Trái Tim Loạn Nhịp

Chương 98

Câu này vừa gửi đi không lâu, Kỷ Niệm đã nhắn tin lại, thao thao bất tuyệt mắng cho cô một trận.

Trong dự đoán.

Kiều Nhân vốn không có ý định tiếp tục nói dài dòng, lúc lướt tin tức, mấy câu nói trước đó lại hiện ra trước mắt, cô khẽ gõ phím lại hỏi: [Đã lên tin tức rồi à?]

Điện thoại sắp hết pin, cô không dám nói quá dài.

Ngẫm lại cảm thấy không đúng lắm.

Kỷ Niệm không phải người thường quan tâm đến tin tức xã hội, không có lý nào lại biết chuyện này nhanh như vậy.

Quả nhiên đầu bên kia trả lời: [Lục Kỳ nói với tớ.]

Kiều Nhân: [Tớ biết rồi.]

Đề tài chấm dứt.

Lúc pin điện thoại của Kiều Nhân chỉ còn lại 9%, Kỷ Niệm nhanh chóng gửi tin nhắn thoại đến: "Cậu đừng đánh trống lảng sang chuyện khác, vừa nãy còn khoe ân ái với tớ, sớm biết vậy tớ đã không giúp anh tớ theo đuổi cậu!"

Cái này gọi là tiền mất tật mang.

Cơ chế hoạt động não của Kỷ Niệm người bình thường không thể so sánh được, khi tức giận đạt tới giới hạn thì sẽ nghĩ ra đề tài sáng tác vô cùng mới mẻ. Cô ấy chuẩn bị lấy đôi "cẩu nam nữ" này làm nguyên mẫu, viết nên một câu chuyện máu chó kinh thiên động địa.

Hai tay cô ấy nhanh chóng gõ trên bàn phím, chưa tới mấy giây trên màn hình đã hiện ra một tiêu đề: {Tôi và phu nhân tổng tài ở chung vài năm}.

Kiều Nhân hoàn toàn không hề biết chuyện này.

Cô nhìn lượng pin còn lại trên góc bên phải màn hình, sau đó ấn nút tắt, cầm máy ảnh ở bên cạnh xem lại những tấm hình đã chụp được.

Máy ảnh là trước khi ra khỏi phòng Kiều Nhân tiện tay cầm theo. Vì so về phương diện chụp ảnh thì chức năng trên điện thoại không phải chỉ kém hơn chút ít, nên cô suy nghĩ vài giây, nhân lúc Kỷ Hàn Thanh đang giúp mình đi giày liền thuận tay cầm máy ảnh theo.

Từ trước khi xảy ra lũ quét cho tới khi tất cả dần dần trở lại bình yên, có không ít bức ảnh chụp lại trận sạt lở đất này.

Kiều Nhân nhớ lúc chạy ra ngoài là hơn ba giờ sáng, hiện tại đã trời quang mây tạnh, mặt trời cũng ló ra phía sau tầng mây.

Lại xem giờ.

Sáu giờ mười.

Kiều Nhân chịu gió thổi trên núi hai tiếng đồng hồ, đầu hơi choáng váng, mí mắt cũng trĩu xuống không mở lên nổi. Cô không thể ngủ, đưa tay kéo ống tay áo của người đàn ông bên cạnh: "Điện thoại."

Người kia nhanh chóng đưa điện thoại cho cô.

Không cài mật khẩu, Kiều Nhân mở máy ảnh ra, sau khi đồng bộ những bức ảnh này vào điện thoại thì mở nhóm chat công việc trong wechat lên, chọn mười mấy tấm ảnh thể hiện rõ nhất tình hình ở hiện trường gửi đi.

Nhanh chóng có người nhận được, gửi lại một biểu tượng ok.

Kiều Nhân có ấn tượng với người vừa trả lời, là một đồng nghiệp quản lý tài khoản weibo chính thức của tòa soạn.

Hẳn là mới sáng sớm đã bị gọi dậy.

Nếu không phải như vậy thì Kiều Nhân khó có thể tưởng tượng ra, có người mới hơn sáu giờ đã tự tỉnh giấc.

Sau khi làm xong công việc, đầu óc và cơ thể của Kiều Nhân mới hoàn toàn tỉnh táo lại. Cô hơi cuộn người trong vòng tay anh, điều chỉnh tư thế cho thoải mái.

Cô dụi dụi mắt, đúng lúc bên tai có giọng nam vang lên, trầm thấp vô cùng êm tai: "Ngủ một lát trước đi."

Kiều Nhân "Vâng" một tiếng, vô cùng khẽ, thậm chí cô không biết đối phương có thể nghe thấy hay không, vừa nhắm mắt lại đã ngủ say.

Bên tai ồn ào, nhưng Kiều Nhân cảm thấy giấc ngủ này không hề ngắn.

Lúc mở mắt ra đã không còn sớm nữa.

Mặt trời hình như đã lên đến đỉnh đầu, ánh nắng chiếu xuống khiến nhiệt độ tăng lên không ít. Kiều Nhân hé mắt, cũng không biết từ khi nào mà mình đã nằm gối đầu lên đùi Kỷ Hàn Thanh.

Chăn được trải xuống dưới, trên người đắp một chiếc áo vest.

Kiều Nhân co chân lên, trở mình quay lưng về phía ánh mặt trời, cầm điện thoại lên xem.

Đã gần mười một giờ.

Kiều Nhân liếc nhìn nhóm chat công việc, tin chưa đọc đã vượt quá 99 cái. Cô còn chưa nhìn rõ nội dung thì điện thoại đã rung lên, tắt nguồn.

Cách đó không xa đúng lúc có tiếng dân làng gọi bọn họ đi xuống.

Kiều Nhân không nghe rõ, vừa ngẩng đầu, khuôn mặt đã bị một bàn tay vỗ nhẹ: "Dậy rồi à?"

Bàn tay anh mang theo chút cảm giác mát mẻ, áp lên khuôn mặt phơi nắng nửa ngày có chút nóng nực của Kiều Nhân. Kiều Nhân theo bản năng đưa tay ra, nhẹ nhàng nắm chặt lấy bàn tay đang kề sát trên mặt mình.

"Đứng dậy đi."

Kiều Nhân "Vâng" một tiếng, nhanh chóng cẩn thận đứng dậy.

Có thể là do vừa ngủ dậy, nên lúc này cô cảm thấy sức lực dồi dào. Sau khi phủi bùn đất dính trên quần, ánh mắt thoáng nhìn sang Kỷ Hàn Thanh đang ngồi im.

Cô hơi khựng lại, nghiêng đầu nhìn anh: "Sao vậy?"

Kỷ Hàn Thanh hơi nhíu mày: "Tê chân."

Bị người ta gối lên ngủ suốt mấy tiếng, không tê mới là lạ.

Kiều Nhân nhìn vẻ mặt anh, khóe môi cong lên, đưa tay kéo anh đứng dậy.

Sau cơn mưa không khí trong lành mát mẻ, bên trong còn phảng phất mùi hôi tanh của bùn đất. Kiều Nhân sửa sang lại quần áo, quay đầu nhìn xung quanh vài lần, bốn phía trống không, chỉ có cỏ dại mọc lên.

"Bọn họ đều xuống hết rồi sao?"

"Ừ."

"Xuống từ khi nào vậy?"

"Hơn chín giờ."

".........."

Kiều Nhân suýt nữa cho rằng lúc nãy mình nhìn nhầm giờ, xác nhận lại với Kỷ Hàn Thanh một lần: "Mấy giờ rồi?"

"Mười một giờ."

Nói cách khác, hai người bọn họ đã ở riêng trên này gần hai tiếng đồng hồ.

Nói không chừng người dân làng vừa nãy lên đây là để đặc biệt gọi bọn họ xuống.

Kiều Nhân nhíu mày: "Sao anh không gọi em dậy?"

"Vốn định gọi em," Kỷ Hàn Thanh cúi đầu, lúc ngẩng đầu lên còn cười với cô, "Nhưng nghe thấy em nói mơ."

Kiều Nhân biết có lúc mình ngủ không được ngoan ngoãn lắm, ho một tiếng hỏi: "Em nói gì?"

"Em nói..."

Kiều Nhân mở to mắt nín thở, bị giọng điệu của Kỷ Hàn Thanh làm cho hồi hộp, giống như đang chờ phán quyết của quan tòa.

"Cực kì thích anh."

Kiều Nhân: "......."

"Muốn gả cho anh."

Kiều Nhân: "........"

Cô hoàn toàn không có ấn tượng gì.

Lúc này chân Kỷ Hàn Thanh đã không còn tê nữa, kéo tay cô đi xuống dưới, "Vậy, anh đành bất đắc dĩ cưới em nhé?"

Cái gì gọi là bất đắc dĩ?

Kiều Nhân giơ chân đá anh một cái: "Anh lặp lại xem."

Dừng một chút, cô nhỏ giọng lầm bầm: "Rõ ràng là em bất đắc dĩ phải gả cho anh thì có."

Kỷ Hàn Thanh quay đầu lại nhìn cô: "Gì cơ?"

Kiều Nhân chớp mắt một cái, không tiếp lời, đưa bàn tay đang trống không của mình qua.

Cô không nói gì, nhưng chưa tới vài giây trên tay đã có một chiếc điện thoại.

Là của Kỷ Hàn Thanh.

Kiều Nhân nén cười, mở nhóm chat công việc ra xem lại các tin nhắn trước đó.

Mọi người thảo luận sôi nổi, Kiều Nhân còn tưởng do sạt lở đất quá nghiêm trọng nên bọn họ đang thảo luận công việc. Kết quả khi nhìn vào thì thấy tất cả tin nhắn đều không hề liên quan đến chủ đề chính.

[Mọi người có thấy góc độ chụp của bức ảnh này không?]

[Có vài tấm giống như là cúi người chụp, có vài tấm thì giống như giơ lên đỉnh đầu chụp.]

[Kỷ tổng học nhiếp ảnh rồi sao?]

[Đừng nói bừa, học nhiếp ảnh mà chụp như vậy thì có thể tốt nghiệp được chắc?]

..................

Bọn họ thấy Kỷ Hàn Thanh không chú ý tới mình nên mới dám thảo luận sôi nổi như vậy.

Kiều Nhân xem lại mấy bức ảnh mình đã gửi.

Góc độ chụp không giống nhau, có lúc là đứng ở chỗ thấp chụp lên, có vài tấm chụp lúc đi lên núi mệt quá Kỷ Hàn Thanh cõng cô, đương nhiên so với bình thường thì góc độ rộng hơn nhiều.

Bọn họ quan sát kĩ thật, người nào cũng giống như Sherlock Holmes* vậy.

(Sherlock Holmes: là một nhân vật thám tử hư cấu vào cuối thế kỉ 19 và đầu thế kỉ 20, xuất hiện lần đầu trong tác phẩm của nhà văn Arthur Conan Doyle xuất bản năm 1887. Ông là một thám tử tư ở Luân Đôn nổi tiếng nhờ trí thông minh, khả năng suy diễn logic và quan sát tinh tường trong khi phá những vụ án mà cảnh sát phải bó tay.)

Kiều Nhân gửi đi một dấu chấm.

Nhóm chat công việc lập tức trở lại yên tĩnh.

Lúc này Kiều Nhân mới đắc ý thoát ra.

Vừa định trả lại điện thoại cho Kỷ Hàn Thanh, cô đột nhiên nhớ tới vị bác sĩ Đường thần bí kia. Kiều Nhân nuốt nước bọt, liếc mắt nhìn trộm người đàn ông đang đi phía trước, thấy anh không quay đầu lại nhìn mình mới lén lút mở danh sách bạn bè trong wechat ra.

Bên trong không có nhiều người lắm.

Họ Đường lại càng ít.

Kiều Nhân loại trừ Đường Mộ Bạch, sau đó mở một tài khoản khác ra xem.

Ảnh đại diện trống không, vòng bạn bè cũng trông không.

Đúng là giống y hệt Kỷ Hàn Thanh, Kiều Nhân gửi một tin nhắn đi: [Đang làm gì vậy?]

Kiều Nhân tự nhận là mình học được phong cách nói chuyện của Kỷ Hàn Thanh vô cùng nhuần nhuyễn. Sau khi gửi tin nhắn đi, tim cô vẫn không kìm được đập nhanh hơn một chút.

Khoa học gọi đó là chột dạ.

Cô vừa kích động vừa sốt ruột đợi Đường mỹ nhân trả lời.

Kết quả mãi tới khi xuống núi rồi, wechat vẫn một mực yên lặng.

Bác sĩ Đường không để ý đến cô.

Ngược lại, Kỷ Hàn Thanh sau khi lấy lại điện thoại của mình, phát hiện ra Kiều Nhân làm chuyện lén lút mà quên không xóa lịch sử trò chuyện đi.

Đã đến giờ ăn trưa, lúc này cả đoàn người đang chen chúc ăn cơm trên một cái bàn lớn.

Kỷ Hàn Thanh liếc nhìn Lục Kỳ đang chuyên tâm kể truyện ma cho Kiều Nhân, lại nhắn cho người kia một tin: [Tiểu Ngộ?]

Lần này trả lời rất nhanh, [Sao vậy?]

[Sao còn chưa ngủ?]

[Bị bạn gái cậu đánh thức.]

Kỷ Hàn Thanh ăn vài miếng cơm, tối phải lái xe nên anh không dính vào một giọt rượu nào, liếc mắt nhìn Kiều Nhân bị Lục Kỳ dọa sợ tới mức uống nước không ngừng, khóe miệng hơi cong lên.

Sau đó lúc Kiều Nhân lại cầm cốc nước lên định uống, anh hơi nghiêng người lại gần, thấp giọng nói: "Lúc quay về sẽ tính sổ với em."

Trận sạt lở ở thôn Khúc Dương này đến nhanh mà đi cũng nhanh. So sánh với huyện Lâm mà nói thì không gây ra quá nhiều thiệt hại.

Sau khi đưa tin thực tế xong, tất cả công việc còn lại đều giao cho những người đang ở huyện Lâm lo liệu.

Hơn bốn giờ chiều, đoàn người chuẩn bị lên đường ra về.

Từ chỗ ở tại nhà người dân kia cho đến tận cổng thôn, cô bé Xuân Vũ cứ vùi vào lòng Kỷ Hàn Thanh. Kiều Nhân cũng đi theo bên cạnh kể chuyện cho cô bé nghe.

Lúc tới cổng thôn, miệng lưỡi Kiều Nhân đã khô khốc.

Bên trái là tiếng cô bé cứ lưu luyến không rời nói câu tạm biệt, bên phải là tiếng những người dân trong làng nhiệt tình hoan nghênh bọn họ trở lại.

Kiều Nhân hơi dịch sang bên phải.

Lục Kỳ đang trò chuyện với trưởng thôn.

Kiều Nhân cũng đi sang bên đó, nghe thấy trưởng thôn dùng tiếng phổ thông không chuẩn lắm khen cậu ta: "Chàng trai đẹp người đẹp nết, nhất định có rất nhiều cô gái tốt thích!"

Lục Kỳ hiếm khi được người khác khen thật lòng, ấp úng liên tục nói mấy câu "Không, không".

Kiều Nhân nghe mà buồn cười.

Khóe miệng vừa cong lên một chút, chuông điện thoại đã vang lên.

Kiều Nhân lấy điện thoại ra xem, khóe miệng vừa cong lên chưa được nửa giây đã xịu xuống.

Điện thoại của Tống nữ sĩ.

Đây hình như là lần đầu tiên Tống nữ sĩ chủ động gọi điện cho Kiều Nhân kể từ sau vụ nổ lần trước. Nếu như vào thời điểm trước khi cô đi công tác ở vùng núi thì có khi Kiều Nhân sẽ vui mừng tới mức ngất đi.

Nhưng ở thời điểm hiện tại, Kiều Nhân chỉ cảm thấy bốn phía nổi lên hơi lạnh. Cô nhìn chằm chằm màn hình hiển thị, mãi tới khi hai người đang nói chuyện bên cạnh bị cắt ngang đồng thời quay sang nhìn cô thì Kiều Nhân mới xoay người đi chỗ khác nghe máy.

Giọng của Tống nữ sĩ nghe không khác gì so với lúc bình thường: "Bảo bối, ngày mai là thứ bảy."

Kiều Nhân sợ bà phát hiện ra điều bất thường nên đi mấy bước tới chỗ không ai chú ý.

"Ngày mai về nhà ăn cơm đi."

Kiều Nhân: "Vâng."

Nếu như không có sự cố bất ngờ nào, ngày mai đúng lúc có thể quay về Bắc Thành.

Kiều Nhân vừa thở phào, Tống nữ sĩ ở đầu bên kia lại nói: "Đúng lúc có chuyện cần nói với con."

Hơi thở của cô lại nghẹn ở cổ họng: "Chuyện gì vậy mẹ?"

"Ngày mai rồi nói."

Tống nữ sĩ cúp máy.

Kiều Nhân cẩn thận nhớ lại mấy câu nói ban nãy của bà có gì bất thường hay không, nghĩ hồi lâu cũng không phát hiện ra điều gì. Phía trước có con suối nhỏ chảy róc rách, Kiều Nhân ngồi xổm xuống, nghịch ngợm rẽ làn nước ra, lặp đi lặp lại nhiều lần mới dần dần ổn định lại tâm trạng.

Kết quả xấu nhất cũng chỉ là bị Tống nữ sĩ phát hiện cô đang làm ở bộ phận xã hội.

Kiên trì chịu đựng là được.

Kiều Nhân thở dài một tiếng, đứng dậy quay lại chỗ cả đoàn.

Đúng lúc Lục Kỷ quay đầu lại nhìn cô, "Chị Kiều mau tới đây đi, mọi người đang tìm chị đó."

"Phải về rồi sao?"

Kiều Nhân nhanh chóng bước sang bên đó, thoáng nhìn thấy Kỷ Hàn Thanh vẫn đang ngồi xổm nói chuyện với Xuân Vũ.

Cô thu tầm mắt lại, "Kỷ tổng........"

Còn chưa nói hết câu, cúi đầu xuống đã nhìn thấy trưởng thôn đưa một phong bao màu đỏ cho Kiều Nhân.

Giống như hồng bao.

Kiều Nhân dùng vài giây mới nhớ ra bốn chữ "Phụ cấp đi lại".

Thấy cô không nhận, trưởng thôn lại đẩy về phía trước một chút: "Cô bé, mau cầm đi."

Kiều Nhân siết chặt bàn tay, rốt cục vẫn không nhận lấy.

Trước khi đi công tác Kiều Nhân đã nghe nhắc tới chuyện này không ít lần.

Nhưng chạy tin tức xã hội lâu như vậy, đây vẫn là lần đầu tiên Kiều Nhân được người ta đưa hồng bao cho. Trong lòng cô không rõ là cảm giác gì, không chút biến sắc giấu tay ra sau lưng, cúi đầu nhìn xuống nền đất, "Trưởng thôn....."

Vừa nói ra lời, một bàn tay bên cạnh bỗng đưa ra, thay cô nhận lấy hồng bao kia.

Kiều Nhân hơi chớp mắt, tầm nhìn vốn đang dừng trên người trưởng thông liền chuyển sang khuôn mặt người đàn ông bên cạnh. Kỷ Hàn Thanh nở nụ cười, giọng điệu ôn hòa nói: "Cảm ơn."

Trưởng thôn giống như đang thở phào, cũng cười theo, còn nói thêm câu gì đó.

Kiều Nhân nghe như là đang dặn dò bọn họ đi đường cẩn thận.

Cô cụp mắt, yên lặng nghe bọn họ trò chuyện, mãi tới khi lên xe ra khỏi làng cũng không nói gì nữa.

Lục Kỳ và đồng nghiệp nữ ngồi trước đang bóc hồng bao ra. Bàn tay cầm hồng bao của Kiều Nhân càng siết chặt, ngón cái và ngón trỏ của cô dùng nhiều lực, đốt ngón tay có chút đau nhức.

Ở bên phải, Kỷ Hàn Thanh đang gọi điện thoại.

Cô không nghe lọt chữ nào, vừa nghiêng đầu, ngón tay đang cầm hồng bao bị anh nhẹ nhàng gỡ ra.

Kiều Nhân lại quay đầu sang nhìn anh, khóe miệng hơi xịu xuống, vẻ mặt không tốt.

Kỷ Hàn Thanh buông ngón tay cô ra, ngón trỏ nhẹ nhàng đưa lên chạm vào khóe miệng cô: ""Sao vậy?"

Biết rõ mà còn hỏi.

Anh rõ ràng biết là cô không muốn nhận hồng bao này.

Giống như củ khoai nóng, Kiều Nhân cầm trong nay như nặng cả ngàn cân.

Kiều Nhân lườm anh một cái.

Khóe môi Kỷ Hàn Thanh càng cong nhiều hơn, tầm mắt anh hạ thấp, "Mở ra xem đi."

Kiều Nhân vẫn trừng mắt với anh: "Không muốn bóc."

Còn dám hung dữ với anh.

Kỷ Hàn Thanh dứt khoát không đợi cô tự mở nữa, trực tiếp rút hồng bao trong tay cô ra, xé miệng bao rồi trả lại cho cô.

Sau khi miệng bao bị xé ra, có thể mơ hồ nhìn thấy thứ ở bên trong.

Không giống với bảy, tám tờ Chủ tịch Mao* trong tưởng tượng của Kiều Nhân.

(Tờ Chủ tịch Mao: trên tờ tiền Nhân dân tệ của Trung Quốc có in hình Chủ tịch nước Mao Trạch Đông nên còn được gọi là "tờ Chủ tịch Mao".)

Chủ tịch Mao thì có, có điều chỉ có hai tờ màu xanh lam*.

(*Tờ 10 tệ có màu xanh lam.)

20 tệ.

Bên dưới tiền có một tờ giấy, Kiều Nhân liếm môi, lấy ra xem. Trên đó viết chữ líu díu, tính ra phải có khoảng hơn một ngàn chữ, đều là lời cảm ơn dành cho bọn họ.

Rõ ràng không phải những từ ngữ quá hoa mỹ, thậm chí còn có một vài lỗi chính tả, nhưng khiến hốc mắt của Kiều Nhân nóng lên.

Đồng nghiệp nữ ở phía trước khá nhạy cảm, thậm chí đã bắt đầu khịt mũi.

Kiều Nhân gấp lại tờ giấy cất vào trong bao, lần này cất chiếc bao đỏ thẫm vào trong túi xách.

Sau này khi trở về tới nhà rồi, cô sẽ cất giữ chiếc hồng bao này thật cẩn thận.

Tâm trạng trước và sau khi mở phong bao ra hoàn toàn không giống nhau.

Bảo sao khi cô không nhận tiền trưởng thôn có vẻ rất lo lắng, có lẽ là vì sợ cô chê ít tiền nên không nhận.

Kiều Nhân mỉm cười, tảng đá trong lòng cuối cùng cũng có thể đặt xuống. Trong nháy mắt, cô cảm thấy giọng nói chuyện điện thoại của Kỷ Hàn Thanh ở bên cạnh trở nên êm tai hơn nhiều.

Tiếng phổ thông rất rõ ràng, chuẩn mực.

Anh đang hỏi người ở đầu bên kia: "Khi nào về nước?"

Kiều Nhân liếc mắt nhìn.

Đúng lúc Kỷ Hàn Thanh quay đầu sang nhìn cô, "Em muốn nói gì với bà*?"

Kiều Nhân vừa nghe câu này, anh đã đặt điện thoại vào bên tai cô.

Cô tưởng là giáo sư Từ gọi tới, buột miệng nói: "Cháu chào dì."

Đầu bên kia yên tĩnh vài giây, hình như có tiếng cười khe khẽ truyền tới: "Dì nào?"

Là giọng nam.

(*Ở câu trên, Kỷ Hàn Thanh hỏi là "Em muốn nói gì với cậu ta?". Trong tiếng Trung từ "nàng/cô ấy" và từ "hắn/anh ấy" phát âm giống nhau là [tā]. Kiều Nhân nghĩ người gọi đến là giáo sư Từ nên đã nghe câu hỏi của Kỷ Hàn Thanh thành "Em muốn nói gì với bà?".)

Giọng nói trong trẻo, âm cuối lên cao, mang theo chút cảm giác dịu dàng.

Kiều Nhân còn chưa kịp phản ứng, người ở đầu bên kia lại nói: "Kiều tiểu thư, lần sau đừng nửa đêm nhắn tin cho tôi nữa."

"........."

Kiều Nhân hiểu rồi.

Gần đây cô chỉ nhắn tin cho một người, có điều hình như không phải là nửa đêm.

Tai Kiều Nhân nóng lên.

Cô quấy rầy Đường mỹ nhân nghỉ ngơi sao?

Gần như người kia cũng không đợi cô trả lời, khẽ nói: "Đang ngủ."

Dừng một chút, "Trả lời câu hỏi của cô hôm qua."

Đang làm gì vậy?

Đang ngủ.

Kiều Nhân đột nhiên không nghĩ ra nguyên nhân vì sao cô giáo Diệp lại chia tay với một người dịu dàng như vậy.

Sau khi cúp điện thoại, Kiều Nhân chuyển câu hỏi này cho Kỷ Hàn Thanh.

Người kia mặt không chút cảm xúc, "Cậu ta dịu dàng?"

Kiều Nhân gật đầu.

"Lần sau khi em gặp cậu ta thì hỏi cậu ta xem có biết hai chữ dịu dàng viết thế nào không."

Kỷ Hàn Thanh ghé sát lại, đưa tay chạm vào chóp mũi cô sau đó rời đến đôi môi, nhẹ nhàng miết một hồi: "Sao dễ bị lừa vậy."

Kiều Nhân: "......"

Lúc đi phải trung chuyển mấy lần, lúc về dường như còn phiền phức hơn một chút.

Hôm sau vừa đúng là thứ bảy. Lúc Kiều Nhân về tới sân bay Bắc Thành đã là hơn một giờ chiều.

Vừa lấy vali ra khỏi băng chuyền thì Tống nữ sĩ gọi tới.

Nhắc nhở cô đừng quên về nhà.

Sân bay ồn ào, Kiều Nhân nhanh nhanh chóng chóng cúp máy, một tay kéo vali hành lý một tay kéo ống tay áo của Kỷ Hàn Thanh: "Buổi tối em phải về nhà một chuyến."

Kỷ Hàn Thanh gật đầu.

"Em cảm thấy mẹ em có gì đó là lạ."

"Sao vậy?"

Kiều Nhân đi theo sau anh ra khỏi sân bay, không lên tiếng.

Cũng vì cô không nói ra được rốt cục là khác lạ ở chỗ nào nên mới cảm thấy sợ. Nghĩ vậy, cô lại kéo cổ tay áo của người phía trước: "Anh về cùng em nhé."

Kỷ Hàn Thanh dừng bước, sau đó tiến lên phía trước. Anh không quay đầu lại, chỉ lật bàn tay nắm chặt tay Kiều Nhân kéo cô lên nửa bước.

Khoảng cách giữa hai người thu hẹp, anh cúi đầu: "Em chắc chắn chứ?"

Kiều Nhân cực kì chắc chắn, quyết định nhất định và khẳng định.

Sau khi cô đem hành lý về chỗ trọ, buổi tối hai người cùng nhau đến biệt thự nhà họ Ngụy.

Khoảng bảy giờ rưỡi, người giúp việc trong nhà mở cửa cho bọn họ.

Tống nữ sĩ đang xem máy tính bảng, cũng không thèm quay đầu lại, nghe thấy động tĩnh liền hỏi một câu đầy ẩn ý: "Bảo bối, hai tuần nay con có mệt không?"

Kiều nhân đang đứng trước cửa thay dép lên suýt nữa ngã xuống.

"Vẫn... vẫn ổn ạ."

Tống nữ sĩ đang xem tin tức, mở một tấm ảnh ra sau đó liếc nhìn, "Bảo bối, con lại xem này. Hình như người trong ảnh không giống con lắm?"

Kiều Nhân vừa nghe đã biết là có vấn đề, khẽ đẩy tay Kỷ Hàn Thanh, dùng khẩu hình hỏi anh: "Làm sao bây giờ?"

Kiều Nhân bị Tống nữ sĩ hỏi làm cho chân tay luống cuống, lúc này nước mắt dâng lên, nhìn như một chú thỏ con bị bắt nạt.

Kỷ Hàn Thanh cau mày.

Tống Vân đã quay đầu lại: "Tiểu Kỷ cũng tới à? Đúng lúc, hai đứa giải thích một chút đi."

Kiều Nhân nhắm mắt giả ngu: "Giải thích gì vậy mẹ......"

"Vì sao con lại ở Khúc Dương?"

"Con không........."

"Tự ra đây xem đi."

Sắc mặt Tống nữ sĩ không được tốt, giọng nói cứng nhắc vỗ xuống ghế sô pha.

Kiều Nhân nơm nớp lo sợ nhưng không dám không đi tới.

Màn hình máy tính bảng vẫn sáng, trên đó là tin tức sạt lở đất ở thôn Khúc Dương.

Trong ảnh có có xuất hiện, không biết là ai chụp, cô và Kỷ Hàn Thanh đều lọt vào ống kính, tuy chỉ chiếm khoảng 1 phần 10 diện tích bức ảnh.

Nhưng Kiều Nhân liếc qua một cái đã nhìn thấy.

Chắc là mấy đồng nghiệp khác chụp được. Bọn họ không biết tình hình của Kiều Nhân nên cũng không làm mờ mặt cô đi.

Tống nữ sĩ cười lạnh: "Mẹ chưa từng nghe thấy có quán quân thể dục thể thao nào quê ở Khúc Dương cả."

Kiều Nhân: ".........."

"Con định nói bây giờ hay là ăn cơm xong mới nói?"

".........."

Lúc nào nói cũng như nhau cả.

Kiều Nhân không dám ngồi xuống, cầm máy tính bảng cúi đầu, thái độ nhận lỗi: "Mẹ, con xin lỗi."

Cô không dám có thái độ không tốt.

Nếu như Tống nữ sĩ không vui thì thậm chí có thể một khóc, hai làm loạn, ba thắt cổ cũng không chừng.

"Từ lúc bắt đầu đã không phải là bộ phận văn hóa thể thao đúng không?"

Kiều Nhân không nói lời nào.

Tống Vân xem như cô thừa nhận, "Cô định giấu tôi cả đời?"

"Mẹ........"

"Đừng gọi tôi là mẹ, tôi không phải mẹ cô."

Xong rồi.

Kiều Nhân cúi đầu, không dám nói gì nữa.

Tống nữ sĩ rời tầm mắt, chuyển mục tiêu: "Tiểu Kỷ, cậu sao vậy?"

Chưa kể đến việc không nói cho bà biết, lại còn dám hùa theo lừa dối bà.

Tống nữ sĩ càng nghĩ càng giận, sắc mặt càng lúc càng tệ: "Khi đó hai đứa đồng ý gì với tôi?"

Bà vẫn còn nhớ rất rõ.

Lúc đó hai người, một đứa nói không làm ở bộ phận xã hội, một đứa nói sẽ chăm sóc cô ấy thật tốt.

Kết quả bây giờ thì hay lắm.

Một đứa theo bộ phận xã hội, một đứa không những không ngăn con bé lại mà còn giúp nó lừa gạt mình.

Tống nữ sĩ lạnh mặt, lửa giận càng lúc càng bốc lên ngùn ngụt: "Tại sao mẹ không cho con làm phóng viên xã hội, con không biết hay sao?"

Đương nhiên Kiều Nhân biết, cô ngước mắt: "Mẹ, con và cha không giống nhau......

"Sao lại không giống? Chẳng phải đều là xã hội hay sao?"

"Bây giờ là xã hội được pháp luật bảo vệ, làm nghề gì cũng không còn nguy hiểm như trước nữa rồi."

Dù nghề này không hề dễ dàng gì, nhưng ở trước mặt Tống nữ sĩ Kiều Nhân vẫn phải nói cho thật tốt đẹp.

"Nhảm nhí," Tống nữ sĩ xem thường, "Mấy hôm trước mẹ còn thấy một phóng viên xã hội bị sạt lở đất tử vong."

Nhất thời Kiều Nhân không có lời nào để giải thích.

Tống nữ sĩ: "Thành phố Thanh Châu mấy hôm trước xảy ra sạt lở rất nghiêm trọng..."

Bà nói xong liền cầm lấy máy tính bảng, giống như định tìm tin tức cho cô xem. Còn chưa tìm ra đã nghe người đàn ông đang đứng bên cạnh mở miệng. Giọng anh bình tĩnh giống như đang kể chuyện: "5 giờ 39 phút ngày 4 tháng 7, thành phố Thanh Châu xảy ra sạt lở đất nghiêm trọng, có 87 người tử vong. Trong số 87 người có 3 luật sư, 7 giáo viên, 2 cán bộ quản lý, 3 nữ tiếp viên hàng không, 32 học sinh sinh viên....... 1 phóng viên xã hội.

"......."

Anh nói như vậy, trong số những người thiệt mạng vì sạt lở đất, có vẻ như phóng viên xã hội chiếm tỉ lệ nhỏ nhất.

Thật sự không thể đẹp trai hơn được nữa.

Kiêu Nhân muốn ôm Kỷ Hàn Thanh hôn một cái.

Có điều cô cũng chỉ dám nghĩ thầm, liếc nhìn một chút, Tống nữ sĩ vẫn sa sầm mặt mũi.

Bà bị Kỷ Hàn Thanh làm cho nghẹn lời mất nửa ngày.

Trong phòng khách, ba người nhất thời không ai nói gì.

Bầu không khí ngột ngạt bao trùm, bom đã châm ngòi, chỉ cần động một cái là sẽ bùng nổ.

Ngay vào lúc Kiều Nhân sắp không thở nổi, cửa lại được mở ra, Ngụy Duyên huýt sao đi vào.

Rõ ràng tâm trạng ông không tệ, huýt sáo bài {Hôm nay là ngày tốt lành}.

Mặc dù có chút lạc nhịp.

Kiều Nhân thở phào, vai âm thầm thả lòng.

Tống nữ sĩ nghe tới mức khó chịu, ho một tiếng nhắc nhở.

Ngụy Duyên còn chưa hiểu tình hình, tiếp tục huýt sáo. Mãi tới khi thay giày xong ngẩng đầu lên mới nhìn thấy trong phòng khách có mấy người, phát hiện ra bầu không khí có gì đó không đúng.

"Tiểu Kiều và Tiểu Kỷ về đấy à?"

Tuy rằng Ngụy Duyên không biết có chuyện gì xảy ra, nhưng vẫn cố gắng xoa dịu bầu không khí này: "Tiểu Kỷ, sau này cậu muốn đổi cách xưng hô với anh..."

Tống nữ sĩ lườm ông một cái.

Ngụy Duyên lập tức im lặng, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Ai chọc Vân Vân nhà chúng ta không vui vậy?"

Tống Vân hừ một tiếng, "Nha đầu này lén lút sau lưng em làm phóng viên xã hội."

"Người Tiểu Kiều nhỏ như vậy sao mà cõng được em?" (*)

(背着 [Bèizhe]: nghĩa đen là cõng, vác, khiêng. Còn được dùng với nghĩa là lén lút, trốn, giấu. Ở đây Ngụy Duyên cố tình trêu Tống nữ sĩ.)

"Ngụy Duyên, anh lặp lại lần nữa xem."

Cuối cùng bầu không khí mới nóng lên một chút.

Sắc mặt Tống nữ sĩ tuy vẫn không tốt nhưng đã không còn sầm sì như lúc đầu nữa.

Ngụy Duyên ngồi xuống, tự động cầm máy tính bảng lên xem, vừa xem vừa hỏi: "Mấy tấm ảnh phía trước là Tiểu Kiều chụp à?"

Ông đưa máy tính bảng sang cho Tống nữ sĩ, "Em xem, chụp rất đẹp."

Tống Vân không kìm được cuối cùng cũng liếc mắt sang nhìn xem.

"Một cô gái nhỏ bé lại có dũng khí lớn như vậy, nên cổ vũ phải không Vân Vân?"

Tống Vân không nói năng gì, hừ một tiếng.

"Em suy nghĩ một chút đi. Nếu như không có những người dũng cảm như Tiểu Kiều, làm sao chúng ta có thể được đọc những tin tức như thế này?"

Tống Vân: "Em không thích đọc tin tức."

Ai biết những người đi tới hiện trường thiên tai thế này, một giây trước còn đang đưa tin, một giây sau liệu có thể bị nước lũ cuốn trôi hay đá rơi đè trúng hay không.

Ngụy Duyên để máy tính bảng sang một bên, "Những việc mà con người trải qua trong cuộc đời này, đều do ông trời định trước rồi."

Ông cũng không tin vào Phật, nhưng đã mở miệng thì đành phải nói cho trót: "Em xem mỗi lần Tiểu kiều bốc quẻ đều lấy được quẻ tốt nhất. Mấy năm trước thầy tướng số còn nói con bé có thể sống thọ tới trăm tuổi."

Ngụy Duyên quay đầu nhìn Kiều Nhân đánh mắt ra hiệu, "Đúng không Tiểu Kiều."

Kiều Nhân vội vàng gật đầu: "Đúng vậy, mẹ."

Nửa câu đầu của Ngụy Duyên là thật.

Nhưng nửa câu sau......

Tống nữ sĩ tỏ vẻ nghi ngờ: "Con bé đi xem tướng lúc nào, sao em không biết?"

"Mấy năm trước lúc em ra nước ngoài công tác."

Tống nữ sĩ lại nhìn Kiều Nhân, cô tiếp tục gật đầu: "Thật ạ."

Cô vừa căng thẳng, suýt nữa đã kéo Kỷ Hàn Thanh ở bên cạnh ra làm chứng cho mình.

May mà còn sót lại chút lý trí nên dừng lại đúng lúc.

Kiều Nhân giương mắt liếc nhìn người đàn ông bên cạnh, phát hiện anh hơi mím môi, trên má phải còn hiện ra một lúm đồng tiền rất nông, giống như đang nén cười.

Có gì hay mà cười.

Kiều Nhân lén đưa tay ra đằng sau, véo lên đùi Kỷ Hàn Thanh một cái.

Bàn tay nhanh chóng bị anh nắm chặt, giọng nam trầm thấp, lời nói giống như đang cắn chặt răng: "Véo vào đâu thế?"

Véo chân đó.

Kiều Nhân liếc mắt, không chút biến sắc liếc nhìn vị trí tay mình.

Một giây sau, vẻ mặt cô cứng đờ, nhanh chóng nóng bừng lên.

Bảo sao cảm giác sai sai.

Hình như... đã véo vào mông người nào đó rồi.

Lời editor: Giờ này chắc chẳng còn mấy ai thức. Còn 1 chương nữa là phải nói tạm biệt với chú Kỷ và chị Kiều rồi. Thật sự vừa bất ngờ, vừa không nỡ ~

P.s: Bà tác giả thật sự hành tôi tới chết T^T Có chương thì ngắn cũn cỡn chưa tới 1000 chữ, hai chương cuối cùng bả quất cho mỗi chương 5-6000 chữ. Ngồi edit muốn lòi con mắt, gãy cái cổ luôn =.=  Chương 99 cũng dài tầm này, không biết ngày mai mình có lết hết được không nữa? Còn muốn viết lời cuối truyện cho mọi người T^T
Bình Luận (0)
Comment