Trạch Thiên Ký

Chương 20

Lĩnh hội tinh thần của ai? Giáo Hoàng đại nhân . Là dạng tinh thần gì? Vậy thì cần phải hướng về ấn giám và chữ ký của Giáo Hoàng đại nhân suy tư nhiều hơn, muốn lấy mọi thứ từ sâu trong linh hồn của mình ra sử dụng, đại khái mới có thể đến gần thêm tinh thần thế giới mênh mông như Tinh hải của Giáo Hoàng đại nhân sao.

Lúc Tân giáo sĩ rời khỏi phòng của hồng y giáo chủ đại nhân, nghĩ tới câu nói cuối cùng, sắc mặt vẫn tái nhợt, tâm thần vẫn không yên. Hắn đã tính toán rất nhiều phương án, lại vẫn không thể tìm được phương án chính xác nhất. Chẳng lẽ Giáo Hoàng đại nhân thật sự quyết ý chấn hưng Quốc Giáo học viện một lần nữa hay sao? Tại sao trong kinh đô không có một chút phong thanh nào? Tại sao phải chọn lựa một học sinh tuổi còn trẻ như vậy để làm chuyện này? Vấn đề mấu chốt nhất là vấn đề lịch sử của Quốc Giáo học viện còn chưa giải quyết, ai dám chạm vào nó chứ?

Hắn đi tới trước mặt Trần Trường Sinh, tất cả suy tư đành phải kết thúc, cho nên hắn dùng thời gian đi hơn mười bước, quyết định chính mình nên làm thế nào, đeo lên nụ cười dối trá, nói: "Đây là danh sách cùng với chìa khóa, nhưng ngươi có thể không rõ ràng lắm, trên danh sách của Quốc Giáo học viện cho dù vẫn còn có người, chúng ta cũng rất khó tìm bọn họ trở về."

Trần Trường Sinh nhận lấy danh sách lật hai trang, phát hiện giấy đã rất cũ kỹ, các cái tên phía trên phần lớn đều đã bị gạch bỏ, hỏi: "Vậy làm sao bây giờ?"

Tân giáo sĩ nghĩ thầm chẳng lẽ đây là chuyện của mình sao? Nghĩ thì nghĩ như vậy, nhưng tuyệt đối sẽ không nói vậy, hắn đã quyết định chủ ý, chỉ cần mình không cần thay Quốc Giáo học viện reo hò trợ uy, không liên lụy tới mưu kế của các đại nhân vật, tại trong phạm vi quyền hạn của mình sẽ đáp ứng tuyệt đối: muốn tiền có tiền, muốn người có người.

"Ngươi cảm thấy... học ở Quốc Giáo học viện, bây giờ còn muốn thêm cái gì?" Hắn nhìn ánh mắt của Trần Trường Sinh hỏi dò.

Trần Trường Sinh suy nghĩ một lát rồi nói: "Muốn cái gì cũng được sao?"

"Ngươi muốn ta đem lão sư của Thiên Đạo viện điều động đến Quốc Giáo học viện... sợ rằng không được."

Tân giáo sĩ cười nói, cũng biết câu này của mình cũng không khôi hài, ngược lại lộ vẻ có chút bất đắc dĩ.

Trần Trường Sinh nói: "Ta muốn có người."

Tân giáo sĩ thu lại nụ cười, nghiêm nghị nói: "Muốn bao nhiêu người?"

Trần Trường Sinh thật tình nói: "Muốn rất nhiều người."

Tân giáo sĩ vẻ mặt không thay đổi, hai tay hơi hàn lãnh, nghĩ thầm chẳng lẽ đúng như giáo khu đại nhân suy đoán, Giáo Hoàng đại nhân muốn một lần nữa bắt đầu dùng Quốc Giáo học viện... ẩn giấu rất nhiều mục đích mà không ai biết? Không thì tại sao thiếu niên học này lại mở miệng đòi người, hơn nữa còn cần rất nhiều người? Nếu quả thật muốn làm chuyện gì phạm húy, vậy phải làm thế nào?

"Ta có thể hỏi một chút... Nguyên nhân ngươi muốn rất nhiều người là gì được không?"

Hắn quan sát ánh mắt của Trần Trường Sinh nói từng câu từng chữ, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc, cũng đã chuẩn bị sẵn sàng cự tuyệt, sau đó xoay người chạy trốn.

Trần Trường Sinh không cảm nhận được sự lo lắng của hắn, cho dù cảm giác được, cũng không thể nào hiểu, nói: "Quốc Giáo học viện diện tích không nhỏ, kiến trúc phần lớn đã lâu năm không được tu sửa, cho dù công việc tu sửa có thể làm từ từ, nhưng muốn ở bên trong đọc sách, dù sao cũng phải quét dọn một chút, nếu như không đủ người, chỉ sợ sẽ trì hoãn rất lâu ."

Tân giáo sĩ nghe lời này, hít sâu một hơi, không phải là sợ, chẳng qua hơi bất ngờ. Lo lắng Trần Trường Sinh sẽ đổi ý, không chút do dự nói: "Ta sẽ lập tức ra lệnh xuống dưới, nhân thủ điều động được sẽ không ít, tạm thời ta sẽ điều động chút ít tạp dịch tới trước, không, ta sẽ tự mình mang theo tạp dịch đưa ngài trở về."

Nói xong câu đó, hắn thân mật vỗ vỗ bả vai Trần Trường Sinh, sau đó vịn cánh tay của Trần Trường Sinh, hướng ngoài giáo khu xử đại sảnh đi tới. Trong ngày thường Tân giáo sĩ nghiêm túc vô cùng, lại thân mật với một học sinh như vậy, hình ảnh này không biết đưa tới bao nhiêu ánh mắt, tự nhiên cũng dẫn phát một chút nghị luận.

...

...

"Trần Trường Sinh thật sự vào Quốc Giáo học viện sao?"

"Đúng vậy... sau khi Ninh bà bà rời đi, qua không lâu hắn đã tới giáo khu xử."

Trong thư phòng của Đông Ngự thần tướng phủ, sau hai câu đối thoại đơn giản này, không gian nhanh chóng lâm vào trầm mặc.

Từ Thế Tích vẻ mặt đạm mạc, nhìn Hoa bà bà có chút bất an, nói: "Nếu là ý tứ của bên kia, chuyện này tạm thời không cần lo nữa."

Từ phu nhân ở bên cạnh lo lắng nói: "Vì sao bỗng nhiên xảy ra biến hóa như thế?"

Từ Thế Tích nói: "Ta mời nàng ra mặt giải quyết vấn đề của Trích Tinh học viện, không muốn vì tiểu tử kia mà hi sinh nhân tình lớn như thế, nên đã đem chuyện hôn ước nói cho nàng biết, lại thông qua nàng bẩm báo cho Thánh Hậu nương nương, nếu như vậy những chuyện nàng làm sẽ là chuyện đương nhiên."

Từ phu nhân gương mặt có thần sắc lo lắng nói: "Vấn đề là Ninh bà bà nói hai câu nói kia, muốn tiểu tử kia sống? Trong cung tại sao lại để ý tới chuyện nhỏ này?"

Từ Thế Tích nhìn Hoa bà bà một cái.

Hoa bà bà cúi đầu, nhẹ nói nói: "Đêm hôm qua, Sương Nhi cô nương vào cung một chuyến, nghe nói tiểu thư gửi thư hồi đáp."

Từ phu nhân nghe lời này, có chút không vui, nói: "Đứa nhỏ này, không viết thư cho cha mẹ, viết thư cho người ngoài làm chi?"

Từ Thế Tích khẽ cau mày, không muốn nghe những lời này, nói: "Hôn nhân đại sự, cha mẹ mới có thể làm chủ, cho dù Thánh Hậu nương nương lão nhân gia cũng sẽ không để ý tới, ngươi lo lắng chuyện đó làm gì? Cho Mạc Vũ cô nương chút ít mặt mũi, tạm thời để cho tiểu tử kia sống, nếu hắn vẫn không chịu an phận, chúng ta đề nghị cũng không muộn."

Từ phu nhân nói: "Chỉ lo đứa bé kia nếu tương lai tiến triển rất nhanh, sẽ ghi hận trong phủ."

Từ Thế Tích bỗng nhiên nở nụ cười, có chút thâm ý nói: "Tiến triển rất nhanh?"

Từ phu nhân nhìn nụ cười của phu quân nhà mình như thế cảm thấy có chút sợ, không dám tiếp tục hỏi nữa, phất tay ý bảo Hoa bà bà lui ra, thấp giọng nói: "Lúc trước Trần Lưu Quận Vương phái người mời lão gia dự tiệc, rốt cuộc có đi hay không? Tuy nói hắn được Thánh Hậu nương nương thưởng thức, nhưng thân phận của hắn cũng rất đặc thù, cảm thấy không đi là tốt nhất."

Từ nhiều năm trước, hành động lần cuối cùng cố gắng đem Thánh Hậu nương nương từ trên ghế rồng mời xuống của hoàng tộc bị trấn áp trong biển máu, tất cả hoàng tộc đệ tử đời thứ ba trở xuống, đã bị mời ra khỏi kinh đô, đưa tới các châu quận giám thị, chỉ có Thế tử của Tương Vương phủ Trần Lưu bởi vì tuổi quá nhỏ được lưu tại trong vương phủ ở kinh đô.

Cũng chính bởi vì tuổi rất nhỏ, cho nên Thánh Hậu nương nương đồng ý cho hắn vào cung cùng với Bình Quốc công chúa điện hạ còn có Mạc Vũ cô nương học tập, hai người ở chung cùng uống cùng ăn, tình cảm sâu đậm, hắn cũng chẳng khác nào do Thánh Hậu nương nương chăm sóc trưởng thành, cho nên Thánh Hậu đối với hắn có phần coi trọng, sau khi trưởng thành cũng không đưa khỏi kinh đô, thậm chí trực tiếp để cho hắn làm Quận Vương.

Dĩ nhiên, cũng có rất nhiều người cho rằng Thánh Hậu nương nương đối xử với Trần Lưu Quận Vương tốt như thế, trừ tình cảm nhiều năm, cùng với Trần Lưu Quận Vương hôm nay tại triều đình và dân gian danh tiếng vô cùng tốt ra, trọng yếu nhất chính là, Thánh Hậu nương nương nhìn mặt của hắn , hẳn là rất dễ dàng nhớ tới năm đó mấy đứa con trai của mình đã chết đi.

Nhưng vô luận lý do là gì, Trần Lưu Quận Vương đúng là một thành viên trong hoàng tộc, trên người có dòng máu của hoàng thất, không ai tin tưởng Thánh Hậu nương nương không hề cảnh giác đối với hắn, mà Từ Thế Tích thân là Đông Ngự thần tướng được Thánh Hậu nương nương coi trọng, tham dự tiệc rượu chuyện này quả thật không ổn.

Nghe phu nhân nói, Từ Thế Tích trầm mặc chốc lát, nói: "Không sao cả, Quận Vương đã liên tục nhắn nhủ thiện ý, nếu ta vẫn cứ khoe khoang thân phận, Quận Vương không thích, trong cung cũng sẽ có ấn tượng không tốt với ta, thần tử quá mức biệt lập cũng không phải là thần tử tốt, hơn nữa, Thánh Hậu nương nương tâm như gương sáng, biết Trần Lưu Quận Vương chỉ muốn thông qua ta tạo dựng quan hệ với Thu Sơn gia, chiếu cố một chút Tương Vương tại phía nam chịu khổ, chuyện hiếu tâm như thế, Thánh Hậu nương nương ý chí như biển, như thế nào để ý? Rồi lại nói Tương Vương trung thực cả đời, cho dù Thánh Hậu trực tiếp đem hắn triệu về kinh cũng rất bình thường."

Từ phu nhân không nói gì, tâm tình có chút khẩn trương, nàng hiểu tính tình của Từ Thế Tích hơn ai khác, hắn ngày thường cô thanh ít nói, lúc này lại giải thích nhiều như thế, tự nhiên không phải giải thích cho mình nghe, vậy là giải thích cho ai nghe? Chỉ có thể nói rõ bản thân hắn cũng không cách nào xác nhận những lời này đến tột cùng có ý nghĩa hay không.

Nhưng cho dù như vậy, hắn vẫn muốn đi tới yến tiệc của Trần Lưu Quận Vương, chuyện này nói rõ điều gì?

Từ Thế Tích nói xong lời này, khẽ nhíu mày, cũng phát hiện biểu hiện của mình có chút vấn đề, bình ổn tâm thần, nhìn phu nhân mỉm cười nói: "Ngươi cũng không cần quá lo lắng... Tên tiểu tử kia không thể nào có bất kỳ tiền đồ gì được, Mạc Vũ cô nương để cho hắn tiến vào Quốc Giáo học viện, vốn có ý tứ này."

Cái tên Quốc Giáo học viện, nghe qua quả thật rất giỏi, có thể lấy Quốc Giáo làm tiền tố, thế nào cũng không kém hơn Thiên Đạo viện hoặc Trích Tinh học viện, trên thực tế, trong mấy trăm năm trước cho tới lịch sử lâu dài trước đó, Quốc Giáo học viện quả thật vẫn luôn là học viện tốt nhất và khó tiến vào nhất của kinh đô.

Nhưng hiện tại, Quốc Giáo học viện cũng đã sớm suy tàn như lá mùa thu, bị mọi người quên lãng, ở trong Quốc Giáo nội bộ không có bất kỳ địa vị, nếu như giống mấy năm trước lặng yên không một tiếng động cũng thôi, nhưng chỉ cần nổi lên chút tin tức, sẽ bị khắp nơi công kích, nếu không các học sinh cùng lão sư ở nơi này làm sao chỉ trong một thời gian ngắn đã tản mạn khắp nơi không còn?

Quốc Giáo học viện biến thành bộ dạng như hôm nay, liền phải nói đến mấy chục năm trước chuyện cũ, năm đó viện trưởng Quốc Giáo học viện kiêm nhiệm Quốc Giáo đại chủ giáo, chính là đồng môn sư huynh của Giáo Hoàng đại nhân, ở Quốc Giáo nội bộ địa vị gần bằng Giáo Hoàng, được tôn sung vô cùng, chính là Thánh nữ giáo phái phía nam cũng phải xếp dưới hắn, có thể nói là một đại nhân vật trong lịch sử Quốc Giáo.

Theo đạo lý mà nói, đạt đến địa vị như Quốc Giáo học viện viện trưởng, hẳn phải rất thỏa mãn mới đúng, nhưng lòng người tựa như tinh thần trên bầu trời, rất khó tìm hiểu rõ, càng không thể nào nhìn thấu, Quốc Giáo học viện viện trưởng vì tranh đoạt địa vị Giáo Hoàng, nhưng không được Thánh Hậu ủng hộ, hắn lại cấu kết cùng di lão di thiếu trong hoàng tộc, cố gắng lật đổ sự thống trị của Thánh Hậu nương nương, kết quả trong một đêm thảm bại, Quốc Giáo học viện viện trưởng bị Giáo Hoàng đại nhân đích thân trấn áp hóa thành tro tàn, mà Quốc Giáo học viện là hậu thuẫn vững chắc nhất của hắn tự nhiên cũng bị huyết tẩy.

Sau đêm hôm đó, cũng có người từng cố gắng khôi phục vinh quang của học viện, nhưng mà dưới ánh mắt của hai vị đại nhân vật đứng đầu trên thế gian này là Thánh Hậu nương nương cùng Giáo Hoàng đại nhân đương đại, Quốc Giáo học viện học sinh không thể nào có tiền đồ, cho nên chỉ hai năm sau, Quốc Giáo học viện đã không thể thu được học sinh, lão sư tự nhiên cũng chỉ có thể rời đi.

Cứ như vậy, Quốc Giáo học viện từng vinh quang vô hạn, biến thành quỷ viên âm trầm.

Cho đến hơn mười năm sau, Quốc Giáo học viện một lần nữa nghênh đón tân sinh.

Tên tân sinh kia tên là Trần Trường Sinh.

"Nhập học?"

"Không phải, đó là lưu vong."

"Tân sinh?"

"Không phải, đó là thâm uyên vĩnh viễn không thể thoát ra được."

Từ Thế Tích mặt không chút thay đổi đưa ra kết luận.​
Bình Luận (0)
Comment