Trác Phác

Chương 51

Trời lại mưa.

Dự báo thời tiết nói rằng một tuần tới đều sẽ như vậy. Dưới làn mưa xuân, kiến trúc đại học A càng tăng thêm vài phần ngạo khí, phiêu diêu đã theo đuổi từ những ngày đầu thành lập.

Mông Giản đem dù để vào chỗ đựng trên hành lang, gõ cửa vài lượt rồi bước vào văn phòng.

“Lão sư tìm con sao?”

Cao An đang chuyên chú xem một quyển sách nghe thấy tiếng hỏi thì gật đầu đáp lại, sau đó nhìn sang bên cạnh, “Tề Thời Sâm, lại đây.”

Hai người song song đứng trước mặt thầy, Cao An vẫn chưa buông sách trong xuống, chậm rãi lật qua trang mới.

“Hai đứa quỳ xuống.”

Không có gì do dự, hai người trước bàn lập tức làm theo.

Đợi vài phút trôi qua, Cao An mới gấp sách lại, thoáng nhìn học trò của mình.

“Đều dựng tai lên nghe kỹ cho thầy. Những việc trước kia các con làm ra, thầy có gánh cũng gánh tốt rồi. Đã nói, đã làm gì trước mặt sư tổ, thầy cũng không muốn nhắc lại. Phạt cũng phạt xong rồi. Về sau, đã biết còn cố phạm vào lời không nên nói, việc không nên làm, con…” 

Cao An chỉ tay về phía Mông Giản

“Chạy xa khỏi tầm mắt thầy, càng xa càng tốt. Thầy coi như chưa từng dạy đứa học trò này. Còn con, Tề Thời Sâm, không muốn đổi thầy cô khác cũng phải đổi, thầy tuyệt đối không dạy con thêm dù chỉ một ngày. Đã hiểu chưa?”

Hai người tức khắc đều rùng mình.

Mông Giản ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt của lão sư trên cao, cách một lớp kính cảm nhận được sự sắc bén trong đôi con ngươi đó nhưng lại có chút… khác lạ sao với thường ngày.

Hai ngày trước, thầy đã đi tới đâu, anh đương nhiên biết rõ. Vì vậy Mông Giản thoáng cúi đầu, nét mặt cung kính, quy quy củ củ mà đảm bảo, “Con hiểu rồi. Con cũng nhớ kỹ. Về sau… tuyệt đối sẽ không tái phạm. Nếu là còn dám, con sẽ chủ động biến khỏi tầm mắt của lão sư.”

Cao An vừa lòng “ừ” một tiếng, “Con thì sao?”

Tề Thời Sâm giật giật người, không đáp lại.

Cao An cười một tiếng, đứng lên, cầm lấy thước, “Thầy cũng quên mất, Tề Thời Sâm… còn chưa đánh con đúng không?”

“Thầy, con… tính tình hấp tấp, không giữ được lời nói…”

Cao An lại cười, lạnh lùng, “Vậy con cảm thấy, Lưu lão sư của viện chúng ta thế nào?”

Cả người Tề Thời Sâm mềm nhũn, lúc này mới rõ lão sư của cậu đã phá lệ cực kỳ nghiêm túc rồi. Cậu há miệng thở d.ốc, không dám nói nửa lời.

Cao An “hừ” lạnh một tiếng, đá đá giày của Mông Giản, “Tiểu Mông đứng lên, dạy dỗ lại nhóc con này.”

Mông Giản liền có mờ mịt, ngoài dự liệu nhìn chằm chằm thanh vừa được trong tay mình, rồi lại nhìn về phía lão sư sớm đã ngồi xuống chỗ cũ, cầm sách đọc, hết thảy đều không quan tâm.

Vì thế Mông Giản cầm theo thước đi đến bên cạnh Tề Thời Sâm, thanh âm phẳng lặng, ôn hòa, “Thời Sâm, phải nghe theo lời thầy.”

“Thầy cho con thước chỉ để nói chuyện thôi sao? Đánh!” Cao An cũng không buồn ngẩng đầu.

Mông Giản nhìn về phía Cao An, khó khăn nói, “Lão sư……”

“Gọi thầy làm gì?” Cao An liếc mắt xem học trò của mình một cái, “Việc này cũng muốn thầy dạy con?”

Mông Giản nhìn thước trong tay, thầm than một hơi thật khẽ, lại nghiêm túc nhìn Tề Thời Sâm với vẻ mặt nghiêm túc, “Đưa tay ra.”

Tề Thời Sâm ngơ ngác ngẩng đầu, vừa nhìn thấy ánh mắt của sư huynh đã bừng tỉnh đại ngộ.

Thước đặt trên lòng bàn tay Thời Sâm vài giây, sau đó được nâng lên một khoảng. Tiếng thước giòn giã vang lên, Tề Thời Sâm nhíu mày, rì rầm một tiếng — vẫn là sư huynh nương tình. Trải qua nhiều tự nhiên hiểu rõ, Mông Giản bị đánh không ít, nay tự mình động thủ, hiển nhiên sẽ biết làm bộ như thế nào cho giống thật nhất.

Lại vài thước gõ xuống, Mông Giản dừng tay, “Nghe lời thầy.”

Tề Thời Sâm lắc đầu, “Sư huynh, anh hiểu em mà.”

“Anh hiểu.” Mông Giản nói, “Em đau lòng thầy, anh sao có thể không giống như vậy chứ? Nhưng mà…Chúng ta không có tư cách thay lão sư quyết định.”

“Sư huynh, anh bị thầy đánh tới sợ rồi…”

“Nói chuyện với sư huynh như thế sao?” Cao An không nhanh không chậm đứng lên lấy lại thước trong tay Mông Giản, liếc mắt nhìn người này một cái, “Diễn cũng không tệ.”

Mông Giản gượng cười, lui về phía sau hai bước.

Ánh mắt Cao An rơi xuống người Tề Thời Sâm, nhìn hai tay cậu học trò này vẫn còn trắng nõn như cũ. Sắc mặt anh trầm xuống, thước nặng nề đánh mạnh, để lại một đường đỏ vắt ngang qua lòng bàn tay.

“Cùng sư trưởng nói chuyện không có chút phép tắc, cùng sư huynh nói chuyện cũng không phép tắc, lần tới có phải con tính bò lên đầu thầy ngồi luôn rồi không!”

Tề Thời Sâm đau đến độ mặt mũi méo xẹo, hồi lâu mới lên tiếng được, “Con không dám…”

Không nghe thầy đáp lại, cậu vội vàng di chuyển đầu gối đến chỗ Mông Giản, “Sư huynh, em sai rồi…”

Mông Giản lắc lắc đầu, đi lên phía trước, “Thầy… xin thầy bớt giận.”

Cao An liếc nhìn Mông Giản, phút chốc đã đen mặt, thay đổi mục tiêu công kích.

“Còn con nữa! Lớn thế này rồi vẫn không vội tìm bạn gái. Cả ngày chỉ biết nhảy loạn. Quậy phá xong còn không biết xấu hổ, lạch bạch chạy tới chỗ thầy tìm đánh. Con muốn làm gì đây hả!!”

“Nếu con sớm kết hôn một chút, thầy nhất định không thèm đụng tới con, không cần phải đánh con!”

Cư nhiên bị ụp nồi, Mông Giản chỉ biết xấu hổ sờ sờ mũi, cười làm lành, “Thầy nói thế nào thì chính là thế đó, là con sai.”

Cao An hòa hoãn cảm xúc, thuận tiện vén tay áo lên, dựa vào thành bàn làm việc, cực kỳ cảm khái mà nói, “Gần đây công tác chiêu sinh còn chưa kết thúc, thầy tìm được hai học viên để hướng dẫn, đều là nữ.”

“Sau này mặc kệ là nam hay nữ, thầy đều lười động tay, hai con… liền tính là hai đệ tử nhập thất duy nhất của thầy đi. Vậy nên, đều tỉnh táo lại hết cho thầy.”

Mông Giản vừa nghe từ mấy câu đầu thầy nói đã nghĩ tới chuyện khác, không biết ngẫm ra cái cái gì, chờ đến khi Cao An nói hết một hơi thì liền cười một cái, ngoan ngoãn đồng ý. 

Vẻ mặt của Tề Thời Sâm lại vô cùng kinh hỉ, chớp mắt ngẩng đầu, “Con có sư muội?”

“Còn biết là sư muội!” Cao An hung hăng tặng cho cậu học trò này thêm hai thước, ngó lơ bộ dạng nhe răng trợn mắt của Tề Thời Sâm.

“Thầy cảnh cáo các con, con gái nhà người ta không giống đám con trai các con, lời nào nên nói thì nói, lời nào không nên nói thì nghẹn lại cho thầy!”

“Nếu để các em ấy biết được chuyện gì không nên biết, thầy mặc kệ là ai nói ra, cả hai con đều phải chịu tội, đừng hòng chạy thoát.”

Tề Thời Sâm vội vội vàng vàng lia lịa gật đầu, hai giây lại đột nhiên sợ hãi chỉ lên lầu, “Lão sư, còn có học trưởng Tang Hạo…”

Cậu vừa dứt lời liền được tặng mấy thước nặng, nhe răng nhếch mép, lại nghe được giọng nói lạnh băng của thầy mình.

“Tang Hạo có chừng mực, tự lo bản thân mình thật tốt đi!”

Vì thế, cậu không còn cách nào khác, một lần nữa gật gật đầu.

“Những điều hôm nay thầy nói với con, rốt cuộc có thấm được chút nào không?” Cao An lại hỏi.

Nghe thấy lời này, Tề Thời Sâm mới vừa rồi còn dâng trào cảm xúc thoáng chốc sựng lại, ấp úng đến mức nói không nên lời, nửa chữ cũng nhả không ra được.

Mắt thấy thầy lửa giận sắp sửa bùng lên lần nữa, Mông Giản đã vội vàng ngăn lại, “Thời Sâm, không được cùng lão sư đối nghịch.”

Bạn học Tề theo bản năng mà đưa mắt sang, vẻ mặt của sư huynh lại đầy sắc xuân phong mà nhìn Tề Thời Sâm chớp chớp mắt.

Cậu vẫn có chút không rõ nguyên do như trước.

Cân nhắc mãi, Tề Thời Sâm cuối cùng vẫn thu nét mặt, “Thầy, con nhớ kỹ rồi.”

…..

Quán nước sau giờ trưa không quá đông khách, Mông Giản cùng Tề Thời Sâm gọi hai ly cà phê rồi ngồi xuống ghế đối diện nhau.

“Sư huynh, anh vẫn không chịu giúp em.”

Tề Thời Sâm đột nhiên trở nên rất uất ức.

Mông Giản cười cười, giương mắt nhìn từng mưa nhỏ rớt xuống từ mái hiên như trân châu rải đều trước sân, “Thời Sâm, nếu em muốn tốt cho thầy thì không cần tiếp tục làm mọi thứ trở nên tệ hơn.”

Tề Thời Sâm nhìn về phía Mông Giản, câu hỏi “vì cái gì” còn chưa kịp nói đã nghe được thanh âm rõ ràng mà chắc chắn của huynh.

“Lão sư lần này thật sự nghĩ kỹ rồi, cũng đã có quyết định cuối cùng cho bản thân mình. Chúng ta tốt hơn hết đừng nên làm trái ý thầy, càng không nên làm thầy rơi vào cảnh tứ cố vô thân một lần nữa.”

Mông Giản nhìn Tề Thời Sâm vẫn còn mờ mịt bên cạnh mà bật cười, lại nói: “Thời Sâm, lúc nãy ở văn phòng thầy, anh chợt nghĩ đến một việc. Nếu như một thứ em đã hao tâm tổn trí, dồn hết tâm tư vào đó mà không có được. Vậy tới một ngày, em không cần làm bất điều, nó cũng tự xuất hiện trong tay. Như vậy, em thực sự sẽ cảm thấy vui mừng sao?”
Bình Luận (0)
Comment