Trạch Nhật Phi Thăng

Chương 311


“Tự do đâu phải nhờ kẻ địch ban phát! Tự do phải là chính bản thân mình giành lấy!”Lại có rất nhiều cá lớn nổi giận nhào về cùng một nơi, ở đó có hào quang Thiên đạo rực rỡ, lại có một Thiên thần hùng vĩ, chỉ có một tay, từ vai trở lên tỏa ra hào quang hình lá phong, cực kỳ bắt mắt.

Hắn chính là Long Uyên Thiên Thần, vẫn đang chém giết đám cá khổng lồ kia, định diệt sạch lũ cá.

Đám cá dài tới vạn dặm, là cự thú sinh sống từ thời Thái Cổ, thực lực cường đại, nhưng so với Thiên thần như hắn thì vẫn còn kém xa!Từng con cá lớn tấn công, bị hắn giết chết, máu tươi nhuộm đỏ tinh cầu thể khí này.

Còn có một số con cá há miệng, trong miệng phát ra sóng âm mà mắt thường có thể thấy được, tấn công đến mức bầu trời không ngừng tan vỡ, đánh lên người Long Uyên Thiên Thần, khiến hắn không thể không lùi lại.

Còn có cá lớn dùng đầu đập tới, chẳng khác nào thần thoại Cộng Công đập đầu vào Bất Chu sơn, đập tới mức trời đất nghiêng ngả, trời long đất lở!Long Uyên Thiên Thần bị đập lui lại phía sau, lại có đuôi cá quét tới, đập bộp một tiếng lên người hắn, hất hắn bay ngược mấy vạn dặm!Long Uyên Thiên Thần giận tím mặt, cười ha hả nói: “Đám sinh linh cấp thấp các ngươi ỷ vào sự cường đại của bản thân mà coi thường Thiên uy! Hôm nay ta sẽ cho các ngươi mở mang tầm mắt về diện mạo thật sự của Thiên thần!”Thân thể hắn căng phồng lên, càng lúc càng to lớn, càng ngày càng nguy nga hùng vĩ, dần dà vượt qua cả tinh cầu thể khí này.

Sau lưng hắn tan vỡ, như một hẻm núi khổng lồ, từ trong hẻm núi thâm sâu khôn lường là từng con thần long với máu thịt gắn liền vào hẻm núi, phải tới hàng trăm con, nhưng đầu rồng cực kỳ dữ tợn.

Bốn phía của đầu rồng mọc đầy sừng sắc bén, đầy những khớp xương, mũi nhọn cũng sắc bén không gì sánh được!Trên sừng phủ kín hoa văn kỳ lạ, là phù văn Thiên đạo!Bọn chúng há miệng gào thét, phát ra từng đợt long ngâm, nhưng răng trong miệng khấp khểnh cao thấp bất đồng, như người sáng tạo mài nhọn núi non nhấp nhô, cắm vào miệng chúng!Từng con thần long mở cái miệng to như chậu máu ra, cắn về phía đám cá khổng lồ, cắn xé máu thịt bầy cá, thậm chí chặt ngang bọn chúng!Hứa Ứng chưa từng thấy cảnh tượng này bao giờ, thậm chí chưa từng nghe nói!Quả chuông thấy vậy cũng không nhịn nổi giật nảy mình, lẩm bẩm: “Thiên thần mà ta trấn áp so với gã này, có lẽ mới vị thành niên! ”Long Uyên Thiên Thần tham gia trận chiến trên Thiên lộ, thực lực cực kỳ cường đại, vượt xa Thiên thần bình thường.

Hứa Ứng chẳng hề để tâm, ngự kiếm bay lại, lượn lờ giữa đám cá, chém về phía một cái đầu rồng.


Cùng lúc đó quả chuông cũng từ từ phát động uy năng, chuẩn bị bộc phát bất cứ lúc nào!Ngoan Thất thì phun các loại pháp bảo trong cơ thể ra, mang cả pháp bảo lấy được từ Kim Nhân trong hoàng lăng Ly Sơn ra, nhanh chóng dựng thành một khu vực Hi Di, thầm nghĩ: “Tuy ta không giúp được gì, nhưng cái tiếng chăm chỉ hiếu học của ta không phải hư danh!”Quả chuông là chuông lười biếng, nhưng Ngoan Thất thì khác, hắn theo Thái Ất Tiểu Huyền Thiên học tập một thời gian, biết làm sao lợi dụng pháp bảo của Kim Nhân hoàng lăng xây dựng khu vực Hi Di, tăng cường pháp lực.

Thập Nhị Kim Nhân hoàng lăng dùng khu vực Hi Di nhân tạo và khí hương hỏa làm động lực chém giết bốn phương, chỉ cần Ngoan Thất dùng bảo vật xây dựng khu vực Hi Di là có thể điều động pháp lực kinh khủng như Thập Nhị Kim Nhân!Trong lúc nhất thời, Hứa Ứng đọc thầm đạo âm Thiên Tru, tồn tưởng phù văn Thiên Tru đánh vào Thiên Tru kiếm, kích hoạt uy lực của Thiên Tru kiếm!Sát khí lập tức bùng lên, bao trùm toàn bộ tinh cầu thể khí này, hình thành một luồng kiếm quang sắc bén không gì sánh được, chém thẳng xuống cổ một thần long!Cùng lúc đó, Khương Tề vẫn đang quan sát thấy sát khí trong thiên địa bị Hứa Ứng dẫn dắt, lập tức biết cơ hội đã tới, lập tức tế Nguyên Thần rách rưới tàn tạ của bản thân, hiển hiện trước mặt đám người đang bối rối, nguy nga hùng vĩ, như thần linh cổ xưa.

Nguyên Thần của hắn phát ra âm thanh kinh thiên động địa, thế gia quát: “Ta chính là anh linh của tổ tiên các ngươi, tất cả nghe lệnh ta: Lập tức lên thuyền di chuyển, chuẩn bị rời khỏi!”Hắn biết tình hình nguy cấp, nếu chỉ hiển hóa Nguyên Thần còn chưa đủ để mọi người tin tưởng, cho nên mạo danh tổ tiên của dân chúng ở thế giới trong bụng cá truyền lệnh.

Còn dân chúng của thế giới này làm sao vượt qua tinh không, đi từ Thần Châu tới đây thì hắn không biết, nhưng có lẽ sẽ có thứ gì chở qua vũ trụ, có lẽ là vật như thuyền.

Lúc này, Khương Tề lại thấy có vô số người nghe thấy giọng nói của hắn, dồn dập lao về phía một gốc cây cổ xưa ở thế giới trong bụng cá, không khỏi giật mình.

Hắn thầm nói hổ thẹn, nghĩ: “Ta tưởng tổ tiên bọn họ dùng thứ gì đó như thuyền bay vào tinh không, tránh né tai họa, không ngờ lại là nhờ gốc thần thụ này.

”Hắn cũng khập khiễng đi về phía thần thụ.

Thần thụ là Phù Tang thụ, lá cây có hình dạng nhu lá dâu nhưng lớn hơn lá dâu không biết bao nhiêu lần, cây cao ngàn trượng, tán cây lớn tới trăm dặm, chót vót tận tầng mây, nhánh cây như dốc núi, đủ cho mấy chiếc xe ngựa chạy qua.

Nhưng đây mới chỉ là cây non.


Tổ tiên của dân chúng sinh sống tại đây cũng là luyện khí sĩ bất phàm nên mới có thần thụ cỡ này.

Mọi người đến đây, nhao nhao mang nhà mang người leo lên.

Khương Tề trà trộn trong đám người, có người thấy hắn đang bị thương, lại là người thọt, nên đỡ hắn lên Phù Tang thụ.

Khương Tề ngạc nhiên, trong lòng hơi khó chịu.

Hắn bị tiên hỏa ở Bỉ Ngạn thiêu cháy, luyện sạch tu vi lúc trước, thậm chí Nguyên Thần cũng phải luyện lại, mọi tạp niệm trong đạo tâm, mọi suy nghĩ vẩn vơ đều bị tiên hỏa luyện sạch.

Ngoài trung thành đối với Chu Thiên tử và chấp niệm cho toàn triều phi thăng, hắn không còn tạp niệm.

Hắn là Thái sư cao quý, cần giữ lý trí, không vui vì chuyện gì, không buồn vì việc chi, một khỏa đạo tâm trong trẻo như gương sáng, không chút gợn sóng.


Bây giờ trong lòng hắn lại có gợn sóng, có cảm giác cảm động khó tả xuất hiện trong đáy lòng, tuy cảm thấy khó chịu nhưng lòng người ấm áp.

“Những nhân loại yếu đuối này lại tới đỡ cường giả như ta! ”Hắn đột nhiên hiểu ra, vì sao trong lòng Hứa Ứng còn có ánh sáng mặt trời, không chìm vào bóng tối.

Có lẽ những người nhỏ yếu lại thương xót cảm thông cho thần tiên bất lão.

“Có lẽ ta quen sống trên chỗ cao, dần dần mất đi lòng người.

” Hắn thầm nghĩ trong lòng, nhận lại cảm xúc này.

“Thúc thúc, dung mạo của ngươi giống tổ tiên của chúng ta thật.

” Trong đám người chạy nạn có một cô bé quan sát gương mặt hắn, nói với hắn.

Nguyên Thần của hắn lơ lửng trên bầu trời của Phù Tang thụ, rách rưới tàn tạ, thủng trăm ngàn lỗ, thần quang chiếu xuống như hàng ngàn sợi tơ trên y phục rách nát rủ xuống mặt đất.

Rách rưới, tang thương.

Nhưng gương mặt Nguyên Thần giống hệt Khương Tề.


Khương Tề mỉm cười nói với cô bé: “Tổ tiên linh thiêng trên bầu trời sẽ bảo vệ chúng ta rời khỏi chỗ chết này, quay lại cố hương.

”Nguyên Thần rách rưới của hắn không để ý thương thế, điều động pháp lực còn sót lại tế Phù Tang thụ lên.

Thế giới trong bụng cá sụp đổ, bầu trời đang sụp xuống, khí độc của tinh cầu thể khí bắt đầu xâm nhập vào trong.

Nhưng cành lá của Phù Tang thụ xao động, từng cành lá dồn dập rủ xuống đất, giúp mọi người leo lên chiếc lá.

Sau khi mọi người dẫn người, dẫn gia súc trâu bò lương thực leo lên chiếc lá, cành lá mới chậm rãi nâng lên, khôi phục như lúc đầu.

Khương Tề cũng leo lên Phù Tang thụ, Nguyên Thần tế cây Phù Tang hùng vĩ này, khiến nó nhổ tận gốc, múa sợi rễ, bay thẳng qua bầu trời vỡ nát ra phía ngoài.

Bên ngoài, kiếm quang của Hứa Ứng như cầu vồng, điều động toàn bộ sát khí của sinh linh trong ngôi sao này, dốc toàn bộ năng lực phát huy uy lực của Thiên Tru kiếm.

Một luồng kiếm quang như cầu vồng chém bay một cái đầu của Long Uyên Thiên Thần!Máu Thiên thần đổ uống như thác nước, nhuộm đỏ cả ngôi sao.

Khương Tề điều động chân nguyên, mang theo mọi người bay ra bên ngoài tinh cầu thể khí, thầm nghĩ: “A Ứng tiền bối, chắc chắn ta sẽ không phụ sứ mệnh, không phụ lời nhờ vả của ngài!”.

Bình Luận (0)
Comment