Văn Ý chào hỏi Mạnh Tĩnh Điềm xong, đi thẳng đến ngồi cạnh em trai: “Sao thế? Có chuyện gì xảy ra à?”
Anh chỉnh gọng kính, tháo ra đặt lên bàn: “Ra ngoài gọi cuộc điện thoại, rồi vào nói sau.”
Tại ‘Đàn Phủ 1, Phương Vọng Bắc đang cùng Lý Sảng và Giang Chiêu Chiêu họp nhỏ, đã là 11 giờ đêm.
Cuối cùng, khi Lý Sảng lần thứ tư liếc nhìn đồng hồ trên điện thoại, Giang Chiêu Chiêu lên tiếng: “Tiểu Sảng về trước đi, phần cuối cùng để tôi và Phương tổng chốt lại.”
Lý Sảng thoải mái xách túi đứng dậy chào tạm biệt. Ra đến sân nhỏ, không hiểu sao cô chần chừ vài giây, rồi quay lại: “Giang tổng, cô tiễn tôi một đoạn nhé?”
Giang Chiêu Chiêu mỉm cười. Quan hệ giữa cô và Lý Sảng đã vượt xa cấp trên cấp dưới, trở thành bạn bè có thể tin tưởng lẫn nhau.
Cô cầm một hộp bánh điểm tâm do dì Vân làm, đưa cho Lý Sảng: “Đi nào. Đây là món đặc sản Bình Đô mà dì làm, thử xem nhé.”
Ánh trăng mùa thu trong trẻo nhất.
Trên bầu trời xanh thẳm, vầng trăng sáng như chiếc đĩa ngọc soi sáng cả bãi cỏ trong sân.
Hai cô gái cùng nhau bước ra cổng, Lý Sảng ngập ngừng lên tiếng: “Chiêu Chiêu, tôi đang yêu.”
Giang Chiêu Chiêu cười rạng rỡ: “Thật sao?!”
Cô, Lý Sảng và Phương Lam vào ‘Khởi Hành’ cùng ngày. Nếu sự nghiệp của Phương Lam khiến người ta tiếc nuối, thì hướng đi tươi sáng của Lý Sảng càng làm cô vui mừng.
Lý Sảng vuốt tóc mai, vẻ mặt như muốn nói lại thôi.
Vài giây sau, Giang Chiêu Chiêu giúp cô ấn mở cánh cổng sắt kiểu Âu, liền thấy dưới ánh đèn đường là chiếc A6 đang yên lặng chờ đợi.
Cô lập tức hiểu ra, nở nụ cười tinh nghịch, nháy mắt với Lý Sảng: “Là kỹ sư Lâm à! Tôi thật ngốc, không nhận ra luôn!”
Lâm Phùng Thanh đã bước tới, mang theo phong thái chững chạc của một kỹ sư trẻ, tự nhiên đón lấy túi xách và hộp bánh từ tay Lý Sảng.
Anh gật đầu chào: “Giang tổng.”
Giang Chiêu Chiêu vẫn vui vẻ: “Làm thêm giờ à?”
Lâm Phùng Thanh đáp đúng mực: “Vâng, phần hoàn thiện nâng cấp dây chuyền đã giao cho Tiểu Trương. Còn đấu thầu chúng tôi vẫn đang theo sát.”
“Vất vả rồi.” Cô nhẹ nhàng véo má Lý Sảng, thân thiết nói: “Sau này tôi sẽ bớt kéo hai người làm thêm, cho hai người nhiều thời gian nghỉ ngơi hơn.”
Dưới ánh trăng, khuôn mặt Lý Sảng đỏ ửng rõ ràng.
Lúc trái tim rung động, cô ấy trông còn xinh đẹp hơn thường ngày.
“Chúng tôi sẽ không để ảnh hưởng đến công việc đâu.” Lý Sảng khẽ nâng tay, giọng nói vang vọng.
Giang Chiêu Chiêu phất tay, nhẹ đẩy cô lên xe: “Thôi nào! Làm việc chẳng phải cũng để sống tốt hơn sao?”
Cô đứng tại chỗ vẫy tay chào hai người, sau đó quay lại sân. Phương Vọng Bắc đã mang máy tính xách tay, cầm điện thoại đi ra: “Giang tổng, e rằng mai chúng ta phải đến Thượng Hải.”
Nghe nói ở Thượng Hải có một công ty với sản phẩm tương tự ‘Khởi Hành’: lớn về kích thước, nặng về trọng lượng, giá trị hàng hóa cao. Nhưng họ làm rất tốt việc trẻ hóa thương hiệu, đặc biệt bán hàng online đạt nhiều đột phá.
Giang Chiêu Chiêu không chút do dự: “Được.”
Với công việc, cô chưa từng ngần ngại.
—
Tại câu lạc bộ ở Bình Đô, Văn Minh đang ở sân thượng tầng cao nhất.
Từ đây, có thể ngắm toàn cảnh phố Trường An về đêm. Đan xen là đường Cổ Lâu, nối liền từ Nam đến Bắc của Tứ Cửu Thành, kết nối tất cả sự huy hoàng của Vĩnh Định Môn và Chính Dương Môn qua hàng trăm năm.
Anh chậm rãi nhả một làn khói, kết thúc cuộc gọi và quay trở lại bên trong.
Vừa vào, anh thấy Mạnh Tĩnh Điềm và Văn Ý mỗi người ngồi trên một góc sofa, Xuyên Trung Tín cầm gậy bida đứng bên cạnh, còn Tạ Đình Chinh ngồi ngay trên tay vịn sofa cạnh Văn Ý.
Khung cảnh thật hài hòa, ấm áp, từng cặp đôi rõ ràng.
Anh ngồi xuống vị trí cũ, lập tức bị Văn Ý đập nhẹ một cái lên vai: “Cả người đầy mùi thuốc lá!”
Khi anh cầm ly cocktail Collins bên cạnh, nhấp một ngụm Mojito, chị gái lại lên tiếng:
“Bây giờ uống chút nước bạc hà, em nghĩ chị không ngửi thấy mùi rượu trên người em à?”
(Ly Collins có dáng hình trụ tròn dài và không có tay cầm. Loại ly này có thể đựng được nhiều loại đồ uống khác nhau như nước trái cây, nước giải khát hay các đồ uống hỗn hợp.)(Mojito là thức uống truyền thống của người Cuba, là một loại cocktail bao gồm năm thành phần: rượu rum trắng, đường (nước mía truyền thống), nước cốt chanh, nước soda và bạc hà)Văn Minh ném cho chị ánh mắt “tha cho em đi”.
Văn Ý thở dài, giọng nói không giấu nổi vẻ khó chịu:
“Là chuyện gì vậy?”
Không có tiệc tùng hay tiếp khách, Văn Minh rất ít khi động đến thuốc lá hay rượu.
“Nhà dì Lan xảy ra chút chuyện.”
Văn Ý nhíu mày: “Đã bị người ta đào ra rồi à?”
Anh day day sống mũi, đeo kính lại: “Chưa. Em bảo cô ấy sang Thượng Hải lánh đi một thời gian.”
Xuyên Trung Tín và Mạnh Tĩnh Điềm nghe mù mờ, vừa định mở miệng hỏi thì đều bị Tạ Đình Chinh ngăn lại. Ba người chuyển sang chơi bài ở một bàn khác.
“Lánh đi cũng tốt. Cần chị giúp gì không?”
Văn Minh ngả người tựa vào ghế, để lộ cổ trắng lạnh, yết hầu chuyển động:
“Không cần.”
Anh đặt ly Collins vào tay chị gái.
“Phiền phức thế này, em có hối hận không?” Văn Ý nhìn khuôn mặt mệt mỏi của em trai, trong lòng cảm thấy xót xa.
Văn Minh không trả lời.
Một lúc lâu sau.
“Chị à, nếu không có cô ấy, em thật không nghĩ rằng có người có thể xui xẻo đến thế.” Văn Minh cười nhạt.
“Thôi nào. Số mệnh đã định sẵn thì biết làm sao? Không phải cô ấy gặp được em rồi sao? Sẽ ổn cả thôi.”
“Trước giờ em cứ tưởng chị không thích cô ấy.” Văn Minh liếc qua, ánh mắt u tĩnh của anh gặp đôi mắt cũng lạnh nhạt như vậy của chị.
“Xinh đẹp thế, chị có lý do gì không thích?” Văn Ý đưa mắt nhìn quanh phòng, “Chỉ là cảm thấy hai đứa ở bên nhau, không dễ dàng gì.”
Văn Minh ngạc nhiên: “Chị không nghĩ đến chuyện của mẹ cô ấy à?”
Văn Ý lườm em trai một cái: “Chị nghĩ thì được gì?”
“Nếu mẹ chúng ta còn sống, bà cũng chỉ mong em hạnh phúc thôi. Chắc gì bà đã đồng ý để Bộ trưởng Văn chọn bừa một người môn đăng hộ đối trong căn phòng này rồi ép em cưới.”
Đang nói, ngoài cửa phòng lại có tiếng cười nói. Văn Minh ngẩng lên, hóa ra là Hứa Tắc Duẫn từ Thượng Hải đến.
Anh không phải người trong vòng tròn này, nhưng nhà nào trong đây chưa từng là khách hàng của ‘Trung Bảo Đặc Vệ’ mà anh điều hành? Thêm nữa, tháng này Bình Đô tổ chức Diễn đàn Kinh tế Quốc tế, sự hiện diện của Hứa Tắc Duẫn ở đây cũng hợp lý.
Hứa Tắc Duẫn nổi danh đào hoa, lần này dẫn theo một người mẫu trẻ. Vừa vào phòng đã để cô gái sang một bên, anh tự mình cười đùa uống rượu, vô tình ánh mắt chạm vào Văn Minh, liền bước tới cụng ly.
“Người của tôi dùng được chứ?” Hứa Tắc Duẫn mở miệng, giọng điệu phóng khoáng, rõ ràng không phải người Bình Đô nhưng nói giọng Bắc Kinh rất tự nhiên.
Văn Minh mỉm cười: “Nhờ công dạy dỗ của Hứa tổng. Có Tiểu Cửu bảo vệ Chiêu Chiêu, tôi rất yên tâm.”
“Đừng thế, bạn gái của anh đẹp thế, tốt nhất là đừng yên tâm quá.”
Nghe câu này, cả đám người lập tức xúm lại:
“Phải tiên nữ thế nào mới khiến ‘ông chồng quốc dân’ ca ngợi vậy? Văn Minh, khi nào dẫn người đến để anh em chiêm ngưỡng chút đi.”
Văn Minh cười mắng: “Đi chỗ khác!”
Cuối cùng, anh dịu mặt lại, nở nụ cười nhàn nhạt: “Đến lúc uống rượu mừng, các anh sẽ gặp thôi.”
Khi mọi người tản đi, trở lại vui chơi, Văn Minh tìm đến Hứa Tắc Duẫn đang ngậm điếu thuốc:
“Chiêu Chiêu mai sẽ đến Thượng Hải.”
Đôi mắt sắc sảo, bất kham của Hứa Tắc Duẫn nheo lại: “Tổ tông nhà tôi lần này chắc là vui rồi.”
“Làm phiền các anh chăm sóc giúp tôi,” Văn Minh mượn một que diêm, châm lửa, ánh đỏ lập lòe, “Tôi không đi được.”
“Chuyện nhỏ.”