Trầm Ẩn

Chương 29

Biên tập: Bột

Một tháng sau đó, tính cách Lục Binh thay đổi không ít, tuy cả người gầy rộc đi nhưng vẫn không quên giám sát Lục trầm Ngân đi học thật tốt.

Sau khi Lý Phương qua đời, Lục Trầm Ngân tiếp tục đi học, Lục Binh lại bận rộn việc ở đồng. Thời gian như lại quay về quỹ đạo vốn có của nó.

Điểm khác nhau lớn nhất của đàn ông và phụ nữ là thái độ xử sự và phương pháp làm việc. Lục Binh vốn là người ít nói, cũng tương đối sơ ý, không giống như Lý Phương, bà có thể xử lý hết mọi chuyện mà vẫn chăm lo cho con học tập thật tốt.

Dường như hai bố con bọn họ không trao đổi gì với nhau, cũng không tìm được chủ đề chung để nói.

Lúc ăn cơm tối, Lục Binh sẽ ngẫu nhiên hỏi cậu gần đây đi học có hiểu không, Lục Trầm Ngân gật đầu thì Lục Binh tin ngay.

Thật ra trong khoảng thời gian đó, thành tích của Lục Trầm Ngân cực kỳ không tốt. Cậu không có cách nào để tập trung khi ở trên lớp, cũng không có tâm trạng làm bài tập. Cô giáo tìm cậu nói chuyện không chỉ một lần, cậu cũng nói rõ sự thật, hi vọng cô không báo lại với phụ huynh, cậu chỉ cần một khoảng thời gian mà thôi.

Mẹ hi vọng cậu học giỏi, như vậy cậu nhất định sẽ cố gắng học giỏi.

Lục Binh dựa vào việc bán dưa hấu để kiếm chút tiền, nhưng nếu so với những gia đình khác trong thôn thì gia đình họ nghèo rớt mùng tơi. Một người lớn dựa vào trồng trọt để nuôi thêm một đứa trẻ thì có chút hao tâm tốn sức.

Cuối Đông, Lục Binh bắt đầu thích rượu, ông thường uống tới mặt mũi đỏ bừng, mùi rượu ngập trời. Nhưng may rằng ông không uống tới mức say khướt, có điều khi uống vào sẽ thích lải nhải, thích lôi Lục Trầm Ngân ra càm ràm cả ngày, mượn rượu để nói ra những chuyện ngày thường cất giấu trong lòng.

Ông nói: “Con trai à, việc bố có thể giúp con chỉ là cho con học phí thôi.”

“Tự bản thân con phải cố gắng, cả đời mẹ con đều trông mong con có tiền đồ. Về sau nếu giống chúng ta, đời này con sẽ phải chịu uất ức.”

“Con nói xem rốt cuộc con người sống vì điều gì…”

Rốt cuộc con người sống vì điều gì.

Tới bây giờ, Lục Trầm Ngân vẫn không nghĩ thông được câu nói này.

Mùa thu một năm sau khi Lý Phương qua đời, Lục Binh mang một người phụ nữ chừng 35 tuổi, dáng người hơi mập trở về.

Người phụ nữ kia còn dắt theo một bé gái khoảng 4 – 5 tuổi.

Lục Binh để người phụ nữ kia vào nhà, quay đầu kéo Lục Trầm Ngân vào trong phòng ông để nói chuyện.

Lục Binh nói: “Mẹ con ra đi, bố sống một mình cũng vất vả, cũng nên có người bầu bạn. Chồng trước của dì Hứa xảy ra chuyện ngoài ý muốn, con người cô ấy rất tốt, bố định sống chung với cô ấy. Bé gái bên ngoài là con gái dì Hứa, mới được 4 tuổi rưỡi, sau này đó sẽ là em gái con.”

Hai tay rũ xuống bên người của Lục Trầm Ngân dần nắm thành quyền, cậu cố kìm nén bực bội nhìn bố mình.

Lục Binh đưa tay vỗ vỗ vai cậu: “Bố biết con không vui, nhưng bố sống một mình thật sự rất mệt mỏi. Cuộc sống nhiều việc cần phải lo toan như vậy, quá mệt mỏi.”

“Vậy con không đi học nữa, con giúp bố làm việc.”

“Con nói vớ vẩn gì vậy! Bố kiếm tiền là để con đi học!”

“Nhưng con không muốn bà ta làm mẹ con!”

“Cô ấy không phải mẹ con, bố cũng không bắt con nhận, gọi một tiếng dì là được rồi.”

Lục Trầm Ngân đẩy Lục Binh rồi ra ngoài.

Cậu trốn ở gò núi sau rừng trúc khóc một trận thật lớn.

Năm thứ hai, người phụ nữ kia sinh được một bé trai, lấy tên là: Lục Quang Hải.

Dù Lục Trầm Ngân không có cảm tình gì với người phụ nữ kia, nhưng cũng không quá bài xích. Sống chung hơn một năm nay, bà ta chưa từng làm khó cậu, tuy không tính là thân thiết nhưng cũng khách khách khí khí.

Năm 2007, cậu học lớp 10, Lục Binh ra ngoài làm việc bị cốt thép đâm trúng mắt phải, ông được đưa đến bệnh viện gấp, lần này nằm viện cần chăm sóc cũng là hơn nửa năm.

Người phụ nữ kia phải chăm sóc hai đứa bé, còn phải lo cho Lục Binh nên thực sự không nhịn được nữa. Bà ta cầm đồ vật trở về từ bệnh viện thì thấy Lục Trầm Ngân đang nấu cơm, cậu chuẩn bị đem đến bệnh viện cho Lục Binh.

Bà ta giật lấy xẻng trong tay cậu rồi nện xuống nền đất xi măng: “Mày cũng 15 tuổi rồi, bây giờ trong nhà xảy ra chuyện lớn như vậy, sao chỉ biết ăn với uống! Đi học cái gì! Không bằng sớm tìm việc mà kiếm tiền, mày biết bố mày nằm viện phải tiêu bao nhiêu tiền không! Mày biết chúng tao muốn ăn cơm cũng không có mà ăn không!”

Lục Trầm Ngân đứng ở nơi đó, vóc dáng của cậu bé 15 tuổi đã sớm cao vượt người phụ nữ kia. Cậu không nói một lời, chỉ dùng ánh mắt nặng nề nhìn bà ta.

“Mày trừng mắt với tao làm gì! Đi học đi học, ai cho mày học phí lên học cấp ba? Tao cho mày biết, tao không trả nổi! Con tao cũng phải đi học, không rảnh để ý tới mày!”

Lục Trầm Ngân nhặt xẻng lên, múc nước rửa sạch rồi nói: “Tôi không cần bà quan tâm.”

Người phụ nữ kia nghe xong thì càng tức giận: “Tao mặc kệ mà mày có thể sống tốt được thế này? Không có tao, nhà họ Lục mấy người có thể sống dễ chịu sao?”

Lục Quang Hải đi học về thấy mẹ và anh trai cãi nhau, cậu không biết nên giúp ai, chỉ có thể đứng sững người nhìn xem.

Lục Trầm Ngân nhìn thoáng qua cậu, nói với người phụ nữ nhiều lời kia: “Quang Hải về rồi.”

Lục Quang Hải rất thích và rất dính cậu, nhưng trong lòng Lục Trầm Ngân như luôn có một cục u, cậu không thể nói là ghét bỏ nhưng cũng không thể thích toàn tâm toàn ý được.

Lục Trầm Ngân tham gia thi cấp ba, sau đó nhận được thư báo trúng tuyển, cùng lúc đó Lục Binh vẫn chưa hồi phục, không thể làm việc được. Mọi chi tiêu trong nhà đều do người phụ nữ kia chèo chống.

Cậu đặt thư báo trúng tuyển ở tận cùng của ngăn kéo.

Đối mặt với hiện thực, cậu chọn từ bỏ.

Sau khi Lục Binh biết chuyện chỉ có thể mở miệng thật lớn, nhưng không nói được câu trách cậu.

Lục Trầm Ngân nói: “Bố, thực sự không có cách nào khác.” Thực sự không có cách nào tốt hơn.

Mùa xuân năm 2008, Lục Trầm Ngân tới ruộng gieo hạt, Lục Quang Hải vẫn hấp tấp đi theo cậu như cũ.

Lục Trầm Ngân làm việc mà vẫn phải để ý tới cậu ấy nên nói: “Em về nhà đi, đừng chơi ở đây.”

Mùa hè trước đó mưa to, dòng sông cuộn trào hung mãnh, rất nhiều trẻ con trong thôn trượt chân rơi xuống nước rồi mất mạng.

“Mùa xuân là phải vui chơi.” Lục Quang Hải xốc cặp xách lên, đi theo cậu xuống đồng.

Lục Trầm Ngân: “Em đừng chạy loạn khắp nơi.”

Về sau, Lục Quang Hải bị người phụ nữ kia kéo tai lôi về.

“Không làm bài tập tới ruộng làm gì? Muốn tạo phản?”

Lục Trầm Ngân nhìn vài lần rồi vùi đầu tiếp tục làm việc.

Thật ra Lục Quang Hải rất nghịch ngợm và hiếu động, tính cách hoàn toàn tương phản với Lục Trầm Ngân. Cậu bé rất thích gây ồn ào, tính cách giản đơn như một chú khỉ. Lần đầu tiên cậu thi được thứ nhất, người đầu tiên cậu tìm đến khi về nhà không phải bố mẹ mà là Lục Trầm Ngân. Cậu vung vẩy bài thi chạy đến bờ ruộng, hô: “Anh ơi, em thi được 100 điểm này!”

Đây là sự kiện khắc sâu nhất trong trí nhớ của Lục Trầm Ngân, bởi vào khoảnh khắc này, cậu quay đầu nhìn dáng vẻ bừng bừng của người đứng bên bờ ruộng mà thấy xúc động.

Có người cần cậu, mà người ấy lại là con trai của bố và mẹ kế.

Đêm mùa hạ luôn có tiếng sấm rền vang, hôm sau bầu trời lại quang đãng vô vàn.

Trẻ nhỏ nghịch ngợm, cuối cùng sẽ kết bạn với nhau đi trèo cây móc trứng chim, trộm dưa chuột hay bắt cá. Lục Quang Hải đã trải nghiệm những việc này và thấy rất vui vẻ, cậu một mực quấn lấy Lục Trầm Ngân đi chơi cùng mình.

Ban ngày Lục Trầm Ngân làm việc cả buổi, đến tối đã mệt tới mức không muốn động đậy. Lục Quang Hải lại luôn lải nhải bên tai như ruồi vậy, nói nhiều tới mức cậu thấy phiền.

“Em tìm người khác chơi đi.”

“Không! Anh theo giúp em đi, bọn họ không cho em trèo cây, lúc nào cũng bắt em đứng gác, em cũng muốn gia nhập đội chiến đấu!”

Lục Trầm Ngân vắt khăn lau mặt: “Anh nhiều việc lắm, không rảnh.”

“Chỉ một chút thôi, hôm qua Triệu cẩu xuống sông bơi bắt được nhiều cá lắm. Chúng ta cũng đi nhé, được không?”

“Không đi.” Cậu đổ nước đi, chuẩn bị lên giường đi ngủ.

“Đi đi, đi đi mà, được không? Chỉ đi chơi một lát thôi? Gần đây thời tiết oi bức, xuống bơi sẽ dễ chịu lắm.”

Lục Trầm Ngân hung hăng ném khăn mặt xuống: “Muốn chơi thì em tự đi mà chơi, không thấy gần đây anh rất bận sao?”

Lục Quang Hải bị giật mình, cậu chưa từng thấy Lục Trầm Ngân nổi giận, vì vậy cậu nhỏ giọng nói: “Vì em muốn đi cùng anh…”

Lục Trầm Ngân: “Em thì không phải lo nghĩ gì rồi, nhưng anh không như vậy! Muốn chơi thì em tự chơi, anh không muốn, cũng không rảnh để chơi với em! Em sống thoải mái là thế, nhưng anh thì sao?”

Thân thể Lục Quang Hải cứng ngắc, cậu mở mắt thật lớn trong giây lát, sau đó yên lặng đi ra ngoài.

Lục Trầm Ngân cắn răng, nhặt khăn mặt lên.

Cuối tuần đó, Lục Quang Hải không tìm tới quấn lấy cậu nữa mà tự ra ngoài chơi.

Đến tối Lục Trầm Ngân trở về thấy trong nhà không có một bóng người, Lục Binh cũng không có ở đây, cậu thấy hơi hoảng hốt. Cậu cứ chờ mãi chờ mãi, giống như cái ngày cậu chờ bố tới đón đi bệnh viện nhưng mãi mà không chờ được.

Cậu ngồi ở bậc thềm đá trước cửa, cuối cùng vẫn không yên lòng nên ra ngoài tìm người.

Mấy người Lục Binh không có nhà là chuyện bình thường, nhưng Lục Quang Hải và con gái của người phụ nữ kia thì chắc hẳn phải ở nhà.

Lúc chạy qua nhà bên cạnh, một người đàn ông trung niên hô to: “Tiểu Lục! Cháu vớt được chưa?”

Đầu óc Lục Trầm Ngân dại đi: “Vớt gì ạ?”

Tay người đàn ông cầm ủng đi mưa: “Cháu… không biết?”

“Biết gì ạ?”

“Không thấy… Quang Hải đâu. Nghe nói là chết đuối ở sông lớn phía Tây… Mọi người đang bận vớt người.”

Thật lâu sau Lục Trầm Ngân cũng không phát ra âm thanh gì.

Khi được vớt lên vào sáng sớm hôm sau, thi thể đã bị nước làm cho trắng bệch, bên trên cũng có rất nhiều vết thương chồng chất.

Dưới sông lớn phía Tây đều là đá ngầm, mùa hè mưa rào nhiều, dòng nước chảy cực siết.

Người phụ nữ ôm thi thể Lục Quang Hải kêu trời trách đất, suýt chút nữa thì nghẹt thở.

Lục Binh như bạc đầu qua một đêm, ông ngồi một bên không nói gì.

Người phụ nữ đột nhiên nhìn về phía Lục Trầm Ngân, sau đó bổ nhào tới đấm đá loạn xạ: “Đều tại mày! Đều tại đồ tạp chủng là mày! Tiểu Hải muốn đi chơi, vì sao mày không đi cùng nó! Mày cho rằng tao không biết? Tao nghe được hết lời ngày đó mày nói với thằng bé rồi! Đồ tạp chủng như mày sao không chết đi! Mày đi chết đi!”

Lục Trầm Ngân nghe được hai chữ “tạp chủng” thì giận tới phát run, cậu đẩy bà ta ra: “Bà nói ai là tạp chủng? Bà nói ai?”

Lục Binh vội vàng đỡ bà ta dậy, nói với Lục Trầm Ngân: “Con tức giận cái gì, dì đang đang lòng đấy con biết không?”

Lục Trầm Ngân nhìn chằm chằm Lục Binh: “Con là tạp chủng sao? Có phải bố đã quên sạch mẹ con là ai rồi không?”

Lục Binh quát: “Con đừng náo loạn nữa!”

Lục Trầm Ngân tức giận tới mức không sáng suốt: “Chết cũng đáng!”

Lục Binh đang tức giận nên tiện tay cầm cây gắp than đánh lên người cậu, cái đánh sau càng nặng hơn cái đánh trước. Lục Trầm Ngân đưa hai tay bảo vệ đầu, nhưng cậu che chỗ nào Lục Binh liền đánh chỗ đó. Cây gắp than đánh lên đầu cậu, cũng may chỉ là sượt qua, Lục Trầm Ngân hít vào một hơi rồi che tai phải, cậu đau tới mức không thể tự bảo vệ mình được nữa.

Lục Binh đánh cậu rất đau, cây gắp than bỗng dừng lại giữa không trung.

Nắm tay của Lục Trầm Ngân dần buông lỏng, lòng bàn tay của cậu đầy máu tươi, máu từ tai phải cứ vậy mà chảy xuống khiến ai trông thấy cũng phải giật mình.

Cậu nhìn Lục Binh, nói: “Về sau một nhà mấy người tự sinh sống đi, cẩu tạp chủng như tôi tự sinh tự diệt!”

Ngày Lục Quang Hải qua đời cũng là ngày giỗ của Lý Phương, Lý Đại Cường về huyện Ngân để tế bái, còn Lục Trầm Ngân chạy một đường về nhà họ Lý.

Lý Đại Cường nhìn cháu trai một đầu đầy máu thì giật nảy, sau đó lửa giận lập tức bốc lên: “Mẹ nó, ai đánh! Cậu đi tìm người đó tính sổ!”

Vành mắt Lục Trầm Ngân đỏ lựng, cậu nói: “Cậu, cậu dẫn cháu đi đi. Cháu ra ngoài làm ăn với cậu, cậu làm gì cháu đều đi theo.”

Lý Đại Cường mù mờ: “Cháu sao vậy? Bố cháu không quan tâm tới cháu nữa?”

Lục Trầm Ngân đưa tay che mặt rồi bật khóc.

Mấy năm này cậu luôn ẩn nhẫn lại chỉ như trò đùa, dù có cố gắng thế nào cũng không phải người một nhà.

Thiếu niên 16 tuổi mang vết thương lòng chằng chịt, cứ đổ lệ không ngừng.

Hết chương 29.

Bột: Tim tôi đau quá man
Bình Luận (0)
Comment