Trác Phác

Chương 46

Cao An sửng sốt hai giây, đã nhiều năm ứng phó với tình huống như vậy, anh căn bản trong thời gian ngắn đã đoán ra được tình huống trong phòng. Cũng với thời gian không thể tính là dài kia nghĩ ra biện pháp tối ưu nhất.

Vì thế thầy Cao cúi thấp đầu, ngữ khí kính cẩn, lại rất bình tĩnh đáp lời, “Không giữ lấy quy củ, không thể nắn ra hình dáng vuông tròn.”

“Hỏi một đằng trả lời một nẻo.” 

Ông Cần Nguyên nhận xét một câu như vậy, ánh mắt vừa vặn dừng ở bên cạnh chỗ làm việc, nhìn tới đầu thanh thước ông giao lại cho Cao An đang được đặt ở đó. Ông lão sư thuận tay rút thước ra, để trên mặt bàn, “Ta nói cái gì, chính bản thân con nghe không hiểu sao?”

Cao An nhấp nhấp môi, lại nói, “Tiểu hài tử không hiểu chuyện, dù cho đứa nhỏ này đã nói bậy nói bạ chút chuyện gì đó cũng đều là do con vô lực trong việc dạy dỗ.”

“Không….” Tề Thời Sâm nghe được nửa lời sau của thầy lập tức muốn mở miệng phản bác. Nhưng cậu chưa kịp nói đến chữ thứ hai đã bị thầy đá trúng chân, không thể không im lặng.

“Tuy là hỏi một chuyện trả lời một chuyện nhưng thái độ không tồi.” Ông Cần Nguyên hơi gõ đầu ngón tay xuống mặt bàn, “Cao An, ta thực tức giận.”

Cao An giữa trán nhảy dựng.

“Nếu có ý kiến với ta, tự mình đến nói. Để người khác thay lời …” Ông Cần Nguyên lắc lắc đầu, ngữ khí sắc bén mang theo chút thất vọng, “Đây chính là hành vi của kẻ tiểu nhân.”

“Lão sư muốn nói…” Cao an giữ vững nhịp thở, giữa khoảng dừng nọ uyển chuyển giải thích, “Nhưng con đối với lão sư không có ý kiến gì, từ ngày đầu cầu học đến nay đã hơn hai mươi năm trôi qua, trước nay con chưa từng có ý nghĩ này.”

Ông Cần Nguyên nghiêng đầu, nghiêm sắc mặt mà nhìn người vừa trả lời, thật lâu sau, phun ra ba chữ: “Đúng vậy không.”

Cao An ngẩn ra, muốn cười mà không cười chỉ động đậy một chút khóe miệng, thập phần chắc chắn mà, “Điều này là chắc chắn.”

Ông Cần Nguyên dựa trên lưng ghế, ánh mắt quét qua ba người trong phòng, cuối cùng nhìn về phía Tề Thời Sâm, “Cậu không phải thay thầy mình uất ức sao? Ngại ngần gì, nói thử xem.”

“Con…”

Chữ thứ nhất vừa nói chưa tròn, chân đã bị thầy đá một cái, Tề Thời Sâm thấp giọng kêu đau, theo bản năng nhìn ra sau tìm thầy. Trùng hợp, thầy Cao cũng đang muốn ném cho cậu một cái nhìn đầy cảnh cáo.

Tề Thời Sâm vì vậy cẩn thận tính toán trước sau mà bắt đầu đáp lời, “Con kính ngưỡng thầy, vẫn luôn muốn học theo thầy, sau này có thể đứng trên ba tấc bục giảng dạy học và giáo dục. Ông lão sư là người đứng đầu giới văn học, con muốn ngài chỉ bảo một chuyện, người làm thầy có phải nên đối xử công bằng với các học trò của mình không? Không có ngoại lệ, không phân biệt là người nào.”

Ông Cần Nguyên ban đầu còn nghiêm túc nghe, tới câu cuối này không khỏi cười một tiếng, “Vòng vèo đủ xa.”

“Lão sư…” Cao An nhìn về phía lão nhân gia tuổi đã cao, mặt đầy khẩn cầu.

“Đúng là nên đối xử bình đẳng. Nhưng ta ở đây nói rõ cho cậu biết, đệ tử này của ta, Cao An, chính là ngoại lệ.”

Lão nhân gia thanh âm thong dong khẳng định, Cao An lại ngây người. Trong lòng anh như có vô hạn sự chua xót chậm rãi thẩm thấu, thật lâu lúc sau cúi đầu chậm chạp cười.

Có gì ngoài dự đoán đâu?

“Lão sư, hôm nay Thời Sâm ở trước mặt ngài nói hươu nói vượn làm ngài tức giận. Đây là lỗi của con, không dạy được đứa trẻ này thật tốt.”

Âm giọng của Cao An từ trước tới nay thanh lãnh dễ nghe, hiện tại hơi khàn khàn, ngữ điệu không nhanh cũng không chậm, “Hậu quả của việc này nên để con gánh vác.”

Tề Thời Sâm kinh ngạc mà ngẩng đầu lên, “Không được! Thầy!”

Cao An lại không thèm nhìn tới cậu.

“Mông Giản.”

Thầy Cao gọi một tiếng gọi người suốt từ khi vào cửa tới giờ vẫn như không khí không ai trông thấy kia, rồi chỉ vào người đang quỳ trên mặt đất, “Đem Thời Sâm ra ngoài.”

“Con không đi!” Tề Thời Sâm gần như kêu lớn, khẩn khiết ngẩng đầu lên, cũng không biết là đang nói với ai, “Lời con nói tự con chịu trách nhiệm. Không thể liên lụy tới thầy.”

Vừa dứt lời, chân Thời Sâm lại bị đá một cái.

Động tác này lọt vào mắt Ông Cần Nguyên, thế mà lại khiến ông giáo già nọ nhẹ nhàng mỉm cười, “Làm tốt lắm.”

Cũng không rõ là đang nói ai.

“Mông Giản!” Ngữ khí Cao An nặng nề hơn không ít, “Không nghe thấy thầy kêu con sao?”

Mông Giản đứng ngốc ở cửa rốt cuộc cũng nâng đầu lên, nhẹ nhàng cắn môi, đi tới bên người Cao An, dừng lại hai giây, không chút tiếng động mà hướng về phía Ông Cần Nguyên quỳ xuống.

Ông lão sư cũng vì vậy nhướng nhướng chân mày.

“Sư tổ, chuyện này vốn không có chỗ cho con lên tiếng. Nhưng thầy của con trước nay luôn lỗi lạc, điểm này ngài so với chúng con càng hiểu rõ hơn. Về việc dạy học, thầy thật sự đã tận tâm tận trách, chúng con phạm sai lầm như thế nào cũng không nên tính trên người thầy. Thật sự không có đạo lý này.”

Cao An không tin được mà nhìn về phía Mông Giản, miệng mở ra rồi lại không nói được chữ nào. Vừa nhìn lại, anh đã bắt gặp ánh mắt phức tạp của Ông Cần Nguyên, nội tâm vì vậy thêm phần khổ sở.

Cao An chưa từng cảm thấy bất lực như vậy.

Lão sư chính miệng nói ra đối xử với Cao An không bình đẳng như các đồ đệ khác. Chỉ điều này thôi đã làm anh cực kỳ nản lòng, thoái chí rồi. Hai người học trò tự chủ trương, tự quyết định tại đây lại không khác gì dây thừng gắt gao mang anh trói lại. Điều này làm cho anh tự cảm thấy… Người kề cạnh đều trở nên xa cách, tứ cố vô thân.

“Lão sư.” Mông Giản hơi chút áy náy mà lên tiếng, “Con không phải không muốn nghe lời thầy. Trong văn phòng này, thầy đã bảo vệ tôn nghiêm của con, người làm học trò như con cũng cần phải bảo vệ tôn nghiêm của thầy. Coi như là con lớn mật cuồng vọng một lần, thầy đừng nóng giận mà.”

Sao lại không nóng giận cho được. 

Cao An nhìn thoáng qua thân hình nọ, khó khăn giữ cho chính mình đứng vững, không khỏi cười khổ.

Ông Cần Nguyên như cũ giương mắt nhìn Cao An, nhìn không ra chút cảm xúc gì. Thật lâu sau, ngữ khí của ông mới trở nên bình đạm mà nói ra một câu, “Ta không tính đánh con.”

Cao An lập tức sửng sốt.

“Thân thể già yếu, động tay cũng thấy mệt.” Ông Cần Nguyên lắc đầu, quét mắt nhìn qua hai người cứng đờ quỳ trên mặt đất, rồi nói, “Tìm vài học trò mới đi, con so với ta sự nghiệp dạy học càng tốt hơn.”

Chờ Ông Cần Nguyên đến cửa văn phòng, Cao An mới hoàn hồn trở lại, nhanh chân đuổi theo. Bây giờ tiếp tục biện bạch thì quá không thích hợp, vậy nên Cao An chỉ có thể nhẹ giọng hỏi, “Để con đưa thầy đến chỗ sư huynh hay đi nơi nào khác?”

Giọng nói so với trong dĩ vãng lại càng xa cách thêm vài phần, “Không cần. Ta chỉ đi ngang qua đây, tùy tiện vào trong nhìn. Không nghĩ tới, nơi này của con diễn xướng đến xuất sắc như vậy.”

Lời này cực kỳ châm chọc, Cao An rũ mắt xuống, “Về sau, con nhất định dạy dỗ nghiêm khắc hơn.”

“Tâm tính như sắt thép, không phải cứ dạy là có thể thay đổi đâu, phí tâm trí vào đây làm gì.”

Ông Cần Nguyên lắc lắc đầu, không hề nhìn lại nhưng lời nói cực kỳ nghiêm túc, “Vẫn là ta về sau bớt tới nơi thanh cao này của con thì hơn.”

Cao An rùng mình, khom người, “Lão sư nói lời này, học trò không chỗ dung thân.”

“Được rồi.” Ông Cần Nguyên dường như không chút kiên nhẫn nào, tay để ở phía sau ngăn lại, “Không cần tiễn.”

Cao An đứng ở cửa, cung kính nhìn theo bóng lão sư rời đi. Anh trở lại văn phòng, đóng cửa. Khi nhìn đến hai người vẫn còn quỳ trên mặt đất kia, Cao An khỏi khỏi cảm nhận được một trận mỏi mệt đang mãnh liệt dâng lên.  
Bình Luận (0)
Comment