CÂY TÁO CUỐI CÙNG BỊ ĐỐN HẠ.
Angeline đứng trên một dải đất phẳng lấm tấm tuyết trắng. Cơn mưa tuyết đầu tiên đã đến, vùng đất bị bao phủ bởi sương giá và cái lạnh thấu xương tủy. Cô đứng nhìn những cái cành cây và lá của nó bị chặt xuống, nằm trên đất cứng, rũ ra nhưng vẫn còn tươi tốt. Đến khi chỉ còn gốc táo trơ ra đấy, trông nó đau đớn và giận dữ như Myris đã từng giận dữ.
Họ đào gốc táo lên,
quẳng sang một bên cành thân và cành của nó.
Những người làm trong bộ quần áo màu nâu với cuốc, xẻng, cưa, dây thừng và những chiếc xe thồ thô sơ loại nhỏ, kéo cây táo về phía sau nhà bếp để chặt nó ra thành củi nấu trong mùa đông.
Mặc kệ những cơn gió giá buốt, Angeline vẫn đứng yên. Mắt cô cay xè vì gió thốc vào và có thể thở ra khói.
Một lúc sau, họ bắt đầu đào khoảng đất ấy lên. Chẳng bao lâu, những mảnh xương vẫn còn nguyên vẹn, trắng ngà và trông rùng rợn được quấn trong một tấm vải thô được tìm ra và mang lên. Họ đặt nguyên bộ xương vào một cái cáng. Ở gần chuồng ngựa, Maya đang đứng đó nhìn. Cô sẽ rời khỏi lâu đài Quỷ ngay khi xác của chị mình được hỏa táng, và cô sẽ mang cái bình tro đó đi cùng.
Đó là những gì cô đã nói với Angeline.
Từ phía khu rừng, Angeline trông ra và thấy những cây táo khác, những bộ xương khác được chuyển ra bằng xe thồ ngựa. Những cô gái vô danh ấy sẽ được chôn trong một nghĩa trang trong thành phố, Howl nói thế, và tòa tháp sẽ bị phá bỏ.
Tốt thôi, cô nói.
Angeline sẽ không bao giờ quay lại tháp Myris.
Howl bước đến từ phía sau cô, và cả hai cùng nhìn những chuyến xe chở những cái xác ra. Howl luồn bàn tay của mình vào tay cô, siết chặt, như muốn nói, mọi chuyện đã qua rồi, đã kết thúc, và không gì có thể mang cô đi.
Hai tiếng sau, không khí quanh lâu đài Quỷ đầy mùi khói từ đống lửa đốt ven sông cho lễ hỏa thiêu.
Vào một buổi sáng nọ, Angeline cầm trong tay một xấp những tờ giấy ố vàng của cô lấy từ đống đồ đạc cũ của Myris tới phòng Howl. Khi đến gần cửa phòng cậu, cô nghe thấy tiếng nhạc du dương của cây piano rót đầy không gian. Howl chưa bao giờ nói cậu biết chơi piano, cũng như chưa từng nói cậu có thể dùng nó tạo ra những âm thanh ngọt ngào và buồn bã như vậy.
Angeline vặn nắm đấm cửa để vào trong. Cây đàn piano của Myris được chuyển xuống dưới, và Howl đang ngồi cạnh nó, ngón tay lướt trên những phím đàn trắng. Ban đầu cậu không nhìn thấy cô, cũng như không nghe thấy tiếng cửa mở đã bị bản nhạc lấn át.
Bỗng nhiên cô thấy nhẹ nhõm. Những ngày đen tối nhất đã trôi qua, cô thấy hơn bao giờ hết sự nhẹ nhõm và thanh thản.
Hoặc là do những nốt nhạc,
hoặc là do khoảng khắc khi những tia sáng hiếm hoi của bầu trời mùa đông soi qua cửa sổ và đọng lên vai cậu, lên tóc cậu, lên cây đàn.
Cô ngửi thấy không trung mùi của tuyết.
Và cô đã thấy Howl,
gương mặt cậu như tỏa sáng, bởi những tia bạc rọi lên.
Cậu hoàn hảo, nhưng cũng không đủ hoàn hảo. Cậu có vẻ đẹp cổ xưa và mê hoặc như con rắn trườn bò trên cành cây trong Vườn Địa Đàng,
đang thì thầm với cô,
hãy ăn quả táo ấy,
hãy để cám dỗ ấy xâm lấn mình.
Cô không biết liệu mình có thể tin tưởng con rắn. Nhưng mặc cho việc nó có thể quay mặt, phản bội lại cô, mặc cho những nghi ngờ và nỗi sợ hãi, Angeline để thứ cám dỗ ấy xâm chiếm lấy mình. Nó chảy thành dòng trong người cô, xuôi theo những mạch máu, co bóp đều đều trong tim cô.
Cám dỗ ấy là tình yêu.
Cô gọi nó là tình yêu.
Vì nếu không, tại sao trái tim cô lại bất tuân và nổi loạn, khao khát nhưng cũng ngập ngừng? Cô khao khát nó như một mầm cây nơi sa mạc khô cằn cần dòng nước tươi mát của cơn mưa. Cô khao khát nhiều đến mức những nhịp co bóp của tim cô như mang theo nọc độc đưa khắp cơ thể. Cô tê dại và đau đớn.
Nhưng nỗi đau đớn ấy cũng thật phấn khích và hạnh phúc.
Howl ngẩng đầu lên và Angeline bừng tỉnh. Bước chân cô choáng váng bước đến gần cậu và cây đàn. Dù là gì, thứ cảm xúc vừa ập vào cô cũng đủ mạnh mẽ khiến bước chân cô như chông chênh và cô phải dựa vào thành cây đàn.
“Đây là những bản nhạc mà em tìm được ở tháp Nam... Là của Myris. Bà ấy đã tự soạn ra, có lẽ thế.”
Tiếng piano ngừng lại và Angeline bỗng thấy khó chịu với không khí im lặng của căn phòng. Cô tiếc rẻ.
Howl cầm lấy những tờ giấy. “Lâu rồi tôi chưa dùng đến. Không biết tôi có kém đi không.”
Cậu chọn một bản nhạc và đặt nó dựng trước mặt. Angeline ngồi xuống cái trường kỷ gỗ mà cậu đang ngồi. Quanh Howl không có mùi của mùa đông, cậu có mùi của gỗ, khói và lửa.
“Em muốn nghe thử.” Cô nói.
“Hãy thông cảm nếu nó lệch tông.”
Cô nhún vai. “Em không biết gì về âm nhạc đâu. Trổ tài đi nào.”
Cậu nhoẻn cười, nhìn cô ranh mãnh.
Angeline cảm thấy hơi nóng phủ quanh gò má mình. Cô chẳng để tâm đến đoạn nhạc, cô nhìn Howl và chỉ mình cậu. Những đường nét trên gương mặt cậu đều được cô vẽ lại trong đầu.
Cả hai đều trẻ,
tươi mới, ban sơ, và đẹp đẽ.
Và đang yêu.
Không ai từng nghĩ đến, nhưng nó vẫn xảy ra, vừa tình cờ mà vừa như được sắp đặt.
Bàn tay Howl rời những phím đàn. Cậu lướt những ngón tay trên má, trên tai, dọc cổ và xương đòn của cô. Hơi thở của Howl phả lên trán cô, và môi cậu thì mềm. Angeline hơi co vai lại, ép mình vào Howl, như thể cô đã chờ đợi khoảnh khắc này từ lâu.
Trong đầu cô lúc này, thấp thoáng một mặt trời tròn, sáng, và tiếng sóng biển, choáng ngợp khắp tâm trí cô.
*
ANGELINE ĐỨNG NHÌN CỖ XE NGỰA CŨ KỸ ĐANG CHỞ MAYA ĐI KHỎI LÂU ĐÀI.
Cô ấy đi mà không nói đến một lời tạm biệt. Angeline chỉ có thể nhìn cỗ xe thồ đầy đồ đạc và Maya ngồi vắt ở cạnh người đánh xe. Cô ấy đã từng mơ về một vùng đất khác, xa khỏi lâu đài Quỷ, không cần quá lộng lẫy tươi đẹp nhưng đủ để sống bình yên. Với Maya, bất kỳ nơi nào cũng tốt hơn lâu đài Quỷ.
Angeline quay trở lại lâu đài. Sự ra đi của Maya vừa khiến cô thấy trống vắng, vừa khiến cô nhẹ nhõm. Cô luôn cố bảo vệ Maya cũng như Abigail, và nếu Maya không còn sống ở đây, cô có thể dừng nhiệm vụ của mình.
Bấy giờ là tháng mười một.
Và cô thì có nỗi lo mới.
Angeline ngồi thất thần trong phòng. Cô nhìn chằm chằm cái ngăn kéo của mình và tự hỏi mình có nên kéo nó ra. Cô còn đúng một tháng rưỡi và hai ngày nữa.
Howl không biết gì cả.
Và Angeline phân vân liệu mình có nên nói,
hay,
im lặng biến mất,
dù điều đó có thể xé vụn trái tim cậu đi nữa.
Angeline chạm vào cái ngăn kéo và chừng muốn đẩy nó ra, thì ngoài cửa có tiếng động. Cô co rụt tay lại và ngẩng lên, chột dạ, như một tên trộm lén lút trong đêm.
Một người đàn ông lạ bước vào, mặc trang phục của quản gia. Tóc ông ta nâu nhạt và hơi dài, dáng vẻ lẫn gương mặt vẫn còn trẻ. Theo sau ông ta là một người hầu nữ đang nâng trên tay một bộ váy được gấp phẳng phiu.
“Tôi là quản gia mới, thưa cô, tên tôi là Erenco Pazuzu.”
Angeline đứng dậy, gật đầu chào. Cô nghe nói James đã bị đuổi khỏi lâu đài Quỷ, và chẳng ai biết ông ta sẽ đi đâu. Có lẽ là San Damones. Và trong chưa đến một tuần, Howl đã thuê được quản gia mới. Hai người, thật ra là vậy, người còn lại là một phụ nữ đã đến đây vài ngày trước.
“Ngài Howl nhờ tôi đưa thứ này đến cho cô.”
Erenco bước hẳn vào phòng, đứng nhích sang để người hầu kia đưa bộ váy cho cô. Ông ta nhìn cô một lượt từ đầu đến chân.
“Ngài ấy còn dặn tôi phải đối xử với cô như một người thuộc gia tộc.”
“Vậy sao?” Cô lẩm bẩm ngạc nhiên, ngắm nghía bộ váy. “Còn gì khác không?”
“Ngài dặn cô nên chuẩn bị trang phục ngay, và người hầu này sẽ giúp cô làm tóc, tân trang lại cho chuyến đi.”
“Chuyến đi nào?”
Erenco trông ngạc nhiên. “Ngài ấy chưa thông báo sao? Chuyến đi tới dinh thự Leaf Citadell để dự đám cưới của Ernest Beleth và Gracie Leraje. Xe ngựa sẽ khởi hành trong một tiếng rưỡi nữa.”
Angeline đưa bộ váy cho người hầu, bà ta lúng túng nhận lấy. “Tôi không đi đâu.”
Erenco không có vẻ bối rối, ngược lại, ông ta mỉm cười. “Ngài ấy biết cô sẽ nói thế. Nhưng đồng thời dặn tôi không được phép rời đi cho đến khi cô chuẩn bị xong xuôi.”
Angeline ngạc nhiên nhìn Erenco. Cô có thể nghe thấy giọng cười của Howl như vang quanh đây. Cậu tự tin đến mức biết chắc rằng cô sẽ đồng ý cho dù mình chẳng phải thuyết phục một câu.
Nhưng cậu ta đã nhầm về sự ương ngạnh của Angeline.
“Vậy cứ ở đây.” Cô nói. “Tôi sẽ không đi đâu hết.”
Angeline quay lưng, cáu kỉnh, da mặt nóng ran, mặc kệ cho Erenco và bà người hầu đứng giữa phòng.
“Ngài ấy nói,” Erenco vẫn cười mỉm. “Ngài ấy không thể đi dự đám cưới một mình vì chẳng ai làm thế cả. Hơn nữa, ngài muốn giới thiệu cho Ernest Beleth về cô, một cách chính thức.”
Angeline khựng lại, cô quay nhìn Erenco, và ông ta biết mình đã làm tròn nhiệm vụ.
Cô nhìn ông ta và không thể nói nửa lời. Cô không dám tin đó là những điều Howl đã nói. Cô không muốn mình nghĩ như một kẻ hoang tưởng và tự suy diễn, nhưng cô gần như đoán được Howl muốn giới thiệu cô với tư cách là gì.
Erenco cười thắng thế. “Một tiếng rưỡi, thưa cô.”
*
HOWL ĐỨNG TỰA NGƯỜI VÀO CÁNH CỬA XE NGỰA, lôi trong túi áo một chiếc đồng hồ tròn, sốt ruột nhìn cái kim phút đang nhích như càng lúc càng nhanh.
Angeline cuối cùng cũng xuất hiện. Cô bước đến từ phía cửa lâu đài, trong chiếc váy màu vàng kim với những đường ren họa tiết đen, phần vai và hai cánh tay để trần. Chiếc áo khoác lông thú khoác lên vai, có màu trắng như tuyết. Hơi lạnh làm làn da cô như trắng hơn và hai gò má ửng đỏ. Angeline băng qua khoảng đất trắng tuyết, đến gần cỗ xe ngựa, nơi Howl đang nhìn cô chăm chú.
Angeline co vai lại. Đây là lần đầu tiên cô mặc thứ gì trông sang trọng đến thế. Cô ngượng ngập nhìn Howl.
“Và một số người nói rằng tôi không có khiếu thẩm mĩ.” Howl nói, nhoẻn cười. “Đi thôi, tôi không muốn bị muộn đâu.”
“Em chưa bao giờ đồng ý đi.” Angeline thở dài, bước vào trong xe ngựa.
“Vậy tại sao em đang ở đây?” Cậu cũng vào và đóng cửa lại, giọng nói của cậu đầy thách thức.
Angeline nín im, cô chẳng thể mở miệng thanh minh, còn Howl chỉ cười.
Howl ngồi xuống cạnh cô, và cỗ xe bắt đầu chuyển bánh. Angeline với tay đóng kín hai cánh cửa sổ ốp kính để gió không lùa vào. Cô thì lạnh run lên bởi bộ váy mỏng manh này.
“Từ đây tới dinh thự đó là bao xa?” Angeline hỏi.
“Khoảng một tiếng.” Howl nhún vai. “Đấy là sau khi qua cổng dịch chuyển.”
Angeline thở dài, cô liếc nhìn khung cảnh của lâu đài Quỷ đang khuất dần, và cây cầu Dark Era bắt đầu hiện ra. Bất kể khi nào đi quá xa khỏi lâu đài, cô đều cảm thấy bất an. Dù ở lâu đài Quỷ có gì và đã xảy ra điều gì, nó vẫn giữ cô an toàn.
Hơn nữa,
Angeline không cảm thấy mình xứng đáng được rời đi.
Cô không sợ cái chết khi ở trong lâu đài, nhưng khi ở nơi khác thì lại khác.
Sau một hồi im lặng, Howl lên tiếng, giọng trầm ngâm.
“Có một điều tôi vẫn không hiểu trong tất cả chuyện này.”
“Điều gì?” Cô hỏi.
“Moldark đã giết bố mẹ em làm vật hy sinh. Nhưng tại sao ông ta phải cất công đưa em về đây mà không sợ bị trả thù? Tôi không hiểu ông ta đã nghĩ gì, Moldark không bất cẩn như thế. Ông ta chỉ cần giết hai người bất kỳ và vậy là xong.”
Angeline mím môi, cô nhìn Howl chăm chú, rồi nhún vai. “Em không biết. Em cũng không hiểu tại sao ông ta đưa em tới đây.”
Cô hơi cúi đầu xuống. Cảm giác bứt rứt và nặng nề khi phải buông một lời nói dối làm tim cô như bị cấu xé. Nhưng cô không thể nói thật.
Không phải lúc này.