Trâm Anh Phụ Ân - A Phù

Chương 15

Ta tiếp tục nói:

“Nhưng sau đó, nàng lại cười, vẻ mặt rất đỗi kiêu hãnh, nói rằng: ‘Vậy cũng tốt, nam nhi chí ở bốn phương! Hắn có trời đất của riêng mình, là người làm đại sự. Hắn đi bảo vệ thiên hạ, ta sẽ ở lại gìn giữ sản nghiệp tổ tiên. Sau này, bất kể hắn phong quang hay thất ý, ít nhất cũng biết rằng vẫn có một mái nhà chờ hắn mãi mãi, vĩnh viễn không mất đi.’”

Trước mắt, sơn thủy xanh biếc bát ngát, núi non trập trùng, trong chốn sơn dã có xa phu đánh xe, có kẻ vác gánh lữ hành, trong phố phường thương khách tấp nập, cao lâu chốn hoàng thành sừng sững đứng vững.

Ta nhẹ nhàng đưa tay, như trân trọng chạm lên từng tấc giang sơn trong cõi hư vô, khe khẽ nói:

“Cữu cữu, người xem, đây chính là trời đất của người, giang sơn như họa, bốn bể thái bình. Người nói ta là thân nhân duy nhất của người, là mái nhà của nhau. Nhưng nay đã khác rồi, thiên hạ này đều là con dân của người, cửu châu này đều là nhà của người. Người dẹp loạn thế, lao tâm khổ tứ, chẳng phải cũng chỉ để giữ vững đại gia đình rộng lớn này, che chở cho con dân dưới đôi cánh của mình, không còn bị tổn thương oan uổng, để ai có oan thì được minh oan, ai có chí thì được tỏ bày hay sao? Sau đó, thiên hạ sẽ hiểu rằng, đế vương của bọn họ, đáng để phò tá, để tôn kính, thậm chí đời đời kính ngưỡng.”

Ngón tay dừng lại, ta ngoảnh lại cười rộ lên.

“Người có thể làm được đại sự như thế, lẽ nào không phải minh quân?”

Cửa sổ mở rộng, cảnh đẹp trời quang, rèm lụa bay nhè nhẹ, bóng dáng cao lớn của hắn đổ xuống màn lụa trước bình phong.

Hắn im lặng nhìn bức họa.

Ngoài hiên, bậc thềm đỏ rực ánh dương, những dải hoa văn dát vàng lấp lánh dưới gió xuân.

Vài tháng sau, vụ án cựu binh Kiền Châu được phán quyết.

Thánh thượng hạ chỉ, khôi phục ba nghìn cựu binh với công trạng xứng đáng, lập bia tưởng nhớ người chết, trả lại danh phận cho người còn sống.

Bọn gian thần như Tiêu, Hà đều bị chém đầu, bêu lên chín cửa biên ải để răn đe kẻ sau.

23.

Hôn ước giữa ta và Diêu Tông Sách cuối cùng cũng được giải trừ, sau nhiều ngày ta quỳ gối cầu xin. Dường như cữu cữu đã mệt mỏi, hắn nhìn ta, ánh mắt trĩu nặng bi thương.

"Ở kinh thành không tốt sao? Lại mong mỏi rời đi đến vậy?"

Ta quỳ xuống, dập đầu hành lễ thật sâu, ngước mắt lên, nhẹ giọng nói: "Cữu cữu, con đã trưởng thành rồi. Giống như người và phụ mẫu, con cũng có người muốn bảo vệ, có nhà muốn gìn giữ."

Cữu cữu nhìn ta đầy phức tạp, mím môi, nâng quyển tấu chương lên che mặt.

"Cánh cứng rồi, không quản được nữa. Nhưng nam nhân ngươi để mắt tới muốn vào cửa nhà họ Từ, cũng không dễ dàng đâu. Sang năm ân khoa, cứ để hắn thử xem có bản lĩnh gì không."

Hắn đã nhượng bộ.

Ta vui sướng đứng bật dậy, chắp tay hành lễ: "Đa tạ cữu cữu!"

Sau tấu chương, chỉ có một tiếng thở dài, cữu cữu không nhìn ta nữa, khoát tay đuổi đi.

Ta vén váy, hớn hở chạy ra ngoài điện. Đã vào độ hè, bóng cây rậm rạp, hoa lá xào xạc đong đưa, ánh sáng phản chiếu lấp lánh tựa ngàn tấm gấm là.

Ngang qua hành lang cung đình, ta chợt dừng bước. Một dáng người duyên dáng, xiêm y như mây, đứng yên nơi góc rẽ. Nàng hơi nghiêng cổ, ưu nhã nhìn trời xanh cuối chân trời.

"Chỉ vì một kẻ hầu què, mà ngươi từ bỏ vinh hoa phú quý sau này, có đáng không?"

Ta nhớ lại lời ma ma kể, rằng nàng thực ra đã chủ động cầu xin cữu cữu để được đi hòa thân.

Ta liền hỏi ngược lại: "Vậy vì vinh hoa phú quý, ngươi nguyện rời xa cố hương, gả đến chốn biên thùy hoang lạnh, có đáng không?"

Ánh sáng thoáng lay động trong hàng mi nàng. Nàng khẽ cười, nhìn ta chăm chú.

"Ta và ngươi không giống nhau. Khi còn ở Kiền Châu, ngươi là bảo bối trong mắt cả gia đình. Còn ta chỉ là một nữ nhi không mấy nổi bật trong hàng chục con cái của phụ thân. Nhìn hắn ngày càng trèo cao, làm những chuyện càng lúc càng liều lĩnh, ta đã biết mình không thể trông cậy vào gia đình này. Hắn chưa từng nghĩ đến ta, ta cũng chỉ có thể tự lo cho mình."

Thấy ánh mắt ta, nàng khẽ lắc đầu: "Đừng có nhìn ta đầy thương hại như vậy. Ngươi lúc nào cũng như thế, khiến người khác chán ghét. Về sau ai sống tốt hơn, còn chưa biết đâu."

Nhớ lại những ngày thơ ấu cùng nàng ở cố hương, ta khẽ cười: "Phải, ngươi luôn rất lợi hại."

Nàng thoáng sững người, rồi cũng bật cười: "Ngươi nhớ lại rồi."

"Đúng vậy, ta còn nhớ là ngươi cưỡi ngựa cũng do ta dạy đấy." Ta bước đến gần.

Ngang vai nhau, nàng liếc mắt sang ta: "Lúc nào ngươi cũng cố ý buông cương nhảy xuống, lại nói dối là vẫn ở sau lưng ta, làm ta hoảng hốt ngã sấp xuống, lấm lem bùn đất."

"Người thầy nghiêm khắc mới dạy được trò giỏi. Nếu không phải vậy, làm sao ngươi cưỡi ngựa giỏi đến thế?" Ta nói.

Nàng hừ một tiếng: "Đồ dẻo miệng."

Ta cũng hừ nhẹ: "Đồ hay mách lẻo."

"Nhớ năm xưa, mỗi lần ta trốn học khỏi tư thục, có phải ngươi đều đi mách lẻo không? Khiến ta bị mẫu thân đánh đòn?" Ta nhìn nàng.

Nàng lập tức phản bác: "Ngươi cũng đâu chịu khổ gì, roi chưa kịp chạm đến, tên tiểu phu quân của ngươi đã khóc thút thít, lao tới chịu đòn thay rồi."

Hai người nhìn nhau, chợt bật cười, ánh mắt cong cong.

Ta quay đầu, ngước nhìn bầu trời rộng lớn trên cao tường cung điện, khẽ hít một hơi thật sâu.

"Hay là chúng ta làm hòa đi. Đời người ngắn ngủi, ngươi cũng không đến mức quá ghét ta đâu nhỉ?"

Nàng thoáng sững sờ, bỗng bước nhanh hơn vài bước, chỉ để lại bóng lưng mảnh mai trong tầm mắt ta.

"Không thèm!"

Nàng vẫy tay.

"Ta vẫn ghét ngươi, cả đời không quên được đâu."

Mùa thu năm ấy, nàng lấy danh nghĩa quận chúa gả sang Kim quốc, mang theo tượng Phật, y thư, châu ngọc vàng bạc. Nhìn bề ngoài, dường như mọi thứ đều rực rỡ, đúng như vinh hoa mà nàng hằng mong muốn.

Bình Luận (0)
Comment