Trạch Thiên Ký

Chương 230

Nhìn sương mù ở rào tre và rừng cây bị ánh mặt trời xua tan, ánh mắt của hắn vô cùng chuyên chú, thế cho nên căn bản không để ý hành lý ngoài Thiên Thư Lăng đã được đưa vào trong đình viện.

Mấy tiếng chim hót khiến hắn từ trong trầm tư tỉnh lại, lúc này mới chú ý tới đống lớn đống nhỏ hành lý. Hắn đi lên trước tìm bọc đồ của mình, lấy ra giấy và bút mực, một lần nữa ngồi ở ngưỡng cửa, tiếp tục ngắm rào tre và rừng, chỉ có điều trong tay hiện tại thêm một cây bút, nghiên mực bên cạnh đã hòa tan

Theo thời gian trôi qua, thái dương dần dần lên cao, góc độ ánh sáng dừng ở đình viện cũng phát sinh thay đổi.

Rào tre rất sơ, còn lung lay sắp đổ, nhưng ở giữa vẫn còn mấy cọc gỗ khá thô.

Theo ánh sáng biến hóa, bóng mấy cây cọc gỗ trên mặt đất cũng phát sinh biến hóa, cây trong vườn cũng phát sinh biến hóa, cọc gỗ bắt đầu ngắn lại, bắt đầu rộng ra, đầu cành cây xanh có mấy cành cây nhỏ như sắp biến mất trong ánh dương, có nhánh cây lại được chiếu sáng nên càng thêm rõ ràng.

Trần Trường Sinh lẳng lặng nhìn hình ảnh này, biến hóa này, ý thức trở lại cái bia trước nhà tạm, lúc ấy ánh sáng mặt trời mới lên, đường cong trên tấm bia theo ánh sáng mà phát sinh biến hóa, phảng phất muốn sống lại, đường cong khắc sâu bên cạnh bị chiếu sáng lên, vì thế nhỏ đi, ngược lại thì thay đổi chiều rộng.

Đường cong phiền phức khó hiểu trên tấm bia đá là văn bia, vô số năm chịu đựng mưa gió chưa từng có bất kỳ biến hóa gì, nhưng không phải mỗi lúc đều phát sinh biến hóa sao? Nếu tin tức trong văn bia là cố định, vì sao người giải bia lại giải ra ý tứ hoàn toàn bất đồng? Đúng vậy, hết thảy đều là vì những biến hóa này.

Trần Trường Sinh chấm bút vào nghiên mực, mở vở, bắt đầu vẽ tranh, hắn vẽ lại văn tự mình nhìn thấy, chỉ có điều rất cẩn thận, nghiêm túc suy diễn, bắt đầu miêu tả những đường cong trên Chiếu Tình Bia, bút pháp nặng nề.

Không biết qua bao lâu, hắn dừng bút lại. Sau đó hắn lấy ra bản dập Thiên Thư Bia, tìm được bản Chiếu Tình Bia liền bắt đầu so sánh với tranh của mình, phát hiện giữa hai cái có khác biệt rất lớn. So với văn bia trên Chiếu Tình Bia, bản hắn vẽ càng thêm sinh động, có thể nói thế này để hình dung —— đồ án phảng phất trên giấy như muốn sống lại.

Trong rừng cây sương mù phân tán, ánh sáng trên rào tre càng thêm sáng ngời, hoá ra bất tri bất giác đã đến chính ngọ.

Trần Trường Sinh day day mắt, nhắm lại nghỉ ngơi một lát rồi đứng dậy chuẩn bị cơm trưa, lúc này mới phát hiện không ai trở về. Nhà cỏ an tĩnh, bởi vì nhiệt độ không khí lên cao nên chim rừng cũng lười líu lo, một mình hắn đứng trước cửa, cảm thấy rất cô đơn.

Cơm đã chín đặt một bên trấn, khoai với thịt khô tỏa ra hương vị mêm người, hắn mò nửa miếng thịt khô trong nồi, ngẫm nghĩ một chút rồi dùng dao cắt thành khối nhỏ để vào bát cơm, lại lột trứng gà chín, châm một chén trà, qua loa kết thúc cơm trưa của mình.

Sau khi cơm nước xong xuôi, Trần Trường Sinh tản bộ dọc theo đình viện, trở về phòng nhắm mắt lại nghỉ ngơi một lát, sau đó một lần nữa ngồi ở ngưỡng cửa, tay trái cầm vở, tay phải cầm bút, tiếp tục ngẩn người ngắm phong cảnh, ánh sáng không có lúc nào là không biến hóa, hắn nhất định phải quan sát.

Khi mặt trời chìm về phía Tây, ánh sáng thêm nồng, rào tre, cọc gỗ, lá trúc, nhánh cây trên ngọn cây cũng theo đó phát sinh biến hóa. Lẳng lặng nhìn rất lâu, Trần Trường Sinh lại bắt đầu viết, đem biến hóa quan sát suốt một buổi chiều ký gửi vào bút pháp.

Lúc chạng vạng tối, một phần văn bia trên Chiếu Tình Bia được hắn họa vào giấy.

Trần Trường Sinh biết ngày mình đọc hiểu đã không còn xa.

Lúc này, mọi người cũng lục tục trở về.

Trước hết là Lương Bán Hồ. Trần Trường Sinh hướng hắn gật đầu thăm hỏi. Hắn lại như không nhìn thấy, trực tiếp đi vào nhà bếp, múc một muôi nước trong uống cạn, sau đó đi trở về đình viện, giẫm phải đoạn rào tre chạng vạng đêm qua bị Đường Tam Thập Lục đẩy ngã, nhìn mặt trời phía Tây, sắc mặt giống như đau buồn mà cũng giống như vui mừng.

Thất Gian cũng về tới đình viện, thiếu niên vẻ mặt có chút ngây, mặc dù không quên cùng Trần Trường Sinh thi lễ, lúc vào nhà suýt nữa đụng đầu cửa, qua một lát, hắn từ trong nhà đi ra, chẳng biết tại sao lại cúi đầu đi vòng tròn trong sân, miệng niệm gì đó nhưng không biết đang nói cái gì.


Một người giẫm lên hàng rào tre, nhìn mặt trời lặn phương xa, vẻ mặt buồn vui lẫn lộn. Một người đi vòng quanh nhà tranh, miệng mấp máy nhanh như đọc pháp lệnh, cả người đầy ý si. Hình tượng này nhìn qua quả thật có chút cổ quái, ai có thể ngờ hai thiếu niên này lại là đệ tử Ly Sơn Kiếm Tông danh chấn thiên hạ, người trong Thần Quốc Thất Luật?

Trần Trường Sinh cũng có chút giật mình, chợt nghĩ đến Lương Bán Hồ và Thất Gian hẳn xem hết tấm bia đá có điều cảm ngộ, lúc này đang tiêu hóa, cho nên không có đi quấy rầy.

Hoàng hôn càng ngày càng đậm, người trở về nhà cỏ càng ngày càng nhiều, Cẩu Hàn Thực ánh mắt yên tĩnh như thường, xem ra việc giải bia không hao tổn tinh thần của hắn, Quan Phi Bạch bị hắn cưỡng ép mang về so với Lương Bán Hồ và Thất Gian còn khoa trương hơn, giống như uống rượu say không ngừng hô:
- Ta còn có thể tái chống đỡ thêm một lát nữa mà, ta còn có thể chống đỡ thêm một lát nữa.

Trần Trường Sinh hỏi:
- Không có chuyện gì chứ?

- Không có việc gì, chỉ là thần thức tiêu hao quá nhiều, văn bia tạo cho thức hải chấn động quá lớn.

Cẩu Hàn Thực vì sư đệ thất thố mà xin lỗi, đầu ngón tay điểm nhẹ để Quan Phi Bạch ngủ, sau đó đưa hắn vào trong nhà.

Lúc Trần Trường Sinh xem bia cố ý không có sử dụng thần thức, lúc này nhìn dáng vẻ của Quan Phi Bạch, nghĩ thầm rằng cẩn thận chút quả nhiên có đạo lý.

Đường Tam Thập Lục đã trở lại, vẻ mặt mệt mỏi, không buồn nói gì, chỉ phất tay với Trần Trường Sinh rồi đi vào phòng ngủ. Người cuối cùng trở về là Chiết Tụ, sắc trời đã tối đen một mảng, khoảng không đầy sao, sắc mặt của hắn tái nhợt dị thường, rất rõ ràng cũng là do thần thức tiêu hao quá độ.

Mặt trời chưa lặn hẳn, Lương Bán Hồ đã tỉnh táo lại, Thất Gian cũng đi mệt rồi vã mồ hôi trở về đình viện, nhớ lại lúc trước đã làm gì thì không khỏi rất xấu hổ, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng.

Trần Trường Sinh vào nhà bếp chuẩn bị cơm chiều, Cẩu Hàn Thực cùng Thất Gian vào trợ giúp, không bao lâu trong phòng ngập mùi thơm của cơm. Thất Gian đi gọi Quan Phi Bạch và Đường Tam Thập Lục rời giường ăn cơm, Cẩu Hàn Thực và Lương Bán Hồ thì nhìn thịt khô trầm mặc không nói.

- Làm sao vậy?
Trần Trường Sinh hỏi.

Nấu xong thịt khô bị hắn cắt thành hai bàn, một mâm dùng hành dầu, một khác bàn còn lại là dùng nước đường.

Cẩu Hàn Thực nói:
- Ta... Chưa từng nghĩ tới, thịt khô cũng có thể bỏ đường.

Lương Bán Hồ lộ ra cảm xúc, nói:
- Ăn ngon không?

- Trước năm mười tuổi từng nếm qua hai lần, hương vị ngon lắm.
Trần Trường Sinh đưa đũa cho Cẩu Hàn Thực.

Cẩu Hàn Thực gặp một miếng thịt khô chưng nước đường, cau mày bỏ vào trong miệng, nhấm nuốt một lúc, hàng lông mày giãn ra.

--EndFragment--> racter:line-break'>
Bình Luận (0)
Comment