Trái Tim Chiêu Chiêu - Mi Dự

Chương 139

Định mệnh của con người đôi khi là như vậy. Nếu không phải vì sự phản bội của Bộ trưởng Văn đối với gia đình, nếu không phải vì một lời thề nực cười mà Đinh Duệ chết đi, thì Văn Minh chắc chắn sẽ không ở Minh Thành bảy năm.

Vậy thì, anh ấy sẽ không thể làm hàng xóm với Giang Chiêu Chiêu, ngày này qua ngày khác, đi theo cô ấy đến trường và về nhà.

Hình dáng mảnh mai, làn da trắng ngần, đôi mắt đẹp như tranh vẽ, những ngón tay dài cầm bút, mái tóc dài xõa ra khi suy tư, dần dần, dần dần trở thành một phần trong trái tim anh.

Kể từ đó, những nụ cười khác, dù thân hình mảnh mai hay mũm mĩm đều trở nên mờ nhạt trong mắt anh.

Còn số phận của Giang Chiêu Chiêu thì sao?

Nếu không phải Chu Thục Lan cứ quấy rối cô suốt bảy năm, có biết bao người đã ngại ngùng không dám tiến tới, liệu Văn Minh có còn cơ hội để có lại cô không?

Anh nắm lấy cằm nhỏ nhắn của cô, tìm kiếm đôi môi để quấn quýt.

Hôn lấy đôi môi hồng hào đầy đặn, anh thì thầm: “Vợ ơi.”

Rời khỏi môi trường nói tiếng Bắc Kinh ở Bình Đô, cách xưng hô của anh từ ‘vợ yêu’ lại trở về thành ‘vợ’.

Cô lúc này, đôi môi hồng hơi mở, khuôn mặt ửng hồng, tóc đen rũ xuống vai trắng như ngọc, cũng quấn quanh cổ Văn Minh.

Đôi mắt cô có một lớp sương mù.

Cơ bụng và eo của anh không ngừng co thắt, trong nhịp độ nhanh chóng, cô rên rỉ đến mức cùng cực, cuối cùng phát ra những tiếng kêu nhẹ nhàng như chim đêm.

Văn Minh thì ôm chặt eo cô, môi, mũi, mắt, xương quai xanh, hôn khắp nơi.

Thì thầm, lúc này Giang Chiêu Chiêu lại trở thành ‘cục cưng’, ‘trái tim nhỏ’.

Rất nhanh đã đến dịp Tết, một trong số ít những lợi ích của các nhà máy sản xuất chính là kỳ nghỉ Tết thường kéo dài một chút.

Hai người đã có một chuyến đi đến Nhật Bản và Hàn Quốc, Giang Chiêu Chiêu tham quan một số nhà máy sản xuất, có rất nhiều kinh nghiệm quản lý được chuyển giao từ trong nước.

Văn Minh ở nước ngoài thường không cần dùng danh tính thật, giả vờ làm trợ lý của cô suốt thời gian.

Trải nghiệm hoàn toàn mới này khiến anh không kiềm chế được trong phòng khách sạn tại Tokyo. Giang Chiêu Chiêu mệt mỏi đến mức có thể ngủ thiếp đi trong bồn tắm, ngón tay không thể nâng lên, chỉ mềm mại treo trên vai anh.

Ngón tay cái của Văn Minh vuốt ve đôi mày và đôi mắt của cô, không thể kiểm soát được dục vọng, lại càng mạnh mẽ hơn.

Cô trong nước như một nàng tiên cá trơn tuồn tuột.

Cuối cùng, nàng tiên cá lại bị anh bắt ra, quấn khăn tắm và đặt lên ghế sofa trong phòng khách.

Cô ậm ừ đẩy anh, nhưng không thể dùng sức.

“Ngoan quá.” Văn Minh hôn lên mái tóc ẩm ướt của cô, ngay giây tiếp theo, lại cúi xuống, khiến cô biết được sự ngọt ngào, cuối cùng không thể chịu đựng nổi.

Ngày hôm sau, Văn Minh tràn đầy sức sống, nhưng Giang Chiêu Chiêu lại có vẻ mệt mỏi.

Đã nhiều lần, cô vẫn không hiểu được lý do bên trong. Rõ ràng người ra sức là anh, mà mỗi lần cô đều mệt mỏi rã rời.

Văn Minh bảo vệ Giang Chiêu Chiêu, giải thích với bên tiếp đón: “Giang tổng không hợp môi trường, sức khỏe hơi yếu.”

Cô bé đại diện phía Nhật bên cạnh sáng mắt lên, dùng tiếng Trung ngượng ngùng hỏi: “Vậy tối nay tôi mời anh uống một ly được không?”

Người đàn ông này thân hình cao lớn, vai rộng, khuôn mặt đẹp trai, cử chỉ lịch sự, đủ sức khiến các cô gái ở đảo quốc này phải say mê.

Giang Chiêu Chiêu tức giận nhắm mắt lại: “Không đi nổi nữa, hôm nay khảo sát đến đây thôi.”

Đây là lần đầu tiên cô ngang bướng trong công việc.

Văn Minh dỗ cô vui vẻ, một cuộc điện thoại, tất cả các thương hiệu cao cấp ở Ginza đều được sắp xếp đội ngũ đến phục vụ.

Giang Chiêu Chiêu chọn lựa vài món, Văn Minh quyết định, chọn nhiều món trong bộ sưu tập cao cấp mùa tiếp theo, để các thương hiệu trực tiếp gửi về nước.

Đến khi đặt chân về Bình Đô đã là ngày 29 tháng Chạp, Văn Minh hỏi Giang Chiêu Chiêu: “Tết này có muốn về Minh Thành không?”

Cô dứt khoát lắc đầu, chưa từng nghĩ đến việc trở về.

Người phụ nữ này quá lý trí, không màng gì nhìn ra ngoài khung cửa, nơi những cây nho khô và đèn lồng đỏ nhanh chóng lùi lại: “Em muốn về Tân Cảng nghỉ ngơi một chút.”

Từ khi Giang Song qua đời, năm nào cũng vậy, vào ngày đoàn tụ, không phải cô ấy đều tự mình trải qua hay sao?

Ban đầu, cô cảm thấy lạnh lẽo, cô đơn, nước mắt rơi suốt cả đêm. Nếu lại thêm việc Cao Chí bận rộn công việc không về nhà, cô đi đâu cũng không tránh được việc bị Chu Thục Lan tìm đến gây phiền phức. Dần dần, cô cũng quen với điều đó.

(Tết Cao Chí bận rộn không về nhà, làm Chu Thục Lan nghĩ Cao Chí đi đến chỗ con gái nên Chu Thục Lan đi tìm Giang Chiêu Chiêu để gây phiền phức hoặc đơn giản chỉ là để trút giận)

Văn Minh cố ý tỏ vẻ ngạc nhiên và buồn bã trong chốc lát, giọng nói thấp xuống:

“Em định để anh về ăn Tết với Bộ trưởng Văn một mình sao?”

Một câu khiến Giang Chiêu Chiêu nghẹn lời.

Cô há miệng, chưa kịp nói gì, Văn Minh đã ôm cô lên, để cô ngồi trên eo anh.

Cơ bụng chắc nịch, gương mặt anh tuấn hiện lên chút ưu phiền: “Em có thể về cùng anh không?”

Anh cao như vậy, nâng cô lên, Giang Chiêu Chiêu chỉ cần giơ tay là có thể chạm tới trần nhà cao chót vót.

Cô chỉ có thể nắm chặt cổ áo sơ mi của anh, mang theo một nửa sự bối rối gật đầu.

Vì vậy, vào sáng mùng 1 Tết, Văn Minh đã đưa Giang Chiêu Chiêu từ ‘Mạn Hợp’ về Thập Sát Hải.

Hai người chưa kết hôn nên nhân viên cảnh vệ vẫn phải kiểm tra giấy tờ của Giang Chiêu Chiêu theo quy định.

Cô vừa đưa giấy tờ ra, Văn Minh đã giơ tay lấy lại từ tay nhân viên làm nhiệm vụ: “Thôi khỏi.”

Anh khẽ nâng cằm, nhìn thấy Bộ trưởng Văn đã chỉnh tề trang phục, chuẩn bị ra ngoài.

Bộ trưởng Văn chăm sóc bản thân rất tốt, dáng người hơi đậm nhưng không có bụng phệ. Khi mặc chiếc áo khoác hành chính, khí chất uy nghiêm của một người được muôn dân kính trọng lập tức hiện rõ.

Khi thấy con trai dẫn bạn gái về, vị quan chức cao cấp này hiếm khi nở nụ cười mang theo tình cảm gia đình. Nụ cười này khác hẳn so với hình ảnh trong các buổi lễ, tiệc tùng hay các hoạt động vui chơi với dân chúng trên truyền hình.

Bộ trưởng Văn nói: “Hai đứa về Vạn Thọ Lộ trước đi, bố còn có việc.”

Vào ngày mùng 1 Tết, có lẽ là hoạt động thăm hỏi.

Văn Minh nắm tay Giang Chiêu Chiêu trở lại xe, gần đây anh thích lái một chiếc Land Rover đời cao, cô để ý thấy, mấy lần gặp Văn Ý, Văn Ý không lái xe thể thao nữa mà chuyển sang xe Hồng Kỳ.

Giang Chiêu Chiêu hỏi: “Tại sao lại về nhà ở Vạn Thọ Lộ?”

Văn Minh vuốt ve khuôn mặt cô: “Bởi vì ông nội anh ở đó.”

Cô nín lặng, thậm chí muốn trốn khỏi xe.

Văn Minh không cho cô cơ hội, đạp ga cho xe lăn bánh. Ngày mùng 1 Tết, đây là lúc Bình Đô vắng vẻ nhất trong năm.

Ngày mai, mặc dù hàng triệu người làm việc tại các văn phòng vẫn chưa trở lại, nhưng du khách từ khắp nơi trên đất nước sẽ ùn ùn kéo đến, để chiêm ngưỡng cảnh sắc phồn hoa của thủ đô trong thời bình thịnh trị.

Vì vậy, xe chạy rất thông thoáng, tốc độ cũng nhanh.

Cô vẫn muốn vùng vẫy: “Em chưa chuẩn bị quà gì cả…” Ông nội nhà họ Văn còn trẻ hơn ông ngoại Đinh một chút, cũng có nhiều thành tựu nổi bật, có nhiều trường tiểu học được ông đặt tên.

Văn Minh vẫn như mọi khi: “Em chuẩn bị cái gì? Em chỉ cần chờ nhận lì xì là được.”

Gia đình như vậy không có nhiều thời gian để giống như những gia đình bình thường, náo nhiệt và huyên náo.

Căn nhà nhỏ của ông nội nhà họ Văn ở Vạn Thọ Lộ có nhiều vị quan chức đến chúc Tết, Văn Minh rộng rãi dẫn mọi người đến trước mặt ông nội, Giang Chiêu Chiêu theo sau gọi một tiếng “Chào ông nội”.

Ông nội nhà họ Văn vui vẻ bảo người giúp việc mang cho hai người một bát chè ngọt. Cô theo Văn Minh tiếp đón khách suốt buổi sáng, đó là một ấn tượng khác về cuộc sống của anh.

Anh cư xử khiêm tốn nhưng không nịnh bợ, dáng vẻ kiêu hãnh nhưng lễ độ trọn vẹn. Còn người giúp việc ở đây chăm sóc Văn Minh chu đáo đến mức khiến Giang Chiêu Chiêu bất ngờ.

Nào là cơm bưng nước rót, quần áo đến tay, không cần nói cũng biết, ngay cả việc mang giày và cởi giày cũng có người giúp cúi xuống làm thay.

Vậy mà, từ khi hai người tái ngộ đến nay, trong mối quan hệ của họ, rõ ràng Giang Chiêu Chiêu mới là người được Văn Minh chăm sóc.

Sau khi tất cả khách khứa đã ra về, Bộ trưởng Văn trở về nhà, đã là hơn sáu giờ chiều.
Bình Luận (0)
Comment