Trầm Hương Tuyết

Chương 47

Ngọc Sính Đình đột nhiên xuất hiện khiến Gia Luật Ngạn vừa bất ngờ vừa bực bội, bởi vậy không thể không biểu hiện nhiệt tình khác thường, nhằm mau chóng đuổi nàng ta đi. Hắn vừa sợ Ngọc Sính Đình nhìn thấy Mộ Dung Tuyết và Thẩm Âu Tâm, lại vừa lo Mộ Dung Tuyết nói với nàng ta những lời không nên nói. Cũng may hôm nay Ngọc Sính Đình mặc nam trang, hắn tưởng Mộ Dung Tuyết không nhận ra.

Đáng tiếc nữ nhân đối với những người khác giới ngưỡng mộ nam nhân của mình lại đặc biệt chú tâm, đêm đó trong cung yến, Ngọc Sính Đình không chỉ xem xét Mộ Dung Tuyết mà còn nhiều lần nhìn lén Gia Luật Ngạn, Mộ Dung Tuyết đương nhiên cũng nhìn nàng ta thêm vài lần, cho dù nàng ta mặc nam trang cũng không nhận lầm.

Đặc biệt là cảnh Gia Luật Ngạn đưa tay vén rèm cho Ngọc Sính Đình, đó là bằng chứng đanh thép nhất, chỉ có đối với nữ nhân mới cần thương hương tiếc ngọc như vậy, Mộ Dung Tuyết hít một hơi, đè nén nỗi buồn dâng trào trong lòng, quay người nhìn hoàng hôn dần buông trên mặt hồ.

Thẩm Âu Tâm thấy Gia Luật Ngạn bước đến, liền biết điều âm thầm lui sang một bên, cho hai người cơ hội đơn độc tiếp xúc.

Mộ Dung Tuyết không biết Thẩm Âu Tâm đã rời đi, nhìn nước hồ lặng lẽ nói: “Ta thật ngưỡng mộ muội.”

“Ngưỡng mộ ta điều gì?”

Người đáp lời sau lưng lại là Gia Luật Ngạn.

Mộ Dung Tuyết quay đầu nhìn, Thẩm Âu Tâm đã đi về phía rừng phong, nàng thu hồi ánh mắt, cong môi với Gia Luật Ngạn: “Ngưỡng mộ Vương gia tốt phúc, được nhiều người thích đến vậy.”

Gia Luật Ngạn tức nghẹn.

Ánh mắt Mộ Dung Tuyết rơi trên hộp gấm trên tay hắn, bên trong là lễ vật gì đây?

Trước khi hòa ly, nàng từng nghĩ vô số lần rằng hôm nay sẽ chúc mừng hắn thế nào, tặng hắn lễ vật gì, chuẩn bị cho hắn món ăn gì, nào ngờ đến hôm nay lại là tình cảnh như vậy.

Gia Luật Ngạn thấy nàng nhìn hộp gấm trong tay mình, bất giác thõng tay xuống eo, thần sắc hơi mất tự nhiên.

“Vừa rồi có một bằng hữu đến tặng lễ vật.”

Mộ Dung Tuyết cười cười: “Chuyện của Vương gia không cần cho thiếp biết.”

Vừa nghe lời nói muốn phủi sạch quan hệ như vậy, Gia Luật Ngạn lại không kìm được giận dữ: “Rốt cuộc nàng muốn thế nào mới chịu quay về?”

Lòng Mộ Dung Tuyết cũng cuộn lên sóng to, suýt chút nữa thì những lời sâu tận đáy lòng kia xông ra khỏi miệng, nhưng cuối cùng nàng vẫn nén được kích động, không buồn nói, vì nói ra cũng vĩnh viễn không thể nào được. Sự dịu dàng chu đáo của hắn đối với Ngọc Sính Đình vừa rồi chính là minh chứng tốt nhất.

Nàng nhìn hắn, nghiêm túc nói: “Thiếp muốn rời khỏi Kinh thành, nơi này không thích hợp với thiếp.”

“Lúc đầu nàng lấy ta sao không thấy nói vậy?”

Miệng nàng đắng chát, thở dài nói: “Lúc đó không cảm thấy vậy, bây giờ mới biết.”

“Quá muộn rồi, chính nàng cũng từng nói, lấy gà theo gà lấy chó theo chó.”

“Thiếp từng nói vậy, nhưng bây giờ thiếp không còn là Trắc phi của Vương gia nữa, bởi vậy xin Vương gia đừng ngăn cản thiếp rời khỏi Kinh thành.”

Mộ Dung Tuyết đón lấy ánh mắt hắn, trên gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tràn ngập biểu hiện quật cường và quyết tuyệt, khiến Gia Luật Ngạn bỗng nhìn thấy Mộ Dung Tuyết lúc trong ruộng cải dầu, lúc đó nàng cũng nhìn hắn như vậy, không hề sợ hãi.

Hắn gần như quên mất một Mộ Dung Tuyết như vậy, vì từ sau khi nàng lấy hắn đều phục tùng hết mực, mỗi ngày đều nhìn sắc mặt hắn hành sự, luôn luôn tìm cách lấy lòng hắn, dịu dàng hòa thuận, ngoan ngoãn nghe lời, cho dù chịu ấm ức cũng chưa bao giờ dám cáu giận, chỉ biết âm thầm rơi nước mắt, dặn lòng ép dạ. Vậy là hắn bị bộ dạng nhẫn nhịn cầu toàn, dịu dàng nghe lời của nàng mê hoặc, quên mất nàng đã từng quật cường quả cảm dường nào, dũng mãnh cứng rắn dường nào.

Mộ Dung Tuyết lướt qua bên cạnh hắn, đi về phía rừng phong. Nhìn theo bóng người áo xanh, hắn không kìm được mà nghiến răng, thân hình nhỏ nhắn này rốt cuộc làm bằng gì mà khi quật cường lên lại khiến người ta đau đầu. Nói từ bỏ là từ bỏ, tưởng hắn là một con tôm thật sao?

Mặt Gia Luật Ngạn phủ đầy sương lạnh trở về Vương phủ, tối đến, Trương Long canh giữ ngoài cửa Ẩn Đào các nghe thấy trong thư phòng truyền ra tiếng đồ đạc rơi vỡ. Trương Long bất giác thầm bội phục Mộ Dung Tuyết, có thể khiến Gia Luật Ngạn xưa nay điềm đạm lại mất khống chế nổi nóng đến mức này.

Đối với vị Mộ Dung trắc phi này, lúc đầu hắn rất đau đầu, sau đó biến thành bội phục. Thậm chí còn từng đại bất kính lén nghĩ rằng, nếu có một thê tử dung mạo như tiên dịu dàng hiền thục, mỗi ngày đều nấu cho mình những món ăn tinh xảo khác nhau, vậy thì hạnh phúc dường nào. Đặc biệt là hôm Gia Luật Ngạn rời Kinh, cảnh Mộ Dung Tuyết đứng trên tửu lâu vẫy dải lụa xanh đưa tiễn Gia Luật Ngạn suýt chút khiến hắn mắt lệ lưng tròng. Lòng thật hận tại sao ông trời không cho hắn một nữ nhân yêu hắn đến chết đi sống lại như vậy. Nhưng trong lúc hắn ghen tị đến xanh mắt, đột nhiên Mộ Dung Tuyết lại rời khỏi Vương phủ, thậm chí còn muốn rời khỏi Kinh thành, chuyển biến này còn ly kỳ hơn chuyện trong thoại bản, giống như đang nghe hát đến cao trào, đột nhiên có một âm vút lên tận mây xanh, nhưng đàn lại đứt dây.

Gia Luật Ngạn cũng có cảm giác này, hắn nhìn chiếc bánh thọ trên bàn, không thể tin rằng không ngờ nàng nói bỏ là bỏ, nói đi là đi. Tình cảm của một người sao có thể đoạn tuyệt trong một đêm như vậy, hắn khó lòng tin được vì nàng đã từng yêu hắn đến mức ấy.

Trong chiếc hộp gấm bên cạnh có lễ vật hôm nay Ngọc Sính Đình đặc biệt đến tặng, hắn vốn chưa hề xem qua. Vì hắn biết, lễ vật của Ngọc Sính Đình không thể nào quý giá hơn của Mộ Dung Tuyết, trên thế gian này chắc không còn ai dụng tâm với hắn hơn Mộ Dung Tuyết nữa. Đột nhiên ý thức được điểm này, dường như có một vật nặng từ trong không trung giáng xuống, đánh mạnh vào ngực hắn.

Sáng sớm hôm sau, Mộc quản gia đến.

Mộ Dung Tuyết hiện giờ cứ gặp người của Chiêu Dương vương phủ là có chút căng thẳng, lo rằng Gia Luật Ngạn lại giở trò không nói lý lẽ gì nữa.

“Phu nhân.” Mộc quản gia cung kính thi lễ với nàng nói: “Vương gia đã mua lại một hiệu thuốc ở thành Đông, tặng cho Mộ Dung lão gia.” Nói xong liền đưa lên một chiếc hộp gỗ: “Bên trong là khế ước nhà và danh sách hàng hóa của hiệu thuốc, còn có giấy bán thân của người làm.”

Mộ Dung Tuyết lại ngẩn ra, rốt cuộc hắn muốn làm gì?

Mộ Dung Lân nghe tin cũng từ trong nhà bước ra, nói với Mộc quản gia: “Nhờ lão nhân gia về thưa với Vương gia, đa tạ ý tốt của ngài ấy, nhưng lễ vật này thật sự quá quý giá, tôi không thể tiếp nhận.”

Mộc quản gia lộ vẻ khó xử, “Vương gia có nói, nếu Mộ Dung lão gia không chịu nhận, vậy lão nô cứ khăn gói về nhà, không cần làm ở Vương phủ nữa.”

Mộ Dung Tuyết đón lấy hộp gỗ, nói với Mộc quản gia: “Nếu đã vậy thì không cần làm khó ông nữa.”

Mộc quản gia cảm kích đáp tạ, đưa người rời đi.

Mộ Dung Lân nói: “Đây rốt cuộc là ý gì, muốn lấy lòng con sao?”

Mộ Dung Tuyết khẽ thở dài: “Bất luận chàng làm thế nào con cũng không thay đổi tâm ý đâu.”

Mộ Dung Lân sầu não nói: “Vậy thứ này phải làm sao?”

“Con sẽ trả cho chàng.”

Từ khi lấy hắn đến nay, đây là lần đầu tiên hắn nghĩ cho người nhà của nàng, chắc hắn cho rằng mở Y quán cho Mộ Dung Lân, ông sẽ không nỡ rời khỏi Kinh thành, vậy thì nàng cũng yên ổn ở lại, bỏ ý định về quê. Tiếc rằng đã muộn, nàng sẽ không giống như lúc trước, chỉ cần hắn cho nàng một chút ấm áp, nàng sẽ bất chấp tất cả đạp mọi chông gai tiến lên phía trước.

Rất nhanh đã đến ngày Thẩm Âu Tâm xuất giá, buổi chiều có mấy bộc phụ từ Thẩm phủ đến, được Sảnh nhi dẫn đi đón Mộ Dung Tuyết đến Thẩm gia.

Lên kiệu, Mộ Dung Tuyết hỏi: “Tiểu như nhà ngươi trở về nhà lúc nào vậy?”

“Tối qua được Lưu ma ma đưa về, hơn nữa Vương gia còn để Lưu ma ma ở lại Thẩm gia cùng tiểu thư.” Mộ Dung Tuyết gật đầu, lòng nghĩ Gia Luật Ngạn thật sự rất quan tâm đến vị biểu muội này.

Từ hành động của hắn đối với Ngọc Sính Đình và sự quan tâm của hắn đối với Thẩm Âu Tâm, có thể thấy hắn không phải là người tùy tiện sơ sài, nhưng sự tỉ mỉ chu đáo này rất hiếm khi dành cho nàng.

Kiệu đến Thẩm phủ được khiêng thẳng vào trong viện, dừng trước Hiểu Hinh viên Thẩm Âu Tâm ở.

Mộ Dung Tuyết xuống kiệu, lập tức có một người ra nghênh đón cung kính thi lễ, tất cả đều gọi nàng là Phu nhân, hiển nhiên vẫn coi nàng là Chiêu Dương vương Trắc phi. Dẫn đầu là một phụ nhân chừng ba mươi tuổi, y phục hoa lệ, khí độ bất phàm, thiết nghĩ chắc là đại tẩu Hồ thị của Thẩm Âu Tâm.

Nghĩ đến Thẩm Thương Lãng, lại nhìn phụ nhân dung mạo xinh đẹp dịu dàng hiền thục trước mặt, Mộ Dung Tuyết tiếc nuối nghĩ, thật là một bông hoa lài cắm bãi phân trâu.

Hồ thị mỉm cười nói với Mộ Dung Tuyết: “Mời Phu nhân vào trong, cô nương đang trang điểm đó.”

Mộ Dung Tuyết bước vào khuê phòng của Thẩm Âu Tâm, chỉ thấy bốn năm nha hoàn bộc phụ đang trang điểm, chải đầu, chỉnh sửa y phục cho Thẩm Âu Tâm.

Mộ Dung Tuyết cười cười với Thẩm Âu Tâm, Thẩm Âu Tâm đang định đứng dậy, Mộ Dung Tuyết xua tay, “Đừng động đậy.”

Hồ thị bình tĩnh cùng Mộ Dung Tuyết ngồi trên ghế uống trà chờ đợi.

Cuối cùng Thẩm Âu Tâm cũng chuẩn bị xong xuôi, vốn là một mỹ nhân, ăn mặc trang điểm càng thêm xinh đẹp bức người, trên đôi má mịn màng đỏ hồng và trong nụ cười xấu hổ đều tràn đầy hạnh phúc.

Mộ Dung Tuyết nhìn nàng, bỗng nhớ đến lúc lấy Gia Luật Ngạn mình còn vui hơn Thẩm Âu Tâm bây giờ, nhưng nào ngờ chỉ là mừng hụt.

Đến giờ lành, Tạ Trực đưa người xướng lễ nghênh thân đến Hiểu Hinh viên, trong tiếng pháo đì đùng, từ trong sân có mấy phụ nữ giúp việc xông ra, cầm gậy đánh lên người Tạ Trực, tuy chỉ cười toe toét chứ không dùng sức, nhưng mấy cây gậy gỗ đó đánh lên người Tạ Trực không đau mới lạ.

Trên mặt Thẩm Âu Tâm lập tức lộ ra biểu hiện đau xót.

Hồ thị cười nói: “Muội muội yên tâm, ta đã dặn rồi, chẳng qua chỉ làm ra vẻ thôi.”

Trên mặt Tạ Trực không hề có biểu hiện đau đớn, mặt mày rạng rỡ từ trong làn mưa gậy xông đến trước cửa.

Lúc này Hồ thị và Mộ Dung Tuyết một trái một phải dìu Thẩm Âu Tâm bước ra khỏi khuê phòng. Tạ Trực đi phía trước, Thẩm Âu Tâm theo phía sau, dọc theo con đường trải thảm đỏ đến cửa chính Thẩm phủ.

Mộ Dung Tuyết và Hồ thị đưa Thẩm Âu Tâm lên kiệu hoa, tiếng nhạc xung quanh nổi lên, trẻ con nhà hàng xóm nhảy nhót xem náo nhiệt, Mộ Dung Tuyết mỉm cười nhưng lòng chua xót. Hôm đó bên hồ, nàng vốn muốn nói với Thẩm Âu Tâm rằng, ta thật ngưỡng mộ muội, có thể lấy người yêu mình và mình cũng yêu thương sâu sắc.

Thẩm gia có hỉ sự, hàng xóm và thân bằng quyến hữu của Thẩm gia đều đến chúc mừng, theo kiệu hoa rời đi, chúng nhân đều chen chúc ở cửa, Thẩm Thương Lãng đứng trên bậc thềm, sau lưng hắn là Gia Luật Ngạn.

Hôm nay hắn mặc một bộ mãng bào mới tinh, sắc thu nhàn nhạt chiếu lên gương mặt tuấn mỹ lạnh lùng, đứng giữa đám đông càng trở nên nổi bật, cô ngạo khó gần.

Mộ Dung Tuyết nhìn hắn, lòng nghĩ mình cũng thật dũng cảm, người lạnh lùng cao ngạo như vậy mà mình cũng dám xông tới, vọng tưởng dùng một trái tim chân thật để làm tan chảy núi băng.

Nàng lấy hộp gỗ trong tay Đinh Hương, bước tới thi lễ với Gia Luật Ngạn: “Vương gia.”

Gia Luật Ngạn vừa nhìn thấy hộp gỗ trong tay nàng, ánh mắt tối đi.

“Thiếp đã hòa ly với Vương gia, không thể nhận lễ vật quý trọng như vậy. Xin Vương gia thu lại vật này.”

Chúng nhân chen chúc ở cửa đều kinh ngạc nhìn nàng, trong khoảnh khắc bỗng lặng ngắt như tờ.

Thẩm Thương Lãng và Hồ thị cũng trợn mắt há miệng không tin nổi.

Trên người Gia Luật Ngạn ngập tràn sát khí. Trương Long đứng sau lưng thấy ngón tay hắn run lên mấy lần.

Mộ Dung Tuyết đích thực muốn chọn cơ hội này để nói ra chuyện hòa ly trước mặt chúng nhân, đập nồi dìm thuyền chặt đứt đường lui. Như vậy hắn sẽ không đeo bám đòi lại thư hòa ly nữa, từ nay hai người không còn quan hệ.

Bí mật Gia Luật Ngạn khổ tâm che giấu đã không còn đường xoay chuyển, lửa giận khắp cổ họng thiêu đốt khiến lưỡi hắn cũng đau.

Mộ Dung Tuyết thấy hắn không nhận, liền đặt đồ trong tay vào tay Trương Long, quay người rời đi.

Gia Luật Ngạn mắt nổ đom đóm, đuổi theo mấy bước.

“Khoan đã.”

Mộ Dung Tuyết dừng bước quay lại nhìn hắn: “Vương gia còn có việc gì chăng?”

Hắn lạnh lùng nhìn nàng, trong ánh mắt là hàn khí như băng tuyết, “Nếu nàng đã hòa ly với ta thì chỗ ta còn một món nợ chưa tính với nàng.”

“Nợ gì?”

“Chiếc giường ngà voi của Mai quán nàng bán lúc xưa trị giá một vạn lượng, nhưng nàng chỉ bán có một ngàn lượng, chín ngàn lượng còn lại nàng định lúc nào trả cho ta?”

Mộ Dung Tuyết cả kinh: “Sao có thể đáng giá một vạn lượng được?”

Gia Luật Ngạn cười lạnh: “Tài vật của Vương phủ đều có sổ sách, nàng tự đi xem thử có phải thổi phồng giá tiền không. Trong vòng ba tháng nếu nàng không thể trả tiền thì đừng trách ta không khách sáo.”

“Chàng muốn thế nào?”

“Trả không được thì đương nhiên là lấy người gán nợ.” Hắn hừ lạnh một tiếng, phẩy áo bỏ đi.
Bình Luận (0)
Comment