Trầm Hương Tuyết

Chương 41

Mộc quản gia thở phào một hơi, lập tức cảm thấy cả người đều nhẹ nhõm. Lòng nói cũng may Vương gia anh minh, kịp thời phái người ngăn cản Phu nhân.

Mộ Dung Tuyết thất vọng hỏi: “Lúc nào Vương gia mới về?”

“Vương gia vào cung phục mệnh, Hoàng thượng mở tiệc tiếp đón, e là tối mới về được.”

“Vậy được, ngươi đi nói với Vương gia là ta ở Mai quán chờ chàng.”

Trương Long đi rồi, Mộ Dung Tuyết rầu rĩ trở về Mai quán.

Tại sao hắn không cho nàng đi đón chứ, lẽ nào không muốn gặp nàng sớm một chút sao?

Càng biết hắn trở về, nàng càng nóng lòng chờ đợi, bận rộn dưới bếp suốt buổi chiều, cuối cùng cũng gượng qua hết được thời gian. Không chỉ chuẩn bị điểm tâm tinh xảo, nàng còn nấu canh giã rượu. Nàng nghĩ tiệc mừng công tối nay hắn nhất định phải uống rất nhiều.

Tất cả đều chuẩn bị thỏa đáng, trời rất nhanh đã sập tối, nàng xoa con cún gỗ kia, mỏi mắt chờ đợi. Nhưng đến canh hai cũng không thấy Gia Luật Ngạn đến, Mộ Dung Tuyết đứng ngồi không yên, liền sai Ám Hương đi hỏi thăm tình hình.

Ám Hương trở về rất nhanh, nhẹ giọng nói: “Phu nhân nghỉ ngơi đi, Vương gia đã về phủ, ngủ ở Ẩn Đào các rồi.”

Mộ Dung Tuyết nghe thấy tin này thật sự không thể tin được, rõ ràng hắn biết nàng ở Mai quán khổ sở chờ đợi, tại sao lại không đến? Chẳng lẽ hắn không nhớ nàng chút nào sao?

Lòng nàng khó chịu như bị kim châm, nàng tưởng hắn về phủ nhất định sẽ đến thăm mình trước, nhưng sự thật chứng minh là nàng tự mình đa tình, nàng cúi mày ủ rũ, tâm trạng vui sướng trở nên nặng nề, nhưng nhìn thấy con cún gỗ trong tay, nàng lại cảm thấy có lẽ nàng không phải tự mình đa tình.

Nàng đứng dậy nói: “Đinh Hương, gói bánh và canh giã rượu lại, ta mang đến cho Vương gia.”

Đinh Hương không chịu: “Tiểu thư, e là Vương gia đã ngủ mất rồi.”

“Cho dù chàng ngủ rồi ta đến nhìn một lần thôi cũng được.” Mộ Dung Tuyết cảm thấy nhớ thương đã ngập tràn tâm phế nàng, không được giải phóng, tiếp tục đè nén nữa thì sẽ nổ tung mất.

Đi đến trước cửa Ẩn Đào các, Trương Long đang trực đêm, thấy Mộ Dung Tuyết liền giật mình: “Khuya vậy rồi Phu nhân còn chưa nghỉ ngơi sao?”

“Vương gia về lúc nào vậy?”

“Về được nửa canh giờ rồi, đêm nay Vương gia uống nhiều.”

“Ta có mang canh giã rượu đến đây.” Mộ Dung Tuyết vào phòng ngủ, đốt đèn trên bàn, sau đó đặt hộp thức ăn trong tay xuống, nhẹ bước đến trước giường.

Gia Luật Ngạn đang nằm trên giường, sắc mặt đỏ bừng càng khiến gương mặt thêm tuấn mỹ hơn thường ngày.

Mộ Dung Tuyết ngây ngốc nhìn hắn, thật sự không nén được nhớ thương, đưa tay xoa lên má hắn, hắn khẽ nhíu mày, nàng không kìm được cúi người hôn nhẹ lên môi hắn.

Gia Luật Ngạn đột nhiên đưa tay ôm lấy nàng, sau đó lật người đè nàng xuống dưới.

Mộ Dung Tuyết vừa kinh ngạc vừa xấu hổ, không biết có phải hắn bị mình đánh thức không hay vốn chưa hề ngủ.

“Ngạn lang…”

Gia Luật Ngạn vốn không cho nàng cơ hội lên tiếng, bịt chặt cánh môi đào, hôn lên thật mạnh.

Cả người hắn nóng bừng bừng như có lửa, rất nhanh đã đốt sang nàng, ba tháng nhớ thương cứ như bệnh tình nguy kịch, hắn là thuốc giải duy nhất. Nàng ôm chặt lấy hắn, hứng chịu từng hồi từng hồi chấn động, yêu thương đến đau đớn.

Hắn không chỉ hung hãn mà động tác cũng cuồng dã hơn thường ngày, mạnh mẽ bóp nắn thân thể nàng, cúi đầu cắn lên ngực nàng, dùng lực tấn công như mang theo tâm huyết trên chiến trường.

Da thịt nàng mềm mại, hành lang chật hẹp bị hắn giày vò đến đau đớn nhưng nàng vẫn cảm thấy lòng ngọt ngào. Từ trong động tác điên cuồng của hắn, nàng cảm nhận được sự đòi hỏi của hắn đối với mình, sự đòi hỏi này khiến nàng cảm thấy hạnh phúc.

Cuối cùng cũng mây tan mưa tạnh, nàng nhũn người vô lực nằm trên người hắn, trên người còn dính mồ hôi của hắn, dưới ánh đèn, trên da thịt nàng toàn vết đỏ, tựa như hoa đào bị gió thổi tung.

“Ngạn lang.”

“Đừng lên tiếng.” Hắn ôm chặt lấy nàng, ấn đầu nàng vào hõm cổ mình, cánh tay mạnh mẽ và bắp chân cường tráng giống như một chiếc lồng, nhốt nàng trong thân thể mình.

Mộ Dung Tuyết không biết hắn bị làm sao, cứ cảm thấy đêm nay hắn có điều dị thường, nàng thậm chí không phân rõ được rốt cuộc hắn có say không? Trên người hắn nồng nặc mùi rượu, động tác rất thô lỗ, nhưng mắt hắn rất sáng, không chút hỗn loạn mơ màng.

Tuy nàng rất thích bị hắn mạnh mẽ chiếm đoạt như vậy, nhưng thân dưới nhớp nháp có hơi khó chịu, nàng liền cựa quậy, thấp giọng nói: “Thiếp đi tắm đã.”

“Đừng động đậy.” Hắn càng ôm chặt lấy nàng.

Nàng càng cảm thấy đêm nay hắn kỳ quái hơn, vì Gia Luật Ngạn rất thích sạch sẽ, mỗi lần làm xong nhất định phải tắm rửa, hôm nay làm sao vậy? Nhưng nàng thật sự bị giày vò mệt mỏi, cũng không còn tâm trí nghĩ nhiều, cứ vậy nằm trong lòng hắn thiếp đi.

Gia Luật Ngạn nhìn nàng, âm thầm thở dài, phải nói với nàng thế nào đây?

Sáng hôm sau Mộ Dung Tuyết tỉnh dậy, phát hiện Gia Luật Ngạn vẫn còn bên cạnh mình, hơn nữa nàng còn đang gối lên cánh tay hắn, tư thế vô cùng thân mật này khiến thất vọng tối qua của nàng tiêu tan hết, nàng không kìm được đưa tay ôm lấy eo hắn, hít hít mũi, ngửi mùi trên người hắn.

“Đẽo con cún tặng nàng đúng là quá thích hợp.” Gia Luật Ngạn mở mắt, buồn cười nhìn nàng, ánh mắt đó thật sự như đang nhìn một con cún.

Mộ Dung Tuyết vừa kinh ngạc vừa vui mừng hỏi: “Ngạn lang, con cún đó thật sự là chàng đẽo tặng thiếp sao?”

“Ngoài nàng ra còn ai giống cún nữa, rảnh rỗi là lại ngửi mùi.”

“Ngạn lang, thiếp thích mùi trên người chàng.” Nàng cười ngượng ngùng co rúc vào lòng hắn.

Hắn bóp mũi nàng nói: “Sinh thần tới sẽ đẽo một con heo tặng nàng.”

“Tại sao chàng không nói sớm? Hại thiếp hôm sinh thần khóc đến sập mũi luôn.”

Hắn không nhịn được bật cười, “Đồ ngốc, ta giao chìa khóa thư phòng cho nàng, nàng không biết tự đi tìm sao?”

“Chàng từng nói thư phòng không thể tùy tiện vào, hôm qua thiếp mới phát hiện ra đó.”

“Đồ ngốc.” Giọng hắn có chút yêu chiều, véo má nàng nói, “Cánh tay ta bị thương, không thể viết thư.”

“Ở đâu?” Mộ Dung Tuyết kinh ngạc ngồi bật dậy, lật chăn ra nhìn sang cánh tay phải của hắn.

Quả nhiên trên cánh tay có một vết sẹo. Nàng hoa dung thất sắc, vội hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy?”

“Trúng một mũi tên tẩm độc.”

“Chẳng phải chàng là Đốc quân sao? Sao cũng bị thương?”

Gia Luật Ngạn đáp qua loa: “Minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng. Huống hồ không chỉ có tặc phỉ ra tay với ta.”

“Còn ai nữa?”

Gia Luật Ngạn không muốn nói nhiều, bóp mũi nàng nói: “Dậy đi, A Trư.”

Mộ Dung Tuyết tuy không quan tâm đến chuyện triều đình, nhưng cũng biết Gia Luật Ngạn và Thành Hi vương là hai vị Vương gia có khả năng kế thừa Hoàng vị nhất. Hơn nữa rõ ràng lão Hoàng đế xem trọng Gia Luật Ngạn hơn, lẽ nào là Thành Hi vương phái người ra tay, muốn hại chết Gia Luật Ngạn, sau đó đổ tội cho tặc phỉ.

Nàng không kìm được liền nói: “Phu quân, chàng phải cẩn thận với Thành Hi vương.”

Gia Luật Ngạn đang mặc y phục liền quay lại nhìn nàng cười cười: “Nàng cũng không ngốc nhỉ.”

“Đương nhiên rồi, thiếp thông minh nhất mà.”

“Hôm nay ta đưa nàng đi săn nhé.”

“Đi săn?” Nàng vừa kinh ngạc vừa vui mừng nhảy lên từ trên giường xuống, chân trần bổ nhào đến ôm lấy hắn: “Phu quân, chàng thật tốt quá.”

“Nàng không có y phục đi săn phải không?”

“Vậy bây giờ chúng ta đi mua một bộ đi, chẳng phải trong Kinh thành có rất nhiều tiệm bán y phục may sẵn sao?”

Gia Luật Ngạn gật đầu, ăn sáng xong liền đưa Mộ Dung Tuyết đi mua y phục, hơn nữa còn đến cửa hàng y phục Bích Vân Thiên lớn nhất kinh thành.

Mộ Dung Tuyết vừa vào đã hoa cả mắt, lựa cả buổi cũng không xong, chỉ cảm thấy bộ nào cũng đẹp, mỗi bộ một vẻ, khó lòng lựa chọn.

Gia Luật Ngạn mua một lúc mười bộ, “Lần này được rồi chứ, đều là của nàng hết, không cần sầu não là chọn bộ nào nữa.”

Mộ Dung Tuyết mừng rỡ lòng như nở hoa, ôm cánh tay Gia Luật Ngạn, cười đến mức hải đường cũng mất đi màu sắc.

Về đến Vương phủ, hai người thay y phục đi săn đến trường săn Mộc Lan. Nói là đi săn, thật ra vốn chỉ là hai người cưỡi chung ngựa, nhàn nhã hóng gió giữa đồng cỏ mênh mông bát ngát.

Chỉ có một con gà rừng xui xẻo, đột nhiên bay ngang trước ngựa trong lúc Gia Luật Ngạn đang ôm hôn Mộ Dung Tuyết, liền bị Gia Luật Ngạn không hề khách sáo lập tức diệt khẩu.

Thấy sắc trời dần tối, Mộ Dung Tuyết nói: “Phu quân, chúng ta về thôi, tối nay chàng muốn ăn gì? Gà rừng quay nhé?”

Gia Luật Ngạn vén vén tóc nàng nói: “Ta đưa nàng đến Hải Thiên lâu ăn cơm.”

“Hải Thiên lâu là chỗ nào?”

Nhìn ánh mắt hiếu kỳ và biểu hiện ngạc nhiên vui mừng của nàng, lúc này Gia Luật Ngạn mới ý thức được rằng kể từ khi nàng lấy hắn, hình như đây là lần đầu tiên hắn đưa nàng ra ngoài chơi, lần đầu tiên đưa nàng đi ăn cơm.

Hải Thiên lâu nằm trên con đường Tây Kinh phồn hoa nhất Kinh thành, lúc chiều tối, hàng quán trên đường tấp nập người qua lại.

Trước Hải Thiên lâu lồng đèn treo cao, chưởng quầy đang đón khách ở cửa, người bước vào đều quần là áo lụa, có thể thấy đây là một nơi cao cấp.

Chưởng quầy vừa thấy là Gia Luật Ngạn, vội tươi cười nịnh nọt nghênh đón, “Vương gia đại giá quang lâm, tiểu điếm vô cùng vinh dự. Hải Thanh, đưa Vương gia lên nhã phòng ở lầu hai.”

Tiểu nhị Hải Thanh lập tức mời hai người lên nhã phòng ở lầu hai. Bên trong bày trí nhã nhặn tinh tế, sau bình phong còn có giá đàn, trên tường treo tranh phong cảnh dài, bàn ghế không dính hạt bụi, bên trên bọc nệm gấm thêu hoa.

Gia Luật Ngạn nói: “Thượng Tây hồ tứ cảnh, Tuế hàn tam hữu. Rượu quế hoa.”

Không bao lâu sau, Hải Thanh đưa người bày ra bảy món ăn.

Mộ Dung Tuyết nhìn nhìn rồi phì cười. “Mấy món này đâu có ngon bằng thiếp nấu? Món Tôm hấp rượu này phải dùng chén lưu ly trong suốt mới được, Tôm xào Long tĩnh này màu trà tối quá, không được xanh.”

Gia Luật Ngạn cũng cho là vậy, vì thời gian được Mộ Dung Tuyết “nuông chiều” này khiến khẩu vị hắn càng kén chọn hơn.

“Rượu quế hoa cũng khá, mùi vị rất ngon.” Mộ Dung Tuyết cười híp mắt hớp một ngụm, nâng ly nói với Gia Luật Ngạn: “Chúc phu quân sống lâu trăm tuổi, sức khỏe an khang, vạn sự như ý.”

“Nhưng có một việc không được như ý lắm.”

“Việc gì vậy?”

Gia Luật Ngạn nhìn nàng nói: “Ta không có con.”

Mộ Dung Tuyết đỏ mặt, thấp giọng nói: “Tại thiếp không tốt.”

Gia Luật Ngạn cười cười: “Tối qua tưới cả đêm, có lẽ đã có rồi.”

Mộ Dung Tuyết cúi đầu xấu hổ nói: “Phu quân, thiếp vẫn luôn uống thuốc trị giọng, tạm thời không thể có thai.”

Nụ cười của Gia Luật Ngạn khựng lại, sắc mặt sầm xuống.

Mộ Dung Tuyết vội nói: “Phu quân giận rồi sao? Nếu phu quân nóng lòng có con, ngày mai thiếp sẽ không uống thuốc nữa.”

Gia Luật Ngạn im lặng một lúc rồi nói: “Có một chuyện ta muốn nói với nàng.”

“Chuyện gì vậy?”

“Hoàng thượng muốn ta cưới con gái của Ngọc Quý Sơn làm thê tử.”

Ly rượu trong tay Mộ Dung Tuyết rơi xuống đất đánh “bốp” một tiếng.
Bình Luận (0)
Comment