ĐÂY LÀ ĐIẾU THUỐC THỨ HAI của Iolite.
Howl ngồi nhìn cô ta rít hết hơi này đến hơi khác, nhả những luồng khói vào không trung rồi rót rượu. Cậu lắc đầu, đẩy ly rượu đi. Rồi băn khoăn đó có phải là điếu thuốc thông thường hay là một loại ma phiện nào đấy. Ở vùng Bóng tối đầy rẫy những thứ cây cỏ như thế. Và cậu không muốn tiếp chuyện với một kẻ đang say ngấc vì thuốc.
Nhưng, ngược lại, cô ta có vẻ tỉnh táo.
“Có vấn đề gì với cô và những cuộc họp thế?” Howl rót cho mình một ly nước trắng. “Say quá không lê thân đến được à?”
“Họ vẫn gửi giấy tờ và mọi thứ linh tinh đến cho tôi thôi. Chẳng ai có thể khiến tôi đến đâu.” Iolite nhoẻn cười, nghe như thể từ trước đến giờ cô ta vẫn như thế.
“Không ai cảnh cáo hay,” Cậu nhún vai. “Rao giảng luật lệ với cô à? Họ cứ thể để yên sao?”
Iolite ngửa cổ lên, thổi một hơi khói xám. “Lúc nào chẳng thế. Tôi vẫn làm mọi chuyện ngon lành thôi, lũ ngốc ấy không dám đặt một tay lên tôi đâu.”
Howl bật cười. Cậu biết Iolite là loại phụ nữ tự lập và tự tin nữa, cô ta không kiêu ngạo nhưng lại kiêu hãnh. Nhưng đến mức bỏ hầu hết các buổi họp hội đồng mà vẫn bình an vô sự thì chẳng phải chuyện bình thường.
“Cô đã làm gì để họ để cô yên thế?”
“Tôi ngủ với họ đấy.” Ả trả lời, thở dài sườn sượt. “Chúng ta thôi nói về chuyện này được không?”
Howl đặt cốc nước xuống, nhưng cậu vẫn khát. Cậu cần một thứ gì đó mạnh hơn như cà phê mới có thể giữ mình tỉnh táo nổi. Trong Howl nhen lên chút nghi ngờ, nhưng Iolite có vẻ không phải là loại nhiều chuyện. Cô ta có thể giữ bí mật này, có thể không. Và cậu cần cô ta giúp đỡ nữa.
Howl cân đo đong đếm khả năng cô ta sẽ làm lộ chuyện. Năm mươi năm mươi. Ở vùng Bóng tối, chừng ấy là quá đủ để tin tưởng người khác.
“Tôi đã nói chuyện với Dommik Barbatos về cha tôi. Và ông ta đã tìm ra được vài thứ khá thú vị.”
Iolite gạt đầu thuốc cháy vào gạt tàn. “Nói đi.”
“Moldark là một Cambion bất tử, cô biết điều đó chứ? Tôi thì không.”
“Có gì lạ đâu? Ông ta ba hoa về điều đó suốt.” Iolite nói. “Chẳng ai không biết cả. Nhưng điều đó chỉ làm cái chết của ông ta tệ hơn thôi.”
“Lạ nhỉ.” Cậu nói. “Không ai đề cập với tôi điều đó cả.”
“Họ có nhiều lý do. Ngay từ đầu họ đã nghĩ cậu không thể làm việc này một mình, đó cũng là một thách thức. Một cách kiểm tra.”
“Vậy thì tôi đã vượt qua bài kiểm tra rồi.” Howl ngả người ra ghế, nhoẻn cười nhưng có đôi chút cáu kỉnh phảng phất trên nét mặt cậu.
Iolite nhướn mày, cô ta bật ra một điệu cười ngạc nhiên:
“Cậu đã tìm ra?”
“Phải.” Howl khẳng định.
“Cậu có muốn nói là ai không? Tại sao không báo cáo cho hội đồng mà nói với tôi?” Cô ta ngừng một lát. “Cậu không có bằng chứng à?”
“Tôi có. Nhưng tôi sẽ giữ danh tính cô ta cho riêng mình.”
Trông Iolite có vẻ hào hứng hẳn. Thật ra, cô ta trông đắc ý. Đôi khi Howl tự hỏi một ngày của cô ta như thế nào, cô ta ở đâu những lúc không đến hội đồng, hay bất cứ nơi nào cô ta cần có mặt. Nhưng cậu tự nhủ với mình sẽ hỏi điều đó sau.
“Được thôi. Vấn đề là gì nào?”
Howl chống cằm, vẻ mặt chìm trong suy tư. “Tôi đã tìm hiểu.” Howl nói tỏ vẻ bí hiểm. “Và có vẻ như cô ta có chút gì đó liên quan tới mẹ tôi. Tôi không có bằng chứng cụ thể, nhưng tôi không tin vào trùng hợp. Cô ta được đưa đến lâu đài Quỷ cùng ngày mẹ tôi chết.”
“Cô ta sống ở đó sau?”
Howl mỉm cười. “Gần đó.”
“Mẹ cậu chết vì hỏa hoạn phải không?” Iolite đập đập điếu thuốc. “Người ta nói bà ấy tự sát. Tôi không biết nữa Howl, cần nhiều hơn thế để thuyết phục cô ta có liên quan gì đó. Chuyện đó xảy ra lâu rồi, cô ta chỉ là đứa trẻ con lúc ấy.” Iolite nhún vai. “Một đứa con nít thì làm được gì?”
“Tôi không nghĩ bà ấy tự sát.” Howl nói, cậu cảm thấy da mặt mình nóng lên, và dạ dày cậu bị sự cáu kỉnh thiêu đốt. “Nếu không phải thế thì sao? Tôi đã nói chuyện với người giữ di chúc qua đời của bà ấy, bà ấy chẳng để lại cái di chúc nào cả. Đó là Moldark tự sắp xếp. Nếu bà ấy định tự sát, ít nhất bà ấy phải để lại gì đó chứ? Cho tôi, cho Abigail?’
Iolite buộc phải cắt ngang để kìm bớt sự cáu giận của Howl:
“Được rồi, nghe này, tôi tin cậu. Nhưng chẳng có gì chứng minh cô ta liên quan tới mẹ cậu.”
Đây là điều Howl đang băn khoăn. Trong một thời điểm nào đấy, mọi chuyện nghe thật hợp lý và rõ ràng là liên quan. Nhưng trên những gì cậu biết thì lại thật phi lý. Cô ta chẳng liên quan gì đến mẹ cậu. Cô ta là người ngoài, một đứa con hoang của ai đấy, hẳn bị mang đến làm người hầu trên một chuyến xe buôn nô lệ hay thứ gì đó giống thế. Hoặc cô ta có bố hay mẹ làm ở lâu đài Quỷ, nhưng có vẻ bây giờ họ không còn.
Cũng thật đúng
mà cũng thật sai.
Cậu đã bỏ sót điều gì chăng?
“Tôi chỉ nói thế thôi.” Howl thở dài. “Hy vọng cô giữ miệng được về chuyện này. Chỉ trong thời gian ngắn thôi, tôi phải hỏi cô ta vài thứ rồi mới báo lên hội đồng được.”
“Chà!” Iolite thốt lên, nhấc cốc rượu khỏi mặt bàn. “Ghi điểm cao đấy, Lucifer. Họ sẽ phải ấn tượng đấy.”
Howl biết, nhưng khi Iolite nói ra điều đó cậu mới cảm thấy thoải mái hẳn. Cậu sẽ được coi trọng hơn. Chỉ trong vài năm nữa thôi, sẽ chẳng còn ai dám suy nghĩ về cậu như một kẻ trẻ tuổi thiếu kinh nghiệm nữa cả.
Cậu có trẻ thật, cậu chưa có nhiều kinh nghiệm.
Nhưng,
cậu tài giỏi, và đấy sẽ là điều làm họ không dám khinh thường Howl nữa.
*
Iolite và Howl rời khỏi căn phòng và trở lại bữa tiệc. Bằng một cách kỳ diệu nào đấy, cậu đã cảm thấy tỉnh táo hơn hẳn. Iolite đi bên cạnh cậu, cô ta khoanh tay và đã đeo vào cái mặt nạ từ khi nào. Chiếc mặt nạ che nửa trên của khuôn mặt, ánh mắt cô ta trở nên vô cảm và trống rỗng.
“Sợ người ta bắt gặp cô ở đây à?” Howl hỏi mỉa mai.
“Một phần.” Cô ta liếc nhìn lên cậu, giọng hờ hững. “Tôi ghét bọn nịnh bợ nữa, Howl. Chúng sẽ bu vào như kiến nếu nhận ra tôi.”
Howl vờ ngoái đầu nhìn xung quanh:
“Tôi có thấy ai đâu?”
“Họ sẽ nhận ra cậu. Đánh hơi như loài kền kền đánh hơi xác chết vậy. Nhưng tôi đoán cậu thích điều đấy.”
“Không phải rõ ràng quá rồi sao?”
Hai người đứng ở cuối phòng, khi mà Erik, đang đứng trên phần bục cao dành cho những người chơi nhạc, gõ vang ly rượu của mình. Những tiếng nói chuyện lắng dần đi, mọi người dành hết sự chú ý vào anh ta:
“Chào buổi tối, thưa các quý ông, quý bà.” Anh ta nháy mắt một cách đầy quyến rũ. “Và những quý cô trẻ tuổi. Hy vọng mọi người đang có thời gian vui vẻ.”
Đám đông gật đầu, tươi cười đồng tình.
“Bữa tiệc trang trọng ngày hôm nay là dành cho em gái tôi, Alicia, người vừa bước qua tuổi hai sáu.”
Cô ta đứng gần Erik, đưa mắt nhìn đám đông rồi gật đầu. Không một nụ cười. Không chút cảm xúc.
“Hai sáu ư?” Howl hỏi. “Cô ta trông như mười tám.”
Iolite cười khúc khích, nhấp chút rượu. “Cậu sẽ không bao giờ đoán được tuổi thật của Cambion cả, đặc biệt là nhà Amodeus. Họ trẻ lâu lắm.”
Những tiếng vỗ tay vang rộ lên, đan xen tiếng nói cười xôn xao. Những chùm nến đung đưa trên đầu, rọi sáng căn phòng. Người nhạc công ngồi cạnh chiếc đàn piano đắt tiền lướt tay lên phím đàn. Các nốt nhạc vang lên như một dải lụa mềm mại vào không trung, một thứ mật ngọt. Đám đông giãn ra, thành hình tròn. Ở giữa căn phòng, những đôi nam nữ lại tiếp tục điệu nhảy.
“Cậu không chọn được ai sao?” Iolite hỏi. Howl và cô ta cùng quét một lượt nhìn quanh bữa tiệc.
“Tôi chờ họ tự tìm đến tôi.” Cậu nói.
Ở bên góc kia của căn phòng, đứng giữa đám đông là cô gái lúc nãy. Cô gái mà Erik đang nhắm đến. Nhưng cô ta đứng một mình, Erik và Alicia đang chào hỏi khách của mình ở bên này. Cô ta không bắt chuyện với ai cả.
Howl quan sát cô ta một lúc. Rồi không hiểu vì nguyên cớ gì, cô ta dừng ánh mắt ở chỗ cậu. Nói cách khác, cô ta đã trông thấy cậu.
Ngay lập tức, cô ta quay người và bỏ đi. Cô ta chạy vội lên những bậc cầu thang rồi biến mất khỏi bữa tiệc.
Howl có linh cảm. Cậu vội vàng len người qua đám đông đuổi theo.
“Howl?” Iolite gọi.
“Tận hưởng bữa tiệc đi!” Cậu nó cụt lủn và biến mất giữa đám đông.
Dãy cầu thang bằng đá uốn mình chạy ngược lên trên, khi Howl lên tới nơi thì thấy một hành lang dài hun hút. Một vài người hầu đi lại quanh chỗ này, họ bưng bê đồ cho bữa tiệc: nước, rượu, thức ăn, trái cây, vân vân. Nhưng không thấy cô gái váy trắng đâu cả.
Cậu chạy tìm cô ta.
Cô ta có đôi mắt màu xanh.
Cô ta có nước da trắng và mái tóc bạch kim.
Xác xuất gặp hai người giống nhau đến thế là bao nhiêu? Cậu nghi ngờ vì không hiểu sao cô ta xuất hiện ở đây được. Howl hy vọng mình nhầm.
Cậu túm một người hầu lại và hỏi. Anh ta bối rối chỉ về lối rẽ bên trái của hành lang. Cậu nhanh chóng chạy theo. Trong không trung nồng nặc mùi rượu và sáp nến. Hành lang rất rộng, được lát đá láng bóng. Hai bên là những bức tường, các cây cột đúc hình vòm một cách cầu kỳ và những trụ nến sáng rực. Những cánh cửa phòng thưa thớt đặt đối diện nhau. Đó là những căn phòng chờ, giống căn phòng mà khi nãy Howl và Iolite vào. Tiếng người nói chuyện, cười đùa vang lên sau vài cánh cửa.
Howl nhìn trước nhìn sau, nhưng chẳng thấy cô ta đâu nữa cả.
Cậu đứng tần ngần giữa đoạn hành lang. Cậu cảm thấy chóng mặt kinh khủng, như thể có ai vừa chuốc thuốc cho cậu và chút nữa thôi cậu sẽ bất tỉnh trên sàn nhà.
Cậu đi tới lui đoạn hành lang. Cô ta đã biến mất như một bóng ma vậy.
Howl nhắm mặt lại, mồ hôi túa ra trên trán cậu. Những thớ cơ trên người cậu giãn căng ra, một cơn đau đầu ập đến từ trán sau đổ bổ sang sau gáy. Giống như có một tên sát nhân đang chặt đầu cậu bằng một lưỡi rìu vậy.
Cánh cửa thứ nhất.
Cánh cửa thứ hai.
Cánh cửa thứ ba.
Cánh cửa thứ tư…
Howl mở mắt. Những giọt mồ hôi lăn dọc xuống sống mũi, trán và trên môi cậu mằn mặn. Cậu bước lùi, rồi đứng trước cánh cửa thứ tư.
Nó không khóa.
Howl cứ thế mở cửa,
và bước vào.