Trầm Hương Tuyết

Chương 43

Mộ Dung Tuyết lấy tương đậu đã làm xong đem ra ngoài hiên, dùng vải trắng che lại. Quay đầu nhìn, Đinh Hương đang ngồi trên một chiếc ghế nhỏ, miệng lẩm bẩm tụng niệm.

Nàng hiếu kỳ sáp lại gần, “Đinh Hương, muội đang làm gì vậy?”

“Đám tiểu nhân! Tiểu thư chẳng có chỗ nào có lỗi với ngài ấy, vậy mà ngài ấy lại thôi tiểu thư.”

“Không phải thôi, là Hòa ly.” Mộ Dung Tuyết cầm lấy hình người trong tay Đinh Hương, mỉm cười: “Chẳng giống chút nào, chàng đâu có xấu như vậy.”

Đinh Hương giậm chân nói: “Lúc nào rồi mà tiểu thư còn bảo vệ ngài ấy, lẽ nào tiểu thư không hận ngài ấy sao?”

Có hận không? Mộ Dung Tuyết tự hỏi mình, trái tim trống rỗng, nhưng không phải là cảm giác hận. Hắn không làm gì nàng hết, chỉ là không yêu nàng thôi. Vậy là nàng thoải mái cười cười: “Chuyện ta cần làm không phải hận, mà là quên.”

Mộ Dung Lân từ bên ngoài bước vào, “A Tuyết, con nói đúng, cha đã từ chức trong Thái y viện rồi, mấy ngày nữa chúng ta về huyện Nghi.”

“Dạ được.” Mộ Dung Tuyết vui vẻ nói: “Cây hoa quế trong Hồi Xuân y quán nhất định đã nở đầy hoa rồi.”

“Về sớm có khi còn kịp làm bánh quế hoa.”

“Dạ phải đó.”

Mộ Dung Lân nhìn nụ cười của con gái, lòng ngập tràn chua xót. Đã lâu lắm rồi không thấy con gái cười thế này. Ông ở lại trong Kinh thành là vì con gái, rời khỏi Kinh thành cũng vì con gái. Rời khỏi chốn đau thương này mới có thể tìm lại được Mộ Dung Tuyết trước kia. Biết con gái hòa ly với Gia Luật Ngạn, ông đau lòng cực độ nhưng không dám hỏi kỹ, chỉ ôm con gái nói: “A Tuyết, có những bệnh nhân mặc dù cha dốc hết toàn lực cũng không cách nào cứu được. Trên thế gian này có rất nhiều chuyện không thể cưỡng cầu, hỏi lòng thì lòng không hối tiếc là được.”

“Cữu cữu, đại sự không hay rồi.” Đột nhiên Bùi Giản từ bên ngoài thở dốc chạy vào.

“Chuyện gì?”

“Nhà bên xảy ra chuyện lớn rồi.”

“Triệu lão tía à?”

“Không phải.” Bùi Giản đóng cửa, nhỏ giọng nói: “Triệu thục phi trong cung xảy ra chuyện rồi.”

Mộ Dung Tuyết vừa nghe là Triệu Chân Nương, quan tâm hỏi: “Làm sao vậy?”

“Bị đày vào Lãnh cung. Triệu lão tía nhờ con giúp, xin A Tuyết đi nghe ngóng thử rốt cuộc là chuyện gì? Sao đột nhiên lại thất sủng?”

Tin tức này quá sức đột ngột, Mộ Dung Tuyết bỗng giật mình, lẽ nào Triệu Chân Nương xảy ra chuyện, Gia Luật Ngạn sợ nghĩa muội này liên lụy nên vội hòa ly với nàng để tránh khỏi liên can?

Bây giờ đang là thời kỳ then chốt lão Hoàng đế quyết định nhân tuyển kế vị, trong lòng Gia Luật Ngạn nàng làm sao có thể so với Hoàng vị, vứt đi giày cũ là một lựa chọn sáng suốt.

Nghĩ đến đây, lòng nàng đắng như Hoàng liên[1], nhưng lại cười nói với Bùi Giản: “Giờ muội đã không còn quan hệ gì với Chiêu Dương vương nữa, việc này thật sự không giúp được.”

[1. Hoàng liên: một vị thuốc Bắc.]

“Là ý gì vậy?”

“Muội và Chiêu Dương Vương đã hòa ly rồi.”

Bùi Giản sửng sốt, hắn tưởng Mộ Dung Tuyết chỉ về nhà mẹ ở một thời gian thôi. “Trời ạ, muội muội, muội còn chưa tìm việc cho ta nữa mà.”

Mộ Dung Lân tức giận trừng hắn, nói: “Con đi chợ xem thử rồi mua một chiếc xe ngựa về đây, mấy ngày nữa chúng ta về huyện Nghi.”

Bùi Giản càng kinh ngạc, “Hai người muốn về sao? Kinh thành tốt biết mấy mà!”

“Con muốn ở lại thì ở đi.”

“Không không, con theo cữu cữu.” Bùi Giản dè dặt nhìn Mộ Dung Tuyết, “Muội muội, muội không nói ta cũng chẳng nhìn ra, sao muội không khóc vậy?”

Mộ Dung Lân không nhịn được nữa, gõ lên trán hắn một cái, “Mau đi chợ đi.”

Mộ Dung Tuyết khẽ thở dài trong lòng: Nước mắt của muội đã chảy hết từ lâu rồi, từ nay sẽ không khóc nữa.

Nghĩ đến Triệu Chân Nương, Mộ Dung Tuyết thật lòng buồn cho nàng ta, rốt cuộc đã phạm phải lỗi lầm to lớn đến dường nào mà bị đày vào Lãnh cung? Theo lý thì nàng ta có Văn Xương công chúa làm bùa hộ mệnh, cho dù lão Hoàng đế không thích nàng ta nữa, cũng nể mặt Văn Xương công chúa mà giữ cho mẹ ruột của Công chúa chút thể diện chứ, sao có thể trách phạt nghiêm khắc như vậy? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Mộ Dung Tuyết ngàn câu hỏi không có lời đáp. Nhưng trong lòng nàng lờ mờ có một suy đoán, có khi nào tranh sủng với Kiều Tuyết Y thất bại không? Những ngày tháng trong cung trước đây, từ trong lời của Triệu Chân Nương nàng nghe được nàng ta bất mãn với Kiều Tuyết Y. Lần đầu tiên nàng ta sẩy thai cũng luôn nghi ngờ là do Kiều Tuyết Y giở thủ đoạn, chỉ là không có chứng cứ, bởi vậy liền một lòng giữ Mộ Dung Lân lại Thái y viện, làm tâm phúc của mình để phòng sau này có gì bất trắc.

Nhà bên truyền đến tiếng ồn, còn có tiếng khóc của trẻ con, ầm ĩ không biết xảy ra chuyện gì. Không bao lâu, bên ngoài có người gõ cửa, chỉ thấy Triệu lão tía, phụ thân của Triệu Chân Nương vội vàng bước vào, “Mộ Dung đại phu có nhà không?”

Mộ Dung Lân vội từ trong phòng bước ra vòng tay: “Triệu huynh.”

“Mộ Dung đại phu mau sang xem cho thê tử nhà tôi với.”

Mộ Dung Lân nghe vậy vội quay người xách rương thuốc ra, tức tốc theo Triệu lão tía sang nhà bên.

Một lúc sau, ông trở về, Mộ Dung Tuyết vội bước tới hỏi: “Lão nhân gia bị sao vậy cha?”

“Không sao, chỉ là khí huyết công tâm ngất đi thôi.”

“Vừa rồi sao lại ồn ào vậy?”

Mộ Dung Lân thở dài: “Con trai nhỏ của Triệu gia có một hôn sự, phụ thân đằng gái là một viên quan Ngũ phẩm, Triệu lão tía không dưới một lần huênh hoang trước mặt cha. Chuyện của Triệu Chân Nương vừa truyền ra, đằng gái lập tức trả lại sính lễ hủy bỏ hôn sự này. Mẫu thân của Triệu Chân Nương mấy ngày nay vốn đã lo lắng sợ hãi tâm sức cạn kiệt, nay vừa cuống vừa tức nên ói máu ngất đi.”

Mộ Dung Tuyết cuối cùng cũng thấu hiểu được lòng người dễ thay đổi đến dường nào, Triệu Chân Nương vừa thất sủng, tất cả mọi người đều tránh né Triệu gia. Ngay cả vị nghĩa muội là nàng trong phút chốc cũng biến thành củ khoai nóng bỏng tay, bị Gia Luật Ngạn vội vã đuổi ra khỏi nhà.

Đến chiều tối, Bùi Giản dạo chợ trở về, không mua được xe ngựa nhưng lại mua được một con gà trống lớn.

Mộ Dung Lân nhíu mày: “Ta bảo con mua xe ngựa chứ đâu phải mua gà.”

“Cữu cữu, xe ngựa đắt quá, con không dám tùy ý làm chủ, đã hẹn với chủ xe chờ ở chợ, cữu cữu đích thân đi xem rồi quyết định.” Bùi Giản lấy ngân lượng giao cho Mộ Dung Lân.

Mộ Dung Lân gật đầu, “Hiếm khi con thận trọng một lần.” Nói xong liền đích thân đi.

Bùi Giản xách con gà trống trong tay, nghiêm túc nói: “A Tuyết, con gà này giết để muội hầm canh uống. Gần đây muội ốm quá, phải bồi bổ vào, trước đây muội khỏe mạnh bao nhiêu, nay gió thổi cũng bay mất, thật khiến người ta lo lắng.”

Bùi Giản xưa nay là người vô tâm, bỗng dưng nói những lời như vậy khiến mũi Mộ Dung Tuyết cay cay. Ngay cả người cẩu thả tùy tiện như hắn cũng có thể nhìn ra sự tiều tụy của nàng, nhưng Gia Luật Ngạn lại chưa hề quan tâm lấy một câu.

Bùi Giản ra lệnh cho Đinh Hương: “Đi lấy dao đến đây.”

Đinh Hương đáp một tiếng rồi xuống bếp lấy dao cho Bùi Giản, “Biểu thiếu gia, cậu biết giết gà sao?”

“Hừ, tiểu nha đầu ngươi dám xem thường Bùi thiếu gia đây à.” Nói xong Bùi Giản xắn tay áo, một tay xách dao, một tay bóp cổ con gà chém xuống.

Mộ Dung Tuyết vội nhắm mắt, chỉ nghe mấy tiếng “phạch phạch”, Bùi Giản la lên: “A Tuyết, mau bắt lại, đừng để nó bay.”

Mộ Dung Tuyết mở mắt ra, thấy con gà trống kia đã thoát khỏi tay Bùi Giản, đập cánh bay loạn xạ trong sân.

Đinh Hương và Bội Lan cũng vội đến giúp đỡ, mấy người vây lấy con gà trống kia trong vườn hoa, Bùi Giản cúi người nhào đến, tuy bắt được con gà trống nhưng cũng vồ được một bãi phân gà còn tươi.

Mộ Dung Tuyết không nhịn được cười khanh khách. Đinh Hương và Bội Lan vốn ngại không cười, thấy vậy cũng không nhịn được cười phá lên. Ba người cùng cười, Mộ Dung Tuyết khom lưng ôm bụng cười, đến khi nàng đứng thẳng dậy, bỗng phát hiện ở cửa sân có một người đang đứng.

Nụ cười rạng rỡ trên mặt nàng trong phút chốc cứng lại, giống như một đóa hoa đang nở rộ, đột nhiên bị tuyết đóng thành băng.

Lòng Gia Luật Ngạn không nói được là mùi vị gì, hắn trở về Mai quán phát hiện nàng đã rời đi liền vội vàng đến đây, lo nàng nghĩ quẩn sẽ xảy ra chuyện gì. Nào ngờ nàng không hề có bộ dạng đang bi thương tuyệt vọng như hắn tưởng, mà lại cười nói vui vẻ bên một nam nhân khác.

Tuy xưa nay hắn không xem Bùi Giản này ra gì, nhưng vừa nghĩ đến chuyện nàng đã từng cầu hôn người này, còn định bỏ trốn cùng người đó, là hắn lại giận.

Bùi Giản bước tới phía trước, làm bộ thi lễ: “Hàn xá thô sơ, e là bẩn chân Vương gia, mong Vương gia thông cảm.” Nói xong hắn làm như bất cẩn, ném con gà trong tay xuống chân Gia Luật Ngạn.

Con gà vỗ cánh bay lên, Gia Luật Ngạn nhíu mày, lắc người tránh đi.

Mộ Dung Tuyết phì cười một tiếng, nhưng lại lập tức che miệng, uyển chuyển giấu đi nụ cười, khiến mắt Gia Luật Ngạn hoa lên, hắn tựa như nhìn thấy Mộ Dung Tuyết của lần đầu gặp gỡ.

Lúc đó nàng cũng ở cùng Bùi Giản, nàng mặc một chiếc Bách điểu quần màu sắc tươi sáng, lớn tiếng tự khen mình. Lúc đó hắn cảm thấy buồn cười, trên thế gian này sao lại có nữ nhân mặt dày như vậy, nhưng sau đó lại phát hiện, sự kiêu ngạo này là hào quang mà chỉ mỗi mình nàng có.

Hào quang đó dần dần tối đi, đến khi hắn phát hiện thì đã không nhớ ra được là mất đi từ lúc nào.

Bùi Giản đuổi theo con gà, Đinh Hương và Bội Lan cũng biết điều đi theo, trong sân chỉ còn lại hai người.

Mộ Dung Tuyết đón ánh mắt của hắn, đột nhiên phát hiện rằng lòng mình lại bình lặng như nước, không hề có cảm giác tim đập nhanh, phập phồng kích động khi gặp hắn, chỉ giống như gặp lại một vị cố nhân, một cố nhân nhìn thấy nàng ngốc nghếch thế nào, bị thương thế nào, trưởng thành thế nào.

“Sao Vương gia lại đến đây?”

“Lẽ nào ta không thể đến?”

Gia Luật Ngạn hơi giận, tự mình kéo ghế ngồi xuống tựa như đây là nhà hắn.

Mộ Dung Tuyết không biết hôm nay hắn đến có ý gì, nhưng trong tiềm thức lại cảm thấy hắn không nên đến. Đã hòa ly rồi thì mỗi người nên có một khung trời riêng.

Gia Luật Ngạn sầm mặt nói: “Mảnh vải ta viết cho nàng tại sao nàng không hủy đi?”

Vải? Mộ Dung Tuyết ngẩn ra một lúc mới phản ứng được là hắn đang nói đến mảnh vải trên đường vào Kinh đã viết cho nàng, bảo đảm nàng không bị chọn.

Gia Luật Ngạn lạnh lùng nói: “Có người dâng sớ cho Hoàng thượng, hạch tội ta đam mê nữ sắc, khi quân phạm thượng, ở giữa kẹp mảnh vải đó. Không ngờ nàng vẫn luôn giữ lại thứ này, ta thật không nghĩ là nàng lại ngu xuẩn như vậy.” Mắng xong hắn lập tức hối hận, nhưng lại không thể xuống nước thu lại lời nói.

Mộ Dung Tuyết cắn môi, không nói một lời. Không phải nàng ngu xuẩn mà là không nỡ. Nàng cất bên mình, sau đó giấu trong gối, mỗi đêm lén lấy ra nhìn, dựa vào mấy chữ đó mới gượng qua được thời gian lo lắng sợ hãi kia. Nàng cũng từng muốn hủy đi, nhưng nghĩ lại, chữ là dùng son viết, nàng lại thường vuốt ve trong tay, chữ đã nhòe hết, hơn nữa không ghi là chữ của ai, cho dù bị người ta nhìn thấy cũng không biết là ý gì, bởi vậy vẫn luôn không nỡ hủy đi.

Nàng bất an hỏi: “Vương gia có bị Hoàng thượng trách phạt không? Chữ trên đó không có tên lại không rõ ràng, Vương gia cứ nói là bị người ta hãm hại.”

Gia Luật Ngạn ra vẻ bất mãn sau khi thu dọn tàn cuộc cho nàng, trầm giọng nói: “Thôi đi, đã không còn chuyện gì rồi.”

Mộ Dung Tuyết quan tâm hỏi: “Vương gia làm sao giải quyết?”

Gia Luật Ngạn nhíu mày, nhưng không muốn nói, hắn đứng dậy đáp: “Theo ta về đi.”

Mộ Dung Tuyết ngẩn ra, “Về đâu?”

“Đương nhiên là Vương phủ.”

Mộ Dung Tuyết ngạc nhiên: “Chẳng phải chúng ta đã hòa ly rồi sao?”

“Ta lo Hoàng thượng truy cứu trách phạt, đến lúc đó nàng sẽ bị liên lụy, bởi vậy cho nàng một đường lui để phòng vạn nhất. Nay đã không sao nữa rồi, chuyện hòa ly đương nhiên xóa bỏ, nàng theo ta về đi.”

“Lẽ nào không phải chàng sợ bị Triệu thục phi liên lụy sao?”

Gia Luật Ngạn nghiến răng: “Nàng! Trong lòng nàng, ta là loại người này sao?”

Mộ Dung Tuyết vội nói: “Đa tạ Vương gia chừa đường lui cho thiếp, nay Triệu thục phi gặp nạn, thiếp thân là nghĩa muội, khó tránh sẽ ảnh hưởng đến tiền đồ của Vương gia. Hòa ly là vừa khéo, mời Vương gia về cho.” Nàng quay người định vào phòng.

Gia Luật Ngạn kéo nàng lại. “Chuyện hòa ly chỉ có Trương Long và Lưu ma ma biết, sự việc qua rồi thì sẽ vô hiệu.”

Mộ Dung Tuyết quay người muốn rút tay lại, nhưng lại không rút được. Xưa nay sức hắn mạnh, nắm rất chặt.

Nàng nhìn hắn, từ ngón tay hắn dường như truyền sang một dòng điện, khiến lòng nàng gợn sóng. Nhưng vừa nghĩ đến ý trung nhân của hắn là Kiều Tuyết Y, vừa nghĩ đến Ngọc Sính Đình sắp thành thân với hắn, còn có Bế Nguyệt Tu Hoa Trầm Ngư Lạc Nhạn liên miên bất tận được đưa vào Vương phủ, gợn sóng đó trong phút chốc lại phẳng lặng như gương.

Nàng đã không còn chịu nổi nhiều đao kiếm như vậy nữa, lúc nhìn thấy nụ cười của Thẩm U Tâm, nàng phát hiện rằng ngay từ đầu mình đã sai. Đôi bên yêu thương nhau mới bạc đầu giai lão, nàng một mình đơn thân tác chiến chỉ đổi lại thương tích đầy mình. Người hắn yêu không phải là nàng, cho dù nàng trao đi toàn bộ cũng không bằng một ánh mắt ngoái nhìn của Kiều Tuyết Y. Hắn vĩnh viễn sẽ không vì nàng mà phí hết tâm huyết đẽo một chiếc hộp, khắc tên nàng lên đó.

Cuối cùng nàng đã lĩnh ngộ nên mới buông tay.

“Vương gia, thiếp thật sự muốn hòa ly với chàng. Thiếp sẽ không quay về nữa đâu. Trên hình gỗ có đặt một con tôm đã thể hiện thái độ của thiếp.”

Hắn tức tối nói: “Nàng mắng ta mù mắt chó đó sao?”

Mộ Dung Tuyết không nhịn được phì cười, “Vương gia, thiếp chưa từng mắng người. Ý nói là từ bỏ.”

Từ bỏ.

Ánh mắt hắn lạnh đi, lòng đột nhiên cũng trở nên lạnh lẽo “Nàng có ý gì?”

Mộ Dung Tuyết thở dài một tiếng: “Thiếp đã mệt rồi, không còn sức lực nhìn chuyện của chàng và người khác nữa, lòng thiếp đã từ bỏ tất cả chuyện xưa, từ nay chúng ta không còn quan hệ gì nữa.”

“Mộ Dung Tuyết, nàng…” Gia Luật Ngạn cuống lên, nắm cổ tay nàng nói: “Giao thư hòa ly ra đây.”
Bình Luận (0)
Comment