Trạch Nhật Phi Thăng

Chương 373


Khí ngũ sắc tràn ngập khắp nơi, những nơi nó đi qua, từng bộ xương ngã dưới chân tiên sơn ngũ sắc dồn dập đứng dậy, đi lại như con rối giật dây.Có bộ xương nhặt xương cánh tay của mình ở dưới đất lên, lắp lên người mình, có tên lại nhặt xương của kẻ khác, định lắp vào mình, cũng có mấy bộ xương tranh giành nhau một khúc xương.Luồng khí ngũ sắc chảy ra xa hơn, những nơi nó đi qua vạn vật khôi phục, chiến trường thái cổ vốn hoang vu vắng vẻ cũng trở nên xanh biếc sum suê, cây cối san sát, hoa cỏ um tùm.Thậm chí còn có bộ xương chim chóc chui từ dưới đất lên, vỗ hai cánh xương, không ngờ cánh xương lại từ từ mọc ra máu thịt, sinh ra lông vũ.Một lúc lâu sau, chim chóc vỗ cánh bay lượn, xung quanh thơm ngát hương hoa.Khí ngũ sắc lan tỏa tới phạm vi rộng hơn, từ từ đi tới dưới một đôi chân.Đột nhiên, đôi chân này nhúc nhích.Trước cánh cửa hỏng, một bộ xương khô đã mọc ra máu thịt, trợn con mắt không mí, thò ra ngoài cửa, hết nhìn đông lại nhìn tây.

Nhưng ngay lúc này một bàn tay đặt lên mặt nó, xách nó lên.Phía sau cửa, những bộ xương khác thấy vậy cực kỳ sợ hãi, dồn dập lùi lại.Võ Thiên Tôn sắc mặt hờ hững, bàn tay nắm bộ xương vận sức, cái đầu của bộ xương bộp một tiếng nổ tung, máu thịt bắn ra khắp nơi.Những bộ xương khác cảm thấy sợ hãi, kêu lách cách chạy tứ tán.Bọn chúng là xương của những luyện khí sĩ tới đây mạo hiểm tìm kiếm bảo vật.


Những luyện khí sĩ tới núi ngũ sắc tìm bảo vật nhưng không qua được tường gió này, chết ở nơi đây.Khí ngũ sắc ở đây không phục sinh chúng, hồn phách và thần thức của chúng đã tiêu tán, cho dù mọc ra máu thịt, khôi phục nhịp tim cũng chỉ là cái xác không hồn,không có ý thức riêng.Bọn chúng bị cõi âm ẩn hóa, chỉ biết giết chóc và cướp đoạt hồn phách và dương khí của người khác, giờ gặp một kẻ càng hung hãn, sợ tới mức chạy trối chết.Võ Thiên Tôn nhanh chân đi vào trong cánh cửa hỏng, cổ họng phát ra tiếng hô khàn khàn.“Hứa Ứng.”Ông phát ra âm thanh đơn giản, ngẩng đầu nhìn lên đỉnh núi.Hứa Ứng đi tới khe núi, chỉ thấy cây tiên thụ kia tòa từng luồng khí lành, giữa cành lá còn có mấy quả hồng.

Bên dưới cây có một thi thể khổng lồ, trong đó có một xác người, nhìn bộ dạng chắc là đệ tử của luyện khí sĩ.Thân thể của hắn một nửa nhanh chóng bành trướng, nửa khác lại không to theo, cuối cùng thân thể nổ tung mà chết.Nửa thân thể to lớn lại cực kỳ cường đại, có hình thái đạo tượng cự thú võ công!“Năng lượng trong loại tiên quả này quá khủng khiếp, đạo tượng cũng quá hùng mạnh nên thân thể của luyện khí sĩ và quỷ thần không chịu nổi, nổ tung mà chết.” Hứa Ứng quan sát những thi thể khác, thầm nghĩ trong lòng.Trong quả hồng có đạo tượng trời sinh lưu chuyển, sử dụng loại tiên dược này đương nhiên có thể lĩnh ngộ thần thông trong trái cây.Trong đó có một trái cây có sấm sét, bên trong sấm sét có một người đang đứng, đầu chim thân người, sau lưng có hai cánh.Đây là một loại đạo tượng, sử dụng loại quả này là có thể hóa thành thần nhân đầu chim thân người, có thần lực bất phàm, khống chế sấm sét.“Loại thần thông thiên phú này không thể tự khống chế, chỉ e sau khi biến hình là không thể trở lại hình dạng cũ.”Hứa Ứng do dự, muốn hái quả nhưng phải phá những luồng khí lành mới có thể tiếp cận tiên thụ, hái được tiên quả.Nhưng lúc này trên núi vang lên từng tiếng nổ, xích sắt rung động ầm ầm, ngọn núi rung chuyển kịch liệt.


Hứa Ứng ngẩng đầu quan sát, chỉ thấy trên đỉnh núi lại có ánh sáng ngũ sắc lóe lên, phóng thẳng lên trời như núi lửa tuôn trào.Còn quan tài ngọc đã bay lên cao hơn, có thể thấy được nửa cái quan tài!Còn có thể thấy loáng thoáng, hình như trong quan tài có một bóng người đang nằm!Trên bầu trời, từng bộ tiên thi tản ra xung quanh, hào quang ép xuống khiến bầu trời xuất hiện từng vết rách, thấy mà giật mình.

Xuyên qua vết rách kia có thể thấy bóng dáng mơ hồ của một thế giới khác!Thậm chí Hứa Ứng còn thấy một thế giới khác nơi thiên ngoại, có thân hình hùng vĩ bao phủ trong tiên quang, vận chuyển tiên lực, phát động một pháp môn kỳ lạ, thi phái xuyên qua thế giới, trấn áp quan tài ngọc!“Ong!”Bên tai Hứa Ứng vang lên tiếng chim hót kỳ dị, cứ như có vô số chim chóc gào thét bên tai y.


Thần thức, nguyên khí, Kim Đan của y lập tức hóa thành yên tĩnh, không có bất cứ dấu hiệu hoạt động nào.Bất cứ đạo tượng nào y từng lĩnh ngộ cũng biến thành lờ mờ, khó mà thấy rõ.Động thiên lục bí cũng khép kín toàn bộ, không còn chút tiên dược nào!“Cường giả của một thế giới khác tự phát động phù văn tiên đạo, phong ấn quan tài ngọc kia!”Hứa Ứng lập tức hiểu ra, y ngẩng đầu nhìn lên.

Không chỉ mình y bị trấn áp nguyên khí thần thức, còn có đám Phán quan âm đình, Quỷ vương cũng bị trấn áp pháp lực, thậm chí không thể vận dụng khí hương hỏa, dồn dập ngã từ trên không trung xuống!Đệ tử của Lý Tiêu Khách cũng liên tiếp gặp nạn, không có nguyên khí, thần thông, thực lực của bọn họ chẳng đâu ra đâu.Còn Lý Tiêu Khách và thiên tử âm đình cũng không dễ chịu gì.

Thiên tử âm đình đã mở quan tài, vào trong thi thể của mình, mượn thi thể đối kháng với nỗi hoảng sợ và sức mạnh trấn áp kia!Sau lưng Lý Tiêu Khách hiện lên động thiên lớn lớn nhỏ nhỏ, nhưng sáng tối chập chờn, thi thoảng lại có động thiên bị trấn áp!“Mau nhìn quan tài ngọc kia!”Giọng nói của thiên tử âm đình vang lên: “Có phải Bất Tử tiên dược không?”Hứa Ứng nhìn về phía quan tài ngọc, chỉ thấy trên khe hở của quan tài ngọc có một gốc tiên thảo màu tím nở ra, không hoa không quả, chỉ lác đác vài lá.“Định trấn áp tu vi của ta? Võ đạo là không thể trấn áp được!”Hứa Ứng hét lớn, thúc đẩy khí huyết, trải khắp toàn thân, lại bộc phát lực lượng cường đại từ thân thể, phát động Cực Ý Tự Tại công, hóa thành một luồng sáng lao thẳng về phía quan tài ngọc trên đỉnh núi!Y rèn luyện mấy tháng, tìm hiểu được tinh nghĩa võ đạo, cuối cùng cũng có đất dụng võ!Lý Tiêu Khách và thiên tử âm đình là hai người tu vi cao nhất, đã vứt bỏ đám đệ tử và quỷ thần, đi song song với nhau lên đỉnh núi.Đột nhiên bọn họ nghe tiếng hô kỳ dị, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Hứa Ứng phá vớ từng bức tường âm thanh, như một con rồng hung bạo hình người lao thẳng về phía mình!Hai người vừa mừng vừa sợ: “Ranh con này lại tự đưa mình tới cửa!”Lý Tiêu Khách không nói gì, tập trung pháp lực còn sót lại hóa thành kiếm khí, cổ tay lắc nhẹ một cái, chỉ thấy kiếm khí bay lên tầng mây rồi giáng thẳng xuống người !Hắn cười ha hả nói: “Hứa Ứng, tuy ta bị tiên đạo trấn áp, cho dù ta trọng thương chưa lành, nhưng giết ngươi chỉ dễ như trở bàn tay thôi!”Còn chưa dứt lời đã nghe tiếng rầm rầm rầm vang lên không ngớt bên tai.


Hứa Ứng đạp nát bầu trời, quyền cước đan xen, tạo thành từng tiếng sấm nổ, phá tan cừng luồng kiếm khí!Ngay khoảnh khắc sau, Hứa Ứng đã giết tới trước mặt hắn, một chiêu Quy Đạo pháp, vạn đạo đồng lưu, hóa thành chưởng ấn kinh thiên động địa, đánh về phía lập tức!Lý Tiêu Khách từ vừa mừng vừa kinh ngạc, hóa thành vừa kinh hãi vừa sợ sệt, không kịp biến chiêu, vội vàng dốc hết tu vi còn sót lại nghênh tiếp.

Hắn lập tức cảm thấy trong người đối phương có một lực lượng kỳ lạ, như khí huyết thuần túy kết hợp với tinh thần bền bỉ vững chắc, không bị tiên đạo trấn áp!Luồng lực lượng này hệt như mười ngàn con man long hung hưng đập thẳng vào người minh!Hắn chỉ thấy trời đất quay cuồng, bay ngược lại, một tiếng nổ lớn vang lên, đã đâm vào vách núi, khói bụi nổi lên bốn phía, trong lòng hoang mang: “Sao hắn không bị tiên đạo trấn áp?”Hứa Ứng lại dùng chiêu đã đánh bay Lý Tiêu Khách lên thiên tử âm đình.Y quát lớn một tiếng, trong cơ thể vang lên tiếng đạo âm võ đạo, gân gốt cũng vang rền, khí tức mạnh mẽ lên, thân hình hùng vĩ, khí thế có thể diệt cả Thiên thần!“Bệ hạ, đã thấy cảnh giới võ đạo Tiên Thiên tầng chín vạn chưa?”.

Bình Luận (0)
Comment