ANGELINE LẶNG LẼ ĐI VÀO TRONG BẾP.
Gã bếp trưởng béo núc, to cao đang đứng chặt thịt. Những nhát chặt của hắn uy lực, cắp phập con dao lún xuống thớt. Các mẩu xương vụn rơi vỡ tứ tung. Hắn liếc nhìn cô một cái, rồi lại quay lại vào công việc.
Bấy giờ chỉ có gã và bà Gry với con gái. Gry vẫn làm công việc hay làm của bà ta, bà ta quét dọn những miếng vỏ khoai tây, những lá rau nhàu nát, các mảnh xương được lọc ra khỏi thịt... Đó là công việc của bà ta, lau dọn và giữ căn bếp luôn sạch sẽ.
Maya đang chà một cái nồi lớn, đáy đả ngả màu đen, ngẩng đầu lên khi Angeline bước vào.
“Chào Maya.” Cô cất tiếng trước, nhìn bà Gry với vẻ dè chừng.
“Chào... ừm...” Maya hạ cái giẻ xuống, nét mặt thoáng ngạc nhiên.
Angeline đi đến bên chậu rửa. Những chiếc bát và nồi xếp ngổn ngang cả trong và trên bồn. Mùi xà phòng giống mùi thảo dược, nồng nặc và bám lại rất lâu trong không khí. Cô cất giọng, nhẹ nhàng, nhưng cũng đủ lớn để tất cả mọi người đều có thể nghe được:
“Mình muốn hỏi cậu có biết họ để dây thừng và xẻng ở đâu không. Mình đã tìm khắp nơi.”
Giọng Maya nhỏ hơn giọng cô, và trả lời không chút ngần ngại. “Cậu đã kiểm tra ở trong kho chưa?”
“Chưa.”
“Lão Samir hay quẳng xẻng và cuốc ở trong kho sau khi làm vườn, còn dây thừng vẫn có hàng cuộn.” Maya chùi tay vào váy. Mẹ cô ngẩng đầu lên. “Có chuyện gì vậy?”
“Chỉ là một vài chuyện linh tinh thôi.” Cô nói. “Không có gì to tát cả. Mình đi tìm rễ cây Crociali ở chỗ đầm lầy...”
Maya mở to mắt, ngạc nhiên. Angeline thoáng thấy một ít than bụi dính trên má cô bạn. “Để làm gì vậy?”
“Thật sự đấy, không có gì cả.” Angeline liếc mắt sang chỗ Gry và trông thấy bà ta đã để ý đến mình, dỏng tai nghe. Gã đầu bếp khẽ huýt sáo, bỏ hết các khúc sườn vào một cái nồi lớn.
Tim Angeline đập trong sợ hãi, nỗi sợ mơ hồ về việc mình nói dối quá tệ và thực ra cô chẳng cần gì đến rễ cây Crociali cả. Rễ cây này thường chỉ dùng cho những người bị bệnh về phổi hoặc suy nhược, và ở vùng đầm lầy phía Nam lại mọc dại rất nhiều.
“Ừm... được thôi. Cậu cần mình đi cùng không? Mình có thể giúp cậu tìm.”
“Có lẽ là không.” Angeline nói, cô cảm thấy da mặt mình nóng ran và cứng lại. “Mình sẽ đi gần thôi, ở cái đầm lớn nhất đối diện ngay tòa tháp Nam... Dẫu sao cũng cảm ơn nhé.”
Cô cử động chân tay, rồi cơ thể mình, cứng nhắc nhấc mình ra khỏi ngưỡng cửa. Cô cảm thấy ánh mắt của Gry đang nhìn theo. Sống lưng cô lạnh toát.
Bà ta nhìn theo cũng bởi một nhẽ, với một loài cây có thể nhổ bằng tay không, chẳng ai lại cần đến xẻng và dây thừng làm gì.
Khi Angeline đi được một quãng xa về phía Nam, thì cô thấy cái dáng mảnh khảnh của Maya đang chạy theo mình. Cô ngạc nhiên đặt chiếc xẻng xuống, chờ đợi cô bạn chạy đến.
“Mình không cần giúp thật mà.” Angeline nói.
“Mình đã rửa cái đống bát đĩa ấy trong cả tiếng rồi.” Maya vừa nói vừa thở hổn hển. Mái tóc nâu xoăn xoăn xổ ra, bị gió đông cuốn bay đi. “Mình thà đi cùng cậu.”
Angeline lưỡng lự nhìn Maya, còn cô bạn thì nhìn cái xẻng lẫn cuộn dây thừng khoác trên vai Angline. Đoạn cô cầm lấy cái xẻng như cố tỏ ra mình cũng có ích.
Angline mỉm cười gượng gạo. Cả hai đi dọc xuống một triền đồi thoai thoải, nơi cỏ úa cứa vào chân ran rát. Gió thổi thốc từ phía bắc về hướng nam, khiến mái tóc cả hai đều bị bới tung và cuốn về đăng trước.
“Loại rễ Crociali nào lại cần xẻng và dây thừng vậy?” Maya hỏi. “Cậu luôn nói dối rất tệ.”
“Mình biết chứ...” Angeline nói, chẳng buồn thanh minh. Cô nói dối tệ vì cô buộc phải cố tình làm thế. “Mình cần tìm một thứ... Nó nằm dưới đáy của cái đầm đằng kia.”
Cả hai đều không thể thấy được cái đầm qua những rặng cây bụi và cây gỗ mọc quanh bìa rừng. Ở phía Nam lâu đài Quỷ đầy những cái đầm lầy, từ to đến nhỏ, nông đến sâu. Chúng dồn lại, ở gần nhau như một đàn cừu được quây tròn. Vào mùa mưa, nhiều cái đầm ghép với nhau thành một. Nước trong đầm lầy luôn xanh xao – xanh vì tảo, rong, vì bùn, và xanh vì thứ nước sóng sánh, đặc quánh như dầu, lẫn lộn đầy tạp chất.
Đôi khi Angeline hình dung đến một người tội nghiệp, chết và bị người ta vứt xác xuống đầm lầy. Cô biết suy nghĩ ấy có hơi kỳ quặc, nhưng cô không ngừng được.
Cái đầm mà Angeline nói đến khuất sau một hàng cây lẫn lộn đủ loại, và những khóm cây bụi mọc rất dày. Không hiểu có phải vì những tán cây cỏ mà cái đầm trở nên xanh xao. Nước trong đầm lầy đục và đặc sệt. Maya hạ cái xẻng xuống. Cô ngắm nghía cái đầm và những ô nước trũng xung quanh. Còn Angeline thì vắt cuộn dây thừng lên một chạc cây thấp, đi quanh mép đầm lầy.
“Cậu làm gì vậy?” Maya hỏi.
“Mình đang tìm một thứ, mình đã nói rồi mà.”
“Gì chứ?” Maya bối rối nhìn cái đầm. “Dưới đó sao?”
“Cậu nghĩ nước có sâu không?”
“Cậu không thể vác một cái xẻng xuống dưới được.” Maya khăng khăng.
“Nếu nước nông thôi.”
Angeline cởi giày. Cô để chân trần dẫm lên cỏ, cảm nhận mép lá cỏ ram ráp cọ vào da mình, rồi nhúng thử xuống nước. Mặt nước lạnh buốt và im lặng, xanh như một tàu lá. Trên bề mặt, những con sóng lăn tăn khẽ vỗ nhịp. Một loài cây mọc dưới nước vươn lá lên trên khỏi bề mặt đầm lầy, những chiếc lá tròn và nở hoa trắng.
“Lại đây, Maya.” Cô nói, rồi kéo cuộn dây thừng ra khỏi chạc cây.
“Cậu định làm gì?”
“Cầm lấy một đầu dây.”
Angeline vừa nói, vừa quấn một đầu dây quanh eo mình chừng hai vòng. Cô kéo nhẹ, cảm thấy đã đủ chặt, bèn buộc lại.
“Cậu định làm gì vậy? Lặn xuống sao?” Maya buông sợi thừng xuống. “Cậu đang tìm gì vậy Angeline? Cậu tìm cái gì ở dưới đáy một cái đầm lầy cơ chứ?”
Sau gốc cây bên đầm lầy, một người khác bước ra. Chĩa cái mũi đũa phép làm từ gỗ và quấn các vòng dây thép thô sơ vào Angeline, bà ta cất giọng lãnh đạm:
“Tránh xa nó ra, Maya.”
Cả Maya và Angeline đều giật mình và kinh ngạc. Gry vẫn mặc nguyên bộ trang phục người làm của bà ta, cái gấu váy màu nâu đã dính đầy bùn đất. Bà ta chĩa đũa phép vào cô như thể nó là một con dao, một thanh kiếm. Angeline bất động. Cả cô và Maya đều biết đũa phép là gì.
Và nó còn tệ hơn một lưỡi dao.
“Mẹ?” Giọng Maya run rẩy.
“Lùi lại! Ta bảo lùi lại!” Bà ta gắt lên. Maya giật nảy mình, vai cô rung rung và cô vội lùi bước khỏi Angeline.
Trái lại, Angeline có vẻ điềm tĩnh. Cô sợ hãi, nhưng cô vẫn điềm tĩnh. Hoảng loạn hay không cũng chẳng quyết định được gì. Cô bắt gặp lại cảm giác quen thuộc giống như khi đám ma cà rồng bắt được cô và cô ngỡ mình sắp chết.
Cảm giác tưởng sắp chết đang dần trở nên thật quen thuộc.
Gry nhăn mặt, mím môi. Bà ta bước những bước ngắn lại gần Angeline, nhưng vẫn giữ khoảng cách với cô:
“Nói cho tôi nghe, cô định đi tìm cái gì?”
Gương mặt cô trơ ra như một bức tượng đá. “Bà biết là gì mà.” Giọng cô có chút khiêu khích, vừa đủ để bóng gió, chọc giận Gry. “Bất cứ thứ gì nằm dưới cái đầm lầy kia.”
Đến lượt bà ra run rẩy.
Cái đũa phép vì thế mà run theo.
“Làm sao cô biết?”
“Gry...”
“Làm sao cô biết?” Bà ta la lên, dằn từng từ một. “Không một ai có thể biết được chuyện ấy cả! Nói đi! Làm sao cô biết?”
“Bà đã nói dối tất cả mọi người sau ngần ấy năm, tại sao vậy? Bà là người đỡ đẻ cho Myris, bà phải biết bà ấy sinh đôi!”
Maya trông tái nhợt. “Cái gì?”
Chẳng ai để tâm đến Maya. Angeline dành mọi sức lực để không run rẩy, tỏ ra điềm tĩnh và bình thản. Nhưng Gry thì chẳng dành chút nỗ lực nào, bà ta tái xanh chẳng khác gì Maya và không nói được một lời.
“Myris đã sinh đôi.” Angeline nhắc lại. “Tên cô bé còn lại là Annalise, đã chết trong đám cháy cùng với mẹ mình. Tôi không hiểu, Gry, tôi thật sự không hiểu, tại sao chỉ có mình Annalise chết và mọi người lại bình thản làm như chẳng có chuyện gì xảy ra? Không một ai biết đến sự tồn tại của cô bé ấy cả!”
Cô gần như hét lên và lúc ấy, mọi nỗi sợ cũng tan biến dần. Cô ngạc nhiên vì bỗng nhiên tìm thấy bao nhiêu sự tức giận lẫn đau xót trong mình. Cảm giác tội lỗi hầu như đã bị nỗi giận dữ ấy lấn át. Cô giận dữ cho Abigail và cho cả chính mình.
“Đó là lệnh!” Gry nói. Nhưng giọng bà ta lẫn cánh tay đều run lên. “Tôi đã được lệnh như thế và nếu muốn giữ cái mạng này, mạng của đứa con gái mới năm tuổi của mình, tôi không còn lựa chọn!”
Maya khóc thút thít như một đứa trẻ, cắn vào lưỡi để không bật ra âm thanh nào. Gương mặt của Gry trong ánh sáng ngoài trời như già hơn. Các nếp nhăn trên mặt bà ta rõ nét hơn, khô ráp và tím bầm, trông đáng thương. Nếu có điểm giống nhau, Maya và mẹ mình giống nhau bởi sự khắc khổ có thể đọc được từ mọi cử chỉ, nét mặt, từ mọi dáng vẻ và đặc điểm trên cơ thể.
Tim Angeline nhói lên. Bà ta cũng là một người mẹ, cô tự nói với chính mình.
Một người mẹ yêu con.
Như mẹ cô.
Và Myris.
“Chuyện gì đã xảy ra, Gry? Hãy nói tất cả cho tôi!”
Bà ta rít lên qua kẽ răng. “Tại sao tôi phải làm thế?”
“Chẳng có ai khác ở đây cả. Bà có thể dặn Maya giữ kín mọi chuyện, và tôi thì muốn nghe. Tôi muốn nghe tất cả, Gry, từ chính miệng bà.”
Bà ta nhìn trân trân vào Angeline với ánh mắt man dại. Angeline thấy trong ánh mắt đó bao nhiêu nỗi đau và sự uất ức. Cô không biết mình nên để nỗi giận dữ trong lòng trôi đi đâu, vì cô chợt nhận ra, Gry cũng đáng thương. Bà ta sống một cuộc sống đổ vỡ, giữa hàng ngàn hàng vạn cuộc sống đổ vỡ khác. Cô biết mình chẳng đủ tư cách để phán xét bà ta, bất kể bà ta đã gây ra chuyện gì. Vì tay cô cũng đã nhuốm máu. Vì cô là một kẻ giết người.
“Tôi là một phù thủy đen.” Gry nói, khẽ liếc mắt ra chỗ Maya, người đang co quắp lại và ngồi bệt trên cỏ, cúi gằm mặt xuống. Bà ta chững lại trong vài giây, rồi nói tiếp. “Tôi biết Myris định làm gì ngay khi bà ta trồng những cây táo và xây tòa tháp đó. Tôi đã quan sát... trong một thời gian rất dài. Và bà ta phải trồng chúng trên xác người.” Môi Gry run rẩy và tỏ ra kinh tởm. “Cây táo đầu tiên chính là cây táo trên ngọn đồi mà cái ngày chết tiệt nào, cô cũng chăm sóc nó, tưới cho nó, hái quả của nó! Phải, nó đấy, Angeline... Và cô muốn biết ai đang nằm dưới cái gốc cây nguyền rủa đấy không?”
Angeline không nhận ra rằng móng tay mình đang cắm vào lòng bàn tay mình, sâu đến mức chúng bắt đầu rớm máu.
Cô
biết phải có ai đó ở bên dưới cái gốc cây.
Cô luôn biết.
Nhưng cô cũng không muốn biết.
Cô không muốn tìm ra đó là ai, xác của một cô gái tội nghiệp nào. Cô không cần biết thêm bất kỳ cái chết nào nữa.
“Ngẩng đầu lên, Maya!” Gry quát, rồi như thét vào mặt cả hai. Mắt bà ta đỏ rát và trào nước. “Đó là chị gái mày đấy, Maya. Đứa con gái mười tám tuổi, điên khùng, đần độn của tao!” Bà ta khóc thật, nấc lên và giọng méo mó. “Nhưng tao vẫn yêu nó. Nó có dòng máu của một phù thủy, chứ không mang huyết thống con người như mày... Và bà ta đã giết nó. Bà ta đã đầu độc nó, vì nó là đứa con gái duy nhất trong lâu đài phù hợp, và bà ta thì bị cấm túc, không thể ra ngoài...”
Gry hạ chiếc đũa phép xuống, nhưng Angeline biết mình vẫn chưa thoát khỏi nguy hiểm. Bà ta hạ nó xuống chỉ để khóc. Cô nhìn sang bên cạnh, Maya cũng đang khóc. Đầu cô bạn gục xuống đất và cỏ, những tiếng thút thút khe khẽ vang.
Angeline ngoảnh mặt ra phía đầm lầy.
“Và đám cháy? Moldark là người phóng hỏa, phải không?”
Chiếc đũa phép vẫn run rẩy chĩa vào Angeline.
“Bà có ở đấy vào đêm tòa tháp cháy không?” Cô lãnh đạm hỏi.
Mất một lúc sau, Gry mới trả lời. Bà ta trả lời bằng một cái gật đầu. “Tôi phải giúp bà ta chăm hai đứa bé.”
“Kể cho tôi nghe chuyện gì đã xảy ra.” Angeline nói, nửa nài nỉ, nửa dứt khoát. Cô biết Gry đã ý định không để cô sống sót mà ra khỏi khoảng rừng này. Bà ta chẳng việc gì phải giấu diếm.
Gry cất giọng thận trọng:
“Moldark đã đến vào nửa đêm hôm ấy... Tôi đang đưa nôi cho hai đứa bé và Myris thì đi tắm. Ngài ấy đến cạnh nôi và bế Annalise lên. Khi tôi hỏi thì ngài chỉ trừng mắt và nói tôi im lặng.”
“Ông ta định giết đứa bé, có phải không?”
“Phải... Myris xuất hiện giữa chừng khi ngài định bóp cổ đứa trẻ. Bà ấy đã cố ngăn ngài lại. Họ giằng co làm một cây đuốc đổ xuống và bén vào rèm cửa. Nhưng ông ta không cố dập tắt nó mà bắt đầu ném hết những cây đuốc xuống và ra lệnh cho tôi bế Abigail ra ngoài. Tôi đã ở đó và đứng nhìn đám cháy thiêu rụi cả ngọn tháp.” Bà ta cười điệu cười của kẻ điên. “Rốt cuộc Myris cũng hiểu cảm giác khi mất đi đứa con ruột của mình. Giống như cô đang tự lấy dao rạch tim mình và bị thiêu sống vậy. Bà ta rốt cuộc cũng phải trả giá.”
Angeline nhắm nghiền mắt lại, đau đớn nghĩ đến ngọn lửa đã thiêu cháy Annalise và Myris. Cô nhớ đến ngọn lửa đã thiêu cháy bố mẹ mình, và trong lúc này đây có một ngọn lửa cũng đang nung chảy tim gan cô. Đầu cô choáng váng, phải cắn thật chặt vào môi và má trong để không bật khóc.
“Tôi không thấy tiếc cho bà ta nếu cô hỏi thế. Tôi đã không nói gì cả, Angeline ạ, vì đó là sự trừng phạt cho bà ta.
“Bà không nghĩ mình cũng sẽ bị trừng phạt sao?”
Gry im lặng một lúc, rồi nói. “Có thể. Nhưng chẳng vấn đề gì cả.” Bà ta nhếch môi cười. “Chúng ta đều phải trả giá cho tội ác của mình. Tôi cũng thế, cô cũng thế.”
Nụ cười của bà ta không làm Angeline nao núng. Cô khoác lên gương mặt vẻ lãnh đạm và điềm tĩnh.
“Tôi biết.”
“Vậy đó là mọi chuyện đấy, Angeline.” Lần này, mũi đũa phép không còn run rẩy nữa. Bà ta trông man dại với vẻ xơ xác, bơ phờ và hai cầu mắt đỏ, hằn những tia máu. “Cô biết cô không thể bước ra khỏi đây nguyên vẹn được mà. Bọn tôi đã thề sẽ giữ kín...”
“Bọn tôi?” Angeline chộp ngay lấy thời cơ. “Ý bà là vẫn có người khác sao?”
“Tôi và ngài Moldark.” Bà ta nói, nhưng Angeline biết bà ta vẫn chưa nói hết.
“Đó là James có phải không?” Cô hỏi.
Gry sững người. Lần đầu tiên cô trông thấy bà ta kinh ngạc đến thế. Bà ta chẳng nao núng khi bị vạch trần, nhưng lại trơ ra không nói gì khi nhắc đến James.
“Tôi không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng tôi biết có những ai đã ở đấy vào đêm tòa tháp bị cháy.”
“Ai nói cho cô?” Gry dữ dằn bước đến. Angeline lùi lại. Bà ta chĩa cái đũa vào giữa trán cô. Da ở trán cô râm ran và như co lại, cơ thể cô phản ứng trước sự nguy hiểm. “Ai đã nói cho cô? Nếu cô không nói, thề có Mẹ Rita, tôi sẽ đốt cháy cánh tay phải của cô và cũng đừng hòng mà chết được.”
Maya đột ngột lao ra, chắn giữa Angeline và Gry:
“Dừng lại đi mẹ!” Cô vừa gào, vừa khóc. “Đừng làm hại cô ấy, làm ơn!”
Bà ta có do dự nhưng vẫn thẳng bước đi đến. “Tránh xa nó ra, Maya. Mẹ sẽ nói chuyện với mày sau.”
“Dừng lại đi!” Cô nài nỉ, giang hai tay ra để che cho Angeline. “Mẹ muốn điều này sao? Thêm cái chết? Đã có đủ người chết rồi, mẹ đừng làm thế, con xin mẹ...”
Gry mím môi giận dữ, giơ thẳng tay lên và tát Maya. Cô ngã xuống đất, co người để ôm lấy má và chừng như bị sốc. Tiếng mẹ cô quát lên ngay bên cạnh:
“Mày không biết nghĩ à? Nếu nó nói với ai khác, bất kỳ ai khác, cả tao và mày đều sẽ chết. Mày hiểu chưa? Cả tao và mày. Giờ hãy ra khỏi đây và vác cái bản mặt đó về nhà đi!”
“Mẹ ơi... Con xin mẹ...” Tiếng của Maya hầu như không thể nghe rõ nữa. Angeline bước lên trước một bước, để Maya ở sau lưng mình.
“Đây là chuyện giữa tôi và bà. Đừng làm hại cô ấy.” Rồi cô quay sang Maya. “Về lâu đài đi. Ngay.”
Maya ngước lên nhìn cô, nài nỉ và đau đớn. Angeline cũng như sắp bật khóc. “Mình xin cậu đấy.”
Maya nằm dài trên đất và thở hổn hển. Đoạn cô bò dậy, vẫn khóc rưng rức, chống tay để đứng lên, bước đi, rồi dần dần chuyển sang chạy. Angeline có cảm giác như mình vừa bị bỏ rơi, dẫu cô biết không phải thế. Giờ chỉ còn mình cô và Gry. Bà ta túm lấy cô và ấn cô vào một thân cây thô ráp. Đầu Angeline hơi ngửa lên, vì ở cổ cô là bàn tay chai sạn của Gry đang quắp chặt vào.
“Ai đã nói cho cô?” Gry hỏi bằng giọng đe dọa. “Tại sao cô biết tất cả chuyện này?”
Angeline hơi mỉm cười. Cô không trả lời. Khi cô mỉm cười, cô thấy mình như đang hành động giống Howl.
Howl.
Cô cần phải sống sót để nói cho cậu tất cả.
Vì cậu xứng đáng được biết tất cả.
“Bà đã chôn xác của Annalise.” Angeline hạ giọng xuống, nhưng vẫn đầy thách thức. “Bà đã bỏ con bé vào một cái hòm và vứt xuống đầm lầy. Làm sao bà sống được với điều đó mỗi đêm, Gry?”
Gry đẩy cô dúi xuống đất một cách thô bạo, như cố quẳng cái bao cát. Angeline đập đầu xuống đất và nằm sõng soài trên cỏ. Bà ta vẫn chĩa đũa phép vào cô và gào lên:
“Tại sao cô không hỏi người đàn bà ấy sống với việc bà ta đã giết người? Cô hãy hỏi bà ta đi, rồi nói cho tôi hay!”
“Chẳng ai sống được cả!” Angeline gào lên phản bác. Cô đã phải sống với nỗi ám ảnh đó mỗi đêm. Có những đêm cô mơ thấy Moldark gõ cửa nhà mình và đè cô xuống sàn, ép cô ăn hết những quả táo mà ông ta mang đến. Có đêm khác, cô mơ mình đang lội trên con suối, và trên mặt nước là những quả táo đỏ như máu đang chảy theo sóng nước dập dềnh. Một cánh tay sẽ thò lên từ con suối và kéo cô xuống dưới.
Cô sẽ chết.
Trong mơ. Lúc thức. Cô điều biết thế.
“Chuyện này sẽ kết thúc.” Gry cúi xuống, ngồi lên trên Angeline. “Khi cô chết. Cô hiểu không? Khi cô chết.” Bà ta chĩa cái đũa lên cổ cô, như một lưỡi dao, có thể chọc xiên qua bất cứ lúc nào. “Mọi chuyện rồi sẽ ổn, nên cô phải chết, Angeline.”
Gry rít lên những âm thanh the thé và tuyệt vọng. Angeline quan sát thật gần gương mặt của người phụ nữ ấy. Những nếp nhăn, những vết sẹo, nám và đường chân chim. Cô ngẩng cao cái cằm, môi run rẩy:
“Hãy nhìn chúng đi, Gry.” Cô nói, rồi gắt lên. “Hãy nhìn chúng đi!”
“Chúng?”
Gry bối rối nhìn cô, rồi linh tính mách bảo, bà ta ngước đầu nhìn cái đầm lầy.
Ở bên kia bờ cái đầm, Abigail đang đứng. Con bé mặc chiếc váy màu xanh-tím, một tay hơi dang ra giống như đang nắm tay một kẻ vô hình.
Gry nhìn xuống mặt nước.
Nơi dòng nước xanh ngắt của cái đầm hắt bóng của Abigail và một đứa trẻ khác, đứng bên cạnh, nắm tay cô bé. Cái bóng dưới nước cũng xanh và nhợt nhạt.
“Con bé ngu ngốc!” Bà ta hét lên tức giận, đứng bật dậy và đi gần đến bên bờ cái đầm, chĩa đũa phép vào Abigail. “Mày cũng là đứa xấu xa, ác ôn giống mẹ mày! Vì mẹ mày mà con tao phải chết! Mày là con của ma quỷ!”
Một luồng sáng như tia sét phóng ra từ chiếc đũa trên tay Gry vào Abigail, nhưng cô bé kịp ngồi rạp xuống và Angeline thì bật dậy, đẩy Gry ngã xuống đất.
“Đừng làm hại con bé!” Cô la lên.
Câu thần chú thứ hai phóng vào giữa Angeline và cơ thể cô oằn lên phản ứng lại. Những sợi thần kinh trong cơ thể Angeline rơi vào trạng thái tê liệt và một cơn đau nhức khủng khiếp đang lan rộng khắp cơ thể cô. Cô tê dại và nằm co rúm trên cỏ, rên rỉ, thở.
Cái bóng dưới nước biến dạng. Nó không còn mắt nữa. Ở nơi đáng nhẽ là con ngươi thì đen thui và chẳng có gì. Tiếng thét của hồn ma vang lên như xé vụn không khí và mặt nước thành từng mảnh. Mặt đầm gợn sóng run rẩy, Gry phải bịt tai lại. Từ dưới đáy đầm lầy, hồn ma của Annalise vọt lên và chồm tới Gry, bà ta giật nảy mình và loạng choạng lùi lại rồi ngã dúi, chiếc đũa văng ra khỏi tay. Mặt Gry tái xanh và kinh hãi nhìn Annalise đè lên người mình vào thét trong cơn thịnh nộ. Con bé là cơn ác mộng tồi tệ nhất của bà ta, và sức mạnh của nó thì thật khủng khiếp.
Những hồn ma thường chẳng làm hại ai, trừ khi có người làm tổn hại đến chúng.
Chúng thuộc về cõi chết, những linh hồn đã mất hết lý trí của người sống. Angeline, miệng đầy đất và cỏ, cố gượng dậy và run rẩy nhìn Annalise thọc cánh tay trắng nhợt, nhớp nháp nước đầm lầy vào họng Gry. Cơ thể bà ta oằn lên, mắt trợn ngược. Bà ta không thể thét. Những gì thoát ra khỏi cổ họng bà ta chỉ là những tiếng rên rỉ đau đớn. Máu sùi ra từ miệng Gry, chảy dọc xuống má và cằm bà ta.
Angeline không thể cử động.
Kể cả khi bà ta đã chết, cô vẫn không thể cử động.
Cô không biết tại sao.
Có lẽ là vì câu thần chú bà ta đã phóng vào cô, hoặc do nỗi sợ hãi và cơn sốc của cô. Cô bị giam trong chính cơ thể của mình, như một con mồi cố gắng vùng vẫy khỏi cái bẫy.
Annalise biến mất. Bốc hơi. Gry vẫn nằm dài trên cỏ, đầu ngoặt sang một bên. Mắt bà ta đỏ và mở trừng trừng, vô hồn. Máu nhuộm đỏ vòm miệng, răng, lưỡi, và môi bà ta. Angeline nằm thở hổn hển trên đất, cô chờ cho cơn đau dịu đi. Lại thêm một xác chết.
Cô sẽ phải làm gì đây?
Gry liệu có đáng chết không? Bà ta nói dối, nhưng bà ta chưa làm hại ai cả.
Nước mắt có cơ hội tuôn ra khỏi mí mắt cô. Angeline nấc nghẹn và run rẩy như chiếc lá trước gió. Cô thấy mình nhỏ bé và yếu đuối. Rốt cuộc người cuối cùng sống sót vẫn là cô. Abigail đã không nói gì đến việc chị gái nó sẽ giết Gry.
Abigail. Angeline ngẩng nhìn quanh, bấy giờ cô mới nhớ ra sự hiện diện của con bé. Nó vẫn đứng ở bờ bên kia hồ, chân sát mép nước và nhìn chằm chằm xuống dưới. Cô không biết nó đang nhìn cái gì. Bò ta gần mép đầm lầy, nơi những bụi cây ưa nước với những tán lá tròn như cái ô mọc dày thành đám. Mặt nước rất đục, đầy lá khô rơi, lá những loài cây mọc dưới nước và bèo.
Một cái bóng rẽ nước bơi lên. Nhẹ như một con cá lớn, khẽ quẫy đuôi và nổi lên khỏi mặt nước, Annalise hiện ra với dáng vẻ giống Abigail như đúc. Da nó xanh xao và mái tóc ướt sũng, tỏa ra như những cành rong biển trong nước. Nó khẽ khoải chân.
Annalise nhìn Abigail một lúc. Angeline vẫn chưa định hình được chuyện gì đang xảy ra thì bắp chân cô đã có thể cử động một chút. Đoạn, Annalise bơi lùi ra xa, vào giữa cái đầm vã khẽ dang tay lên.
Bấy giờ, Abigail cởi giày. Cô bé đặt đôi giày lên trên mặt đất, đứng sát mép nước đến nỗi nước có thể chạm vào chân mình.
Cái đầm có sâu không?Đó là ý nghĩ đầu tiên vừa lóe lên trong đầu Angeline khi cô thấy hành động kỳ lạ đó của Abigail. Cô nhoài người lên trước và thét lớn:
“Dừng lại! Abby! Không... Đừng...!”
Abigail thả lỏng mình vã ngã xuống mặt nước.
Đúng hơn, là nó nhảy xuống.
Khi cơ thể nó va chạm vào nước và tạo ra một tiếng động lớn như có ai vừa lăn một tảng đá xuống sông, Angeline gào lên và cô vật lộn bò ra mép đầm lầy, chật vật rẽ những bụi cây xuống. Cô vừa khóc vừa gào tên Abigail.
Cái bóng trăng trắng của Annalise nổi lên và ôm Abigail xuống đáy đầm lầy.
Và Angeline nhảy xuống nước.