Trạch Thiên Ký

Chương 57

Trần Trường Sinh thật sự nghĩ như vậy, cho nên cũng nói như vậy, chẳng qua người ngoài nghe được, những lời này chính là châm chọc, hơn nữa lộ ra mấy phần vô sỉ. Rất rõ ràng, Mạc Vũ nghĩ như thế, thanh âm của nàng hơi trầm xuống nói: "Nói chuyện hôn ước."

"Đó là chuyện giữa ta và Đông Ngự thần tướng phủ."

"Ngươi rất rõ ràng chuyện này không phải là sự thật, chuyện này cuối cùng cần phải giải quyết."

Hai người nói chuyện cũng rất bình tĩnh, mà chân thật đáng tin.

Mạc Vũ thanh âm hàn lãnh tựa như tuyết: "Nếu không phải có người cố gắng giữ cho ngươi được sống, vậy thì hôn thư trong người ngươi chỉ là một tờ giấy vụn."

Đối với đại nhân vật như nàng mà nói, trên hôn thư mặc dù có chữ ký của Giáo Hoàng đại nhân, rất đặc biệt, nhưng nàng có thể rất nhẹ nhàng làm cho phần hôn thư này mất đi hiệu lực, phương pháp đơn giản nhất chính là giết chết Trần Trường Sinh —— người chết đi, dĩ nhiên hôn thư sẽ biến thành giấy vụn.

Trần Trường Sinh nhìn sâu trong bóng đêm, nói: "Rất nhiều người nhìn thấy ta vào cung."

Mạc Vũ nói: "Ai sẽ để ý tới sống chết của một người như ngươi chứ?"

Trần Trường Sinh nói: "Ta bây giờ là học sinh của Quốc Giáo học viện, cho nên có rất nhiều người quan tâm tới... Những ngày qua, những người đó còn chưa xuất hiện, nhưng không thể hiện là bọn họ không tồn tại, bọn họ nhìn Quốc Giáo học viện, nhìn ta , cũng đang nhìn các ngươi."

Nói những lời này, hắn rất tự nhiên nhớ tới giáo khu xử giáo chủ đại nhân.

Cho đến hôm nay, hắn cũng chưa từng nói một câu nào với đối phương, nhưng hắn biết ngọn nguồn thay đổi của Quốc Giáo học viện là ở nơi đâu.

"Giết chết ta là chuyện rất đơn giản, nhưng đồng thời cũng là chuyện rất phiền phức."

Hắn nói: "Ngươi có thể nghĩ ra biện pháp để cho Lạc Lạc rời khỏi bên cạnh ta, nhưng không có cách nào để cho những ánh mắt nhìn vào Quốc Giáo học viện rời đi."

Thanh âm của Mạc Vũ có chút lãnh đạm: "Ta muốn giết ngươi không liên quan gì tới Quốc Giáo học viện, trong mắt của ta căn bản không có những lão gia hỏa kia."

"Đúng vậy, ngươi muốn giết chết ta, không có quan hệ gì với Quốc Giáo học viện, đáng tiếc chính là không ai biết, cũng không ai tin tưởng điều này."

Trần Trường Sinh nhất nhất nói ra: "Trừ phi ngươi đem hôn ước giữa ta và Từ Hữu Dung chiêu cáo thiên hạ, như vậy ta nghĩ, toàn bộ thế giới có lẽ cũng sẽ ủng hộ ngươi giết chết ta, nhưng vấn đề là ở, lúc đó sẽ có phiền toái khác, cho nên ta rất muốn biết, ngươi có thể làm được gì đây?"

Sau khi hắn đi tới kinh đô, nhất là sau khi vào Quốc Giáo học viện, nhìn như không cần để ý tới mọi chuyện, chỉ có tiếng gió tiếng mưa tiếng đọc sách, cuộc sống trôi qua rất bình tĩnh, trên thực tế hắn cùng với Quốc Giáo học viện vẫn phiêu diêu ở trong mưa gió.

Những ngày qua, hắn ở Quốc Giáo học viện đọc sách khổ tu, chưa từng ra khỏi cửa một bước, đúng như Mạc Vũ lúc trước đã nói, chính là muốn mượn thân thế lai lịch của Lạc Lạc, kinh sợ những nhân vật có ý đồ gây bất lợi cho mình, mặc dù là do Lạc Lạc chủ động nói ra, nhưng hắn cũng tỏ vẻ đồng ý. Đồng thời, hắn mượn lịch sử cùng phục hưng thanh thế của Quốc Giáo học viện, chỉ hướng hôn ước không người biết được, để Đông Ngự thần tướng phủ cũng không dám tự ý làm gì, như thế mới có thể bảo đảm an toàn của mình.

Thiếu niên bình thường đến từ Tây Ninh xa xôi, đối mặt với các đại nhân vật nhà cao cửa rộng đại phiệt trong kinh đô thậm chí là trong hoàng cung, hắn đã làm tất cả các ứng đối có thể nghĩ ra, cảm tạ thân phận Quốc Giáo học viện tân sinh, cảm tạ nhân phẩm, để cho hắn kiên trì tới tối nay.

"Khá lắm tiểu nhân tâm cơ sâu đậm."

Thanh âm của Mạc Vũ cô nương không che giấu sự khinh miệt cùng châm chọc của mình: "Đáng tiếc tiểu nhân vật chưa từng thấy qua thương hải, làm sao có thể hiểu được bao la hùng vĩ là gì? Chưa từng hái tinh thần, làm sao có thể hiểu được mênh mông là gì? Ngươi cuối cùng chỉ là loại côn trùng mùa hạ cả đời không bao giờ biết đến băng tuyết mà thôi."

Trần Trường Sinh chợt sinh ra bất an mãnh liệt, tay phải nắm chặt cúc áo, tay trái nắm chặt chuôi đoản kiếm.

Nhưng đã chậm.

Hắn chỉ cảm thấy tâm thần hoảng hốt, cảnh vật trước mắt cũng trở nên mơ hồ.

Hoàng cung dưới bóng đêm, cảnh vật vốn cũng không rõ ràng, nhưng trước mắt mơ hồ rõ ràng khác thường.

Một đạo khí tức khó có thể nói, tiến vào trong đầu của hắn, hắn đột nhiên cảm thấy mệt rã rời.

Sau một khắc, tâm thần hắn run sợ, mới tỉnh táo lại.

Cảnh vật đã bất đồng, hắn phát hiện mình đi tới một khu vườn hoang vu, phía trước mơ hồ có thể thấy được một chỗ hàn đàm ở dưới ánh sao dâng lên thủy ý, bờ đầm mọc lên vài gốc mai, còn đang mùa thu, cành mai không mở, ngay cả nụ hoa cũng không có, nhìn rất cô thanh.

Hắn khiếp sợ im lặng, rõ ràng một khắc trước còn đang ở hành lang bên ngoài Vị Ương cung, vì sao sau một khắc đã đi tới nơi đây?

Đối phương thi triển thủ đoạn gì, lại làm ra hiệu quả quỷ dị như thế?

Phế viên tĩnh lặng không có người nào, nơi xa mơ hồ truyền đến tiếng đàn sáo.

Hắn xoay người nhìn lại, chỉ thấy tòa cung điện cách mấy trăm trượng vẫn đèn dầu sáng rỡ, mặc dù không nhìn thấy, cũng có thể tưởng tượng trong đó phi thường náo nhiệt.

Hẳn là sứ đoàn phía nam đã đến.

Đứng trong phế viên, nhìn minh điện, thân ảnh của hắn lộ vẻ rất cô đơn.

Thanh âm của Mạc Vũ lần nữa vang lên, chỉ là lần này không phải trong lòng của hắn, mà là từ một góc phế viên, đến từ nơi nào đó trong bóng đêm: "Xem một chút đi. Tối nay ngươi chỉ cần làm người đứng xem, như vậy mọi chuyện cần thiết, cũng có thể dễ dàng giải quyết."

Trần Trường Sinh nhìn đêm đen nhánh, nói: "Chuyện này không công bình."

Mạc Vũ nói: "Lời nói ngây thơ như vậy, không nên phát ra từ trong miệng người âm hiểm như ngươi."

Không biết tại sao, thanh âm của nàng có chút mỏi mệt .

Trần Trường Sinh nói: "Lời nói ngây thơ như vậy, không nên phát ra từ trong miệng Mạc đại cô nương trong truyền thuyết."

Mạc Vũ cho rằng hắn quan tâm chuyện này có công bình hay không là chuyện rất trẻ con.

Hắn cho rằng cách nhìn của Mạc Vũ mới thật sự là chuyện trẻ con.

Đây không phải là lời lẽ xung khắc, mà là cách nhìn bất đồng đối với thế giới.

Mạc Vũ thanh âm rất lạnh lùng: "Công bình cho tới bây giờ cũng không phải chuyện quan trọng nhất."

Trần Trường Sinh trầm mặc một lát, nói: "Chiêu Minh học sĩ thời điểm bị ở tù oan ức mà chết lạnh, chắc chắn không phải nghĩ như vậy."

Chiêu Minh học sĩ Mạc Văn Sơn, Đại Chu triều nhất đại văn tông, tại lúc tiên đế tuổi già đắc tội với quyền quý trong cung, bị hàm oan hạ ngục, ở trong mùa đông hàn lãnh bị ác quan kéo ra khỏi nhà tù, hắt nước chết rét, đàn ông trong Mạc phủ đều bị giết, chỉ có một cô cháu gái may mắn còn sống.

Mạc Vũ, chính là cô cháu gái này.

Trong bóng đêm chợt vang lên thanh âm Mạc Vũ hàn lãnh mà tức giận: "Tiểu tặc to gan!"

Trần Trường Sinh nói: "Người trong thiên hạ nói chuyện thiên hạ, cần gì phải có gan lớn?"

Nghe được câu này, Mạc Vũ trầm mặc thời gian rất lâu.

"Đúng vậy, chuyện này quả thật là không công bình, nhưng ngươi quá nhỏ bé... so với tòa cung điện này. Để đối kháng với Ma tộc, loài người cần đoàn kết, cần tân huyết, vì thế, vô luận Đại Chu hay là chư phái phía nam, cũng tận hết sức lực, cho nên mới có Thanh Đằng yến, mới có đại triêu thí, mới có... hôn sự giữa nàng và Thu Sơn Quân."

Mạc Vũ thanh âm dần dần bình tĩnh, nói: "Dĩ nhiên, những chuyện này thật ra cũng không quan trọng, quan trọng là ..., nương nương thích Từ Hữu Dung, coi trọng Từ Hữu Dung, cảm thấy thế giới này chỉ có Thu Sơn Quân mới có thể miễn cưỡng xứng đôi với nàng, như vậy, nàng chỉ có thể gả cho hắn."

Trần Trường Sinh không đồng ý với cách nói này, nên hắn muốn rời khỏi phế viên, tới Vị Ương cung.

Hắn biết mình muốn trước mặt nhân vật trong truyền thuyết như Mạc Vũ rời đi, khẳng định là chuyện không thể nào, phiến phế viên nhìn như cô tịch không người nào cũng không có tường rào, nhưng muốn đi ra ngoài khẳng định rất khó, cho nên hắn không chút do dự đem viên cúc áo vẫn giữ trong lòng bàn tay ném xuống mặt đất.

Viên cúc áo dùng sừng tê ngưu chế thành này, là pháp khí vô cùng trân quý—— Thiên Lý Nữu.

Lạc Lạc đem Thiên Lý Nữu hiếu kính cho hắn, đồng thời cũng dạy hắn phương pháp sử dụng Thiên Lý Nữu.

Một đạo khói nhẹ tỏa ra phế viên, thân ảnh Trần Trường Sinh biến mất mất tích.

Nhưng một khắc sau, thân ảnh của hắn lại một lần nữa trở về chỗ cũ.

Hàn đàm như cũ, cây mai không rung động.

Sắc mặt của hắn trở nên tái nhợt, khóe môi có máu tươi chậm rãi trôi rơi.

Bốn phía quanh phế viên có bình chướng cực kỳ cường đại, thậm chí so với đêm đó ở Quốc Giáo học viện, Ma tộc cường giả thi triển ra Yên La còn cường đại hơn.

Đại Chu hoàng cung, quả nhiên không giống tầm thường.

Địa phương mà Mạc Vũ muốn giữ chân hắn, quả nhiên không bình thường.

Chỉ sợ nhìn qua là phiến phế viên, vẫn không thể rời đi.

...

...

"Ngươi có cái gì, đều trong tính toán của ta, cho nên bỏ cuộc đi." Mạc Vũ thanh âm bình tĩnh làm lòng người lạnh giá.

Trần Trường Sinh ngẩng đầu, giơ lên cánh tay phải dùng tay áo lau máu tươi trên khóe môi, nhìn về cung điện trong bóng đêm, nhìn về kinh đô đã sinh sống mấy tháng vẫn như cũ xa lạ, khó có thể thân cận, nhìn thứ mà mọi người sống ở nơi này nhìn không thấy.

"Thật ra, ta thật sự tới để từ hôn."

Thanh âm của hắn có chút mỏi mệt , nhưng vẫn bình tĩnh như bình thường: "Nàng là phượng hoàng mà mọi người các ngươi, bao gồm cả Thánh Hậu nương nương đều thích, đều coi trọng, nhưng ta căn bản không nghĩ tới việc kết hôn với nàng, ta... Thật sự tới từ hôn, nhưng cho tới bây giờ cũng không có ai tin tưởng."

Trong bóng đêm tĩnh mịch, phế viên vẫn trong trẻo lạnh lùng, cực kỳ giống vẻ mặt của hắn lúc này.

Hắn tới kinh đô từ hôn, ở trong Đông Ngự thần tướng phủ, hắn đã nói hai lần, hôm nay, ở hoàng cung phế viên, hắn lại nói hai lần.

Đúng vậy, tại sao thủy chung cũng không có ai tin tưởng?

Cũng bởi vì nàng là chân phượng chuyển thế cao cao tại thượng, mà chính mình chỉ là thiếu niên bình thường chưa biết tu hành?

"Ta rõ ràng hơn so với tuyệt đại đa số mọi người trên thế giới này, sống, quan trọng nhất là gì, chuyện kia phi thường quan trọng, so với hôn ước còn quan trọng hơn, cũng so với ta đi tới kinh đô gặp phải ngăn trở cộng dồn lại càng quan trọng hơn, cho nên ta không cần ."

Hắn thu hồi ánh mắt nhìn về phương xa, nhìn bóng đêm đối diện hàn đàm, nói: "Nhưng các ngươi làm rất nhiều chuyện vô vị, không ngừng mà nhắc nhở ta, ta có một vị hôn phu, nàng phải gả cho người khác, cho đến trước lúc này, các ngươi vẫn đang nhắc nhở ta..."

"Được rồi, ta phải thừa nhận mình bắt đầu đổi ý."

"Tựa như trong thần tướng phủ ta đã nói với Từ phu nhân."

"Lần này, ta thật sự đổi ý."

"Ta sẽ không cưới Từ Hữu Dung, bởi vì ta không thích nàng cùng với các ngươi."

"Nhưng ta cũng sẽ không giải trừ hôn ước, bởi vì ta không thích nàng cùng với các ngươi."

"Chuyện này rất công bình."

"Cứ như vậy, chỉ cần ta không đồng ý, nàng không thể gả cho Thu Sơn Quân, hoặc là bất cứ ai khác."

"Ta biết chuyện này đối với nàng mà nói không công bình."

"Nhưng rất công bình đối với ta."

Phế viên yên tĩnh không tiếng động.

Hàn đàm lãnh ý thấu xương.

Mạc Vũ trầm mặc thời gian rất lâu, nàng đột nhiên cảm giác được chính mình đã làm sai chuyện gì.

Ban đầu ở Đông Ngự thần tướng phủ, Từ phu nhân cũng từng có cảm thụ như thế.

Nhưng một khắc sau, nàng nở nụ cười, có chút tự giễu, cũng là giếu cợt lời nói của thiếu niên này.

"Vậy ngươi phải để cho toàn bộ đại lục đều biết ngươi cùng nàng có hôn ước."

"Tối nay đúng là cơ hội tốt nhất."

"Nhưng đầu tiên, ngươi phải rời khỏi được nơi này."​
Bình Luận (0)
Comment