Hoàng đế Húc Diễm Quốc đang một mình đi dạo trong ngự hoa viên, bên cạnh là một tiểu thái giám còn rất trẻ, đế vương nhìn ngắm ngự hoa viên trống trải không một bóng người, sắc mặt cũng âm trầm theo. Tiểu thái giám ở bên cạnh nơm nớp lo sợ, chỉ lo sơ suất một chút đầu sẽ không còn trên cổ.
“Trẫm hỏi ngươi, trẫm rất đáng sợ sao?” Mục Duệ Húc vẫn nhìn Ngự Hoa Viên, lạnh lùng hỏi.
Tiểu thái giám vừa nghe, cả người phát lạnh, chuyện này……chính mình nên nói như thế nào đây?
“Trẫm hỏi ngươi đấy? Điếc sao?!” Mục Duệ Húc quát lớn.
Tiểu thái giám vừa nghe, hai chân liền mềm nhũn, ngay lập tức quỳ xuống đất, run lẩy bẩy nói: “Hoàng thượng bớt giận, nô tài đáng chết, nô tài đáng chết!”
Mục Duệ Húc nhìn thấy bộ dáng tiểu thái giám liền phiền lòng, sắc mặt càng thêm khó coi, mắng: “Trẫm hỏi sao ngươi không trả lời? Ngươi nghĩ trẫm đang nói lung tung ư?! Trẫm hỏi ngươi, trẫm rất đáng sợ sao?”
Nhìn thấy bộ mặt hung thần ác sát của vị đế vương kia, tiểu thái giám bị hù đến trắng bệch cả mặt, nhưng vẫn cố gắng gượng, “Hoàng thượng hiểu lầm rồi, hoàng thượng cần chính yêu dân, sao lại đáng sợ được?”
“Vậy vì sao ta vừa nhìn thấy phi tử của trẫm du ngoạn trong hoa viên ở xa, đợi đến khi trẫm đến gần, các nàng lại như nhìn thấy hồng thủy mãnh thú
(ví với tai họa ghê gớm) mà bỏ chạy hết?”
Tiểu thái giám nghe thấy lời này, trên gáy mồ hôi lạnh ứa ra, cũng không biết nên trả lời thế nào.
Nói Mục Duệ Húc là đế vương trời sinh, câu nói này tuyệt đối không sai, mẫu thân của Mục Duệ Húc là nữ nhi của một tiểu quan viên, bởi vì mẫu thân địa vị không cao, vì thế đứa nhỏ này cũng không phải rất được coi trọng, nhưng khi Mục Duệ Húc dần dần lớn lên, thiên khiếu biểu hiện ra bên ngoài lại rất rõ, quân sự chính vụ mọi thứ đều rất xuất sắc, tự nhiên cũng sẽ trở thành cái đinh trong mắt các hoàng tử khác, nhưng Mục Duệ Húc xin binh quyền đóng giữ ở quan ngoại, tránh thoát một kiếp, sau đó trước khi hoàng đế băng hà, mang theo đại quân trực tiếp khống chế Hoàng Thành, những người huynh đệ kia đều từng người từng người chết dưới tay hắn.
Muốn nói tới vị trí hoàng đế, Mục Duệ Húc lên ngôi bất chính, nhưng hắn lại có di chiếu của tiên đế, nắm đại quyền, ai có thể nói hắn là đồ rởm đây? Huống chi, dân chúng chỉ quan tâm cuộc sống của mình, đám người cai trị bên trên xảy ra chuyện gì họ cũng không quan tâm, chỉ cần có thể giữ gìn quốc gia nhỏ bé này của hắn, bọn họ liền ủng hộ.
Mà từ sau khi Mục Duệ Húc lên ngôi, lại trị thanh minh, bách tính tu dưỡng sinh lợi, biên cương hùng mạnh. Danh tiếng của Mục Duệ Húc trong dân gian cùng với những triều thần kia cũng không sai biệt lắm, chỉ là Mục Duệ Húc có một chuyện, tựa hồ đã thành nhận thức chung của mọi người.
Vị hoàng đế này nhất định vô nhân tướng bạn
(không có số kết bạn).
Muốn biết vì sao lại có chuyện này thì phải nói tới ba năm trước, cũng chính là năm thứ hai sau khi Mục Duệ Húc đăng cơ, lúc đó hắn mới chỉ 22 tuổi, nếu là bách tính bình thường ở cái tuổi này cũng đã là cha của vài đứa trẻ, huống chi hắn còn là một đế vương. Nhưng Mục Duệ Húc đừng nói là hài tử, đến cả thị thiếp còn không có, Mục Duệ Húc vốn có một nương tử, nhưng năm đó bởi vì đóng giữ biên cảnh, nữ nhân kia sinh ra thân thể yêu kiều yếu ớt, chịu không nổi khí trời của biên cảnh, rồi chết. Sau đó khai quốc, quốc sự bận rộn, lại quên mất. Hiện tại các đại thần nhớ đến chuyện này, một hoàng đế mà đến một phi tử cũng không có ở bên cạnh thì sao mà được chứ? Liền dâng tấu xin tuyển phi. Hết thảy mọi thứ đều rất cẩn thận, người hi vọng được hầu hạ bên người hoàng thượng thì ở khắp nơi, lựa chọn được mười mấy phi tử trẻ tuổi dung mạo xinh đẹp, tiếp đó đến hoàng hậu.
Mục Duệ Húc cũng cảm thấy không có vấn đề gì, nhìn qua thế lực nhà mẹ đẻ của những nữ nhân này một lượt, sau đó lại chọn một vị hoàng hậu, nhưng ba ngày sau, hoàng hậu liền đoạn khí mà chết. Mục Duệ Húc lúc đó cũng không để trong lòng, qua một khoảng thời gian, lại lập một người khác lên ngôi hậu, qua được mấy ngày, lại chết. Tất cả mọi người đều cảm thấy có chút xui xẻo, nhưng lúc ấy cũng chỉ cho rằng đây là điều không lường trước được.
Nhưng chuyện quái dị vẫn cứ tiếp tục xảy ra, Mục Duệ Húc đi tới nơi ở của một quý phi, ngày hôm sau, nữ nhân này chết đuối trong nước, Mục Duệ Húc đi đến nơi ở của một phi tử, phi tử này sau đó đột nhiên bị bệnh nan y, cũng đoạn khí, hắn lại tìm nha hoàn thử một lần, chỉ là nói mấy câu, ngày hôm sau, nha hoàn đó liền phát điên…….
Nói chung, chỉ cần hắn nói chuyện mấy câu, hoặc gần nữ nhân nào đó một tí, nữ nhân đó nhiều nhất có thể sống được nửa tháng, sau đó nếu không chết thì cũng bị điên. Chuyện này thật sự là quá quỷ dị, vì thế Mục Duệ Húc liền tìm một cao tăng đến tính một quẻ, quẻ tượng nói mạng của hắn máu tanh quá nặng, nhất định bơ vơ một mình.
Mục Duệ Húc ngay sau đó yên lặng. Bách tính quan lại nhìn bộ dáng này cũng minh bạch, ai tới gần người hoàng đế này sẽ chết. Chuyện lập hậu tuyển phi sau đó ai cũng rất thức thời không nhắc lại, cũng không còn ai có dã tâm đưa nữ nhi của mình vào cung nữa. Những phụ nhân tiến cung trước kia, chính là chỉ còn lại mấy người Mục Duệ Húc không nhìn đến, ở trong cung tỷ tỷ muội muội nương tựa lẫn nhau tương đối hài hòa. Nếu như hoàng thượng tìm ai muốn nói một câu, tán gẫu cả ngày, liền nhất định khiêm nhượng lẫn nhau, nói mình thân thể khắp nơi đều không khỏe.
Mà Mục Duệ Húc ngày hôm nay tâm tình vốn đã không được tốt, dù là ai ở vị trí này nhưng mỗi ngày đến người để nói chuyện cũng không có, tâm tình chắc chắn cũng chả tốt lành gì, kết quả đi tới Ngự Hoa Viên thật vất vả mới nhìn thấy hai người, bản thân vừa đi đến, người cũng đã chạy mất.
Tâm tình Mục Duệ Húc càng không tốt, tiểu thái giám cả người run rẩy quỳ trên mặt đất, bối rối không biết mình rốt cuộc có nên nói ra sự thật hay không, nhưng nếu nói mình không chắc sẽ sống được a, chẳng lẽ lại đi nói với hoàng thượng, mọi người đều biết ngài là mệnh khắc thê trăm năm hiếm có, các nàng sợ chết, vì lẽ đó nên mới bỏ chạy?
Mục Duệ Húc nhìn bộ dáng của tiểu thái giám như vậy, trong lòng cũng cảm thấy phiền muộn, hắn lại không phải kẻ ngu, rốt cuộc tình huống này là thế nào, hắn là người trong lòng rõ ràng nhất, nói cho cùng những nữ nhân kia không có can đảm, hắn liếc mắt nhìn tiểu thái giám, đột nhiên cảm thấy việc mình bắt nạt một tiểu thái giám cũng không có ý nghĩa gì sao?
“Phi tử của trẫm là để hầu hạ trẫm, nếu các nàng vô dụng, liền đuổi ra khỏi cung đi, miễn cho trẫm nhìn phiền lòng!” Mục Duệ Húc nói xong vẫy tay áo bỏ đi.
Tiểu thái giám cúi đầu, âm thanh nơm nớp lo sợ đáp ứng, nghe tiếng bước chân hoàng đế càng ngày càng xa mới dám lén lút ngước đầu lên, nhìn người đã đi khuất, ngẩng đầu xoa xoa mồ hôi lạnh trên đầu.
Cuối cùng, hoàng thượng hạ lệnh, chúng phi hiền đức không đủ, không ai có thể an ủi trẫm, toàn bộ đến chùa vì ta vì nước cầu phúc.
Thánh chỉ vừa ban ra, dân gian nghị luận sôi nổi. Hiện tại, người hoàng đế này thật đúng là chân chính trở thành người cô đơn rồi a. Cũng không biết, cái quốc gia vô hậu
(Ú: vô hậu này ở đây là không có hoàng hậu nha, không phải nghĩa không có phúc)này, đế vương một đời quát tháo này cuối cùng sẽ trở thành cái dạng gì.
Mục Duệ Húc nằm trên giường, toàn bộ hoàng cung cô quạnh đến đáng sợ. Hắn không hiểu, vận khí của mình kém thế nào mà có thể rơi vào thế cô độc một đời thế này? Nhớ đến bản thân là vua của một nước, vậy mà thậm chí ngay đến cả người có thể nói chuyện cùng cũng không có, mà trong hoàng cung này đến bóng dáng nữ nhân cũng không có, vắng ngắt, Mục Duệ Húc ngẫm lại liền cảm thấy bực bội ủy khuất, trên thế gian này còn hoàng đế nào thảm hại hơn hắn không?
Mục Duệ Húc ngủ không được, một thân một mình đi bộ, vốn là đi tới hậu cung, kết quả nghĩ lại, bên trong không có bất kỳ ai, bản thân nhìn đến cũng cảm thấy thương tâm, chính mình soán vị đoạt quyền, tàn sát anh em, lẽ nào đây chính là báo ứng lão thiên gia cho hắn sao?
Này chỉ sợ sẽ là hoàng cung lạnh lẽo nhất trong lịch sử, không có phi tử, không có hài tử, không có Thái Hậu, chỉ có một mình hoàng đế là hắn, còn có một đám thái giám thị vệ, đến cả cung nữ cũng chả có ai, Mục Duệ Húc suy nghĩ một chút, quyết định đi tới Ngự Thiện Phòng, nơi hiện tại có thể nhìn thấy người cũng chỉ còn nơi đó.
Đêm khuya, Ngự Thiện Phòng đóng cửa, Mục Duệ Húc nhìn nhìn nửa ngày, thật sự là khiến người ta có cảm giác ưu thương sâu sắc!
Mục Duệ Húc đi lung tung không có đích đến, sau đó lại đi đến một địa phương hẻo lánh, hắn đột nhiên nhìn thấy vật gì đó trắng toát, dưới ánh trăng xem ra là một thứ gì đó rất đẹp đẽ, Mục Duệ Húc không biết ma xui quỷ khiến thế nào lại đi tới, vừa nhìn, đột nhiên giật nảy cả mình, trên đất lại có một người đang nằm, không-một-mảnh-vải-che-thân.
Đây là cái tình huống quái quỷ gì vậy?!
Mục Duệ Húc đi tới, vừa vặn nhìn thấy người kia trở mình, hắn quan sát ngũ quan của y, vô cùng thanh tú đáng yêu, sắc mặt yên bình, Mục Duệ Húc nhìn dọc theo cơ thể của y. Đó là một thiếu niên khoảng 15, 16 tuổi, da dẻ trắng nõn nhẵn nhụi, dưới ánh trăng giống như sứ trắng, cơ thể này, không tính là mảnh mai, hơi có chút mượt mà, nhìn dĩ nhiên là vô cùng đáng yêu.
Mục Duệ Húc nhìn nhìn người kia, có vẻ không phải bị thương, thời điểm chính mình chạm phải làn da trắng nõn hoạt nộn kia, một cảm giác quỷ dị lan khắp người, tay cũng không có ý định buông ra, Mục Duệ Húc lần đầu tiên cảm thấy miệng lưỡi có chút khô, hắn nhìn thân thể người kia, thậm chí còn có một loại cảm giác không dời nổi mắt.
Mục Duệ Húc ổn định cảm giác của mình, sau đó lại nhìn kỹ người kia, khóe miệng đột nhiên giật giật, người này, người này thật sự không giống bị bệnh hay gì đó, hắn có khi nào ——- ngủ quên không?!
Mục Duệ Húc nhìn hoàn cảnh xung quanh, cũng không biết người này từ nơi nào chui ra, hắn nhìn bên cạnh chỉ có một địa điểm duy nhất, Mục Duệ Húc đi tới nhìn, đây là
—– chuồng lợn?!
Vì sao mình đang đi dạo lại đi đến chuồng lợn?! Còn có, người này sao lại ngủ thiếp đi ngay cạnh chuồng lợn?!
Mục Duệ Húc nhấc chân muốn đi, lại nhìn thiếu niên đang nằm trên đất kia, đột nhiên dừng bước chân, Mục Duệ Húc suy nghĩ một hồi, lại đi rồi trở lại, bây giờ đang là hàn đông, thiếu niên này lại ngủ đến một mặt thư thích thế kia, Mục Duệ Húc không hiểu sao lại cảm thấy thiếu niên này thật sự rất đẹp. Sao có thể cứ như vậy để mặc y thân thể trần truồng nằm ở nơi này?!
Mục Duệ Húc suy nghĩ, quả quyết đi tới bên cạnh y, dùng tay lắc lắc y, kết quả thiếu niên chỉ chép chép miệng, giống như còn dư vị của đồ ăn nào đó, lỗ mũi phát ra âm thanh không thích bị quấy rầy, tiếp đó lại trở mình ngủ tiếp. Mục Duệ Húc nhìn khuôn mặt vừa thanh tú vừa đáng yêu của thiếu niên, ánh mắt lại không tự chủ quét ánh nhìn lên làn da và đường nét dưới thân, nhìn một chút, hoàng thượng máu mũi lại từng dòng đỏ tươi chảy xuống.
Mục Duệ Húc cảm thấy mũi hơi ngứa, sờ sờ, máu mũi?! Thiên ạ! Bản thân sao lại thế này? Đây là một nam nhân mà!
Mục Duệ Húc tuy rằng trong lòng xoắn quýt, thế nhưng thân là một đế vương cương quyết, hắn vẫn sáng suốt đưa ra lựa chọn, hắn đem ngoại bào phủ lên trên người thiếu niên, sau đó đem người bế lên, thiếu niên này kỳ thực còn rất nhẹ, cảm thụ được nhiệt độ cùng sự mềm mại của da thịt thiếu niên, Mục Duệ Húc không khỏi bước nhanh hơn.
Buổi tối hôm đó, thái giám bên cạnh hoàng thượng là Trương công công đã nhìn thấy cảnh, hoàng thượng bình thường một mặt lạnh nhạt nay lại tràn đầy phấn khởi, tay ôm một người giống như là thê tử nhưng lại là một thiếu niên trở về tẩm cung của mình!
Trương công công tâm tình bây giờ rất phức tạp, hắn biết bệ hạ bọn họ gần nhất có chút không được bình thường, nhưng cũng không thể tùy tiện từ đâu đó mà lén đem một người xa lạ về chứ?
Mục Duệ Húc cẩn thận từng li từng tí một đặt người lên trên giường của mình, sau đó lấy ngoại bào ra, giúp người kia đắp lại chăn, nhất cử nhất động nhìn qua đều đặc biệt để tâm. Trương công công nhìn một màn trước mặt lòng có chút run rẩy, đây chính là hoàng đế giết người không chớp mắt của bọn họ sao, làm sao nhìn cứ như một tên ngốc như vậy được?
“Bệ hạ, đây là công tử nhà ai thế? Lão nô nhìn rất lạ mắt.” Trương công công cẩn thận từng li từng tí một nói. Có thể nói lão là lão nhân ở bên cạnh Mục Duệ Húc lâu nhất, cũng có thể nói là người nhìn hắn lớn lên, trước Trương công công thì vẫn là mẫu phi của Mục Duệ Húc ở bên cạnh hắn, sau đó khi mẫu phi qua đời, tháng ngày của Trương công công cũng không quá dễ chịu, may mà hắn bình thường nhân duyên không xấu, ngược lại ở bên cũng khá được, đến lúc Mục Duệ Húc lên làm hoàng đế, liền để hắn ở bên cạnh hầu hạ mình, Trương công công cũng có thể nói hiện tại là người duy nhất có thể chen mồm vào nói chuyện được với Mục Duệ Húc.