HOWL ĐI VÒNG QUA mạn trái của lâu đài. Chuồng ngựa đang được dỡ và sửa lại. Mùi hôi từ phân ngựa, cỏ, rơm mốc và cái ẩm ướt của những thanh xà gỗ ngâm mưa lâu ngày khiến Howl nhăn mặt.
“Đàn ngựa đâu?” Cậu hỏi một người làm gần đấy.
“Đang được thả, thưa ngài. Giữ chúng ở trong thì khó cho việc sửa chữa.”
“Có người lo cho việc đó chứ?”
Con quạ gật đầu.
“Tiếp tục đi.” Howl nói rồi lùi vài bước ra xa để có một cái nhìn bao quát về phía này của lâu đài. Cảm thấy chưa đủ, cậu leo lên một đỉnh đồi gần đấy. Gió thốc mạnh hơn, mắt Howl cay xè, tóc rối bù. Những bóng người nhỏ dần lại trước mắt cậu.
Mặc kệ vẻ âm u não nề, nơi này vẫn thật đẹp.
Trong sâu thẳm, Howl ước mình lớn lên ở đây thay vì bất kỳ nơi nào khác. Ít nhất, cậu cũng sẽ biết mình thuộc về đâu.
Một tiếng động nhẹ vang lên sau lưng cậu. Cậu sẽ chẳng nghe thấy nếu vật đó không lăn đến và đập vào giày cậu. Howl nhấc chân, cúi nhìn.
Một trái táo.
Đỏ. Chín. Căng mọng. Bóng bẩy. Đẹp đẽ.
Nó nằm im trên cỏ, hẳn vừa rơi từ cái cây phía sau. Cậu nhặt nó lên. Cảm giác bất an bỗng lấn chiếm lấy cậu. Trong dạ dày Howl như có lửa.
Cậu ngẩng đầu lên. Làn da sau gáy và trên cánh tay sởn gai ốc. Trong mấy giây đầu, cậu không thể mở lời.
Cô ta đứng ngay trước cậu. Chiếc áo choàng có mũ trắng khiến cô ta trông nhợt nhạt như một bóng ma. Cô ta ôm một bó cỏ to, có vẻ ngạc nhiên khi thấy Howl.
Howl gần như quên béng mất cô ta. Quên mất sự hiện diện của cô gái kỳ lạ mà cậu rất đỗi tò mò, người có thể dỗ được Abigail nín khóc. Người đặt những bông hoa dại lên lăng mộ Quỷ Vương.
Người mang đến những trái táo đỏ cho ông ta.
Cô ta bối rối cúi chào. Howl lấy lại bình tĩnh. Cậu nhắc bản thân mình mới là người nắm thế chủ động.
“Cô đang làm gì thế?” Cậu hỏi.
Cô ta nhìn bó cỏ mình ôm. “Cắt cỏ, thưa ngài.”
Howl nhướn mày.
“Đang mùa mưa.” Cô ta giải thích thêm. “Tôi trữ cỏ để chúng vẫn có thức ăn kể cả khi không thể ra ngoài cánh đồng.”
Howl không chú tâm lắm đến những gì cô ta nói. Có thể trước đây cậu đã không đê ý thấy, nhưng cô ta là một cô gái đẹp. Cô ta sở hữu làn da trắng tự nhiên, đôi mắt xanh như mặt biển và gương mặt nhỏ nhắn, thanh mảnh. Cô ta không có thân hình hoàn hảo như Iolite, hay vẻ cổ kính u tối đặc trưng của Alicia.
Cô ta khác tất cả họ.
Đó là điều làm Howl ấn tượng.
Cô ta dường như không thuộc vể mảnh đất này.
Cô ta thanh khiết. Bí ẩn. Xinh đẹp. Mỏng manh.
Cô ta là mặt nước.
Cô ta đẹp bởi những bí mật cô ta nắm giữ, không phải vì sở hữu một vẻ ngoài ưa nhìn.
Howl đưa mắt nhìn quanh. Ở phía trước ngọn đồi ngả gió là một thung lũng rộng và bằng phẳng. Đàn ngựa đang ở đấy, nhẩn nha gặm cỏ. Có gần ba mươi con, khỏe mạnh và sạch sẽ. Cậu nhìn cô gái:
“Cô là người chăn đàn ngựa à?”
Cô ta gật đầu. Howl đọc được trong mắt cô ta sự chai lỳ và cảnh giác. Cô ta biết cậu là ai, và Howl tự hỏi cô ta nghĩ gì. Liệu cô ta có sợ không? Cậu đưa mắt nhìn quả táo trong tay, rồi lại nhìn cô ta.
“Cô tên gì? Hình như tôi đã thấy cô ở đâu đó…”
“Ở trong lâu đài.” Cô gái nói. “Tôi mang táo đến cho Quỷ Vương.”
Thậm chí cô ta còn không buồn nói dối hay che giấu.
Che giấu?Howl tự nhủ với bản thân, cô ta chẳng làm gì sai mà che giấu cả. Cô ta chỉ mang táo đến, không gì thêm. Tại sao cậu lại nghĩ là cô ta phải che giấu chứ?
“Táo à?” Cậu hỏi.
Howl có cảm thấy lớp vỏ mát rượi của quả táo dưới bàn tay mình. Cô gái kia nhìn chằm chằm quả táo trong tay cậu, lầm bầm. “Đó hẳn là quả cuối cùng…”
“Tại sao một người chăn ngựa lại mang táo cho ông ấy?”
Cô ta ngước nhìn cây táo.
“Nó là của tôi. Tôi chăm sóc nó.”
“Cô trồng nó à?”
“Không.” Cô ta ngừng một quãng. “Là người khác. Nhưng nó vẫn là của tôi.”
Howl cười nhạt. “Được thôi.” Cậu lau quả táo bằng gấu áo. Mưa đã gột sạch nó, nó chỉ dính ít lá cỏ khi rơi xuống đất. Nó có vị thanh mát và ngọt. Ở đầu lưỡi, Howl nếm được vị của mưa và gió.
Cô ta nhăn mày khi thấy Howl ăn quả táo.
“Cô biết Abigail, em tôi à?”
Khi thấy cô ta giật mình, Howl biết mình đã hỏi trúng tim đen. Cô ta mang táo cho Quỷ Vương. Cô ta xuất hiện ở phòng ông ta trước khi ông ta chết. Cô ta mang những cánh hoa đặt lên lăng mộ của Moldark. Được thôi, Howl cho phép mình bỏ qua những chi tiết đó. Có thể cô ta là một đứa trẻ mồ côi được, hoặc bị, cha cậu mang về đây. Hoặc cô ta là con một ai đó, một người hầu trong lâu đài, có quen biết với Quỷ Vương.
Nhưng bằng cách nào cô ta có sức ảnh hưởng như thế tới Abigail?
Đấy là điều mấu chốt mà cậu cần biết.
“Tôi có nói chuyện với con bé vài lần.”
“Tôi cũng nói chuyện với nó vài lần, nhưng không đủ để dỗ nó nín khóc. Không ai làm được cả.”
Giờ thì, cô ta đã biết không dễ gì qua mặt được Howl. Nhưng điều đó không làm cô ta bối rối. Cô ta vẫn có cái nhìn bình lặng và khó hiểu đấy. Cô ta nhìn cậu như nói rằng:
“Phải, tôi biết những điều anh không biết. Tôi nhìn thấy những thứ diễn tra trong bóng tối của lâu đài này, nhưng không đời nào tôi hé miệng cho anh biết. Anh sẽ làm gì nào?”Howl sẽ chẳng làm được gì cả. Đứng cạnh cô ta, mọi sợi lông tơ trên gáy cậu đều dựng đứng lên. Cậu cảm nhận được luồng không khí quanh cô ta, tâm trạng cô ta, nhưng không biết cô ta nghĩ gì và biết gì cả.
“Chúng ta sẽ nói chuyện này sau vậy.” Howl cắn một miếng táo rồi dạm bước bỏ đi. Cậu không thể để lộ sự bất lực của mình. Nhưng rồi như nhớ ra gì, cậu quay lại. “Tên của cô…?”
Cô ta mím môi, chần chừ.
“Angeline.” Giọng cô ta như tiếng thầm thì của gió vọng lại từ hang sâu.
“Angeline.” Howl nhắc lại. “Gặp cô sau.”
Lúc Howl rời khỏi ngọn đồi cũng là lúc sương dần buông xuống. Gió rít qua cánh rừng ầm ĩ như một con thú bị thương.
Bị thương, quằn quại, và chết dần.