Trái Tim Thiếu Nữ

Chương 7

Ánh mắt của Bùi Thầm cũng không dừng lại nơi đôi mắt ấy quá lâu.



Cậu thu tầm mắt lại, quay người đi về hướng phòng học.



Mạnh Tư Duy tập tễnh đuổi theo.



Khi cô đuổi theo đến sau lưng Bùi Thầm còn khoảng một bước chân nữa, việc giành được chức quán quân của giải đấu khiến cô cuối cùng cũng có dũng khí để tỏ tình.



“Bùi Thầm, cậu đã xem mình thi đấu chưa?”



“Bùi Thầm, đợi chút đã.”



“Bùi Thầm, mình thích...”



Đáng tiếc người phía trước dường như không nghe thấy lời cô nói, cũng không vì cô mà thả chậm bước chân.



Mạnh Tư Duy còn chưa kịp nói nốt hai chữ cuối, chàng thiếu niên đã đi đến chỗ mà cô không thể đuổi kịp, cũng chẳng thể nghe thấy.



Mạnh Tư Duy vịn lan can đứng ở hành lang, cứ thế nhìn theo bóng lưng khuất dần của Bùi Thầm.



Giây phút ấy cô mới hiểu ra, việc Bùi Thầm xem cô thi đấu xong sẽ thay đổi cách nhìn về cô dường như chỉ là ảo tưởng của chính mình mà thôi.





Trong phòng học, Từ Đạt Long bám vào cửa sổ nhìn thấy toàn bộ quá trình Mạnh Tư Duy đuổi theo Bùi Thầm.



Thế là đợi đến lúc Mạnh Tư Duy quay về lớp học, khó tránh khỏi vang lên vài tiếng xì xầm.



Trên bàn học là bài thi với điểm số thảm không nỡ nhìn của cô.



Sức nóng của việc giành chức quán quân cuộc thi khúc côn cầu trên sàn qua thì cũng đã qua rồi, mọi người đều là học sinh, chỉ có học tập mới là thứ xuyên suốt theo họ mỗi giây mỗi phút, một năm bốn mùa mà thôi.



Nhưng lão Hàn gần đây lại thông báo một tin cho các thành viên trong đội thi đấu của trường, là chuyện liên quan đến kỳ thi tuyển sinh đại học.



Do học sinh năng khiếu thể dục thể thao cũng phân chia thành các mục khác nhau, giống như có khá nhiều trường đại học chiêu tuyển học sinh năng khiếu điền kinh, một số các trường khác lại căn cứ vào tình hình của trường để chiêu tuyển các môn bóng rổ, bóng đá, bắn súng. Ví dụ có trường đại học thích chiêu tuyển học sinh năng khiếu bóng rổ, nhưng có trường lại chỉ tuyển học sinh năng khiếu võ thuật.



Mà khúc côn cầu trên sàn không phải hạng mục phổ biến, cả nước chỉ có duy nhất một Học viện Sư phạm của tỉnh G chiêu tuyển học sinh năng khiếu khúc côn cầu trên sàn.



Mỗi năm Đội tuyển Trường Nghi đều có người tham gia cuộc thi năng khiếu của Học viện Sư phạm tỉnh G, nếu thi đỗ thì trong kỳ thi đại học chỉ cần đạt được điểm số mà bất kì người bình thường nào đi học cũng đạt được là có thể được nhận vào học.



Mỗi năm đều có người thuộc đội tuyển khúc côn cầu trên sàn của một số trường ở thành phố C được nhận vào Học viện Sư phạm, nhất là đội tuyển của trường Sùng Đức và Minh Anh, những nữ sinh lựa chọn tập luyện môn này gần như đều là hướng đến vị trí học sinh thể thao đặc cách của Học viện Sư phạm.



Bởi vậy, mỗi năm đều có mấy trường ở thành phố C tổ chức tập huấn chuyên môn nhằm hướng đến cuộc thi cho học sinh năng khiếu khúc côn cầu trên sàn của Học viện Sư phạm.



Nội dung huấn luyện là mời các giáo viên chuyên nghiệp về giảng dạy nhằm chuẩn bị cho cuộc thi dành cho học sinh năng khiếu, những học sinh muốn tham gia đều có thể báo danh, nhưng những giáo viên này đều là được mời ở bên ngoài về dạy, hơn nữa trong thời gian huấn luyện là hình thức khép kín nên cần có chỗ luyện tập và chỗ ở, vì vậy đương nhiên, giống như những học sinh năng khiếu khác, phí huấn luyện sẽ do những học sinh này tự chi trả.



Lão Hàn sau khi thông báo thông tin xong thì giữ một mình Mạnh Tư Duy ở lại nói chuyện.



Học kỳ sau là cô đã lên lớp 12 rồi, với trình độ và biểu hiện trong giải đấu lần này, cô chỉ cần tham gia tập huấn và luyện tập chăm chỉ thì khả năng đậu đặc cách Học viện Sư phạm rất cao.



Lão Hàn nói xong rồi vỗ vỗ vai Mạnh Tư Duy, cười bảo cô về nhà thương lượng với mẹ chuyện này một chút.



Cuối Tuần, Mạnh Tư Duy và Chung Ý cùng nhau đi làm thêm công việc bán hàng ở siêu thị, tiết kiệm tiền để đi xem concert thần tượng Super Boys của Chung Ý.



“Chuyện mà lão Hàn nói, cậu đã nói với mẹ chưa?” Ở gian hàng văn phòng phẩm, Chung Ý vừa bày bút chì bấm lên kệ hàng vừa hỏi.



Cô ấy biết điều kiện gia đình Mạnh Tư Duy rất bình thường, phí huấn luyện hở ra là cả vạn tệ, đây thật sự là một khoản không hề nhỏ với nhà cô ấy.



“Vẫn chưa.” Mạnh Tư Duy mở một tấm bản đồ ra, hỏi Chung Ý: “Cậu đi không?”



Chung Ý nghĩ một hồi: “Chắc có.”



“Chủ yếu mình chỉ sợ có đi cũng không thi đậu, lãng phí tiền.”Cô ấy bĩu môi nói.



Mạnh Tư Duy không đáp lời, cầm tầm bản đồ lúc nãy treo lên trên tường, nhìn vào các địa danh lớn nhỏ khác nhau trên đó, duỗi ngón tay ra đo khoảng cách từ tỉnh G đến thành phố B.



“Xa thật đấy.” Cô cảm thán



Chung Ý nhìn hai địa điểm Mạnh Tư Duy vừa đo, nhìn rõ tên thì trợn trừng mắt không thể tin được: “Mạnh Tư Duy, cậu còn chưa từ bỏ sao?”



Gần đây, cô ấy phát hiện Mạnh Tư Duy sau khi thấy Bùi Thầm xem mình thi đấu xong cũng không có thay đổi gì thì không còn nhắc đến Bùi Thầm mỗi ngày nữa, lên lớp không còn nhìn về phía Bùi Thầm, tan học cũng không đi tìm Bùi Thầm hỏi chuyện. Chung Ý còn tưởng cô đã nhận thức rõ bản thân và Bùi Thầm không phải là người cùng một thế giới, dù cho chơi khúc côn cầu trên sàn có hay hơn nữa thì trong mắt Bùi Thầm cũng chỉ là dân thể thao đến cả cấp số cộng còn không hiểu mà thôi, nhưng cuối cùng cô ấy phát hiện hình như mình tính sai rồi.



Bởi vì với thành tích của Bùi Thầm, chuyện thi đỗ đại học top đầu thành phố B chỉ còn là vấn đề thời gian mà thôi.



Còn Mạnh Tư Duy giờ phút này lại đang đo khoảng cách từ tỉnh G đến thành phố B.



Chung Ý nghiến răng kèn kẹt, chỉ hận rèn sắt không thành thép: “Cậu và cậu ta căn bản không phải người cùng một thế giới, cậu thích cậu ta làm cái gì?”



Mạnh Tư Duy: “Cậu đến cả mặt của trưởng nhóm Super Boys còn chưa thấy, cậu thích anh ta làm cái gì?”



Chung Ý: “...”



Thích một người chính là như vậy, ai cũng không thể nói rõ được.



Chung Ý: “Sau này cậu nghĩ lại thì đừng có hối hận đấy.”



Mạnh Tư Duy: “Sau này nghĩ lại cậu cũng đừng có mà hối hận.”



Tiền lương của nhân viên bán hàng siêu thị là tính theo giờ, Mạnh Tư Duy và Chung Ý làm đến tận hơn 10 giờ đêm mới nghỉ, chỗ ở của Chung Ý gần hơn một chút, Mạnh Tư Duy nhìn Chung Ý bước vào cửa nhà xong mới tự về nhà một mình.



Nhà cô ấy là gia đình đơn thân, cô vẫn luôn sống với mẹ, ấn tượng của Mạnh Tư Duy về bố rất mờ nhạt, hơn mười năm rồi nhưng ông ấy vẫn chưa từng một lần đưa tiền trợ cấp nuôi con.



Mạnh Tư Duy và mẹ hiện tại thuê nhà ở một tiểu khu cũ trong thành phố, ở đó rất thuận tiện cho mẹ cô đi làm, hơn nữa cách trường học của cô cũng không xa.



Tối nay Mạnh Tư Duy không đi con đường về nhà mà bình thường vẫn hay đi sau khi tan học, đường từ siêu thị về nhà là một con đường nhỏ khác, con đường này ban ngày cực kỳ náo nhiệt, khói lửa mù mịt, nhưng khi màn đêm buông xuống lại âm u một cách kỳ lạ, đèn đường chợt sáng chợt tắt, phía trên còn bu bám đầy con thiêu thân.



Nhưng Mạnh Tư Duy cũng không sợ lắm, hai tay đút vào túi, trong đầu vẫn miên man nghĩ về chuyện thi vào Học viện Sư phạm mà lão Hàn nói.



Khi đi qua một con ngõ, cô loáng thoáng nghe thấy bên trong có tiếng người nói.



Mạnh Tư Duy tuỳ ý liếc một cái, dưới ánh đèn lờ mờ, thấy mấy tên điệu bộ côn đồ xã hội mặc quần bò đang quay lưng lại phía cô, có lẽ đang tụ tập lại để giải quyết mấy vấn đề trong “giang hồ”.



Mạnh Tư Duy chẳng có hứng thú với mấy chuyện như này, lúc chuẩn bị đi thuận tiện đánh mắt nhìn một lần nữa, sau đó đột nhiên dừng lại, trợn trừng mắt.



Bởi vì trong con ngõ ấy, người đang bị mấy tên côn đồ đó bao vây...là Bùi Thầm?ǃ



Lũ côn đồ đó có khoảng 6,7 người, tên cầm đầu hình như đang nói gì đó với Bùi Thầm, từng bước một áp sát về phía trước.



Trên mặt cậu thiếu niên không hề có chút sợ hãi nào, thậm chí lúc đối mặt với tên cầm đầu lũ côn đồ còn có chút giễu cợt.



Thế là một giây sau, tên cầm đầu bèn tung một cú đấm qua.



Mấy tên anh em còn lại của hắn trông thấy thế thì ngay lập tức xông lên.



Mạnh Tư Duy bị màn này dọa cho một phen.



Không biết là bị sốc vì trận ẩu đả chân thực này, hay là bị sốc vì một học sinh ưu tú và lạnh lùng, khoác trên mình bộ đồng phục sạch sẽ như Bùi Thầm lại ở đây lôi lôi kéo kéo với lũ côn đồ xã hội.



Phản ứng đầu tiên của Mạnh Tư Duy lúc này không phải là gặp chuyện phải báo cảnh sát, mà phản ứng đầu tiên chính là người mà mình thích đang đánh nhau trong kia, đối phương tận mấy người lại đi đánh một mình cậu ấy, có một tên đang chuẩn bị đánh lén từ phía sau, thế là trong một phút bốc đồng, cô ngay lập tức xông vào.



Sau khi Mạnh Tư Duy xông vào, việc đầu tiên chính là kéo tên côn đồ định đánh lén Bùi Thầm kia ra.



Hai bên nhất thời đều ngẩn ra vì một nữ sinh tự nhiên ở đâu chui ra.



Mạnh Tư Duy sau khi xông vào trận ẩu đả thì hơi hé miệng, nhìn thẳng vào con ngươi đen như mực của Bùi Thầm.



Chỉ có điều đối phương cũng không cho cô quá nhiều thời gian phản ứng, sau khi xác định nữ sinh vừa xông vào là đến giúp Bùi Thầm thì đối tượng tấn công của bọn chúng lại thêm một người là Mạnh Tư Duy.



Mạnh Tư Duy sau khi nhận thức được bản thân mình đã bị cuốn vào trận ẩu đả thì bắt đầu căng thẳng.



Cô chỉ từng đánh nhau với Từ Đạt Long ở trường, nên khi đối diện với loại tình huống này, cô thật sự là không có một chút kinh nghiệm nào cả.



Nhưng điều bất ngờ là kinh nghiệm của Bùi Thầm trông có vẻ phong phú hơn cô nhiều.



Trận ẩu đả này cuối cùng kết thúc bằng tiếng chửi thề và bỏ đi của mấy tên côn đồ.



Mạnh Tư Duy dựa vào tường há miệng hít thở, cảm giác bản thân hình như không bị thương chút nào cả.



Cô đưa mắt nhìn Bùi Thầm, một nửa người cậu thiếu niên bị bóng của bức tường che khuất, khóe miệng có chút máu bầm xanh tím.



Bây giờ chỉ còn lại hai người bọn họ, Mạnh Tư Duy cuối cùng cũng mở miệng một cách khó khăn: “Bùi Thầm, cậu, không sao chứ?”



Lần này, cậu cuối cùng không đuổi cô đi nữa, cũng không làm như mắt điếc tai ngơ quay người bỏ đi, mà nhàn nhạt đáp lại một câu: “Không sao.”



Mạnh Tư Duy lại nhìn đi chỗ khác, trông thấy trên tay cậu có vết máu và vết thương trầy da cực kì dễ thấy.



Mạnh Tư Duy vội vàng nói: “Cậu, cậu đợi một chút.”



Nói xong cô liền quay người chạy thật nhanh.



Mạnh Tư Duy chạy rất nhanh, muộn như vậy rồi nên hiệu thuốc đã đóng cửa hết, mẹ cô hôm nay làm ca đêm nên không có ở nhà, cô chạy một mạch về nhà mở tủ lấy hòm thuốc.



Là học sinh thể thao nên rất khó tránh khỏi đụng này vấp nọ nên hòm thuốc trong nhà Mạnh Tư Duy không thiếu thứ gì.



Cô xách theo hòm thuốc nhỏ chạy như bay, nhịp tim đập kịch liệt, cô chỉ sợ quay trở lại muộn một giây, Bùi Thầm sẽ đi mất.



May mà lúc cô quay trở lại, cậu vẫn đứng tại đó như cũ.



Bùi Thầm hơi nâng mắt lên, cậu nhìn thấy trong màn đêm tối tăm ấy, người con gái một lần nữa xuất hiện trước mắt cậu, trong tay đang xách hòm thuốc nhỏ.



Mạnh Tư Duy lộ ra khuôn mặt tươi cười.



Hai người cùng nhau tìm một bậc thang có thể ngồi được.



Bùi Thầm tự cầm tăm bông chấm Povidone để sát khuẩn chỗ bị trầy da, Mạnh Tư Duy giơ tay ra định giúp cậu, cậu chỉ nói một câu: “Không cần.”



Thế là Mạnh Tư Duy ngồi xuống bên cạnh xem Bùi Thầm xử lý vết thương.



Cô không hề hỏi tối nay tại sao cậu lại đánh nhau với mấy tên côn đồ kia, cậu cũng không chủ động mở miệng.



Chỉ là Mạnh Tư Duy cảm thấy tối nay khoảng cách giữa cô và Bùi Thầm hình như gần hơn một chút.



Người mà cô thích, hoá ra cũng không phải chỉ có dáng vẻ khi ở trường và lớp học.



Mạnh Tư Duy đột nhiên nói: “Mình sẽ không nói với người khác đâu.”



Bùi Thầm nghe xong thì tay hơi dừng lại một chút.



“Cảm ơn.”



Mạnh Tư Duy hai tay ôm đầu gối ngồi xuống bậc thang, ngẩng đầu nhìn lên ánh trăng lờ mờ trên đỉnh đầu, nở nụ cười dịu dàng với bầu trời, sau đó nói hoàn chỉnh nốt câu nói ấy.



“Bùi Thầm, mình thích cậu.”



Xung quanh tĩnh mịch, chỉ còn lại lác đác vài ánh đèn trong tòa nhà dân cư còn sáng, cả thế giới dường như đã chìm vào giấc ngủ say.



Cô nghe thấy cậu thiếu niên ngồi bên cạnh mình nhẹ nhàng đáp lại một câu:



“Ừm.”





Thứ hai, Trần Xuân Hồng nhìn thấy trên mặt Bùi Thầm có vết bầm, cố ý hỏi thăm mấy câu.



Nhưng cũng không hỏi quá nhiều, đơn giản vì cô ấy hoàn toàn không hề liên tưởng vết thương trên mặt Bùi Thầm và chuyện đánh nhau lại thành một. Sau khi hỏi han quan tâm Bùi Thầm xong, Trần Xuân Hồng cầm tập tài liệu đứng trên bục giảng, cả người trông có vẻ cực kỳ phấn chấn, có tinh thần.



Trần Xuân Hồng thông báo cho mọi người một tin tốt trong buổi học lớp.



Đó là Bùi Thầm lớp họ đã thông qua cuộc thi được tuyển thẳng vào đại học P.



Tin tức này vừa thông báo xong, cả lớp kinh ngạc, sau đó không hẹn mà cùng nhau ngoảnh đầu nhìn qua.



Bùi Thầm ngồi ở vị trí của mình, cũng không vì chuyện được tuyển thẳng mà bày ra biểu cảm gì thái quá, dường như tin tức Trần Xuân Hồng thông báo là chuyện chẳng liên quan đến cậu.



Mạnh Tư Duy nhìn theo bóng lưng cậu thiếu niên, trong lòng cảm thấy vui thay cho cậu.



Đại học P sao? Đại khái phải đọc ngược số điểm 237 của cô mới có thể thi đậu.



Trần Xuân Hồng tiếp tục thông báo, dù đã được tuyển thẳng vào đại học P nhưng những ngày sau này Bùi Thầm vẫn tiếp tục lên lớp với mọi người, hy vọng mọi người sẽ coi cậu là tấm gương, mặc dù thi đậu đại học P là chuyện không mấy khả thi, nhưng nhất định phải cố gắng thi đậu vào trường đại học tốt nhất trong khả năng của bản thân.



Lúc Trần Xuân Hồng nói đến đây, Chung Ý nhẹ nhàng quay đầu nhìn về phía Mạnh Tư Duy, lời ít ý nhiều hỏi: “Chuyện tập huấn thế nào rồi?”



Mạnh Tư Duy không trả lời, dùng ánh mắt ra hiệu Trần Xuân Hồng đang nhìn về phía cô ấy.



Chung Ý vội vàng quay người lại.



Trần Xuân Hồng: “Có một số bạn đến giờ phút này vẫn không tự giác, sắp sửa lên lớp 12 rồi, đến lúc nào mới chịu tỉnh ngộ đây.”



Chung Ý gần như chôn mặt xuống dưới bụng.



Đến cuối buổi họp lớp, lúc sắp sửa tan học Trần Xuân Hồng còn tổ chức một hoạt động, yêu cầu các bạn trong lớp viết tên trường nguyện vọng vào giấy rồi nộp lại, cô ấy sẽ thống kê rồi photo ra dán trên tường ở cuối lớp để khích lệ tinh thần của mọi người.



Tan học, những bạn ngồi hàng đầu tiên của mỗi tổ thu lại tờ giấy ghi nguyện vọng của các bạn trong tổ.



Chung Ý nộp lại tờ giấy ghi nguyện vọng trường sư phạm tỉnh G, quay người nói chuyện với Mạnh Tư Duy.



“Mình đã về nhà thương lượng với bố mẹ chuyện này rồi, họ muốn mình đi tập huấn.” Chung Ý nghịch cây bút trên bàn của Mạnh Tư Duy, “Dù sao chỉ dựa vào điểm văn hoá mình cũng không đậu nổi đại học, thử chút xem sao, đề phòng vạn nhất.”



Chung Ý nói xong thì ra vẻ thần thần bí bí: “À đúng rồi, hôm nay có có nhìn thấy vết thương trên mặt Bùi Thầm không, họ nói là cậu ấy bị va phải, nhưng mình không tin đâu.”



“Mình càng nhìn càng thấy giống vết đánh nhau hơn.”



“Cậu không đau lòng chút nào sao?” Chung Ý trêu chọc Mạnh Tư Duy.



Mạnh Tư Duy gật đầu: “Cũng bình thường.”



Chung Ý: “?”



Cô ấy cảm thấy cực kỳ nghi ngờ vì biểu hiện đột nhiên khác thường của Mạnh Tư Duy, định hỏi cô thêm vài câu thì Mạnh Tư Duy đứng dậy đi nộp tờ giấy ghi trường nguyện vọng mất tiêu.



Chung Ý: “Cậu viết gì vậy?”



Mạnh Tư Duy: “Cậu đoán xem.”



Chung Ý “xì” một tiếng: “Mình không thèm đoán đâu.”



“Dù sao Trần Xuân Hồng cũng yêu cầu photo hết của cả lớp rồi dán lên.”



Tốc độ của Trần Xuân Hồng rất nhanh, mới đến buổi chiều lớp trưởng đã cầm theo một tờ báo tường cực kỳ to bước vào lớp.



Tờ báo tường khổ lớn được dán trên tường phía cuối lớp học, vừa mới hết tiết là cả một nhóm người kéo nhau xuống xem.



Tên danh sách trên báo tường được sắp xếp theo thứ tự điểm thi kỳ trước, ngoại trừ phía sau tên người đứng thứ nhất là Bùi Thầm ghi đại học P đã được định sẵn ra, phía sau tên của những người khác đều ghi đủ các thể loại trường nguyện vọng khác nhau.



Một nhóm người cứ hết xem lại đọc, đọc đến những người xếp phía cuối hầu như đều là các trường dân lập.



Nhưng dù là như vậy, đối với họ đây có thể coi là mục tiêu cực kỳ cao rồi.



Mọi người đọc từ đầu đến cuối, cho đến khi nhìn thấy phía sau tên của Mạnh Tư Duy thì đột nhiên ngơ ra.



Trong số những cái tên trường đại học dân lập xếp phía cuối danh sách ấy, tên của trường đại học này trông có vẻ cực kỳ lạc quẻ.



Trường nguyện vọng Mạnh Tư Duy viết…là đại học P.


Bình Luận (0)
Comment