Editor: Miri
Nghe vậy, Phó Trường Lăng thoáng hốt hoảng.
Hắn sững sờ ngồi trên ghế, nhớ tới lúc mình còn niên thiếu.
Kỳ thật hắn đã biết mình là hài tử Lận Trần từ rất sớm, khi cha hắn nói cho hắn biết trên lưng hắn mang kiếm cốt, dặn dò hắn không thể nói cho bất kỳ ai khác.
Sau này hắn nghe được trên đời có một nữ ma đầu, nàng từng là hôn thê phụ thân hắn, sau đó nàng giết rất nhiều người, không ai trên thiên hạ có thể chấp nhận được nàng. Lúc đó hắn liền đoán được, người này, chính là mẫu thân hắn.
Trên đời này nhiều yêu ma như vậy, hắn chỉ hận mỗi một người này chính là bởi vì, đây là mẫu thân hắn.
Hắn hận nàng ích kỷ.
Hận nàng làm nhiều việc ác, hại mệnh đồ hắn nhiều chông gai.
Hận nàng vì cầu tu đạo mà hủy hết tiền đồ, hại hắn phải gánh tội nghiệt của nàng trên lưng, khổ hạnh cả đời.
Đời trước, hắn hận nàng đến lúc chết đi, dù cho phụ thân hắn trước khi lâm chung cũng từng nói với hắn rằng mẫu thân hắn là một người rất tốt, bảo hắn không cần oán hận. Nhưng hắn vẫn không tài nào khắc chế nổi.
Chỉ là đời trước có quá nhiều yêu hận bủa vây, nên đối với người hắn chưa từng gặp mặt này, cũng không có ghi tạc khắc sâu trong lòng.
Nhưng hắn đối với vị mẫu thân đó, trước sau vẫn ôm ấp cừu hận.
Thế rồi có một ngày, hắn đột nhiên nhận ra, mẫu thân hắn có lẽ bị hàm oan.
Mà ngay lúc hắn biết mẫu thân mình bị oan kia, hắn lại biết được phụ thân hắn, người có ơn sinh dưỡng ra hắn, người đã từng tìm mọi cách để giấu hắn đi, lại tự tay giết chết vị mẫu thân có lẽ trong sạch không một vết nhơ, bị hàm oan kia của hắn.
Phó Trường Lăng đột nhiên cảm thấy có chút hoang đường.
Hắn muốn cười, lại cười không nổi.
Hắn cảm thấy có lẽ mình nên khóc, lại khóc không ra tiếng.
Chính tại lúc đó, một người đột nhiên đứng lên, đứng ở bên cạnh hắn, nâng tay lên che trước người hắn.
Tay áo của y thuần sắc trắng, mặt trên thêu hoa văn phong vân. Y giơ tay chắn lại, hắn liền không thể thấy Việt Tư Hoa, nhìn không thấy ánh nến. Cái gì hắn cũng nhìn không thấy, chỉ có thể thấy người này, vững như thái sơn, đĩnh đạc chắn ở trước người hắn.
Thứ y đang ngăn trở, chính là toàn bộ tuyệt vọng cùng phong sương, cho hắn một nơi dừng chân trú ngụ, giúp tâm tình hắn trở nên an ổn.
"Phu nhân nói chuyện, lùi về sau một chút."
Tần Diễn bình đạm nói: "Sư đệ ta không thích người khác tới gần hắn."
Nghe vậy, Việt Tư Hoa ngẩng đầu lên nhìn về phía Tần Diễn, nàng nhìn chằm chằm y, thần sắc Tần Diễn bất động, chỉ nói: "Lui ra phía sau chút đi."
Việt Tư Hoa không nói gì, sau một hồi, nàng bật cười châm chọc, lui về vị trí cũ của mình, nhàn nhạt nói: "Tần tiểu hữu, ngươi đối với sư đệ này của mình, cũng thật quan tâm săn sóc."
"Bên cạnh hắn không người quản giáo," Tần Diễn bình tĩnh đáp, "Ta là sư huynh hắn, tất nhiên phải chiếu cố hắn nhiều hơn."
"Nếu ngươi biết sư đệ ngươi lừa ngươi thì sao?"
Việt Tư Hoa nhướng đầu chân mày, Tần Diễn giương mắt, chỉ hỏi: "Hắn từng hại ta sao?"
Việt Tư Hoa ngẩn người, Tần Diễn lại nói: "Dù hắn có hại ta, ta cũng đã tự mình tiếp nhận hắn vào Hồng Mông Thiên cung, vậy đó là ta gieo gió gặt bão."
"Hắn là sư đệ ta một ngày, ta liền hộ hắn một ngày."
Việt Tư Hoa im lặng, một lát sau, nàng tự giễu cười cười: "Sinh tử trước mặt, mới rõ nhân tâm. Ngày thường mạnh miệng, mấy tiểu bối các ngươi thích nói gì thì cứ nói đi."
Phó Trường Lăng nghe bọn họ nói chuyện, nội tâm từ từ bình tĩnh trở lại, hắn nâng mí mắt, duỗi tay kéo tay Tần Diễn đang che trước mặt mình xuống, nhìn chăm chú vào Việt Tư Hoa, chỉ nói: "Sau đó thì sao? Không phải ngươi thành Phó phu nhân, chuyện này liền bỏ qua ư?"
"Ngày chúng ta thành hôn, Việt Tư Nam đưa lên một phần hạ lễ."
"Phân hạ lễ kia là một cái mũ phượng, mặt trên viết một câu "quân tử thủ tín, sinh tử dĩ tuẫn", Phó Ngọc Thù nhận mũ phượng kia, ta cho rằng hắn sẽ tức giận hoặc khó chịu, rốt cuộc hắn lại ôm mũ phượng đó, cười lẩm bẩm "tiểu hài tử". Tối hôm ấy, ta và Phó Ngọc Thù tách ra ngủ, hắn thực nghiêm túc đặt mũ phượng bên người mình, ngủ vô cùng ngon giấc."
*Quân tử thủ tín, sinh tử dĩ tuẫn": Là người quân tử phải giữ lời, sống hay chết đều phải tuẫn táng chôn cùng.
"Cũng hôm đó, nghe nói Việt Tư Nam đã đến Vấn Tinh trấn nằm trên lãnh thổ Tô thị, lấy máu của ngàn tu sĩ, thành lập một cái huyết trì."
"Huyết trì?"
Phó Trường Lăng lặp lại, Việt Tư Hoa gật đầu: "Đúng vậy, một cái huyết trì, nghe nói huyết trì kia rộng mười trượng, sâu một thước năm tấc. Một tu sĩ tới thì giết một người, cứ thế giết 3000 người tới gần."
"Ai cũng không biết nàng sao có thể có tu vi cao thâm như vậy trong thời gian chưa đến hai năm." Việt Tư Hoa cười khổ, "Nhóm tu sĩ đầu tiên cơ hồ đều đã chết. Tới lúc nhóm tu sĩ tinh nhuệ thứ hai được cử đến thì không thấy nàng nữa, mà huyết trì cũng đã cạn máu."
"Nàng dựng huyết trì làm gì?"
Tần Diễn nhíu mày, Việt Tư Hoa lắc đầu: "Không biết."
"Trên người nàng có rất nhiều bí mật, tỷ như nàng là rõ ràng đã bị hủy Kim Đan, tại sao còn có thể tu luyện? Nàng bằng cách nào trong vòng hai năm có thể trở nên cường hãn như vậy, xét chuyện nàng có thực lực giết 3000 tu sĩ thì lúc ấy hẳn đã là Hóa Thần. Nàng có quan hệ gì với Phó Ngọc Thù, tại sao lại đưa mũ phượng này cho hắn? Lời nàng nói là có ý gì? Mấy chuyện ấy, ta cũng không biết."
"Ta chỉ biết một chuyện," Việt Tư Hoa quay đầu đi, thoát ra khí thái một lão nhân nhận mệnh, "Nàng sẽ tìm ta báo thù, chỉ là chuyện sớm một ngày, hoặc là trễ một ngày mà thôi."
Sau khi nàng nói xong, mọi người trở nên im lặng hẳn. Sau một hồi, Phó Trường Lăng nói: "Nói xong rồi sao?"
"Nói xong."
Việt Tư Hoa khàn khàn ra tiếng: "Nên nói, ta đều nói, mấy chuyện khác, ta cũng không biết. Các ngươi nguyện ý bảo hộ ta, thì hãy bảo hộ ta, không muốn, ta cũng hiểu."
Phó Trường Lăng không nhiều lời, chỉ nâng tay lên, trên mặt đất vẽ ra một trận pháp một đường khuếch tán rộng ra. Phó Trường Lăng bình tĩnh nói: "Ngươi ở yên trong trận pháp này, nếu bà ta tới, thì trận pháp sẽ cản trở giúp ngươi một chút, chúng ta sẽ lập tức xuất hiện."
Việt Tư Hoa nghe Phó Trường Lăng nói như vậy, không khỏi ngẩn người.
Phó Trường Lăng làm xong chuyện này rồi, quay đầu nói với Tần Diễn: "Sư huynh, đi thôi."
Nói xong, Phó Trường Lăng liền đi ra ngoài, Việt Tư Hoa vội vàng gọi hắn lại: "Trường Lăng!"
Phó Trường Lăng dừng bước, Việt Tư Hoa nhìn hắn, trong mắt mang theo hy vọng: "Ngươi...tại sao ngươi lại giúp ta?"
Phó Trường Lăng không quay đầu, Việt Tư Hoa nôn nóng hỏi: "Ngươi cũng cảm thấy ta không sai đúng không? Ta chỉ là muốn tiếp tục sống thôi, ta không sai, đúng không?"
"Bà sai hay không sai, không liên quan đến ta," Phó Trường Lăng nhàn nhạt đáp, "Vấn đề này, nên là Việt Tư Nam, hoặc là người đã bị bà tổn thương trả lời. Ta không đứng nhìn thống khổ của người khác mà đi phán xét đúng sai. Lúc này ta giúp bà, cũng chỉ vì ta đã đáp ứng qua bà, vậy nên ta phải thủ ước."
"Chỉ là," Phó Trường Lăng quay đầu, nhìn về phía Việt Tư Hoa, ánh mắt bình tĩnh, "Nếu ta là bà, hoặc sư huynh ta là bà, chúng ta sẽ không làm chuyện như vậy."
"Muốn sống không sai, nhưng mỗi người, đều có quyền được sống. Cái quan trọng chính là liệu ta có thể bỏ được sinh tử trước mắt hay không. Mà điều quan trọng để làm một người tốt, ít nhất là không đi thương tổn người khác."
"Nhưng ta muốn sống!"
Việt Tư Hoa gào thét: "Số mệnh muốn ta chết, ta phải nhận mệnh hay sao!"
Phó Trường Lăng không nói lời nào, hắn lẳng lặng nhìn Việt Tư Hoa: "Nếu là do bà tự chọn, vậy bà phải nhận lấy phán xét mình nên chịu."
"Trên đời này, sẽ luôn tồn tại công bằng."
"Nó không tồn tại." Việt Tư Hoa ánh mắt sáng nhọn, "Vân Trạch Thiên Đạo, sớm đã không còn công bằng đáng nói! Nếu công bằng tồn tại, ngươi nhìn mấy vị tu sĩ kia xem, vì tu hành mà lấy người luyện mạch, không màng sinh tử bá tánh, đây là công bằng sao? Có người có linh căn, có người yếu ớt chỉ cần xô một cái đã chết, đây là công bằng sao?"
"Ngươi luôn miệng nói công bằng," Việt Tư Hoa nhìn hắn, "Vậy công bằng cho nương ngươi, ai cho đây?"
Phó Trường Lăng không nói lời nào, hắn nhìn Việt Tư Hoa, sau một hồi, hắn mạnh mẽ hùng hồn mở miệng: "Ta sẽ cho."
"Nơi ta có thể thấy, công bằng nên có, ta đều sẽ cho."
Việt Tư Hoa ngẩn người, một lát sau, nàng làm như cảm thấy hoang đường, bật cười: "Nương ngươi là kẻ điên, ngươi cũng vậy."
"Nương của ta, nàng không phải kẻ điên." Phó Trường Lăng nghiêm túc mở miệng, "Nàng là tôn nghiêm của thế gian này."
Là tôn nghiêm soi sáng thiên lý, là tôn nghiêm nâng đỡ vô số bá tánh bình thường, là tôn nghiêm đại diện cho đối nhân xử thế.
Nói xong câu này, Phó Trường Lăng không muốn nhiều lời với nàng nữa, xoay người rời đi.
Sau khi hắn ra cửa, liền bay thẳng lên phòng mình, Tần Diễn gọi hắn lại: "Trường Lăng."
Phó Trường Lăng dừng bước chân, không quay đầu lại, chỉ nói: "Sư huynh, ngươi đi nghỉ ngơi trước đi, ta cũng nghỉ ngơi."
Dứt lời, Phó Trường Lăng đẩy cửa ra, vào thẳng phòng mình.
Tần Diễn đứng tại chỗ do dự một lát, rốt cuộc vẫn là quay đầu tìm Thượng Quan Minh Ngạn trước, nói: "Tối nay ngươi tới cửa phòng Phó phu nhân thủ trước đi, Tu Phàm đã bày ra trận pháp, đêm nay Việt phu nhân hẳn là sẽ không tới, nhưng đề phòng vẫn hơn."
"Đệ hiểu rồi." Thượng Quan Minh Ngạn cười cười, "Đệ cũng chưa biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì đã nghe thấy tiếng kêu loạn, đệ tới muộn, thấy không rõ tình huống bên trong, sợ bản thân quấy nhiễu các ngươi nên không tới, bây giờ có việc để làm thì còn gì bằng."
"Ngươi vất vả rồi." Tần Diễn bình tĩnh nói, "Ta......"
Y do dự một lát, nghĩ nghĩ, mới nói: "Ta đi nhìn Tu Phàm."
"Thẩm huynh làm sao vậy?"
Thượng Quan Minh Ngạn lộ ra vài phần quan tâm, Tần Diễn lắc đầu: "Cũng không có gì, ta đi nhìn chút là được."
"Vâng." Thượng Quan Minh Ngạn cười nói, "Sư huynh đi đi, đệ đổi y phục xong liền đi thủ Phó phu nhân."
Công đạo với Thượng Quan Minh Ngạn xong, Tần Diễn lại tới trước cửa phòng Phó Trường Lăng.
Kỳ thật y cũng không biết mình nên nói gì, làm gì, nhưng trực giác mách bảo cho y biết rằng y không thể mặc kệ Phó Trường Lăng lúc này được.
Y đứng yên trước cửa phòng Phó Trường Lăng. Y biết xét Phó Trường Lăng cảnh giác, hẳn là biết y đang đứng ở cửa, nhưng hắn không kêu y, giả vờ như không biết gì, tức là đã không mong y tiến vào.
Tần Diễn đợi trong chốc lát, rốt cuộc vẫn là từ bỏ, đi xuống dưới lầu.
Phó Trường Lăng ở trong phòng, hắn nghe thấy Tần Diễn xuống lầu, trong lòng không biết là nhẹ nhõm hay mất mát.
Lúc này hắn không muốn gặp ai. Hắn không muốn người khác thấy hắn thất thố, hắn cô đơn, hắn khổ sở.
Hắn hy vọng mọi người khi nhìn đến Phó Trường Lăng, đều sẽ thấy một thanh niên luôn nở nụ cười rực rỡ.
Tất cả khổ sở, tất cả khó chịu, đều không nên để bất kì kẻ nào biết được. Nếu là người yêu thương ngươi, đó là tăng thêm phiền não cho họ; nếu là kẻ hận ngươi, đó lại trở thành thứ để chê cười.
Hắn nghe thấy Tần Diễn ở ngoài cửa, trong khoảnh khắc hắn nhận ra điều đó, hắn kỳ thật đã nảy ra vui sướng trong lòng.
Mà loại vui sướng này, cũng theo tiếng bước chân rời đi mà biến mất, thậm chí biến thành một loại tiên liệu "quả nhiên như thế".
Hắn cười cười, giơ tay tắt đèn, sau đó dựa vào trước cửa sổ, móc ra một vò rượu gạo từ trong linh nang, nhìn về phương xa, ngụm to ngụm nhỏ uống rượu.
Trong lòng hắn buồn đến hoảng, nhưng hắn không biết phải làm sao bây giờ.
Hắn đối mặt thống khổ, vĩnh viễn chỉ là không ngừng trốn tránh, che lấp, xem như mọi chuyện không tồn tại. Mỗi một lần hắn khó chịu sẽ rất nhanh qua đi. Đấy không phải vì hắn trời sinh vô tâm vô phế, chỉ là hắn sẽ đào một cái hố trong lòng, đem chuyện này, người này, hết thảy đều bỏ vào đó rồi lấp lại.
Tựa như Tần Diễn đời trước, rõ ràng đã cắm rễ trong lòng hắn, hắn lại còn có thể coi như không hề có gì xảy ra. Chỉ khi hắn mơ màng nằm mộng, nhìn hồn người nọ về dưới ánh trăng, hắn mới có thể ở trong mộng cảm thấy lệ rơi cay xè trong hốc mắt. Hay là khi hắn lơ đãng bước qua thiên sơn vạn thủy, chỉ để tìm lấy một khắc nhìn ra vết tích y lưu lại, nghe được tin đồn về ai kia.
Rất nhiều chuyện hắn không thấy, không phải vì hắn đui mù, mà là vì hắn đã sớm dụng tâm lấp đất chôn đi đôi mắt của chính mình. Vì thế tâm cũng mù theo mắt, đối với rất nhiều chuyện, làm như không thấy.
Chỉ là biện pháp ấy luôn có giới hạn. Những thứ hắn để ý đều bị phiền muộn lấp đầy, không biết nên xả ra ở đâu, hoặc là có những chuyện quá lớn hắn không thể che giấu, hắn liền không biết phải làm sao.
Hắn mơ màng nhìn trăng sáng nơi xa, chẳng qua bao lâu, hắn bỗng nhiên nghe thấy có tiếng nhạc cụ nào đó vang lên từ đình viện.
Phó Trường Lăng hơi hơi sửng sốt, hắn cúi đầu, liền nhìn thấy dưới hành lang có một người áo trắng đang đặt chiếc lá lên môi, khe khẽ thổi một điệu dân ca.
Phó Trường Lăng ngơ ngác nhìn người kia, Tần Diễn phát hiện ánh mắt hắn, ngẩng đầu lên.
Phó Trường Lăng cảm thấy mình có lẽ đã say rồi, từ ánh mắt luôn luôn thanh lãnh của Tần Diễn kia, hắn lại nhìn thấy một tia mong muốn an ủi hắn, lặng lẽ khảm sâu trong đó.
Chỉ trong một cái chớp mắt, hắn đột nhiên biết cảm xúc của mình nên đặt vào đâu.
Hắn nhìn người này, nhìn đôi mắt y, sinh ra dũng khí vô hạn, sau đó ào ào cuốn đến, không một lý do nào mà đối với người này, sinh ra vô số dục vọng.
Muốn ôm, muốn hôn môi, muốn chiếm hữu, muốn khiến người này vĩnh viễn bên hắn, vĩnh viễn bồi hắn, vĩnh viễn không xa rời nhau.
Dục vọng một đường thiêu đốt đại não hắn.Tần Diễn thấy hắn vẫn luôn nhìn mình, cũng đứng dậy nhảy lên mái hiên trước cửa sổ Phó Trường Lăng. Phó Trường Lăng đang ngồi dựa lên bệ cửa sổ, một tay cầm vò rượu, chân vẫn luôn nhẹ nhàng gấp khúc.
Tần Diễn xốc vạt áo, thong dong ngồi vào một bên chân Phó Trường Lăng, lành lạnh nói: "Ta không biết nên an ủi ngươi thế nào, nhưng ta nghĩ ngươi hẳn là cần người an ủi."
Nói xong, Tần Diễn quay đầu đi, nhìn chăm chú vào hắn, bình tĩnh nói: "Ta có thể làm gì cho ngươi sao?"
Phó Trường Lăng không nói chuyện, chỉ lẳng lặng nhìn y. Tần Diễn cười cười: "Cho phép ngươi tùy hứng một lần đấy."
"Cái gì cũng được?"
Phó Trường Lăng cũng cười, Tần Diễn suy nghĩ một chút: "Không thể vượt giới hạn."
"Uống một ngụm rượu thì sao?"
"Này tất nhiên có thể." Tần Diễn đồng ý, giơ tay muốn lấy bầu rượu, nhưng cũng ngay lúc đó, Phó Trường Lăng đột nhiên rót một ngụm rượu vào miệng, sau đấy trực tiếp cúi người ép xuống, hôn vào môi y.
Hương rượu xuyên vào trong miệng, Phó Trường Lăng nhắm mắt lại.
Ánh trăng vằng vặc trên cao, tim Phó Trường Lăng lẫn Tần Diễn đều đập nhanh không ngừng.
Qua một hồi lâu, Phó Trường Lăng buông y ra, hắn ngẩng đầu nhìn ánh mắt khiếp sợ của Tần Diễn.
Hắn nhẹ nhàng cười, dùng mu bàn tay lau khóe môi: "Sư huynh, rượu uống ngon sao?"
Tần Diễn không nói chuyện, thần sắc trong mắt thiên hồi bách chuyển, trước sau vẫn không thể nói câu nào. Y tựa hồ muốn mắng hắn, lại mắng không ra miệng, tựa hồ muốn nói gì đó, lại nói không nên lời.
Sau một hồi, y xoay đầu đi, chỉ nói: "Ngươi say."
Phó Trường Lăng cười tự giễu, hắn nằm trở về dựa vào cửa sổ, theo Tần Diễn nói: "Ai nha nha, đã lâu không có hôn ai, có phải sư huynh bị dọa sợ rồi?"
Nói xong, Phó Trường Lăng xoay đầu đi: "Chỉ là đùa giỡn thôi, đừng xem là thật."
Tần Diễn cúi đầu không nói, Phó Trường Lăng đứng dậy: "Thôi, đi ngủ đi, đã trễ thế này, sư huynh cũng nên nghỉ ngơi."
Tần Diễn giương mắt nhìn hắn, Phó Trường Lăng nhảy về phòng của mình, nghĩ nghĩ, hắn không quay đầu lại, vẫn gọi: "Sư huynh."
Tần Diễn lên tiếng: "Ừ?"
Phó Trường Lăng khàn khàn mở miệng: "Đêm nay ngươi bồi ta, ta rất vui...đa tạ ngươi."
"Vốn dĩ ta đang rất khổ sở, nhưng có ngươi ở cạnh ta, ta đột nhiên không khổ sở nữa. Rốt cuộc đây đã là chuyện quá khứ, người đau khổ nhất cũng là người trong quá khứ. Bọn họ mang khốn khổ, nhưng chúng ta, lại mang hy vọng."
Nói xong, Phó Trường Lăng quay đầu, cười cười, "Không phải sao?"
Tần Diễn kỳ thật còn chưa có hoàn thần lại, tim y đập rộn cả lên, y cảm thấy hoảng loạn, lại cảm thấy hoang đường. Vậy nên y chỉ có thể từ trong một mảng trống rỗng không biết làm gì mà rút ra một tia lý trí, khe khẽ đáp.
"Ừm."
Lúc hai người đang nói chuyện, trước cửa Việt Tư Hoa, Phó Trường Ngôn run run đi tới.
"Trước...tiền bối......"
Hắn lắp bắp, ngẩng đầu nói: "Ta có thể, ta có thể vào xem nương của ta sao?"
"Sao lại không?" Thượng Quan Minh Ngạn cười cười, "Đó là nương ngươi, ngươi gặp phu nhân là chuyện đương nhiên."
Nói xong, Thượng Quan Minh Ngạn làm một cái đại lễ với hắn, sau đó mở cửa, cung kính nói: "Thỉnh."
Lời Editor:
Mình thấy nó giống như một vòng lặp tương ái tương sát, không biết cha Trường Lăng có thật sự tự tay giết Lận Trần không, nhưng nếu có, lại chẳng khác nào kiếp trước hoang đường của Tần Diễn và Trường Lăng....
Tác giả bảo Tư Hoa đối với Trường Lăng hồi nhỏ không tồi. Vì lý do đó mà Trường Lăng thật ra không ghét bỏ Tư Hoa, không đề phòng Tư Hoa quá nhiều nên để bị lừa hồi đầu truyện. Việt Tư Hoa đáng trách không? Mình nghĩ là có. Đáng hận không? Mình không thấy vậy. Về cơ bản mình thấy cả Tư Nam - Tư Hoa đều ích kỉ, không ai có thể buông bỏ sinh tử trước mắt. Tư Hoa vốn đã nhận mệnh nhưng lại vì đứa con, trong khi Tư Nam lúc đó không có thứ gì lưu luyến quá nhiều ngoài cầu sinh. Đúng như Trường Lăng bảo, điểm quan trọng chỉ là có thể buông bỏ nó không mà thôi.
Lần hôn này, Tần Diễn không đánh không mắng không chống cự, chỉ toàn hoảng hốt. Đó là một phát triển tình cảm rất tinh tế trong hai, ba câu:((((( A Diễn, đừng có ráng khắc chế nữa....Mình thích Tần Diễn ở chỗ bạn ít nói nhưng không mập mờ, không ngạo kiều, lại cũng không băng sơn gì gì. A Diễn rất biết quan sát người khác, không biết an ủi thì hỏi thẳng làm gì được không...
Còn Lăng, alo Lăng ơi cũng đừng khắc chế nữa không cần đâu-