Biên tập: Bột
12. 07. 2016
Thời tiết giữa tháng 9 của thành phố Nam vẫn oi bức như thế, nắng chiều váng vất nhuộm cả vầng mây đỏ au như máu.
Lương Vi đã vòng đi vòng lại nửa tiếng ở khu đường quê của thành phố Nam. Đường Bách Du thực chất rất rộng, nhưng nơi đây chim còn không thèm đoái hoài, xe cộ đi qua cũng chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.
Cô liếc mắt nhìn địa chỉ trên điện thoại di động, rẽ sang phía Bắc đi vậy.
Bốn tháng trước cô đã tới đây một lần, nhưng lúc đó được kiến trúc sư đưa tới. Tuy không phải người mù đường, nhưng bố cục và sắp xếp của các nhà ở đây na ná nhau, lần này cô thực sự không nghĩ ra được.
Chuông điện thoại bỗng vang lên, Lương Vi cho xe chậm lại, thuận tay nhận điện thoại. Cô thấy cách đó không xa có một chiếc xe tải nhỏ, còn có một người. Xe chạy dọc theo ven đường, cuối cùng cô dừng lại gần xe tải nhỏ kia, đỗ cách đó khoảng 10 mét.
Đầu kia điện thoại nói: “Này, gần đây vội gì vậy, sao không thấy cậu phát sóng trực tiếp? Đi chơi không, tối nay có hẹn mấy trai đẹp, là người lần trước cậu nói trông tươi non đó. Tôi đặt phòng Khải Kim rồi, cùng tới đi!”
Lương Vi tắt máy, bẻ gương chiếu hậu, vừa soi gương vừa nói: “Mấy cậu chơi đi, gần đây tôi có chút việc.”
“Xì, cậu thì có thể có chuyện gì? Không phải ăn uống chơi bời sao?”
Cô lấy son ra đánh lại hai lần, son màu cam đất rất nhạt.
Lương Vi tút tát lại xong, cười nói: “Đúng vậy, tôi gần nhất không phải vẫn bận cùng người khác ăn ăn uống uống sao.”
“Cậu trói được kẻ lắm tiền mới rồi? Đá ông chủ Lâm hả?”
Điện thoại của Chu Lâm bị cướp, người đàn ông ở đầu kia hô: “Cùng tới chơi đi, tình một đêm cái nào. Yên tâm, bọn tôi không nói cho tổng giám đốc Lâm đâu!”
Lương Vi kéo nhẹ khóe môi, khạc ra hai chữ: “Cút đi.”
“Ờ ờ ờ, tôi quên tổng giám đốc Lâm hàng to xài tốt, ai dám sánh cùng chứ!”
“Trương Chí Vũ, cậu mẹ nó trả lại điện thoại cho tôi!”
Lương Vi thẳng tay ngắt điện thoại, không nghe đầu bên kia ồn ào nữa.
Vừa cúp điện thoại xong lại có cuộc gọi tới nữa, không chịu buông tha cô.
“Chuyện gì?”
Người đàn ông nói: “Muốn hỏi cô đã tới và xem nhà chưa, nếu muốn sửa lại chỗ nào thì bảo với tôi.”
“Kiến trúc sư, tôi đang lạc đường. Bây giờ đang định đi hỏi đường, cúp đây.”
Cô ngước mắt nhìn về phía gương chiếu hậu, ánh mắt chợt lóe lên, dừng trên người người đàn ông cách đó không xa.
“Chỉ đường kiểu gì không biết.” Lương Vi lẩm bẩm, chuẩn bị xuống xe.
Chiếc xe màu bạc cũ kĩ đầy vết xước kia vẫn an tĩnh đỗ ở ven đường Bách Du, cửa xe phía sau mở rộng, bên trên còn treo ít dây đèn nhỏ. Vẫn chưa tới đêm nên người đó không bật lên.
Lương Vi giơ tay đưa lên trước trán, che đi ánh sáng hoàng hôn, híp híp mắt mới thấy rõ bộ dáng người kia.
Người đàn ông kia mặc áo may ô màu trắng, cũng an tĩnh ngồi nơi đó như chiếc xe tải nhỏ kia, cúi đầu không biết đang làm gì. Phía trước là chiếc bàn gấp giản dị, trên đó bày những đĩa CD đơn giản theo thứ tự. Bìa đĩa rất cũ, đã phiếm vàng.
Chiếc loa bên cạnh đang phát bài hát của nước ngoài.
Lương Vi không nhìn thấy mặt người kia, chỉ thấy tóc anh rất ngắn, màu da ngăm đen, hai bắp tay lộ ra ngoài áo may ô cực kỳ rắn chắc. Vì hôm nay rất nóng, phía dưới cổ áo anh đã ướt đẫm mồ hôi, cô đoán phía sau lưng anh cũng ướt hết rồi.
Bán CD trên đường quốc lộ vắng vẻ hoang tàn này, có đầu óc kinh tế lắm.
“Này trai đẹp, tôi muốn hỏi đường.”
Người đàn ông nghe được tiếng nói thì ngẩng đầu đối mắt với Lương Vi, ánh mắt anh dừng lại trên gương mặt xinh đẹp của cô.
Theo sau là lời nói nặn ra từ cổ họng: “Cô hỏi đi.”
Lương Vi đưa điện thoại cho anh, nói: “Biết thôn này không?”
Người đàn ông gật đầu, anh liếc nhìn những ngón tay tinh xảo của Lương Vi. Sau đó lập tức thu hồi tầm mắt, đối mặt với cô, cực kỳ chân thành nói: “Nơi này đều là thôn Giang Tâm, có điều cô muốn tìm xóm 14 thì phải quay lại. Đi về ngã ba ở phía Tây kia, khoảng 2000 mét sẽ thấy bên cạnh có một con đường nhỏ, hai bên có cọc đầu đỏ, đi vào trong chính là xóm 14.”
Anh không chỉ biết, mà còn rất quen thuộc.
Lương Vi lại nhìn về phía Tây, nhưng không nhìn thấy gì cả.
Âm hưởng chợt thay đổi, nhạc dạo của bài hát rất quen thuộc, càng tăng thêm cảm giác yên bình cho chiều hoàng hôn này.
Cô quay đầu định nói cảm ơn nhưng thấy anh đưa lưng về phía nắng, ngửa đầu ngưng mắt nhìn mình. Ánh nắng xuyên qua kẽ lá chiếu xuống, để lại những hình cắt loang lổ, mềm mại trên ô tô. Gió chiều thổi tới cuốn lá cây rơi xuống trước mặt anh, đáp lại trên chồng CD.
Từ đầu tới cuối anh vẫn nhìn cô bằng loại ánh mắt thành kính mà sạch sẽ.
Trên quốc lộ vẫn không có xe lui tới, lá cây bị gió thổi đang dùng loại tư thái không rõ tên để thể hiện sự an tĩnh tốt đẹp.
Một giọng nam vững vàng, đầy từ tính truyền tới từ chiếc loa chất lượng kém.
Bài
“Hạnh Phúc Vững Vàng” của Trần Dịch Tấn.
Gió thổi rối mái tóc dài của cô, Lương Vi vén tóc lại ra sau tai. Vừa muốn mở miệng nói chuyện, anh đã giành lời trước.
Anh nói: “Có phải nghe không hiểu không?” Anh đứng lên, chỉ về phía Tây: “Cô vẫn đi bên kia đi, thấy cọc đầu đỏ ở bên trái thì rẽ vào là được.”
Lúc người này nghiêng đầu chỉ về hướng Tây, ánh hoàng hôn cũng vừa vặn chiếu xuống, Lương Vi liếc thấy vết sẹo bắt mắt sau tai phải của anh. Hoặc có thể nói, tai phải anh có hình thù hơi kì lạ.
Xương tai hoàn chỉnh, nhưng ở giữa hơi lõm vào.
Lương Vi ngửa đầu, người này rất cao, dù cô đi giày cao gót 7 phân, anh vẫn cao hơn cô nửa cái đầu. Mà bản thân cô cũng không tính là thấp, năm trước đo được là một 1m69.
Người đàn ông nói: “Vẫn nghe không hiểu sao?” Dường như anh định giải thích lại một lần nữa.
Lương Vi khoanh hai tay, cười nhìn anh.
Đã nhiều năm rồi cô không giao tiếp với kiểu người thành thật thế này.
Thật thoải mái.
Cô cắt ngang lời anh: “Tôi nghe rõ rồi, cảm ơn.”
Người đàn ông cúi đầu thật thấp, ánh mắt anh không biết đặt ở đâu, vẻ mặt ngập ngừng.
Lương Vi đi mấy bước lại lộn trở lại, người đàn ông mới ngồi xuống lại đứng lên ngay.
Cô nói: “Có CD của Trần Dịch Tấn không?”
“Có!” Anh trả lời cực nhanh, cũng dùng tốc độ tương tự để tìm CD đưa cho Lương Vi. Lúc cô nhận lấy, đã nhìn thấy ngón tay thô ráp của anh, đầu khớp xương có vết sẹo nhàn nhạt.
Lương Vi cầm trong tay ngắm nghía, nói: “Bao nhiêu tiền?”
“Hai mươi tệ.”
“Chờ một lát, tôi về xe lấy tiền.”
“Được.” Anh nở nụ cười cực kỳ sạch sẽ, chất giọng cũng thanh sạch, trong suốt như vậy.
Từ xa có chiếc xe ba gác màu đỏ chạy bằng điện tiến tới, người phụ nữ lái xe đi ngang qua chỗ anh thì giảm tốc độ, hô lên: “Tiểu Lục, dọn dẹp rồi trở về ăn cơm.”
Lục Trầm Ngân đáp lại một tiếng thật dài.
Lương Vi cầm tiền trở lại thì thấy người phụ nữ lái xe ba gác đi ngang qua, cô ấy dùng khăn mặt quấn đầu lại. Tinh thần cô có chút hoảng hốt, rốt cuộc đã bao lâu rồi cô chưa gặp người mộc mạc đến vậy.
Anh đang thu dọn sạp hàng nhỏ.
Lương Vi đưa tiền cho anh, hỏi: “Cậu bán thứ này có thể kiếm tiền sao?”
“Không thể.”
Anh cầm CD cẩn thận cất vào thùng giấy, sắp xếp đâu vào đấy.
Lương Vi nhìn chằm chằm bóng lưng anh thật lâu.
Không ngoài dự liệu, lưng anh đã sớm ướt đẫm mồ hôi.
Cô nói: “Cậu vậy mà rất thú vị.”
Lục Trầm Ngân đang đưa lưng về phía cô, khom người dọn dẹp nghe thấy lời này thì tay khựng lại, tai chậm rãi đỏ lên, như biến mất trong bóng chiều tà. Đợi anh phản ứng lại, Lương Vi đã không còn ở đó nữa.
Chiếc xe thể thao màu đỏ nhanh chóng biến mất ở phía Tây.
Lương Vi nhìn người đàn ông đang ngây người qua gương chiếu hậu tới mấy lần. Tới khi anh trở thành một điểm khó nhận ra, cô mới cầm lên chiếc CD ở ghế phó lái, nhìn xong thì cười rộ lên.
Nếu cô đoán không sai, CD người kia bán đều là đĩa lậu.
Như anh nói, Lương Vi đã tìm thấy con đường nhỏ có cọc đầu đỏ.
Chiều ngả tối, các nhà ở nông thôn đã lên đèn, cả nhà bọn họ quây quần bên bàn cơm tối. Nghe được tiếng xe, có người còn thò đầu ra tới mấy lần.
Tiếp theo là tiếng chó sủa vang lên liên tiếp. Lương Vi dừng xe bên đường, vừa xuống đã thấy mấy con chó kia đều vây lại một chỗ, hướng về phía cô mà kêu.
Cô ghét nhất mèo mèo chó chó.
Nhưng những tiếng chó tru đó chỉ vang lên một hồi rồi yên ắng.
Nhà đã xây xong, kiến trúc sư muốn cô tới xem có cần sửa lại chỗ nào không. Kiến trúc sư đã hơn một lần đề nghị Lương Vi xây tường rào, bởi có tường rào mới là một ngôi biệt thự hoàn chỉnh.
Từ đầu tới cuối Lương Vi vẫn không đồng ý, chỉ cho người trồng hai cây quất ở khu đất trống chỗ giao lộ.
Cô tựa vào cửa xe, co chân, ngậm thuốc lá, một tay đánh bật lửa, một tay che gió, đốm lửa nhỏ màu quýt dần liếm tới đầu thuốc lá. Lương Vi không thấy rõ bên ngoài biệt thự trông ra sao, nhưng cô mơ hồ cảm thấy cũng không tệ lắm.
Cuối con đường nhỏ truyền tới ánh đèn xe nhức mắt, ánh sáng này càng ngày càng tới gần, chiếu trên người Lương Vi. Cô nghiêng đầu nhìn, giơ tay lên che ánh sáng rồi đi vào biệt thự, còn thuận tay ném nửa điếu thuốc trong tay đi.
Lúc cô mở cửa nhà, một chiếc xe tiến vào sân nhà gia đình bên cạnh, ánh đèn lại chiếu lên người cô, mấy giây sau đèn xe mới tắt.
Gia đình kia là một tầng, thuộc loại nhà kiểu cũ. Đèn trong sân nhà họ mở rất sáng, có vẻ rất náo nhiệt. Còn có thể láng máng nghe được tiếng người to nhỏ cùng nhau.
Vừa đẩy cửa ra đã lập tức ngửi thấy một mùi hương, Lương Vi cầm điện thoại di động soi một lúc mới tìm thấy công tắc mở đèn. Phòng khách rất rộng rãi, bên trong là phòng bếp. Quầy bar là màu đỏ cô thích, điểm này khiến Lương Vi rất hài lòng.
Đi quanh xem xét một vòng, cô để ý tới phòng ngủ ở tầng hai, phòng phát sóng trực tiếp và phòng để quần áo của mình hơn cả.
Thang trong nhà là loại thang gỗ xoắn ốc, được làm từ gỗ Thiên Hoa.
Phòng được chia làm hai gian, ở giữa là phòng khách nho nhỏ, phía Đông là phòng ngủ của cô. Cô thích phòng hướng Đông vì nơi đó ngập tràn ánh nắng.
Kiến trúc sư thiết kế cửa sổ theo phong cách Châu Âu. Cô nhớ, nơi này trên bản vẽ chính là phòng đọc và tủ sách.
Ngôi nhà được trang hoàng rất hợp ý cô, mà dù có tì vết nào, cô cũng sẽ vỗ tay tán thưởng công ty dọn nhà, ngày mai dọn vào ở luôn.
Lương Vi đứng ở cửa sổ hướng Đông nhìn ra bên ngoài, vừa vặn có thể thấy gia đình hàng xóm kia.
Nơi đó đèn đuốc sáng choang, ấm áp tới mức khiến người ta hâm mộ.
Như có thần giao cách cảm, điện thoại của cô reo lên.
Lâm Trí Thâm ở đầu bên kia nói: “Em ở đâu?”
Lương Vi tựa vào khung cửa sổ. Mở cửa sổ ra, gió lạnh ban đêm lập tức ùa vào phòng, cô nhìn chằm chằm đèn điện trong sân nhà hàng xóm, nói: “Tôi ở nông thôn.”
“Quay lại.”
“Không.”
“Lương Vi.”
Cô biết Lâm Trí Thâm đang tức giận. Khi tức giận anh sẽ không nhiều lời, chỉ giữ yên lặng, hoặc lạnh lùng gọi tên người ta.
Cô có thể tưởng tượng được Lâm Trí Thâm vào thời khắc này. Có lẽ anh đang mặc tây trang, đi giày da và đứng cạnh cửa sổ sát đất trong văn phòng. Anh đưa mắt nhìn xuống cảnh đêm phồn hoa, dùng diện mạo lí trí nhất để gọi điện cho cô.
Lương Vi dùng giọng nhạo báng nói: “Gọi tôi làm gì.”
Lâm Trí Thâm: “Trưa mai anh đến, em qua bên kia chờ anh.”
Anh luôn gọi căn hộ đó là “bên kia”. Với anh mà nói, đó có lẽ chỉ là một gian phòng để triền miên với cô, hoặc dùng để giết thời gian thôi.
Một bóng người cao lớn chậm rãi đi ra dưới ánh đèn sáng rỡ của nhà bên, anh mặc áo may ô màu trắng, gãi đầu một cái rồi đi về phía bồn rửa tay. Lục Trầm Ngân cởi áo may ô đặt lên thành bể nước, cầm vòi nước lên tưới thẳng vào người mình.
Lương Vi không nói lời nào, nhìn chằm chằm bóng dáng người kia.
Lâm Trí Thâm lại nói: “Đợi anh.”
Lương Vi vẫn im lặng nghe tiếng nước tí tách nhà bên.
Rất lâu sau đó.
“Lâm Trí Thâm, tôi không đợi anh.”
Hết chương 1.
Đánh giá của biên tập kim bài: Lương Vi độc lập, cứng cỏi rời khỏi Lâm Trí Thâm sắp kết hôn, để theo đuổi cuộc sống mà mình muốn. Vì thế, cô mua một căn nhà ở vùng nông thôn, kết bạn với Lục Trầm Ngân ở cách vách. Trong quá trình tiếp xúc, cô phát hiện anh là người dịu dàng, thật thà và sống thu mình. Lương Vi từ nhỏ phải chịu nhiều áp lực dư luận, nhận hết phản bội và tổn thương bị Lục Trầm Ngân lay động. Mà anh lại nhất kiến chung tình với cô. Nhưng sau khi bố Lương Vi ra tù, tấm màn trong quá khứ dần nổi lên, mọi người đều chìm trong ngờ vực… Tác giả hành văn tinh tế, giàu sức hút, đề tài sát với cuộc sống sinh hoạt hàng ngày. Chuyện tình chân thật, vẹn nguyên, tình cảm của nam nữ chính khăng khít, sinh động mà bình dị. Truyện đáng đọc.
Lời của editor: Trên đây là đánh giá của biên tập Tấn Giang, edit để mọi người đọc tham khảo. Còn một điều nữa là, nam chính sạch, nữ chính không sạch ~