Trác Phác

Chương 102

Mông Giản còn quỳ thêm hai phút rồi mới mang vẻ mặt ngốc ngếch, ngây ngô mỉm cười mà đứng lên, đi đến phòng ngủ cho khách thu dọn đồ đạc một chút.

Mông Giản từng ở nhà thầy một thời gian. Chuyện cũng lâu rồi… đó là mùa hè năm nhất khi Mông Giản học thạc sĩ. Khi đó Mông Giản không về nhà, ở ký túc xá lại quá nhàm chán, năn nỉ ỉ ôi một hồi lâu, lão sưng mới chịu đưa tiểu Mông lão sư của chúng ta về nhà mình. 

Năm đó, Cao An chưa kết hôn, suốt một ngày dài đều sống cùng cậu học trò này của mình dưới một mái nhà, thời thời khắc khắc đốc thúc Mông Giản học hành. Bất kể là thời điểm nào cũng có thể nói về việc học thuật, chỉ cần có chỗ không hài lòng sẽ dạy lại cho Mông Giản, đôi khi còn trực tiếp dùng đến thước.

Dưới thước của thầy, sinh viên bình thường mới có thể thành đệ tử chân chính….

Mông Giản vừa nghĩ ngợi vẩn vơ vừa thay một quần áo mới, rồi lấy ra drap trải giường và áo gối, cũng thuận tay cầm thắt lưng da lần kia lão sư đã dùng để lên bàn.

Hai mắt Mông lão sư chăm chăm nhìn đồ vật có tính nguy hiểm cao kia, trong lòng khó tránh khỏi có chút thấp thỏm. Bỗng dưng lại hơi hối hận —- nghĩ thế nào mà mang cái thứ cầm vừa nặng tay vừa dày dặn kia tới đây vậy?

“Không ăn cơm sao? Kêu con cũng không nghe thấy?”

Giọng thầy Cao truyền tới, Mông Giản lập cập run vai, xoay người đứng dậy, “Con ăn… Cảm ơn thầy.”

Tuy cơm đã hâm nóng lại một lần nhưng vẫn khiến Mông Giản cực kỳ nhung nhớ. 

Sườn xào khoai môn, đậu hủ chiên kiểu Hong Kong, cải thìa xào giấm còn có một chén canh trứng rong biển.

Tâm tình Mông Giản thoáng cái thư thả hơn ít nhiều, tay nghề của thầy là tốt nhất, toàn món mình thích ăn. Mông Giản bưng chén lên, gắp một gắp lớn.

Cao An nhìn Mông Giản đã được ăn ngon đến độ trong lòng nở hoa không chút che giấu, lòng thầy Cao cũng trở nên mềm mại hơn. Nhìn thấy học trò của mình như vậy, trong lòng Cao An không tránh khỏi cảm giác của người làm cha mà xuống bếp lấy đũa gắp thêm sườn cho Mông Giản.

“Ăn nhiều thịt một chút.”

Mông Giản hơi dừng lại, chớp chớp mắt, nói thử: “Lát nữa thầy sẽ đánh con rất thảm sao?”

“……” Cao An hết ý nói, chớp mắt một cái, buông đũa xuống, “Bớt chơi cùng Thẩm Thanh Thành, đều học những cái gì đâu không.”

Mông Giản ôn nhu cười, “Con chỉ muốn học cậu ấy trong nháy mắt có thể khiến Ổ lão sư hạ hỏa, nếu thầy không thích, con sẽ không làm vậy nữa.”

Có lẽ bộ dạng này của Mông Giản thật sự rất ngoan ngoãn khiến cho bản thân Cao An cảm thấy chính mình như Bánh Nếp được vuốt lông, khá là thoải mái. Sắc mặt anh cũng vì vậy mà nhu hòa đi không ít. Cao An gắp một đũa cải trắng, bỏ vào chén của Mông Giản.

“Ăn nhiều một chút.”

“Cảm tạ lão sư.” Mông Giản mau chóng cảm ơn thầy rồi vùi chuyên chú ăn cơm tiếp, còn không quên khen ngợi vị đầu bếp nào đó kia, “Tay nghề của lão sư thật tốt, con cực kỳ thích cơm thầy nấu!”

Mông Giản không phải đứa trẻ hay nịnh nọt, chỉ những lần được tới nhà thầy ăn cơm là đều mang thầy Cao tung hô lên chín tầng mây. Cao An cũng không biết có phải thật sự ngon đến vậy không. 

Anh nhìn bộ dạng ưu nhã của Mông Giản, lại nhìn cậu học trò này vui vẻ thưởng thức cơm ngon, nhất thời Cao An cũng không biết nên nói gì. Anh cứ vậy chăm chú nhìn đỉnh đầu của Mông Giản trong chốc lát, khẽ thở dài, “Thầy thật sự không biết… việc hôm nay để con làm có đúng hay không.” 

Động tác trên tay Mông Giản có chút đình trệ, sau đó ngẩng đầu lên khỏi chén, nhẹ cười, “Nhưng con biết, nếu không tự mình làm việc này thì bản thân con cũng quá hèn hạ rồi. Nếu để thầy đi, cả đời con đều cảm thấy có lỗi với thầy.”

Không nghe thấy lão sư đáp lời, Mông Giản ngẫm nghĩ một chút rồi mới buông chén đũa, đi tới bên cạnh thầy quỳ xuống.

“Con biết… việc làm này có thể bị gọi là bỏ đá xuống giếng. Nhưng thầy đã phí nhiều tâm tư như vậy mới lấy lại được sự trong sạch của con, con không thể phụ tấm lòng này của thầy. Sự trong sạch này… phải hoàn toàn lấy được về, sự việc kia càng phải được minh bạch. Thầy, thầy cũng nghĩ như vậy phải không?”

Mông Giản nhẹ cười, nắm lấy tay thầy áp lên má mình, “Nếu thầy cảm thấy không đúng, cứ đánh con hai cái được không?”

Cao An liếc nhìn tiểu Mông lão sư nào đó, hung hăng gõ lên trán người nọ một cái, “Đúng là nên đuổi con đi.”

“Không được đâu.” Mông Giản thẳng người lại, thật thà nói, “Một ngày là thầy, cả đời đều là thầy. Sau này con còn phải chờ thầy về hưu, ngày ngày đưa thầy tới công viên đi dạo, đánh cờ nữa chứ!”

Hoàng hôn dần hiện, công viên náo nhiệt người người đến dạo quanh, bàn đá gần bãi cỏ được mấy ông cụ vây xem, hai lão kỳ thủ ngồi ở chính giữa đang hứng thú lên mã xuất tượng. Người chiếm thế thượng phong thì hà hà cười, người bị đánh bại thì lại nói mình bị chơi không đẹp.

Cảnh tượng ấm áp như vậy, Cao An ngẫm nghĩ tới lại nhịn không được cong cong khóe môi.

Anh đưa tay qua, ấn trên trán Mông Giản một cái, “Còn không đứng dậy đi ăn cơm! Không có việc gì cũng quỳ, đây là ai dạy cho con vậy hửm!”
Bình Luận (0)
Comment