34.
Giám sát thu thuế trà, ta làm không được tốt lắm. Dẫu sao thì sổ sách cũng đã bị hủy. Lão Lưu vốn định phạt ta, nhưng trước khi ra tay, hoàng đế đã biết những gì ta làm ở biên thành, không những không trách phạt, mà còn ban thưởng. Thế là Lưu lão đầu đành phải rút lui, nở nụ cười gượng gạo, ngoài mặt còn giả vờ cùng hoàng đế khen ta.
Đường tỷ Lý Như quyết tâm hòa ly. Ta hỏi tỷ có dự định gì sau này.
Tỷ cười nhạt:
"Trước kia ta không hiểu, vì sao muội lại phải vất vả học hành đến vậy.
Gả cho một tấm chồng tốt, sinh con đẻ cái, làm một phu nhân nhàn nhã, chẳng phải dễ dàng hơn sao?
Nhưng bây giờ ta đã hiểu rồi. Sau khi xuất giá, vận mệnh của ta không còn nằm trong tay mình nữa.
Phu quân yêu, thì được sung sướng.
Nhà chồng vững, thì không lo lắng.
Mọi thứ đều phụ thuộc vào lương tâm của kẻ mà mình gọi là ‘phu quân’.
Vậy nên, ta cũng muốn tự tạo con đường riêng, không làm một dây tơ hồng chỉ biết bám víu vào người khác nữa."
Nghe vậy, lòng ta chợt thoáng nghĩ. Kiếp trước, nếu có cơ hội lựa chọn, ta có nguyện ý gả cho Tạ Thính Trúc không? Dẫu chàng tốt, dù cả đời đối xử với ta như khách quý. Nhưng rốt cuộc, đó vẫn chỉ là “tôn trọng” chứ không phải “yêu thương”. Cùng người như thế chung sống, liệu ta có thực sự hạnh phúc?
Với Phương Tư Huệ, Tạ gia chính là chốn nương thân tốt nhất. Nhưng ta, đã không còn là Phương Tư Huệ nữa. Có lẽ ý nghĩa lớn nhất của tân chính, chính là để nữ tử có thêm một lựa chọn cho cuộc đời mình.
Sau này, đường tỷ cũng thi đỗ khoa cử, đến một huyện nhỏ làm tế tửu ở thư viện. Tất nhiên, đó là chuyện của nhiều năm sau, tạm thời chưa nhắc đến.
Trở về Kinh thành, ngoài ban thưởng, hoàng đế lại riêng triệu kiến ta. Lời đầu tiên ngài hỏi:
"Ngươi đã có hôn ước chưa?"
Ta giật mình, không dám giấu giếm, cúi đầu đáp:
"Thần nữ chưa hứa gả cho ai."
Nhưng trong lòng thì hoảng hốt. Chẳng lẽ hoàng thượng định ban hôn cho ta?
Sợ ngài lại nói đến chuyện hôn nhân, ta vội chuyển chủ đề, lấy từ trong tay áo ra một viên khoáng thạch:
"Bệ hạ, đây là thứ thần nhặt được trong núi ở biên thành. Trông có vẻ là quặng sắt.
Thần ngu dốt, nhưng theo thần suy đoán, trận lụt vừa rồi khiến núi sạt lở, có thể bên trong vốn có địa đạo."
Lời này không phải suy đoán bừa. Triều đình quản lý nghiêm ngặt về khai thác sắt nhưng trên thị trường vẫn có không ít sắt vụn lưu thông, mà chủ yếu đều đến từ Lộ Châu và biên thành. Hơn nữa, người dân nói về quái vật trên núi đầy sợ hãi, chẳng phải cũng giống như đang cố ý dọa người, không muốn ai đến gần sao?
Hoàng đế nhìn viên quặng, lại bảo Phúc công công cầm lấy xem kỹ. Hồi lâu, ngài trầm ngâm:
"Ý ngươi là có người đang khai thác mỏ trái phép?"
Ta cúi đầu:
"Thần chỉ đoán vậy thôi."
Lão hoàng đế cười khẽ:
"Thầy ngươi từng nói, trong số đám học trò của hắn, ngươi là xuất sắc nhất. Xem ra quả thực không sai."
Thầy? Ngài đang nói về Tạ Thính Trúc sao? Ta không dám suy đoán lung tung, chỉ ngoan ngoãn quỳ dưới bệ rồng. Hoàng đế không nói thêm gì, phất tay ra hiệu cho ta lui xuống.
Ra khỏi cung, ta chạm mặt Phương Tư Huyền và Tĩnh Vương. Tĩnh Vương đã trung niên, dáng vẻ hơi đẫy đà, nhưng đôi mắt sắc lạnh như sói, không giận mà uy.
Ta cúi người hành lễ, Phương Tư Huyền cười tươi, còn Tĩnh Vương thì ngẩng cằm nhìn ta, giọng điềm đạm:
"Lý đại nhân vì cứu Thập Thất đệ mà suýt bỏ mạng. Thập Thất đệ lại không quản ngàn dặm, hộ tống lương thực cứu trợ biên thành.
Đúng là một mối nhân duyên đẹp."
Ta ngớ ra.
Phương Tư Huyền lại cười càng sâu hơn:
"Chúc mừng Lý đại nhân, hỉ sự sắp đến rồi."
Hả? Sao chuyện rơi xuống vách núi với Vương Dực Xuyên năm ngoái giờ lại bị lôi ra nói? Cũng không biết bên ngoài đã truyền thành cái dạng gì. Lòng ta thấp thỏm không yên…
Cho đến Lập Hạ năm nay, ta chính thức nhận được chiếu chỉ tứ hôn của hoàng đế.
Tề Vương cầu hôn, hoàng đế ban hôn. Lý thị nữ, Lý Tư, trở thành Tề Vương phi.
Tin tức vừa truyền ra, người đến chúc mừng gần như phá vỡ cánh cửa nhà ta.
Cầm thánh chỉ trong tay, ta như bị sét đánh trúng, một đường lao thẳng đến Tề Vương phủ, tìm Vương Dực Xuyên hỏi cho ra lẽ. Hắn như đã biết trước ta sẽ đến, thản nhiên ngồi chờ.
"Vương gia! Thần đã nói rất rõ ràng rồi! Vì sao ngài vẫn thỉnh cầu bệ hạ tứ hôn?"
Giọng ta căng đến mức không thể duy trì nụ cười, gần như là chất vấn.
Vương Dực Xuyên yên lặng ngồi trên vị trí cao nhất, hôm nay hắn vẫn mặc bộ trường bào màu tía lần đầu ta gặp hắn. Tuấn mỹ, cao quý, một thân vương khí không ai sánh bằng.
Tim ta dần dần lạnh xuống. Ta sao có thể quên được hắn là hoàng thân quốc thích. Bằng hữu? Không cần ta hồi đáp tình cảm? Tất cả chẳng qua chỉ là một trò chơi mà hắn hứng thú mà thôi. Chơi chán rồi, muốn có được ta, cũng chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay.
Hắn nhìn ta, giọng khàn khàn:
"Ta cứ nghĩ mình có thể buông tay.
Nhưng khi nghe tin nàng bị vây khốn ở biên thành, ta lập tức không màng tất cả mà lo lắng.
Nếu không có ta thúc đẩy, ngân lượng và lương thực không thể đến kịp.
Nếu ta không đi, ai biết nàng còn phải chịu khổ bao nhiêu nữa?
Gả cho ta, từ nay không ai dám khinh thường nàng. Ta chỉ muốn ở bên nàng, bảo vệ nàng."
Hắn nói tha thiết như vậy. Nhưng ta chỉ thấy bi thương. Hắn chỉ thấy một mình ta khổ cực, nhưng lại không thấy nỗi thống khổ của bách tính. Đây chính là hoàng thân quý tộc sinh ra nơi cao quý, chưa từng biết đến bùn lầy.
Khi yêu, thì nâng niu trân trọng. Vậy nếu hết yêu, có phải cũng vứt bỏ như giày rách không?