Trải Nghiệm Hung Trạch

Chương 45



Làm thế nào có thể có một giấc mơ chân thật đến như vậy? Khổng Xuân trong lòng còn sợ hãi, chẳng lẽ là anh ban ngày đi ngang qua mộ tướng quân đụng phải tà quái?
Không có khả năng, anh không tin trên đời này có quỷ thần vừa nói, chỉ là một giấc mộng mà thôi.
Sáng sớm dọc theo đường đi đều là mùi cỏ cây, đến căn cứ hoa tươi chính là các loại hương hoa, làm cho Khổng Xuân chưa ngủ ngon thanh tỉnh rất nhiều.
Chẳng qua trời còn chưa nắng bao lâu, đã bay tới một mảng lớn mây đen, khóe miệng Khổng Xuân dần dần phẳng lại, anh nhớ rõ ngày mưa ở Hoa Khai Trấn cũng không thường xuyên như vậy.
Phía sau truyền đến một trận tiếng bước chân, Khổng Xuân cho rằng là nông dân trồng hoa đến, vì thế cũng không quay đầu lại nói: "Hôm nay có thể sẽ có mưa, phải chú ý một chút, phòng ngừa gốc rễ xấu.

"
Sau khi anh nói xong cũng không có người đáp lại, Khổng Xuân kỳ quái, vì thế xoay người nhìn, trong lều lớn chỉ có một mình anh, cũng không có bóng dáng của người khác.
Khổng Xuân kỳ quái, rõ ràng nghe được tiếng bước chân, anh đi qua, phát hiện một ít hoa dĩ nhiên khô héo.
Anh ngồi xổm xuống xem xét, phát hiện những lời này giống như hoa lan trong phòng mình, đều là nguyên nhân giống nhau.
Chuyện quái gì đang xảy ra vậy? Chẳng lẽ đất ở đây có kim loại nặng gìđó sao?
Sau khi người lục tục đến, Khổng Xuân liền tìm thị trưởng xin báo cáo đất.

Xung quanh thị trấn Hoa Khai không có nhà máy, đất rất tốt, không có ô nhiễm kim loại nặng.
"Kỳ quái." Khổng Xuân lẩm bẩm nói.
"Thầy giáo Khổng phát hiện có vấn đề gì sao? " Thị trưởng hỏi.
Khổng Xuân tự phát hiện mình nói với thị trưởng, thị trưởng vẻ mặt dừng lại nói: "Trên thị trấn chỉ có một mảnh đất không có đất, thảm thực vật gì cũng không mọc lên được.

"Lời nói của trấn trưởng khiến Khổng Xuân dời tầm mắt qua.
"Ở đâu?" Khổng Xuân hỏi.
Thị trưởng nói: "Đó là ngôi mộ của đại tướng."
Khổng Xuân biểu tình biến đổi, lại là mộ tướng quân, tối hôm qua mới bị giấc mộng kia dọa đến anh có chút không muốn nghe được ba chữ này.
"Tôi nhớ rõ mảnh kia không phải có rừng sao?" Khổng Xuân nói.
Trấn trưởng lắc đầu: "Đó đều là ở phía bên ngoài mà thôi, nếu thầy đi vào bên trong, sẽ phát hiện mảnh đát kia ngay cả cỏ dại cũng không có, vị trấn trưởng trước đều nói tướng quân chết oan, trăm ngàn năm oán khí khó tan, cho nên chung quanh tấc cỏ không mọc.

"
"Đây đều là nói bậy." Khổng Xuân phản bác, chuyện quái lực loạn thần anh từ trước đến nay không tin.
Trấn trưởng nói: "Có lẽ chỉ là lời nói lung tung, dù sao trong thôn cũng chưa từng xảy ra chuyện quỷ dị gì, nghĩ đến có thể là vấn đề đất đai.

"
Khổng Xuân gật đầu, không còn rối rắm vấn đề này nữa, thực vật chết chỉ là cực kỳ cá biệt, cũng không đưa ra kết luận gì.
Cùng lúc đó Bạc Thành chính là lúc mặt trời chiếu rọi, nhưng tâm tình Từ Ngư một chút cũng không tuyệt vời.
Sau khi từ nhà Phó Uyên biết được mình cách tử vong rất gần, cho dù cố gắng điều chỉnh tâm tính, nhưng có đôi khi, anh nghĩ đến chuyện này không khỏi có chút chán nản.
Loại trầm cảm này thể hiện trực quan nhất trên món ăn anh nấu, không phải ít muối thì không ướp thịt trước, hương vị của thức ăn giảm đi rất nhiều.
Từ Ngư tự mình ăn không biết vị, ăn không sao cả, nhưng Phó Uyên khách hàng duy nhất của anh cũng của ông chủ của anh liền rất bất mãn.
Phó Uyên buông đũa xuống đứng dậy: "Tôi ăn no rồi.

"

Từ Ngư phục hồi tinh thần, nhìn thấy cơm trên bàn không động đậy cùng phó Uyên giết chết một chén cơm sau đó nói: "Sao ăn ít như vậy?"
Phó Uyên quay đầu lại, cho Từ Ngư một ánh mắt không thân thiện.
Từ Ngư tự nhiên biết nguyên nhân là gì, anh phiền não túm tóc.
Mấy ngày nay trong công ty ngược lại không có vụ án cho bọn họ, anh vốn nên nhàn rỗi, chỉ là rảnh rỗi anh nghĩ nhiều hơn, sẽ không cao hứng như vậy.
Về phần Phó Uyên, tuy rằng cậu vẫn luôn điều tra tư liệu, nhưng cũng không tìm được biện pháp giải quyết vấn đề của mình.
"Nhân sinh sao lại khó khăn như vậy." Từ Ngư tựa vào ghế.
Bỗng nhiên điện thoại di động của anh vang lên, là một dãy số xa lạ, Từ Ngư trực tiếp ấn xuống, số không có ghi chú anh đều xử lý theo điện thoại lừa đảo.
Chỉ là qua một lát, điện thoại này lại gọi tới, Từ Ngư nhíu mày, dựa theo kinh nghiệm của anh, điện thoại lừa đảo bình thường sẽ không trong thời gian ngắn gọi tới lần thứ hai.
Vì vậy, anh trả lời điện thoại, một giọng nói hơi già từ tai nghe đến: "Có phải là Tiểu Ngư hay không?"
Sắc mặt Từ Ngư cứng đờ, cho dù thanh âm này rất nhiều năm không gặp, nhưng anh vẫn có thể nghe ra được, là người bố Từ Đạo Ninh của anh.
"Bố tìm con có chuyện gì?" Từ Ngư lãnh đạm hỏi, nếu không phải anh bây giờ đã thành thục, anh rất có thể trực tiếp cúp điện thoại, sau đó đưa số điện thoại này vào danh sách rồi.
Mặt Từ Ngư lập tức trầm xuống, quê hương? Có gì đáng để lưu luyến ở nơi đó? Làm thế nào ông ta không biết xấu hổ mà nhắc đến nó.
"Công việc bận rộn, không có thời gian, không có việc gì khác tôi cúp máy, cấp trên tìm tôi." Từ Ngư không đợi Từ Đạo Ninh trả lời trực tiếp cúp điện thoại.
Cúp điện thoại xong, Từ Ngư hít sâu vài cái, anh vẫn không cách nào bình tĩnh đối mặt với người bố ruột của mình, anh đối với bọn họ có oán, khó có thể giống như đối đãi với người xa lạ không hề có cảm xúc.
Rửa chén đi ra khỏi phòng bếp, Từ Ngư đi vào văn phòng ngồi xuống, nhàm chán sờ cá, nhìn thấy tuyên truyền của nhà dân trấn Hoa Khai trấn dưới sự quản lý của Ngưng Thành, bản đồ tuyên truyền phi thường mộng ảo, khắp nơi đều là hoa cỏ, nhìn rất tốt.
Từ Ngư tuy rằng vẫn đi công tác, nhưng kỳ thật cơ bản chưa từng đi du lịch xa xa, đều là ở chung quanh Bạc Thành.
Lúc đi học là để tiết kiệm tiền, sau khi làm việc muốn đi chơi lại phát hiện không có một người nào có quan hệ tốt đến mức có thể cùng cậu du ngoạn, vì thế cũng không có tâm tư.
Anh nhìn Phó Uyên, do dự hỏi: "Phó Uyên, công ty chúng ta có nghỉ phép hàng năm không?"
Phó Uyên ngẩng đầu: "Anh muốn nghỉ phép sao? "
"Cứ hỏi một chút." Từ Ngư không thừa nhận, dù sao anh đến còn chưa được nửa năm.
"Đủ một năm năm ngày, mười năm mười ngày, hai mươi năm mười lăm ngày." Phó Uyên trả lời đơn giản.
Từ Ngư "À" một tiếng có chút mất mát, thầm nghĩ quả nhiên, ai ngờ Phó Uyên lại nói: "Lúc đi công tác muốn mượn cơ hội du lịch cũng không phải là không thể.

"
"Hiện tại không có nhiệm vụ, nào có cơ hội đi công tác." Từ Ngư chửi bới, gần đây tổ nghiên cứu hung trạch tổ chức lại, cho nên bọn họ những quan trải nghiệm vừa mới kết thúc nhiệm vụ đều nhàn rỗi.

Chờ sau khi tổ nghiên cứu tái cấu trúc bàn giao xong, sẽ tiếp tục phân công nhiệm vụ.
Trong lúc Từ Ngư suy nghĩ, Phó Uyên không biết từ lúc nào đi tới trước mặt anh, Từ Ngư nghi hoặc: "Làm sao vậy?"
Ai ngờ Phó Uyên giơ tay lên ấn đầu anh một cái nói: "Đừng nghĩ quá nhiều, cho cậu nghỉ nửa ngày, đi tìm chút việc làm.

"
Vành tai Từ Ngư có chút đỏ, Phó Uyên chuyển tính, bỗng nhiên ôn nhu như vậy.
"Một mình tôi có thể làm gì?" Từ Ngư nhìn Phó Uyên.
Phó Uyên nhướng mày: "Anh muốn tôi đi cùng anh? "
"Cùng nhau đi dạo phố." Từ Ngư cười nói.
"Được, đi thôi." Phó Uyên nói, Từ Ngư có chút kinh ngạc, anh chỉ là tùy tiện nói một chút, không nghĩ tới Phó Uyên thật sự đồng ý.
Từ Ngư có chút thụ sủng nhược kinh, trong đầu tìm kiếm địa phương tương đối thú vị của Bạc Thành, chẳng qua còn chưa nghĩ kỷ, liền đi theo Phó Uyên ra cửa.
Hai người đi thành phố điện tử, cuồng một ít cửa hàng nhỏ thú vị, buổi chiều còn đi xem phim, xem phim xong lại ăn đồ ăn Pháp, đương nhiên Phó Uyên mời khách.
Từ Ngư cả buổi chiều đều vô ưu vô lự thả lỏng bản thân, lần đầu tiên anh cảm nhận được, có người bồi mình, bất luận làm cái gì cũng rất vui vẻ.
Nhưng mà chờ anh về nhà nằm trên giường, liền cảm thấy có gì đó không đúng, hành trình một ngày này của anh và Phó Uyên, sao lại giống như đang hẹn hò như vậy?
- -------------------------------------------------
【Tác giả có điều muốn nói】:
Hai ngày nay quá giày vò, hôm qua đi khám bác sĩ, hôm nay làm nội soi ruột, buổi sáng thanh tràng kéo không dưới hai mươi lần, buổi chiều làm việc mệt mỏi, thật sự rất khó chịu, về nhà trực tiếp bị hạ đường huyết, buổi tối muốn viết chữ thì tay chân lại không có chút sức lực nào, tê mỏi không thôi.

Đây quả thực là thời khắc khó khăn nhất của tôi trong năm nay, mọi người thật sự phải thường xuyên vận động tập thể dục, ăn thanh đạm, không cần ít vận động, máu và nước mắt của bản thân tôi bây giờ chính là giáo huấn..


Bình Luận (0)
Comment