Trác Phác

Chương 27

Cao An đóng cửa lại, vừa nhìn thấy vị đang ngồi trên ghế sô pha, rõ ràng có chút sửng sốt. Anh cất bước đi đến bên cạnh, tinh tế khom lưng, “Thầy.”

Ông Cần Nguyên gật đầu, đáp một tiếng.

Cao An đứng thẳng lại, đặt giáo án sang một bên, cẩn thận hỏi, “Thầy đến đây là có việc cần con làm sao?”

“Tới trường học bàn bạc về buổi tọa đàm cuối tháng. Tiện đường ghé ngang qua nhìn một cái.”

Ông Cần Nguyên không mặn không nhạt giải thích, nhìn đến Tề Thời Sâm từ lúc Cao An tiến vào liền giống như một pho tượng, hỏi Cao An, “Đây là học trò thứ hai của con?”

“Dạ, đúng vậy.”

“Học trò của con quá ít.”

Cao An trầm mặc một giây, rũ mắt cười, “Học trò ngu dốt, mang theo nhiều người lại sợ lực bất tòng tâm làm hỏng tiền đồ người ta.”

“Nói cũng có lý, liền tính chỉ có một học sinh thì dạy dỗ tốt là đủ rồi.”

Cao An cũng đáp lại một tiếng đồng tình.

“Huống chi… Lá gan học trò này của con lại lớn, mang theo sợ là tốn không ít tinh lực.”

Đây tuyệt đối không phải một lời khen. Cao An hiểu rõ mà sửng sốt, liên tưởng đến câu nói lúc mình vừa vào cửa nghe được, trong lòng tự khắc minh bạch thêm vài phần. Anh chuyển hướng sang Tề Thời Sâm, thanh âm lạnh xuống, “Con gây ra chuyện gì rồi?”

Tề Thời Sâm cúi đầu, “Thầy…”

“Lại đây!”, Cao An quát.

Tề Thời Sâm vội vàng đi tới, còn chưa đứng vững đã bị ăn một cái tát. Sự việc quá mức đột ngột, vài giây sau cậu mới cảm thấy được đau đớn trên khuôn mặt mình.

“Nếu không phải thầy vừa vặn nghe thấy nửa câu sau, em liền không hiểu cần phải xin lỗi đúng không?”

Tề Thời Sâm bị lời nói này dọa sợ tới mức rụt cổ, vội vàng hướng về phía Ông Cần Nguyên cúi người thật sâu, “Ông lão sư, thật xin lỗi. Con nói sai rồi.”

“Quỳ xuống!”

m giọng của Cao An về sau lại càng lạnh hơn, không khác nào một cơn gió mang theo giá buốt thổi tới.

Không có một tia do dự, tề khi sâm thuận theo mà quỳ, thẳng thắn sống lưng hơi rũ đầu, ánh mắt đinh ở ông cần nguyên dưới chân gạch thượng, “Ta sai rồi ông lão sư, thực xin lỗi.”

Không có một chút do dự, Tề Thời Sâm thuận theo mà quỳ xuống, thẳng sống lưng, hơi rũ đầu. Ánh mắt cậu đặt trên gạch dưới chân Ông Cần Nguyên, “Con sai rồi. Ông lão sư, thật xin lỗi.”

“Được rồi.” Ông Cần Nguyên đứng lên, sửa sang lại ống tay áo, “Ở trước mặt ta diễn trò. Còn không phải là sợ ta động tới học trò bảo bối này của con sao?”

Sắc mặt Cao An nháy mắt liền tái nhợt, chưa kịp nói chuyện đã thấy Tề Thời Sâm nâng đầu, trong lòng nảy lên một cổ dự cảm bất thường.

“Ông lão sư muốn đánh muốn phạt con đều chịu. Hà tất phải dùng những lời như vậy làm thầy của con khó lòng chịu được.”

Ông Cần Nguyên bước lên một bước, sắc thái trên mặt bất định.

“Thầy…” Tâm của Cao An có chút hoảng, trong đời này nào có ai dám đối diện lão nhân gia quyền cao chức trọng nói ra lời trực tiếp như vậy đâu.

Ông Cần nguyên bình đạm nhếch môi, “Thầy Cao, lời của ta lại khiến cậu khó lòng chịu được sao?”

Câu nói này không đơn giản, rất nguy hiểm, Cao An vội vàng cúi đầu, “Thầy đừng nghĩ như vậy. Thầy chịu dạy dỗ học trò là điều mà học trò cầu còn không được, nơi nào còn có châm chước nặng nhẹ.”

“Thầy…”

“Câm miệng.”

Nghe được Tề Thời Sâm lại không biết sống chết mà há miệng, Cao An vừa đau đầu vừa tức giận, vội vàng quát lớn một tiếng. Quay đầu lại đối mặt với ánh mắt của Ông Cần Nguyên, âm thầm thở dài.

Cách Tề Thời Sâm một mét, nơi cậu không nhìn thấy được, Cao An tự mình quỳ xuống, cúi thấp người, “Thời Sâm nói ra lời đại nghịch bất đạo như vậy là do học trò không biết cách quản giáo. Về sau nhất định con sẽ dạy bảo nghiêm khắc hơn. Lão sư, xin ngài bớt giận.”

Ông Cần Nguyên nhìn xuống, lễ nghi quan môn đệ tử là ông dùng sáu, bảy năm tự mình đánh ra, mặc dù đang quỳ cũng thể hiện được sự cao khiết, nho nhã không phải người thường có thể so sánh được. Rất nhiều cảm xúc không thể nói rõ lần lượt kéo tới trong lòng Ông Cần Nguyên. Một lúc lâu sau, vị sư tổ này hạ tay chỉ tới một vị trí.

Cao an này đó hứa năm quỳ lão sư không có vạn lần cũng có hơn một ngàn thứ, có từng từng có loại này đãi ngộ? Sửng sốt sửng sốt, vội vàng chính mình đứng lên, khoanh tay trạm hảo.

Cao An theo lão sư đã nhiều năm, những lần quỳ xuống không đến hàng vạn thì cũng đã hàng ngàn, nào có loại đãi ngộ như vậy? Trong lòng anh sửng sốt một phen, chính mình còn phải vội vàng đứng dậy, bước tới vị trí nọ, khoanh tay đứng thẳng.

Mặt của Ông Cần Nguyên tối sầm, thu hồi tay, bất mãn mà “hừ” một tiếng.

Nghe được thầy của mình thay bản thân nhận tội, cả người Tề Thời Sâm không được tự nhiên, cũng tự giác thu liễm bản thân. Thanh âm của cậu lại đè thật thấp, “Ông lão sư, thầy, con biết sai rồi sẽ không dám nữa. Thầy…thầy phạt con, tất thảy con đều nhận.”

Lời của Thời Sâm còn chưa nói hết, bên ngoài đã vang lên hai tiếng gõ cửa. Cao An thở ra một hơi, âm thanh khôi phục bình thường, “Ai?”

Vị ngoài cửa giống như cười một tiếng, “Sư huynh của em.”

Tâm của Cao An thả lỏng, nhìn đến Tề Thời Sâm quỳ một bên lại có chút lưỡng lự.

“Vào đi.” Ông Cần Nguyên nhìn lướt qua Cao An, trực tiếp làm chủ.

Nhân lúc cửa bị đẩy ra, Cao An động đậy, không dấu vết mà ngăn Tề Thời Sâm lại, khom người, “Sư huynh.”

Diệp Hành Duật gật đầu, lập tức tiến lên đỡ lấy cánh tay của Ông Cần Nguyên cười, “Thầy đến cũng không nói trước cho chúng con một tiếng. Nếu không phải Tang Hạo ngẫu nhiên thấy thầy đi lên lầu bảy con sợ là hôm nay cũng không gặp được thầy rồi.”

“Đứa nhỏ Tang Hạo kia thành tinh rồi sao? Mắt tốt như vậy.” Ông Cần Nguyên cũng cười, vỗ vỗ lên cánh tay của Diệp Hành Duật, “Có tiết dạy không?”

“Con không có tiết.” Diệp Hành Duật đáp một câu, nhìn thoáng qua bên kia. Cao An đứng một cách kính cẩn cùng với một cặp chân dài nỗ lực che chở cho thân ảnh đang quỳ. Diệp Hành Duật lại cười một tiếng, nói tiếp “Văn phòng của Tiểu An nhỏ, hay là thầy đến chỗ con ngồi đi?”

“Được, qua chỗ của con đi.” Ông Cần Nguyên cười đến vui vẻ.

Cao An vẫn an tĩnh đứng thẳng tắp một bên, tầm mắt hơi rũ xuống, trên mặt không có bất kỳ biểu tình gì. Mười mấy năm qua, ấm áp như thế đều không có quan hệ đối với Cao An, thật sự… đã trở thành thói quen rồi.
Bình Luận (0)
Comment