Trái Cấm

Chương 7

Đa số mọi người vẫn còn ngồi tại nhà ăn, trên hành lang, ngoài cô ra, không còn ai khác.

Sảnh khách sạn và phía sau nhà ăn, ánh đèn đều chói lòa, dưới góc tường, nơi cô đang đứng, lại ảm đạm đến vậy.

Trên biển nhẹ nhàng phát ra tiếng vọng, nhiều chấm nhỏ đang lóe sáng.

Tố Hinh ngẩng đầu, nhìn mặt trăng tròn kia, chậm rãi dừng bước.

Đây là một quốc gia vĩ độ cao ở phương bắc, cho dù là mùa hè, nhiệt độ vẫn thấp. Thân nhiệt, ẩm thực, ngôn ngữ, tập quán, tất cả đều bất đồng, chỉ có ánh trăng trên bầu trời, vẫn không thay đổi so với quê hương.

Cô thở sâu, hít khí lạnh vào lòng, muốn xoa dịu đau đớn trong lòng, nhưng không hề có hiệu quả. Cổ họng của cô vẫn khô như trước, ngực cũng đau nhói liên hồi.

Đã sớm biết, cô và Horsens, không phải cùng một thế giới.

Nhưng, khi anh vươn tay ra, cô không thể ngăn mình, vứt bỏ cả quê hương, theo anh ra đi. Cô chỉ hi vọng có thể ở bên anh càng lâu càng tốt, cho nên hết sức cố gắng giao thiệp với thế giới của anh, muốn giấc mộng này, kéo dài thật lâu, thật lâu…

Đến nay, cô chưa từng hối hận, đây là sự lựa chọn của cô.

Chẳng qua, trong thời khắc lẻ loi này, lòng cô lại chợt nhói.

Cảnh sắc bao la hùng vĩ của eo biển Osio bày ra ngay trước mắt, từ đây, hình như có thể nhìn xa đến tận cuối thế giới, nơi quê hương đã xa thật xa.

Khung cảnh đẹp thế này, lại vạn phần cô độc, khác hẳn với quê nhà của cô. Không có ánh mặt trời, không có hương hoa, không có cúc Ba Tư kiều diễm, cũng không có sự quan tâm của người dân trong trấn.

Khí lạnh, làm cô run lên.

Có lẽ, đã là lúc cô phải về nhà.

Tố Hinh ôm lấy mình, ngay cả ý niệm về nhà còn quyến luyến đến nay cũng không thể được nữa. Cô chỉ có thể cắn chặt môi, nhìn ánh trăng trên biển mà run rẩy.

Khí nóng, tự dưng xâm nhập hốc mắt.

Bỗng dưng, đôi bàn tay to ấm áp, từ phía sau quấn quanh cô.

Tố Hinh lắp bắp kinh hãi, nhẹ nhàng thở dốc, cơ hồ muốn hét lên tiếng. Cô bối rối quay đầu, thấy người ôm cô, chính là người cô đang tưởng nhớ kia.

Horsens • Hunt.

Đó là, người đàn ông đã làm trái tim cô lỗi nhịp.

Anh lấy chiếc áo khoác ấm trên người choàng lên trên người cô, mang những hàn khí xung quanh cô, vây chặt trong vòng tay rộng lớn ấm áp.

Tố Hinh vội vàng quay đầu lại, không dám nhìn anh, chỉ sợ anh phát hiện, hốc mắt của cô có hơi nước. Cô vùi khuôn mặt nhỏ vào chiếc áo khoác rộng thùng thình vẫn còn lưu hơi ấm của anh, mang theo hương vị của anh.

“Em cảm lạnh rồi.” Horsens lấy hai tay ma sát hai tay của cô để tạo độ ấm, “Em đi mà sao không nói cho anh biết?”

Tiếng nói dịu dàng khẽ vang bên tai.

Hai mắt cô ẩm nóng, làn sương mù khó hiểu xuất hiện.

Nhìn về phía trước, Tố Hinh hít sâu một hơi, cố nén xúc động, nấc nghẹn đáp: “Anh đang bàn công việc, em không muốn quấy rầy anh… “

Anh có thể nhận ra giọng nói của cô hơi khàn khàn, thân thể mềm mại trong lòng vẫn còn run nhè nhẹ.

Cô gái bé nhỏ này, làm người ta yêu thương đến thế, nhưng cũng làm lòng người ta đau đớn.

“Không phải em quấy rầy.” Anh ôm cô chặt hơn, khàn khàn nói. “Anh thà tình nguyện ở cùng một chỗ với em, cũng không muốn bàn chuyện với những người đó.”

Thực ra, anh tưởng cô đi nhà vệ sinh, cho đến khi chắc chắn cô trở về chỗ, anh mới yên tâm quay đầu, tiếp tục bàn chuyện cùng Ốc Khắc tiên sinh về bộ phim nhựa tiếp theo, ai biết, vừa xoay đầu lại, cô đã biến mất.

Vội vàng hỏi Khải Mạn, mới biết được cô nói thân thể không khỏe, muốn về phòng trước.

Hỏi ra nơi cô đi, Horsens không quan tâm đến Khải Mạn nữa, vội đứng dậy chào mọi người, cầm áo khoác đi ra ngoài.

Đêm mùa hạ ở Bắc Âu rất lạnh, lạnh đến phát run, mặt trời vừa xuống, nhiệt độ không khí sẽ giảm dột ngột. Anh đã từng đến đây, cho nên biết rõ nhiệt độ ban đêm rất thấp, nhưng cô chưa bao giờ đến một nơi lạnh thế này, đối với khí lạnh chỉ lo chưa có sự chuẩn bị.

Lo cô sẽ cảm lạnh, anh chạy vội đuổi theo, chỉ thấy mình cô đang đứng ở hành lang, tự ôm chính mình, nhìn lên ảnh trăng trên bầu trời.

Vẻ mặt của cô, ưu thương như thế, gắt gao bóp chặt lòng anh.

Có một giây như vậy, tưởng chừng cô gái nhỏ trước mắt, giống như tiên nữ trong truyện thần thoại, sẽ biến mất trong bóng đêm đặc quánh.

Nhận ra sự bất an của cô, khiến bước chân anh nhanh hơn, dùng áo khoác phủ lên người cô, nắm tay cô, ôm chặt cô vào lòng.

Đó chỉ là ảo giác, cô không phải hư ảo trong chuyện thần thoại, cũng không phải tiên nữ tinh linh, Horsens tự khuyên chính mình, nhưng vẫn cảm thấy có chút lo lắng. Ôm cô trong lòng, hút lấy hương thơm trên cơ thể cô, anh mới yên tâm thả lỏng.

“Em nói anh thử,” anh bất mãn thì thầm bên tai cô. “Em dám để anh lại bên cạnh ông chủ công ty không ngừng lải nhải, lại còn người quản lý muốn ăn tươi nuốt sống anh nữa, đúng thật đáng phạt mà!”

Bởi vì đoán ra phương thức trừng phạt của anh, vành tai cô đỏ lên, hô hấp dồn dập, miệng nhỏ khẽ mở muốn giải thích.

“Em, em chỉ là…… em…… cảm thấy lạnh……”

Anh chỉnh chiếc áo khoác rộng thùng thình, giữ ấm cho cô thật kỹ, từ trên xuống dưới, vừa cẩn thận vừa thân mật.

“Bây giờ, còn lạnh không?” Anh nhỏ giọng hỏi.

Tố Hinh không tự chủ được, lại run rẩy, lần này cũng bởi vì lạnh.

Anh ôm cô từ phía sau, đôi môi hoàn mỹ dán vào lỗ tai cô, nhiệt lượng thân thể kề sát cô, cho dù cách một lớp áo khoác, độ ấm kia vẫn truyền sang, thổi lên da thịt cô, làm toàn thân cô nóng lên, xua tan buồn phiền và bất an trong lòng cô.

“Còn lạnh không?” Anh ôm cô, chậm rãi, lướt nhẹ qua cánh tay cô, hỏi lại.

Cách đụng chạm này vô cùng thân thiết, làm cô vừa khẩn trương lại vừa mong chờ.

Được anh ôm chính là ấm áp như thế.

Lặng lẽ, môi anh đặt bên tai cô, hại cô co rúm lại.

Tố Hinh xấu hổ, sợ hãi mở miệng. “Không…… Không lạnh, không lạnh nữa……” Cô thậm chí còn cảm thấy, toàn bộ thân mình bắt đầu nóng lên.

Cảm giác được sự lùi bước của cô, Horsens dừng động tác, sợ làm cô sợ. Nhưng mà, anh vẫn không buông tay, tiếp tục ôm cô.

Cô hẳn là muốn kháng nghị.

Tố Hinh nghĩ, ít nhất muốn thoát khỏi vòng tay của anh, nhưng bàn tay nhỏ bé chần chừ tiến đến bàn tay to của anh, lại rụt trở về, đầu nghĩ vậy nhưng lại không làm được.

Nhưng Horsens lại bắt lấy tay cô, mười ngón tay giao nhau. Cô thích được anh ôm như vậy, thật ấm áp.

Có lẽ như vậy rất ngốc, nhưng cô không muốn rời khỏi cái ôm của anh, thầm nghĩ tiếp tục trong mộng cũng được, chỉ cần trong lòng cô có anh. Nhìn ánh trăng trên biển lớn, sóng vỗ nhẹ trên bờ biển, phía chân trời xa xa, chính là nơi quê hương của cô…

Tố Hinh cảm nhận được, anh hít sâu một hơi, tiếng nói khàn khàn lại vang lên.

“Em nói không sai, mỗi ngày phải trả lời những vấn đề lặp đi lặp lại, đối mặt với những phóng viên bám dai như đỉa, phải cần tĩnh nhẫn nại cao, anh quý trọng cơ hội này, nhưng thực sự vẫn cảm thấy phiền chán.” Anh thở dài, ôm cô cảm thán. “Nhưng mà, có em, mọi tình huống đều có thể chịu được, chỉ cần nhìn thấy em, không hiểu vì sao, anh lại cảm thấy tốt hơn rất nhiều.”

Trong lòng, từng lời anh nói, không hiểu sao lại sưởi ấm cô.

Nhẹ nhàng, Horsens ở sau gáy cô, dịu dàng đặt nụ hôn, khàn khàn mở miệng. “Không phải em quấy rầy, tuyệt đối không phải.”

Cô khẽ run, cảm giác tay anh đang nắm tay cô, sau đó chạm đến eo lưng của cô, chậm rãi ôm chặt. Cảm giác được môi anh, lành lạnh ở sau gáy, lặng lẽ dao động; Cảm giác được dục vọng nóng bỏng đang cố gắng gượng của anh.

Tố Hinh khẽ thở gấp, tim đập thật nhanh, đỏ mặt, không biết nên làm sao.

Cô biết anh muốn cô, cô biết.

Nhưng mà, mấy ngày nay, thủy chung anh vẫn không “động thủ”, cô cũng trốn tránh, không dám tưởng tượng, nhưng lại chỉ làm cho không khí ám muội giữa hai người ngày càng khuếch tán, tràn lan.

Thân thể của cô, sự nóng bỏng mà tươi mát trong lành của cô, cuốn hút anh; Những lời nói từ đáy lòng của cô, cũng làm anh rung động.

“Cho dù là một nghìn bài phỏng vấn vẫn có thể chịu đựng được.” Anh thật lòng nói. “Chỉ cần nghĩ đến em đang trong khách sạn chờ anh, chỉ cần xong việc là có thể nhìn thấy em……”

Thế giới của người đàn ông này, không phải thế giới của cô, cô biết, cô cũng hiểu.

Nhưng, có một loại tình cảm khó hiểu, từ ngày nhìn thấy anh, phát sinh ngay trong lòng cô, lặng lẽ tiến vào trái tim cô.

“Chỉ cần nghĩ đến em đang đợi anh, tất cả mọi chuyện, dù là khó khăn đến đâu, cũng trở nên thật dễ dàng.”

Nghe giọng nói trầm thấp của anh, cảm giác tim anh đang đập thật mạnh, Tố Hinh biết, không thể tự kìm chế lòng mình được nữa, đời này kiếp này, rốt cục cũng không trốn thoát khỏi lưới tình của anh.

Trên mặt biển, phản chiếu ánh trăng mờ nhạt.

Cô nắm chặt tay anh, mặc anh ôm cô, giống như không bao giờ có thể chia lìa.

Nếu có thể, cô thật sự hi vọng, có thể vĩnh viễn ở gần anh. Đau lòng, ưu thương, cô độc… tất cả, vì anh, cô có thể chịu đựng được, chỉ cần ở gần anh, cho dù chịu thiệt thòi, cô vẫn nguyện ý…

Nguyện ý cả đời này.
Bình Luận (0)
Comment