Trạch Thiên Ký

Chương 234

Bằng không các trưởng bối Ly Sơn Kiếm Tông đã sớm đem thủ đoạn giải bia của mình dạy cho đám Cẩu Hàn Thực, nhưng kinh nghiệm và quá trình giải bia của tiền nhân có thể phần nào cung cấp ý tưởng cho hậu nhân, đỡ phải đi đường vòng, Tuân Mai xem bia ba mươi bảy năm, ngoại trừ cả đời không bằng lăng bia tùy tùng có thể tùy ý xem thiên thư, còn mấy ai có thể so sánh kinh nghiệm xem bia với hắn? Nếu quyển sách mỏng này lưu truyền ra ngoài, tất nhiên sẽ trở thành mục tiêu để vô số thế lực tranh đoạt.

Các thiếu niên vây quanh bàn rất rõ đây là cơ duyên tốt bậc nào, đương nhiên vô cùng quý trọng, nhìn chằm chữ trên quyển sách mỏng, theo ngón tay của Cẩu Hàn Thực lẩm nhẩm, không ngừng tự hỏi, hấp thu.

Nhà cỏ hoàn toàn yên tĩnh.

Không biết qua bao lâu, Cẩu Hàn Thực gấp sách lại. Đường Tam Thập Lục đang xem nhập thần, đứng dậy cả kinh nói:
- Cái gì vậy? Mau mở ra xem tiếp.

Trần Trường Sinh nói:
- Thời gian còn nhiều, chậm rãi lại nhìn cuối cùng cũng phải có thời gian tiêu hóa, hơn nữa chúng ta hiện tại còn chưa xem xong cả bia đầu tiên, xem một đoạn đầu là đủ rồi.

Nghe nói như thế, Đường Tam Thập Lục mới an tĩnh ngồi xuống.

Cẩu Hàn Thực nhìn bút ký, thở dài:
- Tiền bối quả nhiên là tiền bối.

Mọi người cùng cảm thán.

Bút ký viết rành mạch, Tuân Mai hóa giải Chiếu Tình Bia chỉ mất hai ngày, mà càng làm bọn họ cảm thấy rung động kính nể chính là sớm ngày thứ ba, Tuân Mai chỉ thử hai cách giải bia, mà trong những năm tháng sau, hoặc là do nhàm chán hoặc là do Thiên Thư Bia phía sau quá khó phá giải, hắn trong lúc rảnh rỗi ngồi xem lại Chiếu Tình Bia, cuối cùng tìm được bảy cách hóa giải Chiếu Tình Bia, bảy cách giải bia thành công, đây là khái niệm gì?

Năm người Chiết Tụ, Quan Phi Bạch bởi vì lúc ban ngày ở Thiên Thư Lăng xem bia quá lâu, thần thức hao tổn quá nhiều, vừa đọc nội dung trong bút ký của Tuân Mai đều ngủ rất say. Trần Trường Sinh và Cẩu Hàn Thực bởi vì xem bia trong thời gian ngắn, hơn nữa đã Thông U Cảnh, tinh thần cũng không tệ lắm, đứng ở trong đình viện nhìn bầu trời đêm đầy sao, không ai có ý đi nghỉ ngơi.

- Ta muốn đi xem.

Trần Trường Sinh nhìn trong bầu trời đêm đầy sao, nghĩ tới cách thứ sáu Tuân Mai sử dụng trên bút ký, bỗng nhiên sinh ra kích động, muốn đi xem văn bia biến hóa dưới ánh sao.

Cẩu Hàn Thực nói:
- Ta đang có ý đó.

Nói đi là đi, hai người xuyên qua kết viên, đi hướng Thiên Thư Lăng, không bao lâu đi tới trước lăng, ở con đường duy nhất có ánh sao chiếu rọi như đai ngọc, vô cùng mỹ lệ.

Đang muốn trèo lên lăng, Trần Trường Sinh bỗng nhiên dừng bước, hỏi hắn:
- Ngươi đã xem bia hai ngày, hẳn là đã xem hiểu rồi, nếu không không hợp đạo lý.

Không phải không hợp tình hợp lý mà là không hợp đạo lý, bởi vì từ Thanh Đằng Yến đến Đại Triều Thí, hắn cùng Cẩu Hàn Thực đối chiến ba trận, rất rõ đối phương là người như thế nào, tuy rằng người đứng đầu Đại Triều Thí là hắn, nhưng hắn biết chẳng qua mình hơn đối phương ở chỗ không sợ chết mà thôi, nếu bàn về tu vi cảnh giới hay học thức, mình vẫn kém hơn Cẩu Hàn Thực không ít.

Lúc chiều, Trần Trường Sinh xác định mình lý giải bia chỉ thiếu chút nữa, đọc bút ký của Tuân Mai xong càng kiên định với ý nghĩ này, Cẩu Hàn Thực đã xem hai ngày, không có đạo lý nào chưa ngộ được văn bia.

Cẩu Hàn Thực trầm mặc một lát nói:
- Ta muốn đợi các sư đệ.

Chỉ cần hắn nguyện ý, như vậy hắn hiện tại có thể bỏ Chiếu Tình Bia bất kỳ lúc nào, đi lên Thiên Thư Bia thứ hai, về điểm này, hắn không muốn giấu diếm Trần Trường Sinh.

Thiên Thư Bia rốt cuộc có bao nhiêu lực hấp dẫn với người tu đạo, nhìn Chiết Tụ mặt tái nhợt, còn có Thất Gian, Lương Bán Hồ hồn bay phách lạc. Vì đồng môn cố ý giải bia với tốc độ chậm dần? Nếu người khác nói như vậy, Trần Trường Sinh tuyệt đối sẽ không tin, nhưng hắn là Cẩu Hàn Thực.

Trần Trường Sinh không thích Từ Hữu Dung, với hôn ước cũng không coi trọng, nhưng bởi vì việc này, hắn không có hảo cảm với Thu Sơn Quân và Ly Sơn Kiếm Tông, nhưng người kia là Cẩu Hàn Thực.

Cẩu Hàn Thực nói:
- Còn một nguyên nhân chính là ta đang đợi một người, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, hai ngày nữa ngươi có thể thấy hắn, đến lúc đó sẽ giới thiệu các ngươi làm quen.

- Ngươi chẳng lẽ không tò mò văn bia thứ hai Thiên Thư Bia là dạng gì sao?
Trần Trường Sinh hỏi.

Cẩu Hàn Thực nói:
- Dĩ nhiên muốn biết, tuy nhiên tựa như Tuân Mai tiền bối đã viết trong bút ký, cách giải bia khác nhau đại biểu cho lạc thú khác nhau, hết cách.

Tiếp tục trèo lên lăng, không bao lâu tới trước Chiếu Tình Bia, bóng đêm thanh tĩnh, trước thạch bình có mười mấy người ngồi, Trần Trường Sinh và Cẩu Hàn Thực đến làm không gian xôn xao, hai gã thư sinh tuổi trẻ sắc mặt lạnh lẽo, không hề che dấu địch ý của mình.

Bóng đêm thâm dần.

Khác với hôm qua, không còn nhiều người say mê chậm chạp không chịu rời đi, người còn ở lại trước Thiên Thư Bia có cường độ thần thức không tệ, như thế mới có thể chống đỡ đến hiện tại. Trần Trường Sinh đưa mắt nhìn lại, thấy hai học sinh Trích Tinh Học Viện, vị sư tỷ Thánh Nữ Phong và tiểu cô nương tên Diệp Tiểu Liên, còn có mấy người đã gặp ở Đại Triều Thí nhưng không nhớ rõ tên, bắt mắt nhất là ba gã thư sinh Hòe Viện, ở trong bóng đêm, màu áo trắng của bọn họ rất nổi bật.

Tùy ý nhìn qua có thể thấy một vấn đề —— người cách tấm bia càng gần thì cảnh giới thực lực càng mạnh, không biết đây là quy tắc hay đã phát sinh tranh chấp.

Ba gã thư sinh Hòe Viện ở gần nhất.

Chung Hội đứng xem bia trầm mặc không nói, hai gã Hòe Viện còn lại cảnh giác nhìn chằm chằm Trần Trường Sinh. Trần Trường Sinh cũng chẳng suy nghĩ gì, đối chiến Đại Triều Thí đối chiến lý, Chung Hội thua trong tay Lạc Lạc, Hoắc Quang bị hắn đánh trọng thương, không thể tiếp tục kiên trì, Hòe Viện có địch ý với Quốc Giáo Học Viện cũng là chuyện đương nhiên.

Cẩu Hàn Thực và hắn xem bút ký của Tuân Mai có cảm ngộ, tiến đến nương nhờ tinh quang xem bia, đương nhiên phải đi vào nhà tạm, không ngờ hai người bước tới làm làm xung quanh xôn xao, hơn mười hai đôi mắt di động theo cước bộ của bọn họ với cảm xúc khác nhau —— bọn họ đi đến Thiên Thư Bia, tất nhiên phải chiếm vị trí của ba người Hòe Viện.

Hai gã Hòe Viện không nhường đường, nhìn Cẩu Hàn Thực và Trần Trường Sinh vẻ mặt lãnh đạm nói:
- Theo thứ tự đến trước và sau.

Cái này cũng rất có đạo lý, nhưng trong đám người bên ngoài lại có kẻ cười lạnh:
- Lúc trước các ngươi nói sư huynh nhà ngươi là người đứng đầu giáp Đại Triều Thí nên muốn chúng ta nhường đường, khi đó tại sao không nói cái gì là thứ tự đến trước và sau? Hiện tại người đứng đầu và đứng thứ hai Đại Triều Thí đến đây, các ngươi có thể không cho sao?

Hai gã Hòe Viện nghe vậy giận dữ.

Cẩu Hàn Thực và Trần Trường Sinh mới biết chuyện phát sinh lúc trước, không cho hành vi của học sinh Hòe Viện là đúng nên tiếp tục đi thẳng về phía trước, đi qua hai gã Hòe Viện cũng không buồn nhìn đối phương một cái, đi thẳng chỗ bia, đứng ngay sau Chung Hội.

o-special-character:line-break'>
Bình Luận (0)
Comment