Trái Tim Chiêu Chiêu - Mi Dự

Chương 124

Sưng rồi.

Văn Minh sao lại không biết điều đó.

Ngay cả thuốc cũng đã được thoa lên.

Lúc này, tâm trạng muốn trêu chọc cô lại dâng lên, anh cúi người tựa vào lưng ghế của cô, thổi hơi vào tai cô: “Chỗ nào bị sưng?”

Đúng lúc đó, dì Vân bưng bát yến sào ra: “Cô chủ có sao không? Sao mặt lại đỏ như vậy?”

Văn Minh cứ thế cúi đầu tựa vào vai cô và bật cười.

Cho đến khi Chiêu Chiêu tức giận nắm lấy ngón tay anh, anh mới ngẩng đầu nhìn bát súp trong suốt, sánh mịn: “Nước nhiều nhỉ.”

Dì giúp việc trong bêp nghe thấy, thò đầu ra: “Không nhiều đâu, tôi hầm cả buổi sáng, độ keo vừa đủ. Thích hợp để bồi bổ sức khỏe cho cô chủ”.

Bồi bổ sức khỏe…

Văn Minh nâng giọng trả lời: “Được rồi.”

Sau đó lại thổi hơi vào tai cô hỏi: “Vậy sao vẫn bị sưng?”

Mặt Chiêu Chiêu trong buổi trưa giữa mùa thu đã đỏ như gan heo.

Văn Minh nửa quỳ xuống, nắm lấy cổ tay nhỏ nhắn, nói xin lỗi rất lâu, tự kiểm điểm về sự không dịu dàng và không kiềm chế của mình, cùng với việc để dì giúp việc thấy chiếc ga trải giường lộn xộn.

Rồi mới cho cô một bát súp đầy đủ vào miệng.

Chiêu Chiêu dễ thương và quyến rũ như vậy, anh không thể nào chán được.

Anh báo cáo với đồng chí Tiểu Giang về việc anh sẽ phải bận một lúc với công việc, hôn cô đến chóng mặt, mới hài lòng lên tầng hai vào phòng làm việc.

Ngay khi cánh cửa khép lại, anh lập tức thu lại nụ cười.

— Trong giới đã bắt đầu lan truyền tin đồn mờ ám về một quan chức cao cấp tại Bắc Kinh và một nữ minh tinh quá cố có quan hệ ngoài luồng, và có tin đồn rằng họ đã có một đứa trẻ.

Tin giật gân này đã đến tay Văn Minh.

Quả thật, dù là “quan chức cao cấp tại Bắc Kinh” hay “quan chức cao cấp ở Bình Đô”, những từ ngữ này không thể xuất hiện trên bất kỳ nền tảng xã hội nào.

Nhưng tầng lớp này có những mật mã riêng mà họ hiểu.

Hơn nữa, nếu truy cập mạng ở bên ngoài, sẽ thấy con đường thăng tiến của vị quan chức bị lộ đã chỉ về phía Tây Bắc hoặc Tây Nam.

Khi Chiêu Chiêu xuất hiện trong sân, Văn Minh vừa mới tiếp nhận thông tin này.

Thứ nhất, ‘quan chức’ trong miệng người dân và ‘quan chức’ trong miệng người trong giới chênh lệch rất nhiều.

Thứ hai, người ở vị trí cao, có quá nhiều cơ hội mắc lỗi. Người tốt nhiều, nhưng người chồng tốt, người cha tốt, người con tốt thì lại không nhiều. Chuyện này không phải mới mẻ, chưa chắc đã chỉ về người họ Cao đó.

Cuối cùng, sự nhạy cảm của Chiêu Chiêu đã liên tục bị tổn thương trong suốt một tuần trước.

Văn Minh thực sự không muốn cô vì những tin tức bất ngờ này mà bị ảnh hưởng tâm trạng.

Tin đồn về quan chức không có gì mới, hoặc là bị điều tra và bị loại bỏ, hoặc trở thành những tin đồn bí mật mà người dân bàn tán nhiều năm sau, mất đi sự thật ban đầu trong sự cường điệu của những người đàm tiếu.

Hoặc là, có người đã chặn nguồn tin, khiến cái gọi là ‘đoán mò’ như làn khói thuốc bay tán loạn.

Đã một hai tiếng trôi qua, Văn Minh mở điện thoại, kiểm tra xem có tiến triển gì khác không.

Chiêu Chiêu là người không chịu ngồi yên.

Màu đỏ trên mặt đã phai nhạt, cô ngồi trên ghế sofa một lát rồi trở về phòng thay đồ, đổi thành bộ quần áo đơn giản và gọn gàng. Sau đó, cô vịn vào lan can, đi lên tầng hai.

— Không phải lần đầu với anh.

Nhưng vẫn không chống lại được sự mạnh mẽ của anh, di chứng của tối qua chính là đôi chân hôm nay đã nhũn ra.

Chiêu Chiêu gõ gõ cửa.

Văn Minh mở cửa rất nhanh, nhưng trong phòng có mùi thuốc lá nồng nặc.

Có lẽ là ảo giác, Chiêu Chiêu thấy trên mặt anh có chút ưu sầu thoáng qua.

“Có chuyện gì vậy? Công ty có việc?” Cô cũng không rõ, cái ‘công ty’ này, cô đang hỏi là ‘Chiêu Tế’ hay ‘Khởi Hành’.

Văn Minh vẫy tay, chỉnh lại quần, ánh mắt lại trở nên dịu dàng: “Không có gì. Em lên đây làm gì?”

Anh nhẹ nhàng xoa xoa vành tai cô.

Chiêu Chiêu nhún nhún mũi: “Có chút công việc muốn xử lý ở công ty.”

Văn Minh thở dài: “Không thể nghỉ ngơi một chút sao?”

Trong giọng nói của anh đầy sự thương yêu bất lực.

Cô lắc đầu, hai tay nắm chặt lòng bàn tay anh: “Không thể ngồi yên được mà.”

Văn Minh không thể do dự thêm, ôm cô: “Anh đưa em đi.”

Kết quả, chỉ đi xuống nửa tầng, anh đã không chịu được nữa.

Anh nhìn ra manh mối: “Chiêu Chiêu.”

Gương mặt quyến rũ đã bị yêu thương thô bạo, quay lại nhìn, ánh mắt tràn đầy vẻ kiêu diễm phóng túng: “Hửm?”

“Em đang đau, về phòng nghỉ ngơi đi.”

“Không.” Cô bĩu môi môi.

Nhưng đó chỉ là sự phản kháng vô hiệu.

Cả người lại một lần nữa bị anh bế lên.

Chiêu Chiêu gần như đã quen: chỉ cần Văn Minh bên cạnh, cô thực sự không cần tự đi bộ.

Mặc dù lý do của anh đầy ám muội: anh nói, chân của cô còn có công dụng khác.

Văn Minh đè người xuống giường để thoa thuốc, rõ ràng là cơ thể đã từng hòa hợp với nhau, nhưng cô vẫn ngượng ngùng cuộn người lại.

Lần này, anh dường như thực sự trở lại thành một người quân tử, sự kiên nhẫn của anh khiến cô gần như thấy được ‘sự thành tâm’ trên khuôn mặt anh.

Anh ép cô nghỉ ngơi, cầm một chiếc máy tính bảng ngồi bên ghế cuối giường cùng cô.

Khi Chiêu Chiêu nghe thấy âm thanh lần nữa, là ở cửa ra vào phòng khách có vài người đang trò chuyện. Cô ngồi dậy, Văn Minh đã không còn trong phòng.

“Chiêu Chiêu, vọng Bắc và Tiểu Lý có việc khẩn cấp cần báo cáo với em.” Văn Minh quay lại nhìn thấy Chiêu Chiêu trong bộ đồ ở nhà màu trắng nhạt ở hành lang, vẻ mặt anh không hề có chút biểu cảm nào.

Vì vậy, phòng làm việc trên tầng hai trở thành phòng họp tạm thời, anh thì thầm bên tai cô: “Bình Đô có việc tìm anh, em cứ ngủ trước đi.”

Văn Minh xuống lầu, dặn dò dì giúp việc nhớ pha trà an thần cho cô uống trước khi đi ngủ.



Cao Chí có tham vọng, có hoài bão, có thủ đoạn.

Nhưng không có lương tâm.

Người có lương tâm sẽ không đề xuất ly hôn khi bố vợ vừa mới qua đời, vợ thì đau khổ tột cùng.

Đặc biệt, trong bối cảnh bố vợ một tay nâng đỡ ông ta thăng tiến.

Với thân phận như Văn Minh, cũng có những điều ông không thể hiểu.

Chẳng hạn như, Cao Chí sống dưới người khác quá lâu, ở nhà luôn cảm thấy không đủ được tôn trọng, quyền phát ngôn thì yếu ớt.

Ông ta sợ địa vị và tầm nhìn của ông cụ Chu, nhưng lại ghét sự kiểm soát và tính khí điên cuồng của Chu Thục Lan.

Vì việc của Giang Song và Giang Chiêu Chiêu, Chu Thục Lan đã nhiều lần hạ thấp giọng cãi cọ với ông ta vào những đêm khuya. Câu từ qua lại chỉ toàn là trách móc ông ta lòng dạ tàn nhẫn, vẻ ngoài đạo mạo, phụ bạc và bạc bẽo.

Cao Chí nghe đến mức gần như điếc.

Cuối cùng, trước khi Cao Chí và Chu Thục Lan bước vào ngưỡng sáu mươi tuổi, ông cụ Chu bất ngờ qua đời vì một cơn bệnh cấp tính.

Ông ta không cần phải nhẫn nhịn nữa.

Lên đến chức vị hiện tại, đã không còn khả năng thăng tiến thêm. Với một người xuất thân từ nông thôn như ông ta, vị trí ở Bình Đô đã là quá đủ.

Con trai vì sự điên cuồng thường ngày của Chu Thục Lan cũng không hòa hợp với bà, chắc hẳn bà sẽ không còn lấy Giang Chiêu Chiêu ra làm cái cớ để áp đặt cho cuộc hôn nhân sau này của con trai mình nữa.

Không làm thì thôi, đã làm thì dứt khoát. Giờ không ly hôn thì còn đợi đến lúc nào?

“Tôi đã nhẫn nhịn đến giờ phút này là đã cực hạn rồi.” Cao Chí nói với Chu Thục Lan như vậy.

“Nhẫn nhịn??” Chu Thục Lan chưa từng nghĩ rằng nửa đời mình đã trôi qua mà lại có kết quả như thế này, “Rốt cuộc ai là người nhẫn nhịn? Ai là kẻ phản bội, ai nuôi nhân tình mười mấy năm? Ai đã giẫm đạp lên danh dự của tôi?”

“Được, là bà nhịn. Vậy từ giờ trở đi, bà không cần phải nhịn nữa.” Người đàn ông này, khi trở mặt thì quá đỗi vô tình.

Chu Thục Lan lẽ ra nên dự đoán được điều này từ lâu.
Bình Luận (0)
Comment