhà họ luôn.
Mới đi tới cửa, ba người đã nghe thấy tiếng ồn ào cười đùa bên trong, tiếng của Quan Tiểu Nương truyền ra, vô cùng hưng phấn: "Cha, dán xích lên trên một chút, cao một chút......"
Phó Trường Lăng nháy mắt ra hiệu với Thượng Quan Minh Ngạn, Thượng Quan Minh Ngạn đi trước gõ cửa. Chẳng mấy chốc liền thấy một phụ nhân tầm 40 tuổi ra mở cửa, sắc mặt trông không khỏe lắm, giống như đang mắc bệnh. Bà dựa vào cạnh cửa, nhẹ nhàng ho khan vài tiếng xong mới giương mắt nhìn qua, thấy ba người thì có chút giật mình, nghi hoặc nói: "Ba vị là......"
"Xin hỏi nơi này có phải nhà Quan Lão Tam?"
"Phải." Phụ nhân đáp lại, "Tiên sư có việc?"
"Phu nhân họ Trương sao?"
"Sao ngài biết họ của ta?" Phụ nhân càng thêm kinh ngạc.
"Ta từng chờ ở một nơi cách xa Thái Bình trấn, ngẫu nhiên gặp được một vị phụ nhân tên là Quan Oánh Oánh, nàng nghe nói ta muốn đến Thái Bình trấn thì cầu xin ta tìm cha nương nàng. Xin hỏi Quan Oánh Oánh chính là......"
"Là nữ nhi của ta." Một giọng nam từ bên trong truyền đến, lão mở cửa, hồng mắt nhìn ba người, khàn khàn nói, "Nàng sống có tốt không?"
Vừa dứt lời, Quan Lão Tam cũng phát hiện cứ đứng ở cửa nói chuyện cũng không ổn, vội ngắt lời: "Ba vị, mời vào."
"Quấy rầy." Tần Diễn hành lễ, dẫn Phó Trường Lăng vào trong.
Quan Lão Tam đưa ba người vào phòng, Quan Tiểu Nương vừa nhìn thấy Tần Diễn, liền đỏ mặt trốn vào phòng bếp.
Quan gia không tính giàu có, chỉ chuẩn bị chút mâm cỗ đón Tết. Ba người ngồi xuống, nhà họ Quan ngoài Quan Lão Tam ra thì không còn ai có chỗ ngồi nữa.
Thượng Quan Minh Ngạn thấy như vậy thì vội đứng dậy, nói với Quan phu nhân: "Phu nhân, người ngồi đi."
"Các ngươi đều là tiên sư," Quan phu nhân cười cười, "Chúng ta đứng là được, trong nhà đơn sơ, mong đại gia đừng ghét bỏ."
"Sao lại ghét bỏ cho được?"
Phó Trường Lăng nhìn một vòng: "Chúng ta cũng chưa từng được ai chiêu đãi vậy cả."
Nói xong, Phó Trường Lăng quay đầu nhìn Quan phu nhân và Quan Tiểu Nương đang đứng, dứt khoát đứng lên nói: "Ghế này không ngắn, ta và sư huynh ngồi chung cái dài này, Quan phu nhân cùng Quan lão gia ngồi chung, Minh Ngạn và Quan tiểu thư mỗi người ngồi một ghế đơn kia, thế là đủ ngồi rồi đúng không?"
Phó Trường Lăng nói xong, cũng không đợi ai đồng ý, liền đi tới cạnh Tần Diễn, cười nói: "Sư huynh, nhường một chút nhé?"
"Nếu không ta ngồi chung với Thẩm huynh......"
Thượng Quan Minh Ngạn vội mở miệng, Tần Diễn cũng không phản đối, ngồi dịch ra một chút, nhàn nhạt nói: "Ngồi đi, không cần câu nệ."
Tần Diễn không để ý, mọi người cũng thả lỏng lại. Từng người ngồi xuống, Quan Lão Tam rót rượu cho ba người họ, chậm rãi nói: "Không ngờ đã qua nhiều năm như vậy, còn có người sẽ đến."
"Quan lão gia tới Thái Bình trấn đã bao lâu?"
"Mười lăm năm đi," Quan Lão Tam nghĩ nghĩ, gật đầu nói, "Chẳng mấy chốc sẽ mười lăm năm."
"Năm đó ngài tới đây bằng cách nào?"
"Một nữ nhân," Quan Lão Tam thở dài, "đặt ta làm 1348 cái quan tài, ta không làm sẽ giết cả nhà ta. Vậy nên ta chỉ có thể làm cho nàng, bán quan tài, giúp nàng đưa đến Thái Bình trấn, vào xong lại không ra được."
"Nàng muốn nhiều quan tài như vậy làm gì?" Thượng Quan Minh Ngạn tò mò mở miệng, Quan Lão Tam lắc đầu, "Không biết, quan tài vừa chuyển đến Thái Bình trấn, nữ nhân kia đều biến mất cùng quan tài, sau đó xung quanh nổi lên sương mù, rốt cuộc không ra được nữa."
"Ai trong Thái Bình trấn cũng đều ra không được sao?"
Phó Trường Lăng gõ cây quạt, Quan Lão Tam nhấp một ngụm rượu: "Ai biết được, ta hỏi bọn họ, ai cũng đều nói có thể đi ra ngoài, ngẫu nhiên còn có người từ bên ngoài vào, tới xong lại đi, ta cũng không biết có phải chỉ có nhà chúng ta bị yểm chú, không thể ra được."
Nói xong, Quan Lão Tam ngẩng đầu nhìn về phía Tần Diễn: "Không biết tiểu nữ sống một mình bên ngoài, sống có tốt không?"
Tần Diễn trầm mặc một lát, Phó Trường Lăng đang muốn mở miệng, liền nghe Tần Diễn nói: "Rất tốt."
"Nàng gả cho một người không tồi, mở một cửa tiệm, sinh một đôi nam nữ, thật sự không tồi chút nào"
Nghe vậy, Quan Lão Tam thở dài, cúi đầu nói: "Vẫn tốt là được, là được rồi. Chúng ta ở chỗ này sống cũng không tệ, nhưng ngày ngày nhớ mong nàng. Hiện tại nghe nàng sống tốt, lão hủ cũng không còn gì tiếc nuối."
Quan Lão Tam nói xong, thúc giục Tần Diễn: "Tới, uống rượu đi, không nhiều lời nữa."
Tần Diễn đáp ứng, đoàn người cụng chén, uống lên vài hớp rượu xong, Phó Trường Lăng liền tra hỏi kĩ lưỡng bộ dáng nữ nhân đặt quan tài kia.
Quan Lão Tam tuy không biết nhiều, nhưng ngoại hình nữ nhân này thì vẫn biết, mấy thứ lão mô tả không khác bộ dáng Việt Tư Nam lắm, nhưng cũng có vài chỗ không giống.
"Nhìn qua chỉ như tiểu cô nương 16,17 tuổi, ai ngờ lại hung ác như vậy?"
Quan Lão Tam thở dài, ba người thấy hỏi cũng không tra xét thêm được gì, nhìn nhìn sắc trời, cũng không muốn quấy rầy gia đình ăn Tết nữa, liền đứng dậy cáo từ.
Cả nhà họ nằng nặc giữ lại ba người, nhưng Tần Diễn vẫn một mực muốn rời đi, trước khi rời đi, y còn âm thầm để lại chút bạc trong phòng, Phó Trường Lăng nhàn nhạt liếc mắt một cái, không nói gì.
Cả nhà tiễn họ ra cửa, đi ra ngoài rồi, Phó Trường Lăng mới từ từ nói: "Sư huynh lại cho bạc người ta rồi."
Tần Diễn không chút nào giấu giếm, sảng khoái nhận: "Ừ."
Phó Trường Lăng: "......"
Hắn còn đang chờ mong Tần Diễn áy náy, thế nhưng một chút y cũng không có.
Phó Trường Lăng đang muốn nói vài câu, liền nghe tiếng Quan Tiểu Nương truyền đến: "Tiên sư, tiên sư dừng bước!"
Ba người dừng lại bước chân, thấy Quan Tiểu Nương cầm ba cái dù trong tay đuổi theo, thở gấp chạy tới trước Tần Diễn, đỏ mặt đưa dù cho y, nói: "Tiên sư, ban đêm trời mưa, các ngài cầm dù theo đi."
Tần Diễn trầm mặc một lát, đáp ứng nàng, duỗi tay nhận dù.
Phó Trường Lăng vừa thấy Tần Diễn muốn nhận, vội vàng nhận giúp y, cười nói: "Đưa cho ta là được, sư huynh không làm mấy chuyện nặng nhọc này."
Tần Diễn nhàn nhạt nhìn thoáng qua Phó Trường Lăng, Phó Trường Lăng ôm dù làm bộ cái gì cũng không biết.
Quan Tiểu Nương bị đoạt dù, cũng chưa rời đi ngay mà đứng tại chỗ đối diện Tần Diễn, hai người một người cúi đầu, một người không nói lời nào, không khí vậy mà lại có chút kỳ quái.
Phó Trường Lăng ho nhẹ hai tiếng, thúc giục: "Quan tiểu thư, ngươi không còn việc gì nữa thì về đi, sủi cảo sắp chín rồi."
"Cái này," Quan Tiểu Nương lấy túi tiền ra đưa cho Tần Diễn, thấp giọng nói, "Trong nhà không cần đâu, lần trước tiên sư cho đã đủ dùng, tiên sư mang về đi."
"Mẫu thân ngươi còn phải chữa bệnh."
Tần Diễn bình tĩnh nói: "Lấy về dùng đi."
"Vẫn là không được, tiền đủ dùng đã tốt rồi, lấy nhiều sẽ không thể thẳng eo*. Số bạc tiên sư cho ta lần trước, sau này nhà làm việc còn trả lại cho ngài được." Quan Tiểu Nương cười tươi, đưa túi tiền cho Tần Diễn.
Phó Trường Lăng vừa thấy Quan Tiểu Nương lại nhét đồ cho Tần Diễn, sợ Tần Diễn nhận lấy, càng sợ Quan Tiểu Nương nhét vào tay Tần Diễn rồi đụng vào y, vội lại giơ tay đi lấy. Lần này Thượng Quan Minh Ngạn nhìn không nổi nữa, làm như cảm thấy Phó Trường Lăng cứ đoạt đồ của người ta vậy thì kì quá, vội vàng duỗi tay nhận lấy túi tiền, cười gượng nói, "Đủ dùng là được, Quan tiểu thư, nếu có chuyện gì khó xử, cứ tới khách điếm tìm chúng ta."
Quan Tiểu Nương ngượng ngùng cười cười, nhìn thoáng qua Tần Diễn, làm như xấu hổ nói: "Nếu không có việc gì, có thể tới đàn cho chư vị ân công nghe vài khúc tỳ bà sao?"
"Không cần," Phó Trường Lăng vội bảo, "Chúng ta đều là người thô tục, nghe không hiểu."
"Nếu ngươi nguyện ý," Tần Diễn mở miệng, bình đạm nói, "Thì có thể tới."
Phó Trường Lăng: "......"
Thật sự không thèm để lại cho hắn một chút mặt mũi.
Quan Tiểu Nương mím môi, cười nói: "Vậy ngày khác tái kiến."
Nói xong, nàng hành lễ, xoay người rời đi. Đi được vài bước, Quan Tiểu Nương đứng khựng lại, quay đầu nhìn về phía Tần Diễn, có chút tò mò nói: "Có một câu, ta không biết có nên hỏi ngài không."
Phó Trường Lăng đang muốn mở miệng tỏ vẻ không cần hỏi, Thượng Quan Minh Ngạn lập tức nhanh tay nhanh mắt bịt miệng hắn. Phó Trường Lăng trừng Thượng Quan Minh Ngạn, Thượng Quan Minh Ngạn đành phải giở ánh mắt cầu xin nhìn hắn.
Tần Diễn nhìn Quan Tiểu Nương, đáp ngắn gọn: "Cô nương, thỉnh giảng."
"Ngài chỉ mới gặp ta." Quan Tiểu Nương e dè hỏi, "Tại sao tiên sư lại chiếu cố ta như vậy?"
Tần Diễn không nói gì, lẳng lặng nhìn nàng, Quan Tiểu Nương cảm thấy có chút ngượng ngùng, líu ríu: "Nếu ngài không tiện......"
"Có lẽ ngươi và ta, từng vô tình trong mộng tương ngộ."
Y đáp lại quả quyết, Quan Tiểu Nương ngẩn người, sau đó lại đỏ mặt không hỏi thêm gì nữa, hành lễ xong liền chạy về.
Quan Tiểu Nương chạy, Phó Trường Lăng nhìn chằm chằm Thượng Quan Minh Ngạn, trong ánh mắt tràn ngập uy hiếp. Thượng Quan Minh Ngạn cười gượng lui xuống, ấp úng: "Ta...ta cũng chỉ nghĩ cho mặt mũi ngươi."
Phó Trường Lăng nhìn nhìn Tần Diễn, lại nhìn nhìn Thượng Quan Minh Ngạn, cười giễu một cái, cũng không để ý bọn họ nữa, xoay người đi mất.
Đi được vài bước, Phó Trường Lăng ôm dù trong tay, dường như vừa sực nhớ ra chuyện gì mà lại lộn trở về, đưa dù cho Thượng Quan Minh Ngạn, cả giận nói: "Cầm đi, dù người ta đưa, cũng không thể cô phụ. Dù sao cũng là người từng gặp trong mộng, dù chỉ là cây dù cũng phải chiếu cố cho tốt!"
Thượng Quan Minh Ngạn ôm dù, mặt rất có vẻ khóc không ra nước mắt nhìn Tần Diễn bên cạnh mình. Tần Diễn bất động thanh sắc, Phó Trường Lăng nhất thời bị máu xộc lên não, quay đầu bỏ đi.
Hắn một mình đi mất hồi lâu cũng không thấy ai phía sau gọi hắn lại. Tần Diễn không gọi giữ hắn, hắn lại cảm thấy không thể về. Nếu đứng lại quay về bây giờ, chẳng phải mất hết mặt mũi? Hắn vừa bực vừa tức, đi lung tung trong Thái Bình trấn, nhưng nhất quyết không trở về khách điếm.
Thượng Quan Minh Ngạn thấy hắn đi xa rồi, chần chờ nhìn về phía Tần Diễn: "Sư huynh......"
"Không cần xen vào," Tần Diễn nhàn nhạt nói, "Lát nữa về ngay."
Nói xong, Tần Diễn liền cùng Thượng Quan Minh Ngạn trở về khách điếm, mà Phó Trường Lăng một mình lang thang bên ngoài hồi lâu cũng không thấy Tần Diễn dùng ngọc bội truyền âm kêu mình trở về, càng lúc càng thấy ủy khuất.
Hắn hạ quyết tâm, nếu Tần Diễn không tới thỉnh hắn, hắn tuyệt đối không quay về.
Vì đang trong tết, quán cơm quán rượu đều đã đóng cửa, nhà nhà ven đường đều kín mít, ngẫu nhiên đứng lại sẽ nghe thấy chút tiếng ồn ào truyền ra ngoài cửa phòng. Toàn bộ thành trấn cứ như đều đang lén lút náo nhiệt, vứt bỏ hắn một mình lẻ loi bên ngoài.
Hắn một thân một mình, giống như cô hồn dã quỷ đi xuyên qua trấn nhỏ một hồi thật lâu.
Trấn nhỏ đổ mưa, hắn cũng không rảnh lo, cứ thế mà cô độc bước đi. Nước mưa ướt đầy người, hắn đi cũng mệt mỏi. Mệt rồi thì dứt khoát tùy tiện tìm một chỗ bậc thang ngồi xuống, nhìn mưa phùn bay tán loạn.
Hắn cũng cảm thấy bản thân mình đang tự tìm tội để chịu, kỳ thật Tần Diễn y cũng đã nói rõ ràng đời này sẽ không cảm tình với hắn. Rốt cuộc hắn uống nước biển chỗ nào mà có thể quản chuyện người ta nhiều tới vậy?
Tần Diễn đời này có lẽ thích nữ nhân, y cũng muốn một hài tử, muốn lập gia thất an ổn. Y từng muốn như vậy, chỉ là y không thể làm. Tần Diễn làm sai gì sao? Chỉ là gặp một cô nương nhìn thuận mắt, cùng người ta nói nhiều thêm vài câu, có gì phải làm hắn bực bội?
Nhưng hắn vẫn cảm thấy khó chịu, trong lòng nhợn nhạo nước chua.
Hắn là sư đệ Tần Diễn, Tần Diễn cũng nói sẽ xem hắn là huynh đệ. Có người không để ý huynh đệ như vậy sao?
Vì một nữ nhân chỉ gặp vài lần mà thẳng tay tát bộp bộp vào mặt hắn, ngay cả Thượng Quan Minh Ngạn còn nhìn không nổi.
Hắn bực bội, ra ngoài lâu như vậy, trời còn mưa, vậy mà Tần Diễn cũng không lo lắng hắn có khó chịu không, có lạnh không, có vui hay không?
Phó Trường Lăng càng nghĩ càng bực, càng nghĩ càng cảm thấy hắn làm mấy việc nặng nề này chẳng có chút ý nghĩa nào, tái ngộ Tần Diễn, chính là một loại chịu tội.
Hắn nhắm mắt lại, dựa vào tượng đá sư tử lạnh lẽo bên cạnh, tự khoanh tay bọc kín mình, muốn như vậy ngủ qua đêm.
Ngủ qua đêm nay, làm tâm lạnh lại, có lẽ sẽ thanh tỉnh được một chút.
Nhưng mà chưa chợp mắt được bao lâu, trong mơ mơ màng màng, hắn mơ hồ nghe được tiếng bước chân.
Hắn mở mắt ra, xa xa nhìn thấy một đốm sáng.
Đốm sáng kia lập lòe trong mưa phùn lất phất, phô diễn một loại màu sắc ấm áp khó tả. Phó Trường Lăng lẳng lặng nhìn người đang tới kia, y một tay bung dù, một tay cầm đèn, bạch y trong mưa dường như cũng đã thấm ướt, gió thổi qua cũng không hề lay động chút nào.
Y nhích từng bước một, tựa như đang đi vào trong mộng hắn, cuối cùng đứng trước người hắn rồi thì mới ngừng bước chân.
Thân hình y che khuất mưa bụi bay đến, làm màn đêm lạnh lẽo có thêm vài phần ấm áp hiếm hoi.
Tần Diễn lẳng lặng nhìn chăm chú vào người trước, ngữ điệu mang theo chút tức giận lại có chút buồn cười, mở miệng: "Sao, còn không về à?"
"Không về."
Phó Trường Lăng xoay đầu, lẩm bẩm: "Ngươi làm ta mất mặt, ta không về."
Tần Diễn không nói lời nào, chỉ lẳng lặng đứng đó. Không khí im lặng làm Phó Trường Lăng hơi hoảng loạn. Hắn sợ Tần Diễn cứ vậy xoay người đi mất, khiến hắn hết đường lui. Vậy nên hắn lại vội vàng nói: "Bất quá ta thấy ngươi tự mình tới đón ta cũng xem như nể mặt, ta tha thứ ngươi."
Tần Diễn nghe vậy, nhịn không được bật cười.
Khuôn mặt y như hoa sen thuần khiết, nhẹ nhàng bung nở trong đêm. Phó Trường Lăng nhìn tới mức ngớ ngẩn tại chỗ, sau đó lại nghe y nói: "Vậy có phải ta đây còn cần đa tạ ngươi đại nhân đại lượng, nguyện ý hạ tấm thân kiều ngọc của mình, theo ta trở về chăng?"
Phó Trường Lăng mơ hồ nghe y nói.
Hắn ngơ ngác nhìn khuôn mặt tươi cười của Tần Diễn, qua hồi lâu mới kịp phản ứng lại.
Hắn bị hành động ngu si của mình làm cho xấu hổ, ho nhẹ một tiếng xoay đầu đi, nhỏ giọng nói: "Không cần thế. Được rồi, đi thôi đi thôi, lạnh muốn chết."
Tần Diễn gật đầu, bung dù xoay người, vạt áo theo chuyển động của y nhẹ nhàng cong lên ở không trung, từng li từng tí đều khảm vào trong mắt Phó Trường Lăng, đẹp đẽ mê người.
Mưa phùn lấm tấm rơi, trong khoảng thời gian ngắn, Phó Trường Lăng cứ như đã quên mình là tiên nhân, có thể xua mưa tránh rét, ngược lại còn hỏi Tần Diễn một câu: "Sư huynh, ta có thể cùng ngươi che dù sao?"
"Hả?"
Tần Diễn ngước mắt, thấy xiêm y Phó Trường Lăng đã bị ướt sũng, y gật gật đầu, đáp lại: "Được thôi."
Lời Editor:
Trường Lăng ăn dấm, dấm dấm~
Mà nói thiệt chứ tôi thấy Tần Diễn khịa người cũng không tệ:)))) mấy lần nghẹn chết Trường Lăng:)) tất nhiên khịa vụ diễn kia thì có mình Diễn biết đây là khịa-
Thực ra mình nghĩ có lẽ Quan Tiểu Nương là người quen của Tần Diễn đời trước khi làm ma tu nên mới giúp đỡ vậy....nhưng rồi Tần Diễn không biết Thái Bình trấn ở đâu cũng không giống như là xạo? Vậy thì có khả năng Quan Tiểu Nương vốn đã là ma tu/ liên quan ma tu lúc này rồi...hoặc chí ít nàng cũng phải có năng lực thoát ra trấn này để gặp Tần Diễn sau đó.
18 năm xảy ra thảm án Nhạc quốc, 19 năm Thái Bình trấn biến mất, nhà họ Quan tới đây 15 năm trước vò đầu. Mình không tin mốc thời gian của bà Mặc lắm vì thề cái mốc thời gian quan hệ Diễn - Lăng nó lộn xộn vcl, mình muốn chỉnh mà không biết chỉnh từ đâu!