Trạch Thiên Ký

Chương 979

Đỉnh núi vô cùng an tĩnh, Chiết Tụ cùng Đường Tam Thập Lục cùng với các đệ tử Ly Sơn kiếm tông hai bên trầm mặc không nói.

Quá khứ người từng nổi danh nhất trong người tu đạo thế hệ trẻ đương nhiên chính là Thu Sơn Quân cùng Từ Hữu Dung, sau này mới có tên của Trần Trường Sinh.

Quan hệ giữa ba người này vô cùng phức tạp, chuyện xưa kia có thể kể rất lâu mới hết.

Nhưng theo thế nhân biết, Trần Trường Sinh cùng Thu Sơn Quân tới bây giờ vẫn chưa từng gặp mặt.

Toàn bộ đại lục đều thật tò mò, lần đầu tiên bọn họ gặp nhau, sẽ phát sinh chuyện như thế nào.

Hôm nay cuối cùng bọn họ gặp nhau rồi, kế tiếp sẽ phát sinh chuyện gì đây?

Thu Sơn Quân bình tĩnh hành lễ, nói: "Đi đường cực khổ."

Trần Trường Sinh bình tĩnh hoàn lễ, nói: "Đã lâu không gặp."

Ở trong Vấn Thủy thành, Thu Sơn Quân đi qua bên cạnh hắn, cũng không thật sự gặp nhau.

Nếu tính như thế, đây là lần đầu tiên gặp nhau sau lần cáo biệt ở Tùng Sơn quân phủ.

Nghe Trần Trường Sinh nói, vẻ mặt các đệ tử Ly Sơn kiếm tông có chút mờ mịt, nghĩ thầm chẳng lẽ đại sư huynh cùng Giáo Hoàng Bệ Hạ đã từng gặp gỡ?

Chiết Tụ cùng Đường Tam Thập Lục liếc mắt nhìn nhau, đều có chút giật mình.

Diệp Tiểu Liên căn bản không nghĩ tới những chuyện này, ánh mắt ở trên mặt Thu Sơn Quân cùng Trần Trường Sinh không ngừng qua lại, rất say mê, nghĩ thầm trở lại trong trai nên khoe khoang với các sư muội thế nào đây?

Chỉ có Cẩu Hàn Thực cùng những người hôm qua theo Thu Sơn Quân trở về núi biết được hai người bọn họ từng ở chung một thời gian ngắn tại Phản Nhai mã tràng.

Nghĩ tới chuyện này, nhìn hình ảnh nơi đây, vẻ mặt của Cẩu Hàn Thực đám người có chút cổ quái, Bạch Thái thì nhịn cười vô cùng cực khổ.

Đường Tam Thập Lục rất tò mò, không khách khí chút nào đi tới, hỏi rõ chuyện gì.

Đợi biết được đáp án, hắn không biết nên nói điều gì, nhìn Thu Sơn Quân cùng Trần Trường Sinh cảm khái nói: "Hai người các ngươi đều mù hay sao?"

...

...

Thu Sơn Quân nói: "Ngươi chính là Đường Đường?"

"Ngươi biết ta ư?" Đường Tam Thập Lục vẻ mặt hơi kinh ngạc hỏi.

Hắn nghĩ thầm nhân vật như Thu Sơn Quân cũng nhận ra mình, cảm thấy có chút đắc ý, sau đó bởi vì phần đắc ý này mà cảm thấy căm tức.

"Nghe nói ngươi từ trong từ đường đi ra bốc mùi vô cùng, bây giờ nhìn lại, ngươi tắm ở bên đường lại quên việc súc miệng."

Thu Sơn Quân lắc đầu, ý bảo Trần Trường Sinh theo mình đi tới động phủ.

Đường Tam Thập Lục nghe vậy giận dữ, lúc này còn cần gì biết đối phương là Thu Sơn Quân, nơi này là Ly Sơn kiếm tông, cuộn lên tay áo chuẩn bị xông lên mắng chửi.

Cẩu Hàn Thực vội vàng kéo hắn, khuyên: "Sư huynh hôm nay tâm tình không tốt, ngươi thông cảm một chút."

Lời này quả thật là đúng, Thu Sơn Quân mặc dù không phải ôn nhuận quân tử như Cẩu Hàn Thực, nhưng rất khẳng khái, rất ít khi nói ra những lời giễu cợt chua ngoa như vậy.

Đường Tam Thập Lục nhìn cửa đá động phủ đã đóng cười lớn nói: "Thì ra Thu Sơn Quân cũng sẽ xấu hổ quá hóa giận."

...

...

Là hai người giỏi nhất trong thế hệ trẻ, lại từng làm ra những chuyện ngu xuẩn như thế, tự nhiên khó tránh khỏi cảm giác quẫn bách.

Mà khi đoạn chuyện cũ quẫn bách nhất bị người khác nói toạc ra, hơn nữa còn không chút khách khí bị nói là mắt mù, tự nhiên vô cùng lúng túng.

Hơn nữa bởi vì rất nhiều nguyên nhân, giữa Trần Trường Sinh cùng Thu Sơn Quân vốn có rất nhiều lúng túng.

Cho nên cho đến chỗ sâu trong động phủ, hai người cũng không nói gì.

"Sư phụ, Giáo Hoàng Bệ Hạ đã đến."

Nói xong câu đó, Thu Sơn Quân đi tới bên cạnh ngồi xuống.

Một vị đạo nhân ngồi trên bồ đoàn, đang cúi đầu đọc một quyển sách bộ dáng như kiếm phổ, lộ vẻ cực kỳ chuyên chú, chỉ có thể nhìn thấy đầy đầu sương trắng.

Trần Trường Sinh biết người này chính là chưởng môn Ly Sơn kiếm tông, trong vô thức nhìn về đối phương.

Đúng lúc này, chưởng môn Ly Sơn kiếm tông cũng ngẩng đầu lên , tầm mắt của hai người vừa lúc gặp nhau.

Trần Trường Sinh phát hiện đối phương mặc dù đầu đầy tóc trắng, ánh mắt lại cực kỳ trầm tĩnh thông thấu, không có chút tang thương, mà tựa như rất thanh tân.

Ánh mắt thanh tân thông thấu như thế, làm cho người ta cảm giác sâu không lường được.

Trần Trường Sinh vẻ mặt hơi kinh ngạc, cảm thấy vị kiếm đạo tông sư này chưa chắc là gần đây mới tấn nhập thần thánh lĩnh vực.

"Trước khi tiểu sư thúc rời đi, ta đã bước qua được cánh cửa này."

Chưởng môn Ly Sơn kiếm tông nhìn thấu nghi ngờ trong mắt hắn, mỉm cười nói: "Nhưng loại chuyện này không có gì đáng để tuyên dương, ta cũng không giống mấy vị Phong Vũ cần vì tộc nhân đệ tử kiếm vạn khoảnh ruộng tốt, hơn nữa loại chuyện như lễ lạc rất phiền toái, cho nên không để cho thế gian biết được."

Trần Trường Sinh hỏi: "Vậy vì sao..."

Hắn muốn hỏi tự nhiên là vì sao mấy ngày trước, Ly Sơn kiếm tông bỗng nhiên đem chuyện này chiêu cáo toàn thiên hạ.

Chưởng môn Ly Sơn kiếm tông nói: "Chỉ có mình Vương Phá bước qua cánh cửa này, nếu như ta không đứng ra, chỉ sợ lòng người sẽ không yên."

Trần Trường Sinh hiểu được ý tứ của hắn, cảm kích nói: "Đa tạ tiền bối."

Chưởng môn Ly Sơn kiếm tông nói: "Chẳng qua là một chút hư danh mà thôi, nhưng Giáo Hoàng Bệ Hạ phải biết, lão đạo ta sợ nhất là phiền toái, nếu không có chuyện gì, tuyệt đối không chịu xuống núi đâu."

Trần Trường Sinh nói: "Nếu không cần thiết, nhất định sẽ không quấy rầy sự thanh tu của tiền bối."

Chưởng môn Ly Sơn kiếm tông nói: "Nếu như không muốn quấy rầy sự thanh tu của ta, tại sao Bệ Hạ lúc này lại ngồi ở trước mặt ta?"

Trần Trường Sinh có chút ngượng ngùng, nói: "Nhưng dù gì chuyện kia cũng phải giải quyết."

Chưởng môn Ly Sơn kiếm tông nhìn hắn như cười mà không phải cười nói: "Lang hài tử kia đã hết bệnh rồi ư?"

Trần Trường Sinh lắc đầu nói: "Chẳng những không chữa lành, hơn nữa có dấu hiệu chuyển biến xấu."

Chưởng môn Ly Sơn kiếm tông thở dài một tiếng, nói: "Đã như vậy, gặp nhau cũng như không thấy."

Trần Trường Sinh nói: "Chúng ta lần này tới Ly sơn, trừ chuyện gặp người, đồng thời cũng muốn cầu chữa bệnh."

Chưởng môn Ly Sơn kiếm tông hỏi: "Cái này là ý gì?"

Trần Trường Sinh đem bệnh tình của Chiết Tụ giảng giải một phen, nói tiếp: "Ta trước kia từng thấy một đoạn ghi chép trong Đạo Tàng, nghe nói Ly Sơn kiếm tông năm đó từng có một môn đạo pháp, đem thanh chính diệu âm ẩn vào kiếm đạo, công chính bình thản nhất, tin tưởng loại đạo pháp này có thể trợ giúp Chiết Tụ tạm thời khống chế tâm huyết dâng trào."

Chưởng môn Ly Sơn kiếm tông khẽ híp mắt, nói: "Ý của ngài là muốn cho lang hài tử học đạo pháp của Ly Sơn kiếm tông ta sao?"

Trần Trường Sinh nói: "Không sai, kính xin tiền bối cho phép."

Chưởng môn Ly Sơn kiếm tông nói: "Chính kiếm thanh âm đ*o pháp bản thân ta cũng đã từng nghe nói, nhưng đã thất truyền nhiều năm."

Trần Trường Sinh cũng biết chuyện này, nhưng vẫn mang chút hi vọng cuối cùng, nói: "Nếu như kiếm âm song phổ còn tồn tại, hoặc có lẽ có thể tìm được cách tu hành."

Chưởng môn Ly Sơn kiếm tông mỉm cười, tựa hồ trong lúc vô tình đem quyển sách lúc trước đang đọc gấp lại.

tầm mắt của Trần Trường Sinh rơi vào trên bìa sách, rất là kinh ngạc, thì ra đây chính là song phổ của chính kiếm thanh âm!

Chưởng môn Ly Sơn kiếm tông mỉm cười nói: "Chính kiếm thanh âm quả thật đã thất truyền, ta hôm qua mới bắt đầu học, không thể xác định khi nào có thể học xong."

Đến đây Trần Trường Sinh làm sao có thể không rõ, thì ra Ly Sơn kiếm tông đối với chuyện này sớm có sắp xếp.

Hắn hướng về phía chưởng môn Ly Sơn kiếm tông vái một cái thật sâu, vẻ mặt chân thành tha thiết nói: "Đa tạ tiền bối đã đồng ý."

Có thể có một vị kiếm đạo cường giả cảnh giới thần thánh lĩnh vực nối lại chính kiếm thanh âm truyền thừa, sau đó truyền thụ cho Chiết Tụ, dĩ nhiên so với bản thân Chiết Tụ cầm lấy kiếm phổ tu hành mạnh hơn vô số lần.

Chưởng môn Ly Sơn kiếm tông mỉm cười, nhưng không nói tiếp.
Bình Luận (0)
Comment