Trái Tim Của Quỷ

Chương 52

MỘT CƠN MƯA TUYẾT NHẸ NHÀNG PHỦ LÊN LEAF CITADELL màu trắng tinh khôi. Angeline vừa đi, vừa ngước nhìn những chạc cây đầy đụn tuyết, lại run rẩy trong hơi sương giá buổi sớm. Cô thở ra cả khói.

Mùa đông có thể là mùa đẹp nhất ở vùng Bóng tối, nếu không có những cơn bão tuyết đầy thịnh nộ từ Mẹ thiên nhiên. Bão tuyết và thời tiết khắc nghiệt là một phần khiến nhiều nơi ở vùng đất này chịu cảnh đói rét suốt cả mùa lạnh giá. Vẻ đẹp kiêu kỳ của nó cũng có thể chết người.

Những tia sáng phản chiếu vào những khối nhũ băng nhọn trên đầu Angeline và Howl như những khối pha lê. Một người đàn ông đi sau, bấy giờ Angeline mới biết tên anh ta là Marlon, đang giữ ô cho cả hai. Anh ta thuộc một trong hai tên hộ vệ hôm qua, với vóc dáng cao to và gương mặt dữ dằn. Anh ta thường chẳng nói gì, Howl ra lệnh thế nào, anh ta làm như thế, không thắc mắc.

“Khi chúng ta về đến nơi, lâu đài Quỷ cũng sẽ như thế này.” Angeline nói.

“Đi săn mùa đông thường chẳng được gì cả.” Howl chỉ chậc lưỡi.

“Anh có thể tìm được hố thỏ mà. Chúng ngủ đông nên nếu tìm được sẽ có cả ổ.”

Howl nhăn nhó. “Tôi không muốn đụng vào tuyết. Vừa ướt vừa lạnh.”

“Vậy anh có thể nhịn đói.”

Cậu bật cười.

Con đường kết thúc bằng một bến thuyền. Những chiếc bàn đá xếp hai bên đường. Bên trên là những cây nến, nằm ẩn mình trong một lớp giấy trắng mỏng, hình dáng khum khum tựa quả trứng. Nến đã được thắp, nhưng dưới sắc trắng của tuyết chung quanh, ánh sáng của chúng yếu ớt và mờ nhạt. Lòng hồ cũng phẳng lặng và khoác màu xanh băng giá, trông như một con vật đang lờ đờ chìm vào giấc ngủ. Angeline biết nó sẽ sớm đóng thành băng, giống như dòng Ner Rill, nước có thể cứng đến mức đi ở trên được.

Vào mùa đông mỗi năm, lại thêm một vấn đề cô cần lo lắng. Cô phải đảm bảo trong tòa tháp đủ củi, và lũ ngựa đủ thức ăn, nước uống. Dậy sớm mỗi ngày để băng qua một đoạn đường dài giữa gió và tuyết là chuyện không tưởng. Cái lạnh của vùng Bóng tối có thể rất khắc nghiệt.

Mùa đông năm nay thì không.

Cô sẽ không phải lo lắng về cái lạnh, mà về thứ còn tệ hơn thế.

Người ta kê những chiếc bàn khác, có mái vòm, dành cho tiệc trà gần bến hồ, dưới bóng hàng cây dương đã trắng tuyết. Một số không đi thả đèn sẽ nán lại ở đây cho một buổi tiệc trà nhỏ nhưng tốn đến vài chục người hầu để phục vụ. Một chiếc thuyền đã rời bến, Angeline phấn khích nhìn theo.

Howl ngẩng đầu và dõi theo Iolite từ xa. Cô ta mặc chiếc đầm màu đen, làm từ nhung dày và lông thú, thứ trang phục truyền thống của vùng Gaeyria, Freoy. Cô ta vẫy Howl, rồi ngồi xuống một bàn trà.

“Đi nào, Angeline.” Cậu nói. “Lối này.”

“Khoan đã.” Angeline chần chừ nhìn theo con thuyền thứ hai vừa rời bến. “Chúng ta không đi thả đèn sao?”

Howl nhìn cô, rồi nhìn ra ngoài bến tàu. Cậu nhoẻn cười. “Em muốn đi thả đèn à?”

Mắt Angeline đang dõi theo con thuyền. “Một chút. Có vẻ thú vị mà.”

“Được rồi, cứ đi đi. Tôi sẽ ở đây chờ.” Cậu đưa mắt nhìn theo Iolite để không mất dấu cô ta.

“Một mình sao?” Giọng cô bồn chồn, lửng lơ.

“Không có vấn đề gì đâu.” Cậu dậm nhẹ chân sốt ruột, rồi nhìn quanh quất. Cậu chợt thấy Gracie, cô dâu và là tâm điểm của lễ cưới, đang đi đến gần mình cùng một cô gái khác, chừng như đang chúc tụng. “Em có thể đi với Gracie. Chắc chắn cô ấy không phiền đâu.”

Gracie dừng lại vì nghe thấy tên mình, gương mặt rạng rỡ, đi lại gần. “Có vấn đề gì sao?”

“Cô có thể đưa Angeline lên thuyền cùng mình không?”

“Đương nhiên rồi. Cô hãy mang theo một trong số chúng.” Gracie nói và chỉ những chiếc đèn ở trên bàn, bấy giờ, đã vơi đi một nửa.

Angeline chần chừ rời khỏi Howl và đi đến lấy một cái đèn. Gracie lấy một cái khác, rồi cả hai đi xuống bến tàu. Angeline ngoái lại lần cuối, thấy Howl đã quay mình lẩn vào đám đông.

Cậu len mình giữa những vị khách dự tiệc, các bàn trà mái vòm và gốc cây dương. Chúng vốn đã có lớp vỏ trắng như xương, bấy giờ lại phủ thêm một lớp tuyết dày trên những tán lá khô, đung đưa khe khẽ. Rốt cuộc cậu cũng tìm thấy cô ta, ngồi một mình với một chai rượu và ấm trà nóng. Howl bước vào, đứng dưới mái vòm kính cong cong, kéo chiếc ghế gỗ màu huyết dụ ra để ngồi xuống.

Cô ta đẩy cho Howl một ly trà, mà cậu ngửi lẫn thấy cả mùi rượu. Trên gương mặt cô ta thoáng vẻ lo lắng, xen lẫn sự trầm tư hiếm thấy. Cậu hiểu chẳng phải ngẫu nhiên mà cô ta bỗng gọi cậu đến. Cô ta thậm chí không có trong danh sách khách mời - Ernest chẳng quen biết một người Beelezebub nào cả.

“Cô ta đó hả?” Iolite nói sau một hồi im lặng. Howl để ý cô ta đang nhìn theo Angeline ở bến thuyền. Giọng cô ta trầm và dày như băng mùa đông.

Howl liếc nhìn Iolite với ánh mắt dè chừng. “Phải.”

“Họ nói những ả tóc trắng thường mang đến điềm xấu đấy.” Iolite nhích mình, ngồi dậy một cách uể oải và cầm lấy quai cốc trà. “Chỉ lũ Nữ thần Báo tử mới có màu tóc ấy.”

“Từ bao giờ cô tin vào mấy lời truyền miệng của đám người trần vậy Iolite?”

“Bọn chúng là loài yếu nhất nên những kinh nghiệm của chúng không sai đâu.”

Howl nhìn cô ta như nhìn một người lạ. Cậu không chắc người ngồi trước mặt mình chính là một ả thường ngày nát rượu, lười biếng chuyện chính trị - điều duy nhất cô ta cần đụng tay đến, tùy hứng và chẳng sợ hãi điều gì bao giờ. Điều duy nhất cô ta sợ là hết rượu. Iolite chẳng bao giờ chia sẻ gì về bản thân mình, ngoài việc cô ta đã chôn chân ở đất Nam hai mươi năm trời trong cuộc chinh chiến dành lãnh thổ với bọn người khổng lồ ở vùng Ánh sáng.

Cô ta trở về như một chiến binh, một vị nữ hoàng. Chẳng ai dám nghi ngờ điều đó.

Nhưng bây giờ cô ta đang lo sợ. Điều đó làm Howl lo lắng. Đặc biệt, cậu hiểu Iolite là loại người vô lo.

“Vậy có vấn đề gì sao?” Cậu hỏi cô ta, khẽ nhích mình trên ghế, quan sát Angeline trên chiếc thuyền đang rời khỏi bến, cẩn thận như sợ cô sẽ biến mất nếu cậu để vượt ra khỏi tầm mắt.

“Ngoài việc Quân phản loạn đang gây dựng lực lượng ở miền Tây Gruivell của Amodeus sao?” Cô ta nói. “Tôi đoán là có.”

“À, phải, Erik đang than thở về việc đấy. Chủ đề của tuần qua, phải không?”

“Phải. Chúng rất đông, nhưng đó là chuyện khác. Tôi chẳng quan tâm đến lũ cướp bóc ấy.” Cô ta đã uống hết trà, lần này không rót thêm một giọt nào từ ấm mà rót thẳng từ chai rượu vàng. “Lúc nào mà chẳng có ba cái vụ ấy. Nghe nói ngày mai là ngày tử hình của lão Salvatore.”

“Ở Cổng Đỏ, phải.” Howl nói. “Họ vẫn quyết định tử hình lão trên đất của tôi.”

“Gia đình lão chạy sang Amenrut rồi. Tôi đã làm hết sức để Hội đồng không tìm ra họ, biết đấy, để đảm bảo cho thỏa thuận này được yên ổn.” Rồi cô ta quay sang nhìn Howl, hất hàm. “Cậu nợ tôi đấy.”

“Tôi biết, và tôi sẽ trả.” Howl nói và ngẫm nghĩ. Bóng Angeline chỉ còn là một hình dáng nhỏ xíu màu trắng trên thuyền. Cậu đã lo được trót lọt hầu như mọi thứ. Salvatore là một gã Cambion nhà Shax. Hắn từng phạm tội vì trộm cắp, nhúng tay vào một số chuyện chính trị bất chính nhưng vẫn giữ được cho nhà mình có gia thế một tiểu quý tộc. Cậu và Iolite đã phải nghĩ nát óc để tìm cách tạo những bằng chứng giả và một lời thú tội hoàn hảo.

“Nhưng có vấn đề này.” Iolite nói và tì khuỷu tay lên bàn. “Người của tôi vừa báo lại về một kẻ lạ mặt đã đến nhà tù Grimway, nơi đang giam Salvatore Shax. Hắn muốn gặp Salvatore dưới danh nghĩa của cậu.”

“Tôi ư?” Howl vặn nhỏ giọng lại và ngạc nhiên. “Tôi chẳng gửi ai đến đó cả.”

“Tôi biết. Người của tôi đã lần theo nhưng mất dấu.”

“Hắn định cướp tù sao? Hắn muốn nói gì với Salvatore?”

“Chỉ có mình hắn và Salvatore ở trong buồng giam, hắn yêu cầu được nói chuyện riêng.” Iolite nói. “Tôi không biết.”

Bấy giờ Howl đã ngờ ngờ hiểu ra mối lo của Iolite, nhưng cậu mới phải là người lo lắng, không phải cô ta. Nếu bất kỳ ai biết đến vụ giả mạo thế kỷ này, cậu và Iolite sẽ gặp rắc rối lớn. Không chỉ thế, còn cả Angeline. Hội Đồng chẳng bao giờ nương tay với bất kỳ ai cả, cậu biết một số người đặc biệt thích thú nhìn một người nhà Lucifer bị hạ bệ.

“Chúng ta phải làm gì?” Iolite hỏi.

“Ngày mai đã là ngày xử tử.” Howl nói. “Hãy cho người của cô để mắt xung quanh. Nếu hắn không có ý định cướp tù, tôi cũng không biết hắn sẽ định làm gì. Chúng ta thậm chí không biết hắn là ai.”

“Tôi không nghĩ có ai định cướp tù.” Iolite nói, gõ gõ móng tay xuống bàn. “Liệu có bất kỳ ai biết về vụ này…”

“Không ai cả.” Howl khẳng định. Cậu nhìn Angeline trên hồ nước, rồi quay sang với Iolite. “Chúng ta thậm chí không để sót lại dấu vết gì.”

“Tôi chỉ lo xa thôi.” Iolite nói.

Cô ta thả lỏng người, nhưng vẻ mặt âu lo chưa tan biến. Đúng như cậu nghĩ, cô ta không chỉ lo lắng về vụ hành quyết Salvatore và kẻ vô danh đã gặp ông ta.

“Chúng ta có thể hỏi thẳng hắn.” Howl chợt nói.

“Nếu hắn nhớ bất kỳ thứ gì về kẻ lạ mặt ấy.” Iolite trả lời. “Tôi đã hỏi hắn, thẳng mặt, nhưng có vẻ hắn chẳng biết gã còn lại là ai và đã hỏi những gì. Chắc chắn có sự can thiệp về phép thuật.”

Howl nhăn mày. Cậu thở một hơi dài và cáu kỉnh. Angeline bấy giờ đang lênh đênh đâu đó ở giữa hồ, cái bóng đã mất dạng giữa những con thuyền chung quanh. Những con thuyền không tiến xa hơn, mà đã dừng lại và có lẽ đang thả đèn. Sóng sẽ đưa những cây nến lên cái eo hẹp của một nhánh sông đổ vào hồ, nhưng chẳng cây nến nào đi xa được đến thế. Chúng thường bị lũ cá đớp hoặc bị lật, lửa tắt, long đong như những mẩu rác bị vứt ra. Nhưng chẳng ai quan tâm đến điều đấy, họ vẫn thả chúng xuống mặt nước như một lời cầu nguyện những điều tốt lành, và gửi lời cầu xin ấy xuống những con Quỷ ở địa ngục, tổ tiên của họ.

“Cũng không ai chắc chắn được mọi chuyện sẽ không bại lộ.” Iolite nói. Cô ta lăn trong lòng bàn tay một quả nho đỏ.

“Nếu không ai trong chúng ta nói ra.” Howl nói như lời cảnh cáo.

“Tại sao phải mất công vậy Howl?” Iolite hỏi, giọng buồn bã lẫn giận dữ. Dường như cô ta cũng đã đoán ra, nhưng cô ta vẫn một mực đòi Howl trả lời.

Howl kẹt cứng trên chiếc ghế. Đây không phải là lần đầu tiên Iolite hỏi cậu như thế, nhưng thái độ lần này của cô ta khác.

Và dẫu sao, mọi chuyện với Angeline đã trở nên rõ ràng hẳn.

“Tôi không biết.” Cậu chống cằm, mắt xa xăm, dù điểm nhìn vẫn dừng ở Iolite. “Tình yêu chăng?” Cậu nói mơ hồ.

Cô ta hơi nhoẻn cười, nhưng đôi mắt vẫn buồn bã.

“Người ta nói có hai kiểu tình yêu ở vùng Bóng tối.” Iolite nói, trong khi rót ly rượu thứ hai. “Một loại sẽ giết chết cậu.”

Cô ta đẩy cho Howl một ly rượu.

“Loại còn lại sẽ cứu sống cậu.”

“Và cô thuộc loại nào?”

Trông cô ta phấn chấn hơn, gương mặt hơi đỏ lên vì rượu và do hơi lạnh của mùa đông.

“Chẳng loại nào cả.”

Kể cả chẳng có vẻ gì là cô ta đang nói dối, nhưng Howl vẫn nghi ngờ. Iolite vẫn độc thân, cô ta và Erik. Nhưng Erik là vì anh ta không thể chịu đựng nổi ở quanh chỉ một người phụ nữ, anh ta muốn có tất cả phụ nữ trên thế giới. Còn Iolite, hoặc cô ta quá kén chọn, hoặc cô ta quá chung thủy với một ai đấy. Cô ta hiếm khi xuất hiện với người đàn ông nào, chung giường với kẻ cô ta muốn kể cả sau đó cô ta còn chẳng buồn nhìn mặt tên đàn ông đáng thương đó lần nào nữa.

“Đến đây đủ rồi.” Iolite đứng dậy. Mái tóc vàng được búi lên bằng những lọn duyên dáng. Cô ta đeo lại đôi găng tay đen của mình. “Tôi phải đi đây, trước khi có ai đó nhận ra tôi không được mời.”

“Đừng đùa.” Howl nói. “Cô biết sẽ chẳng có ai dám đuổi cô về cả.”

“Tôi không vô công rồi nghề như cậu, Howl. Tôi đang bận.”

Howl nhướn mày thách thức:

“Cô có việc gì ngoài uống rượu sao?”

“Phải.” Cô ta trả lời cụt ngủn. “Để ý con thỏ bé nhỏ của cậu đấy.”

Bấy giờ Howl cũng đứng dậy. Cậu nhìn ra ngoài lòng hồ, những con thuyền vẫn chưa trở về. Chúng chỉ là những vệt nâu trên mặt hồ xám lạnh, trông như những chiếc lá khô trôi trên nước. Iolite kéo mạng che mặt của mình lên và đội mũ vành lông vũ, len vào đám đông và biến mất.


*



Angeline bước lên bến thuyền. Cô chợt nhận ra mặt đất đã đứng yên trở lại thay vì dập dềnh như trước. Cô không dám đứng thẳng trên thuyền. Những chiếc thuyền đều được làm bằng gỗ tuyết, thứ gỗ xa xỉ có vỏ đen như than, nhưng thân bên trong lại trắng bóc và cứng. Những nét chạm khắc đen bám chặt trên thân thuyền sơn nâu tựa những cành cây leo dại bám. Cô là người cuối cùng bước khỏi thuyền để lên trên bờ; gấu váy quệt qua mặt nước và ướt chút ít ở dưới.

Gracie hầu như không để mắt đến cô. Cô ta tươi cười trò chuyện với một người phụ nữ khác đi cạnh mình. Angeline chỉ lặng lẽ đi đằng sau, quan sát đám đông để tìm Howl.

“Thật tồi tệ!” Người phụ nữ đi cạnh Gracie, một hầu tước và là Cambion nhà Furfur thốt lên. “Vào ngày mai sao? Tôi cũng đã nghe loáng thoáng nhưng không ngờ là cận ngày cưới của cô như thế.”

“Phải, họ nói lễ xử tử sẽ diễn ra ở Cổng Đỏ.” Giọng Gracie có vẻ phiền muộn. “Và Ernest một mực muốn đi. Tôi đã nói rằng tham dự một phiên xử tử sau ngày cưới của mình thì chẳng khác nào rước điềm gở vào nhà… Nhưng anh ấy nói nhất định phải đi vì đó là kẻ thù của nhà Lucifer và của Howl, rằng gã chính là kẻ đứng sau vụ mưu sát Moldark Lucifer…”

Đến đây, Gracie thở dài sườn sượt còn Angeline như rụng rời tim mình. Cô ước mình nghe nhầm, như lời nói của Gracie rõ như ban ngày. Cô chen lên trước, cố bắt kịp hai người đó và cắt ngang theo một cách mà người ta có thể quy vào thói thô lỗ:

“Mọi người đang nói gì vậy? Vụ mưu sát Moldark Lucifer sao?”

Cả hai bối rối nhìn Angeline. Cô được biết quý tộc ghét bị cắt ngang, nhưng cô chẳng quan tâm.

“Cô không biết sao?” Gracie nói. “Ngày mai là ngày lễ tử hình Salvatore Shax diễn ra. Hắn bị bắt tháng trước vì tội mưu sát cố Quỷ Vương.”

Angeline không nhận ra là mình đang lùi lại, còn hai người kia thì đang nhìn cô như một sinh vật dị hợm kỳ lạ. Cô quay người, đi tìm Howl.

Cậu đứng cạnh ba người đàn ông, khách của bữa tiệc cưới, đang nâng chúc rượu nhau và bàn bạc gì đó về đất đai. Cô xuất hiện đột ngột, giật tay áo Howl để cậu quay lại.

“Salvatore Shax là ai?”

Dù cô đã cố giữ giọng mình nhỏ, nhưng ba người đàn ông còn lại vẫn nghe thấy. Một người vuốt bộ râu đen bối rối, còn Howl chừng như vẫn chưa định hình được chuyện gì đang xảy ra.

“Họ nói lễ tử hình sẽ diễn ra vào ngày mai.”

Bây giờ thì cậu lại hiểu rất nhanh, vội vàng kéo Angeline đi. Họ đến gần mép hồ, cách đó chỉ khoảng vài bước. Bàn tay Howl nắm chặt tay cô như gọng kìm sắt, trông cậu có hơi tức giận, nhưng Angeline không quan tâm.

“Tôi đã nói với em rồi.” Cậu nói, mím môi tức giận. Angeline chưa từng thấy Howl nổi giận với mình, nhưng cô biết cậu sẽ rất đang sợ khi tức giận. Ngay khi bình thường cậu đã vốn bồng bột và thiếu suy nghĩ rồi.

“Nói gì?”

“Tôi đã làm một thỏa thuận nhỏ với Salvatore. Tôi và Iolite Beelezebub sẽ giúp gia đình hắn có cuộc sống khá khẩm hơn ở Amenrut, nếu hắn chịu nhận tội thay cho em về việc mưu hại Moldark Lucifer.”

“Hắn đồng ý sao?”

“Nếu không, hắn sẽ lãnh án tử vì tội trộm cướp và nhà hắn sẽ bị tịch thu tài sản.” Cậu bình thản nói.

Bấy giờ đến lượt Angeline tức giận. Cô thấy cơn giận bùng lên và làm hai má mình nóng như thể cô đang đứng cạnh một cái lò sưởi.

“Anh ép hắn nhận tội thay em sao?”

“Tôi không ép ai cả, Angeline. Salvatore Shax đã vào đường cùng, hắn nợ nần và đầy tội, mà ở một vài vùng, người ta có thể khép tội trộm cắp vào án tử hình. Hắn đã bị ghi tên vào danh sách tử rồi nếu không đút lót nhà tù và quan chức ở đấy. Angeline, hắn là đồ chẳng ra gì, em nghĩ tại sao tôi chọn hắn ngay từ đầu?”

Angeline bấm móng tay mình vào lòng bàn tay như cô vẫn làm khi tức giận hay căng thẳng. Cô đã nhớ Howl từng đề cập đến chuyện cậu ngụy tạo bằng chứng giả, và che giấu cho mọi tội ác của cô. Nhưng khi ấy cô đã gạt nó sang một bên.

“Vậy thôi sao?” Cô nói, thách thức sự giận dữ nơi Howl. “Chỉ vì hắn ta là một tên khốn, một kẻ chẳng ai quan tâm sống chết ra sao là hắn ta phải nhận sự trừng phạt cho tội ác hắn không làm? Điều này là sai, Howl.”

“Vậy em muốn tôi phải làm gì đây?” Cậu gần như gắt lên. “Tôi phải làm cái gì?”

“Em không biết!” Cô lúng búng trong họng, nhưng cũng gay gắt không kém. “Có lẽ anh nên thử đưa em lên Hội đồng?”

“Em thật sự muốn thế à? Em biết không, khi tôi làm việc này, tôi đã ngỡ sẽ nhận được một lời Cảm ơn từ em đấy.”

“Còn hơn là để một gã nào đấy chết thay cho mình!”

Một vài ánh mắt đang đổ dồn về cả hai. Angeline nhận ra điều ấy, lẫn nét mặt choáng váng mỏi mệt của Howl. Một chút phẫn nộ vẫn đọng lại trong đáy mắt cậu.

“Bỏ đi.” Cô nói, và tận hưởng một chút hài lòng vì mình là kẻ nói lời cuối cùng, cũng như kẻ bỏ đi trước. Cô ghét cãi vã. Cô để lại Howl sau lưng và đi khỏi đấy. Một lúc sau, Angeline bắt đầu chạy.

Cô không chạy về phía dinh thự, mà dọc theo hàng dương trồng ven hồ rồi dần dần đến bìa rừng. Angeline trèo qua hàng rào gỗ ngăn cách vùng đất thuộc về Leaf Citadel với khu rừng ven hồ và đi tiếp. Mặc cho những cơn gió đang lùa qua như những lưỡi dao lẹm vào da thịt. Mặc cho hơi lạnh giá từ mặt đất tuyết bốc lên và mặc cho tiếng Howl gọi đằng sau.

Cô không thể để Howl thấy mình khóc được.

Không đời nào.
Bình Luận (0)
Comment