“CHÚNG TA SẼ ĐI VÀO SÁNG MAI.”
Iolite nói, nhanh như khi cô ta vừa bước vào phòng. Angeline và Howl đang ăn món súp đậu ở bàn phòng khách, ngước nhìn cô ta như thể cô ta là sinh vật lạ.
“Được thôi, nhưng...” Howl nói. “Bằng cách nào đây? Chúng ta không có ngựa.”
“Chúng ta không thể dịch chuyển qua biên giới.” Iolite nói. “Đương nhiên sẽ phải kiếm ngựa, cậu nghĩ gì thế? Tôi đã chuẩn bị hết rồi. Ra khỏi khu rừng này sẽ đến một ngã ba đường. Sẽ có người mang ngựa đến chờ chúng ta ở đó. Tôi đã mặc cả với ông ta rồi.”
Iolite ho, người cô ta đầy bụi và gấu váy lấm tấm bùn đất. Cô ta bước đến cạnh nồi súp, múc ra bát và ngồi thụp xuống cạnh Angeline.
“Sao cô và Howl không thể dịch chuyển đến vùng biên giới luôn?” Angeline hỏi.
Iolite nhìn Howl, rồi cụp mắt:
“Erik đã gửi yêu cầu lên Hội đồng và được thông qua. Anh ta cho kích hoạt một thứ cổ phép tên là Embagor. Những vòng tròn phép đã được vẽ từ lâu, chúng vô hình và không thể phá vỡ. Khi nó hoạt động, sự di chuyển của Cambion sẽ bị gián loạn.”
“Cả Quỷ nữa.” Howl vừa ăn, vừa nói. “Phù thủy đã từng thiết kế ra cổ phép này để sử dụng trong những trận đánh với Quỷ, và một thời gian sau Nephilim cũng giúp họ gia tăng sức mạnh của Embagor.” Cậu ngẩng đầu lên. “Anh ta hẳn không tìm thấy xác tôi và Angeline nên đã làm thế.”
“Nhưng cô không phải Cambion...” Angeline hỏi. “Phải không?”
Iolite thất vọng lắc đầu. Cô ta đứng dậy, như một thói quen, đi đến tủ rượu.
“Tôi có thể dịch chuyển là nhờ một lá bùa, tôi không có khả năng ấy và tôi cũng không thể mang theo ai đi cùng khi dịch chuyển. Mỗi lá bùa chỉ có thể đưa một người đi.”
Angeline đặt chiếc thìa sứ xuống, vẻ mặt thất vọng và lo âu. Cô nhìn Howl và sớm nhận ra nét trầm ngâm của cậu, vẻ mặt mà cậu có mỗi khi đang suy tính điều gì đó.
“Vậy chúng ta sẽ phải đi ngựa.” Howl nói. “Khoảng một tuần... Đó là nhanh và không gặp rắc rối gì. Tôi thề Erik đang cho quân lùng sục khắp Amenrut cho xem.”
Iolite bật nắp chai rượu, ngồi xuống. Angeline nhăn mày không hiểu súp đậu ngọt và rượu khi ăn cùng nhau sẽ có vị gì.
“Chúng ta có thể mua vài lá bùa thay đổi ngoại hình.” Iolite nhún vai. “Nó không được bán rộng rãi đâu, nhưng nếu cậu dúi vào tay bọn phù thủy vài miếng vàng, chúng sẽ đổi ý ngay.”
“Tôi không thể, tôi chỉ có tiền thôi. Tất cả số vàng và đá đều nằm trong kho của Hội Đồng. Tôi đoán mình không thể giương mặt ra mà đến lấy được rồi.”
Iolite đập nhẹ chai rượu xuống bàn, cáu kỉnh:
“Cậu không giữ chút nào cho riêng mình à.”
“Ở lâu đài Quỷ.” Howl cau mày. “Cô đến lấy nhé?”
Iolite thở dài. Cô ta ngả người ra thành ghế một cách lười biếng và rung chân:
“Tôi cũng không về lâu đài được. Chúng ta chính thức là tội phạm bị truy nã rồi.”
Sau tiếng thở não nề của cô ta là một khoảng im lặng kéo dài, chỉ còn tiếng thìa bát va lanh canh. Buổi tối hôm ấy, cả ba gói ghém đồ đạc - mà thật sự chẳng có đồ đạc gì mang theo. Tất cả đều đã để lại ở lâu đài và Red Wood, Iolite chỉ đưa cho Angeline và Howl hai chiếc áo khoác trùm dài tới gót, bằng vải thô và có mùi nấm mốc. Cô ta giao cho Howl giữ thanh kiếm, một con dao rõ là vô dụng với những Thiên Thần Sa Ngã cho Angeline và rượu.
“Từ Vua xuống ăn mày.” Howl cằn nhằn khi cầm cái áo. “Tại sao không nhỉ?”
“Chấp nhận đi,
thưa bệ hạ.” Iolite nói. “Hoặc cậu có thể quay về lâu đài Quỷ.”
Howl ngửa cổ lên trời và gằn lên một tiếng đầy cam chịu.
“Tôi đã bao giờ nhắc cậu là đi rừng không dễ như cậu nghĩ chưa nhỉ?”
“Chưa, nhưng tôi có thể tự biết, cảm ơn.”
Tờ mờ sáng hôm sau, cả ba bắt đầu rời khu nhà. Sương giăng dày đặc khắp khu rừng, cảnh vật như tan chảy và nhòe đi. Những bông hoa đêm cuối cùng đã tàn, để lại những cánh hoa đỏ rơi trên mặt đất khi gót chân họ quét qua. Chỉ trong chốc lát, ngôi nhà đã bị nuốt chửng bởi làn sương dày.
“Chính xác thì chúng ta sẽ đi bao lâu đây?” Howl hỏi, xốc lại thanh kiếm trên vai.
“Khoảng vài tiếng, nếu nhanh. Không xa quá đâu.”
“Hy vọng cô không dẫn chúng tôi sai đường.” Howl nói, một cành cây quẹt thẳng vào mặt cậu vì cậu không thể thấy trước nó. Cậu thốt lên mấy câu chửi thề, sương đã hạn chế tầm nhìn của cả ba. Làn da Angeline nhột nhạt trong hơi ẩm thấp của rừng già, cô luôn đưa mắt nhìn quanh, cảnh giác với những mối nguy hiểm ẩn náu đâu đó trong làn sương.
Vào đầu buổi sáng, khu rừng lạnh và ướt. Angeline có thể cảm nhận hơi ẩm trên áo mình, trên cổ và tóc. Cô ngẩng lên nhìn, và trông thấy những hạt sương li li, trong suốt đọng trên tóc Howl. Đuôi tóc cậu chỉ hơi bết lại, nhưng những lọn tóc khác vẫn sáng lên lạ thường.
Một con chim mình đen, đầu đỏ vỗ cánh và đậu xuống một nhánh cây. Angeline vừa nhìn theo nó, vừa len lách qua bụi rậm. Khu rừng thức dậy bằng tiếng hót của nó: những con chim khác đáp lại tiếng hót ấy một cách náo nức. Cô có thể nghe thấy tiếng bầy ong vo ve đâu đó quanh đây, nhưng cô biết mình nên tránh xa chúng thì vẫn hơn. Có những loại ong chỉ cần một vết chích là đủ để giết người. Nhưng tệ hơn là lũ rắn, những con côn trùng mình đầy nọc độc, những loại cây độc ẩn mình đâu đó trong những tán lá xanh tầng tầng, lớp lớp. Đấy là nếu cả ba may mắn không khặp con thú ăn thịt nào.
“Đi sát vào, Angeline.”
Cô gật đầu, bước nhanh hơn, cúi đầu tránh một chạc cây choãi ngang, đầy rêu dại và hoa. Mặt đất dưới chân cả ba ẩm ướt, mềm nhũn, được bao phủ bởi lớp cây cỏ dày. Angeline chưa từng đi quãng đường nào dài như thế trong đời chỉ bằng đôi chân; chỉ mười lăm phút sau, cô thở dốc. Mỗi lần leo qua những thân cây đổ, những cái dốc đất hay qua những bụi cây dày tưởng như nuốt chửng cả ba, cô lại thêm mệt. Nhưng cô biết mình không thể kéo cả ba chậm lại, điều đó khiến cô phải tự đẩy mình lên trước.
Vài tiếng sau, sương tan dần. Angeline cuối cùng cũng trông thấy bầu trời quang đãng màu xám nhạt trên đầu. Một tia nắng soi qua những giọt sương đọng trên lá cây và ánh lên lấp lánh. Không gian ấm dần lên, khu rừng vừa ẩm thấp vừa nóng. Chân Angeline đã mỏi nhừ. Khi ngoái lại phía sau, cô còn chẳng định hình đâu là chỗ mình vừa đi qua. Bây giờ tóc cô đã ướt cả, lá cây quẹt vào làm cổ và má cô đỏ rát lên, khớp chân mỏi nhức, như sắp rụng ra khỏi cơ thể. Có lẽ đó là vấn đề khiến cả ba khổ sở nhất. Đôi khi Angeline chỉ ước mình có thể ngồi xuống và nghỉ, không cần quá lâu, chỉ khoảng năm phút để lấy lại sức lực. Nhưng cô vẫn phải đi tiếp, cơn đau kéo dãn thời gian ra và mồ hôi Angeline bắt đầu chảy.
Cô biết Howl và Iolite cũng phải chịu đựng điều tương tự. Khi họ lội qua một con suối lớn, Iolite nán lại để lấy nước. Angeline cũng cần chút nước trong người. Bằng mọi sự quyết tâm, cô tiếp tục lê bước. Nhưng sau khi đi qua con suối, cả ba đã đi chậm lại. Angeline cẩn thận tránh những cây nấm độc, những con côn trùng lạ và lắng nghe lũ chim. Cô học được một điều quý giá từ khu rừng, nếu tiếng chim vẫn còn có nghĩa họ vẫn an toàn, ít nhất là trước những thứ thật sự nguy hiểm như một con thú săn mồi, một sinh vật rừng rú nào đấy. Nhưng cô và Howl không thể cùng lúc để ý đến mọi mối nguy hiểm cũng như đường đi. Còn Iolite, cô ta trông vô lo, đôi khi vừa đi vừa hát.
Khi họ đi đến bìa rừng thì chân cả ba đã rã rời. Khu rừng chấm dứt đột ngột, đổ sang một bãi cỏ mọc sát ven đường. Angeline thoáng mừng rỡ. Cô leo lên cái dốc cỏ, thở hổn hển, chân như bị nghiền nát, không còn chút cảm giác nào. Buồng phổi của cô cũng kiệt sức. Đến đây, ánh nắng không còn bị tán lá chặn lại mà chiếu thẳng lên người họ. Ban đầu Angeline hơi choáng váng vì thứ ánh sáng mạnh, nhưng rồi cô quen dần cái hơi nóng sau gáy mình và những luồng sáng đã làm cô đau mắt. Không khí nóng hơn hẳn. Một đám mây ngờ nghệch nào đó bỗng che mất mặt trời khi họ đã đặt chân lên con đường đá.
“Anh ta đâu?” Howl nheo mắt, vừa nói, vừa thở. “Người mang ngựa cho chúng ta ấy?”
Iolite nhìn quanh, cả hai phía đường. Có chút nghỉ ngơi hiếm hoi, Angeline ngồi thụp xuống một hòn đá và thở.
“Đây chưa đến ngã ba.” Cô ta hất đầu về phía Đông, một đầu của con đường. “Còn một đoạn nữa.”
Howl lau những giọt mồ hôi trên trán mình, cúi xuống thở:
“Tôi sẽ phát ốm mất.”
“Thôi đi.” Cô ta cằn nhằn rồi đi tiếp. “Mới chỉ có vài giờ đồng hồ thôi.”
Howl thở hắt. Angeline đứng lên và bước tiếp. Những bước đầu tưởng chừng chịu đựng được, nhưng năm phút sau đấy, tất cả những gì mà các giác quan cô tập trung vào là bàn chân mình. Những hòn đá như chọc xuyên qua đế giày mà đâm vào chân cô. Phần gót và ngón đau mỏi, tê cứng, như sưng lên và mất cảm giác. Cô đi sau cùng, tấm áo choàng nặng nề như kéo cô lại phía sau và cái nóng bỗng trở nên thật khó chịu. Ít nhất ánh nắng cũng đã tạm khuất đi. Angeline bước những bước chậm và miễn cưỡng dọc con đường, cố tận hưởng những cơn gió mát rượi vờn quanh. Mười lăm phút sau, cái ngã ba cũng xuất hiện, là trung tâm của ba con đường tất cả. Một cái biển gỗ chỉ đường vô dụng đóng ở bên, đã bị dây leo nuốt chửng.
Ba người họ sớm trông thấy gã buôn ngựa từ xa. Iolite đã phải trả hắn một số tiền hậu hĩnh hắn mới chịu mang ngựa tới đây. Angeline mừng thầm khi trông thấy những con ngựa to khỏe, đang đứng dậm chân và lúc lắc bờm phía trước. Chân cô đã rã rời. Cô không thể chờ thêm một phút nào để được ngồi xuống.
Gã buôn ngựa có bộ râu đỏ cháy, trán hói, đội một cái mũ cũ mèm nên chỉ trông thấy một chỏm tóc hoa râm phía sau. Những chiếc răng vàng ố lộ ra khi hắn cười:
“Đường xa nhỉ?” Gã nói.
“Phần còn lại đây.” Iolite ném cho hắn một cái túi vải. Gã bắt lấy bằng hai tay, kéo miệng túi ra và lấy thử một đồng vàng, đưa lên miệng cắn. Angeline chẳng bận tâm đến gã, cô quan sát con ngựa của mình. Nó là một con ngựa cái to lớn, màu xám bạc, bờm không được cắt tỉa và rũ xuống che kín mắt nó. Cô đã ở bên lũ ngựa cả đời, và cô có thể biết được con ngựa nào được chăm sóc tốt, con ngựa nào thì không. Angeline không chờ đợi thêm, cô leo lên yên ngựa. Chân cô căng ra nhưng rồi những thớ cơ ngừng mỏi. Angeline nhớ cảm giác được ngồi trên yên ngựa. Khi còn ở lâu đài Quỷ, đôi khi cô lén lấy một con ngựa, và phóng nó qua dải đồi này đến dải đồi khác, vào tận trong khu rừng rồi lại quay lại. Chẳng ai đủ quan tâm để phạt cô vì tự tiện lấy ngựa cả.
Gã buôn ngựa đủng đỉnh leo lên con ngựa của mình, với nắm vàng rủng rỉnh trong túi, nghiêng mũ chào rồi đi khỏi. Hắn rẽ sang con đường bên trái, dần dần khuất giữa những tán cây mọc lấn ra đường.
“Cuối cùng!” Howl thốt lên và leo lên con ngựa.
“Chúng ta sẽ đi sang phía Đông, tới một thị trấn trước khi mặt trời lặn.” Iolite nói. “Đội mũ lên đi, và trùm kín mặt vào. Hai người sẽ không muốn bị ai đó nhận ra đâu, đặc biệt là đội quân của Erik. Giờ thì đi thôi.”
*
HOÀNG HÔN BUÔNG XUỐNG. Cả nền trời phía tây nhuộm màu cam tái, lõng bõng mây trắng. Những cơn gió Nam thổi ngược lên, mang theo mùi hương mát rượi của những khu rừng, những cánh đồng và bầu trời. Lũ ngựa thong thả đi dọc con đường uốn quanh những ngọn đồi xanh. Nơi đây tuyết đã tan hết, màu trắng của chúng chỉ vương lại ở những rặng núi cao. Angeline vẫn không trông thấy mặt trời đâu, nhưng cô thấy những khối mây chói rực lên như một bức bích họa cổ trên giấy. Các luồng sáng phả ra, xen giữa là những đường sáng ngoằn ngèo chạy quanh viền mây như những tia sét đỏ. Gió nghe mát rượi, tươi sạch. Ở phía chân trời, những cuộn khói bốc lên từ thị trấn gần đấy. Đôi khi họ bắt gặp những chiếc xe thồ chở rau quả, những người nông dân cưỡi ngựa về thị trấn, những người phụ nữ nông thông đi bộ từ dòng suối về với chậu quần áo cắp bên hông. Cô ngửi thấy mùi cuộc sống. Trái tim Angline đập rộn rã.
“Chúng ta sẽ phải sắm sửa vài thứ trước khi rời thị trấn.” Iolite nói khi thị trấn cách cả ba chỉ chừng vài trăm mét nữa. “Quần áo, lương thực, lều trại, vũ khí.”
Howl chậc lưỡi. “Sẽ có một cuộc phiêu lưu nhớ đời đấy.”
Cậu nói, và cùng lúc, cả ba kéo mũ trùm lên quá đầu mình.
Buổi tối sập xuống nhanh như cơn bão giữa hè. Thị trấn này khá lớn, dù phần nhiều người dân ở đây đều là nông dân, lái buôn, những người rèn vũ khí nhưng trong xưởng chỉ toàn rìu và cuốc, một vài quán hàng phù thủy. Phù thủy có lẽ là những tay khá khẩm nhất, họ luôn có những cửa hàng đẹp và khách khứa đông đúc. Cả ba phải ghé qua tất cả những nơi bán đồ cần thiết. Sau cùng, họ có một cái lều vải được bó chặt như túi hành lý nặng, dành cho những tay thợ săn thường phải qua đêm trong rừng, cùng với vài con dao săn. Cả ba quyết định sẽ kiếm quần áo và thức ăn vào ngày mai.
Iolite mua một tấm bản đồ khu vực quanh thị trấn - kéo dài đến tận Hàng Rào. Cô ta tìm được muộn quán trọ đêm. Nó nằm giữa thị trấn, chỉ có vỏn vẹn ba tầng bằng đá thô, tầng trệt để ăn uống và bán rượu. Angeline theo Iolite lên phòng mình, để lại Howl thương lượng giá cả với gã chủ trọ. Căn phòng có cửa sổ hướng ngay ra đường lớn. Không hiểu sao Angeline bỗng thấy bồn chồn. Cô nhìn quanh dãy hành lang đá thô trát vữa trắng, rồi bước vào căn phòng. Bên ngoài, những người nông dân hối hả về nhà, lùa đàn cừu của họ trên phố và ghé qua những cửa hàng mua sữa trước khi họ đóng cửa. Mùi khói len vào trong căn phòng, lũ cừu với tiếng người đàn ông chăn cừu tạo ra những âm thanh ầm ĩ khắp con phố, vọng cả lên đây. Iolite rảo bước qua phòng, thắp đèn.
Căn phòng có hai chiếc giường và chỉ thế. Iolite quyết định rằng họ nên tiết kiệm tiền, hơn nữa cô ta không ngủ. Quả thật thế, Angeline chưa thấy cô ta ngủ bao giờ. Cô ta uống rượu và hiếm khi chợp mắt, cô không thể hiểu sao cô ta chịu được như thế.
“Cô ở đây.” Iolite nói, đặt chai rượu cô ta mang theo lên bàn. “Tôi có việc phải làm, khoảng giờ ăn tối tôi sẽ quay lại.”
Angeline bối rối gật đầu, không nói gì cả. Cô nhìn Iolite bốc hơi vào không khí như thể cô ta chưa từng ở đây. Bóng tối nơi xa lạ làm cô bồn chồn. Angeline ghé nhìn ra ngoài cửa sổ như sợ rằng Erik đang đứng ngoài ấy, hoặc có một Thiên Thần Sa Ngã nào đó đang lảng vảng quanh đây, chờ đợi thời cơ để ra tay.
Ở vùng Bóng tối, người ta tránh ra đường khi đêm xuống. Dù vậy, quán rượu vẫn đông đúc. Những gã nông dân với bàn tay đen sạm, những tên sâu rượu, mấy người đàn ông chăn cừu, lẫn thanh niên trong thị trấn đều ghé qua làm một cốc bia đen hoặc rượu trước khi về nhà. Họ ít khi say, vì chỉ mình việc ra ngoài ban đêm đã đủ nguy hiểm rồi, họ biết mình sẽ gặp rắc rối lớn nếu say xỉn. Mùi rượu bia nồng nặc nhuộm nặng trĩu bầu không khí, quyện cùng mùi trứng chiên, mùi dầu mỡ, mùi thịt và mùi chua hôi của những kẻ lâu ngày không tắm. Angeline chun mũi trước những mùi lạ, nhưng một lúc sau cô cũng quen dần.
Cô và Howl ngồi ở góc bàn khi Iolite đi đến, mới có trong bụng món súp thịt và hành nghiền lõng bõng.. Cô ta ngồi xuống cạnh Howl và vẫy gọi một cốc bia.
“Cậu mang tấm bản đồ chứ?”
“Đây.”
Howl đưa cho Iolite cuộn giấy nâu. Cô ta kéo ghế và mở tờ giấy ra, trải lên bàn. Tấm bản đồ được vẽ bởi một nhà giả kim trong thị trấn, trên da bò thuộc và nhựa một loại cây không rõ tên. Angeline nghiêng mình nhìn theo những nét vẽ.
“Đây là nơi chúng ta đang ở.” Cô ta nói. Angeline trông thấy một chữ “Sicas” lớn ở giữa. Vùng đất được giới hạn bằng những đường mực màu đen đậm. Thị trấn này có tên là Ladas, được đánh dấu bằng hình những ngôi nhà mái bằng nhỏ xíu, tọa lạc giữa những cánh rừng bằng phẳng phía Bằng và đồng cỏ trải dài về phía Nam.
“Còn đây là Hàng Rào.”
Howl nói, và Angeline đưa mắt nhìn dãy núi rìa phía Nam. Dãy núi chạy thoai thoải về phía Tây, ôm lấy eo biển. Nhưng ở phía Đông chỉ có những rặng núi dốc gồng mình, cao chót vót và bao phủ bởi rừng già. Một đường kẻ mảnh dẻ màu đỏ vẽ chận lên dãy núi, đánh dấu bằng những đường xương cá để mô tả Hàng Rào. Phía sau ranh giới ấy, không có thêm bất cứ nét vẽ nào nữa.
“Trông có vẻ ổn.” Howl nói. “Chúng ta ở khá gần.”
“Nếu đi theo đường chính, chúng ta phải đi qua một thành phố lớn mới có thể đến được dãy núi. Tôi không nghĩ đó là ý hay đâu, tuyến đường này dẫn thẳng đến cửa biên giới. Chúng ta sẽ phải đi vòng qua đường khác thôi.”
Angeline nhìn Kalivas, thành phố nằm giữa vùng bình nguyên phía Đông của Sicas. Dường như nó là điểm quy tụ mọi con đường gần đây, có nghĩa nơi đó sẽ rất đông đúc và tiềm tàng những mối nguy hiểm cho họ. Hơn nữa, sẽ mất hơn một tuần để đi đến rặng núi bằng con đường này.
“Còn rừng thì sao?” Angeline chỉ vào khoảng rừng nằm giữa thị trấn Ladas và rặng núi. “Eryx.”
Đúng lúc ấy, người phụ nữ phục vụ mang bia đến cho Iolite. Bà ta trùm khăn trên đầu và vắt qua cổ, mái tóc bện đen nhánh tuôn dài quá lưng. Người phụ nữ đẫy đà sửng sốt nhìn Angeline như cô là một sinh vật lạ lùng nào đấy.
Bà ta đặt cốc bia xuống cho Iolite, giọng thảng thốt, tiếng phổ thông nói không rõ âm tiết:
“Các vị là thợ
xăn đó à?”
Howl buột miệng cười, Angeline thúc mạnh khuỷu tay vào cậu. Iolite kéo cốc bia lại và giữ bằng hai tay:
“Không, chúng tôi là pháp sư. Chúng tôi thường đi đây đó để săn tìm những sinh vật quý hiếm và nghe nói quanh vùng này có rất nhiều sinh vật như thế.”
“Ta không biết gì về mấy lời đồn đại đó, cô gái ạ, nhưng ta khuyên cô cậu đừng đặt
trân đến rừng Eryx.”
“Tại sao vậy?” Angeline hỏi.
Người phụ nữ đặt tay lên ngực vẻ ngạc nhiên:
“Cô gái trẻ không biết
xao? Khu rừng đó được dân quanh đây gọi là Rừng Chết, nhiều thợ
xăn và phù thủy đã vào khu rừng đó mà chưa từng trở về.”
Rồi bà ta hạ giọng, thì thầm:
“Họ nói lũ khổng lồ một mắt sống trong đấy. Đó là lãnh địa của chúng, và không chỉ có mình chúng đâu. Đến chính khu rừng cũng muốn ăn tươi nuốt sống con người.”
Howl húng hắng giọng. Angeline cau mày nhìn cậu. Cô gật đầu cảm ơn người phụ nữ và bà ta đi khỏi ngay sau đó.
“Vậy là khu rừng hay thành phố?” Iolite vừa nhấp cốc bia, vừa hỏi. Cô ta với lấy cái bánh mì và ăn ngấu nghiến.
Howl nhìn Angeline như hỏi cô. Cô nhìn tấm bản đồ:
“Cô có kế hoạch gì để vượt qua Hàng Rào?”
“Hàng Rào không phải vấn đề.” Iolite nói. “Vấn đề là làm sao qua mặt được Hội Cerberus.”
Trông Angeline có vẻ bối rối. Cô nhấc bàn tay mình ra khỏi tấm bản đồ. Như hiểu được điều cô đang thắc mắc, Howl giải thích:
“Hội Cerberus là những người canh gác Hàng Rào, cả quân của vùng Ánh sáng lẫn vùng Bóng tối.”
“Họ sẽ biết chúng ta đi qua sao?”
“Họ biết mọi thứ đi qua Hàng Rào.” Iolite nói. “Vậy nên mới sinh ra Hàng Rào là như thế, không có thứ gì có thể đi qua đi lại hai vùng trái phép. Chúng ta phải đi qua cổng biên giới, không còn cách nào khác.”
“Vậy hãy chọn đường đi qua thành phố.” Angeline nói, cô nhún vai khi thấy hai người kia nhìn mình. Cô chợt hiểu rằng họ đang có mong muốn ngược lại: thà đi qua khu rừng quái vật và thêm một đoạn dài dọc chân núi để đến cổng biên giới, còn hơn đối diện với mối nguy hiểm của Hội đồng ở thành phố.
Nhưng rốt cuộc, Iolite lại gật đầu. “Được thôi.” Cô ta nói. “Tôi chưa từng nói đây sẽ là chuyến đi suôn sẻ phải không nào?”
“Cô định đưa cả ba qua cổng biên giới bằng cách nào?” Howl hỏi và cuộn tấm bản đồ lại.
“Chà, đương nhiên là tôi có cách rồi.” Iolite nói và nở nụ cười bí hiểm.