Trầm Hương Tuyết

Chương 75

Tần Thụ ngẩn ra, tiếp đó đáp một tiếng rồi lui ra khỏi Ngự thư phòng, chạy một mạch đến Ý Đức cung, chuyển cáo y lời Gia Luật Ngạn cho Mộ Dung Tuyết.

Mộ Dung Tuyết nghe thấy câu này, tức đến mức mặt cứng đờ, quay đầu sai Giai Âm dọn cơm.

Rất nhanh cung nữ đã bưng thức ăn lên. Cơm canh được hâm trên bếp mấy canh giờ, tuy vẫn nóng nhưng đã mất đi vị ngon ban đầu, Mộ Dung Tuyết chẳng khác gì nhai sáp, nguồm ngoàm ăn một chén cơm, sau đó buông đũa xuống, nói với Tần Thụ: “Ông đi nói với Hoàng thượng, ta đã ăn cơm rồi, lúc nào mới có thể gặp chàng một lần?”

Dưới ánh đèn, nàng dung nhan như ngọc, mắt mày như tranh, vì tức giận nên đôi mắt trong suốt như phủ một tầng nước, ánh mắt long lanh, xinh đẹp vô song. Tần Thụ thầm nói, tư dung tuyệt sắc dường này, chả trách Hoàng hậu lại ghen ghét.

Ra khỏi Ý Đức cung, Tần Thụ chuyển cáo y lời Mộ Dung Tuyết cho Gia Luật Ngạn đang ở Ngự thư phòng.

Gia Luật Ngạn chắp tay đứng trước địa đồ, nhìn biên cảnh Tây Lương và Đại Châu, lời của Tần Thụ hắn làm như không nghe thấy.

Tần Thụ âm thầm lui xuống, lòng càng kỳ quái hơn, tại sao Hoàng thượng không chịu gặp Đức Phi? Còn Đức Phi sao nóng lòng muốn gặp Hoàng thượng đến vậy?

Quan hệ của hai người này thật quá sức kỳ quái, nếu Hoàng thượng không quan tâm đến Đức Phi, vậy tại sao lại nghĩ cách ép nàng ăn cơm, còn nếu lo lắng, tại sao lại tránh không gặp.

Lòng hiếu kỳ của Tần công công toàn bộ bị khơi dậy, hận không thể lập tức đi tìm một ám vệ thăm dò, nhưng ông ta không to gan đến vậy, ai dám bới móc chuyện của Hoàng đế chứ.

~*~

Mộ Dung Tuyết nằm trên giường, vô cùng mệt mỏi nhưng không hề buồn ngủ, có quá nhiều điều lo lắng đè nặng trong lòng. Đặc biệt Hứa Trạch là khiến nàng lo lắng nhất, hoàn cảnh cũng nguy hiểm nhất. Nếu Gia Luật Ngạn cho rằng nàng và hắn âm mưu giả chết bỏ trốn, e là hắn sẽ khó giữ tính mạng. Vì chuyện này không chỉ liên quan đến tôn nghiêm của Gia Luật Ngạn mà còn can dự đến thể diện của Hoàng gia, nghĩ đến đây, nàng càng không ngủ được, hận không thể lập tức đi giải thích rõ với Gia Luật Ngạn.

Nhưng Hậu cung không thể tùy tiện đi lại như Vương phủ, hắn càng không phải là Chiêu Dương Vương lúc trước, để nàng có thể tùy ý gặp mặt. Nàng chỉ có thể chờ đợi trong giày vò.

~*~

Còn lúc này ở Phụng Nghi cung, Hoàng hậu Ngọc Sính Đình cũng trằn trọc không ngủ được, vì sự trở về của Mộ Dung Tuyết.

Khi nàng ta kinh ngạc nghe tin Mộ Dung Tuyết đã được tìm thấy cũng là lúc Mộ Dung Tuyết vào đến cửa cung. Mãi đến lúc đó nàng ta mới biết, có thể thấy Gia Luật Ngạn giấu kín đến mức nào

Ngọc Sính Đình vô cùng tức giận, Mộ Dung Tuyết không chỉ chưa chết, còn được Gia Luật Ngạn âm thầm đón vào cung, mà Gia Luật Ngạn lại không buồn báo cho nàng ta một tiếng, tốt xấu gì nàng ta cũng là chủ Hậu cung, nếu không phải Quan thị ngăn cản, lúc này nàng ta đã xông đến Cần Chính điện tranh chấp với Gia Luật Ngạn rồi.

Đêm khuya thanh vắng, cung điện rộng lớn càng trở nên cô đơn lạnh lẽo, Ngọc Sính Đình ôm gối, nhớ lại mấy tháng trước Gia Luật Ngạn vì Mộ Dung Tuyết mà tiều tụy, vì tìm kiếm Mộ Dung Tuyết mà không tiếc sức lực, vì tưởng niệm Mộ Dung Tuyết mà trùng tu cung điện, vì Mộ Dung Tuyết, thậm chí ngay tên biểu ca ăn hại kia cũng được đề bạt thành Xa kị Tướng quân trong túc vệ. Bao nhiêu chuyện như vậy nàng ta đều nhẫn nhịn, chỉ vì nàng ta cho rằng Mộ Dung Tuyết đã chết, mình không cần thiết phải vì một người chết mà đắc tội với Gia Luật Ngạn, nhưng nay lại khác, Mộ Dung Tuyết sống sờ sờ vào cung, có thể thấy sau này Gia Luật Ngạn sẽ sủng ái Mộ Dung Tuyết đến mức nào.

Nàng ta tức tối vứt chiếc gối bên tay xuống đất, nói với Quan thị: “Tiện nhân đó vào cung rồi, sao dám không đến hành lễ với ta trước? Lại dám ở trong Ý Đức cung không hề động đậy, lẽ nào chờ ta đến gặp cô ta sao?”

Quan thị nói: “Nha đầu nhà quê không biết quy tắc trong cung, Nương nương đừng tính toán với cô ta. Nếu trừng phạt cô ta chỉ e sẽ khiến Hoàng thượng không vui.”

Ngọc Sính Đình cười lạnh: “Cô ta không biết quy tắc, vậy nữ quan của Ý Đức cung cũng là kẻ ngu si sao, ngày mai nếu cô ta còn không đến thỉnh an, thì đánh nữ quan của Ý Đức cung hai mươi gậy trước.”

Hôm sau, mới sáng sớm Ngọc Sính Đình đã chờ Mộ Dung Tuyết đến tham bái. Nào ngờ chưa chờ được Mộ Dung Tuyết, lại thấy Gia Luật Ngạn đến.

Từ sau lần trước vì chuyện trùng tu Ý Đức cung mà gây gổ một trận với Gia Luật Ngạn, đây là lần đầu tiên hắn đến Phụng Nghi cung, nàng ta kìm nén lửa giận trong lòng, trưng ra nụ cười sịu dàng hiền thục, ra nghênh đón: “Hoàng thượng bãi triều rồi sao?”

Gia Luật Ngạn khẽ cúi đầu, đi vào ngồi trong điện nói: “Đức Phi trở về rồi, chắc nàng cũng biết.”

“Dạ, thần thiếp đã biết.”

“Sau khi nàng ấy té xuống sông bệnh nặng một trận, phải chữa trị mấy tháng, đến nay sức khỏe vẫn yếu ớt, cần phải tĩnh dưỡng, bởi vậy Trẫm miễn cho nàng ấy đến Phụng Nghi cung thỉnh an, Hoàng hậu không có chuyện gì cũng đừng đến Ý Đức cung. Nay tiền triều bận rộn, Hậu cung tốt nhất cũng yên ổn đừng xảy ra chuyện gì, Hoàng hậu phải phí tâm nhiều rồi.” Nói xong thản nhiên đứng dậy rời đi.

Ngọc Sính Đình tiễn hắn ra khỏi Phụng Nghi cung, tức đến mức tim phổi đều sắp nổ tung.

Quan thị thấy thần sắc nàng ta tức giận, vội vàng khuyên giải: “Như vậy cũng tốt, dù sao Nương nương cũng không thích gặp cô ta, cô ta không đến thỉnh an ngược lại còn đỡ chướng mắt.”

“Sức khỏe không tốt gì chứ, rõ ràng là bảo vệ cô ta. Đúng là ta không muốn gặp cô ta, nhưng Hoàng thượng bảo vệ cô ta như vậy, thật khiến người ta tức giận.”

Quan thị cười nói: “Cô ta có thể bệnh cả đời được sao, Nương nương là chủ Hậu cung, sớm muộn gì cô ta cũng phải đến đây quỳ bái, Nương nương hà tất phải vội.”

Ngọc Sính Đình hậm hực nói: “Ta đi dặp Thái phi.”

Kiều Tuyết Y đang dạy Văn xương công chúa đọc vè, thấy Ngọc Sính Đình vẻ mặt không vui bước vào, bất giác bật cười: “Thói quen đặt hết cảm xúc lên mặt của Hoàng hậu phải sửa mới được.”

Ngọc Sính Đình ngẩn ra, cười khan nói: “Trước mặt biểu tỷ, muội lộ ra chút bản tính thật sự cũng không sao.”

Kiều Tuyết Y cười: “Hoàng hậu phải nhớ, trong Hoàng cung này, trước mặt bất kỳ ai cũng không thể, cho dù tự mình soi gương cũng phải đề phòng ba phần.”

“Lời này của biểu tỷ thật lạ, lẽ nào còn phải tự đề phòng bản thân sao.”

“Đúng vậy, vì bản thân chính là kẻ địch lớn nhất của mình.”

Ngọc Sính Đình không hiểu ý trong lời nàng ta lắm, quay sang nhìn Văn Xương công chúa nói: “Biểu tỷ cũng thật quan tâm đến Văn Xương công chúa.”

“Ta vốn không thích trẻ con lắm, nhưng bây giờ ngày càng thấy thích, nửa đời sau này của ta cũng sống vì Công chúa thôi.” Lời Kiều Tuyết Y lộ ra nỗi cô đơn tuyệt vọng, giọng điệu nhàn nhạt càng khiến người ta xót xa.

Ngọc Sính Đình không cho là vậy: “Sao lại như vậy được, nay biểu tỷ đã là Thái phi, trong Hậu cung này ai không kính sợ?”

Kiều Tuyết Y mỉm cười không nói, muốn người khác kính sợ có ích lợi gì, đâu phải sống cho người ta xem.

Ngọc Sính Đình nói: “Mộ Dung Tuyết lại trở về rồi, không ngờ vẫn chưa chết.”

Kiều Tuyết Y đã biết từ lâu, không quan tâm cười nhạt: “Vậy thì đã sao, cho dù không có Mộ Dung Tuyết, rất nhanh Hoàng thượng cũng sẽ có nhiều mỹ nhân xinh đẹp tươi trẻ hơn, thêm một Mộ Dung Tuyết không nhiều, bớt một Mộ Dung Tuyết cũng không ít. Hoàng thượng sủng ái cô ta chưa chắc không phải là chuyện tốt, sau này cô ta sẽ là cái gai trong mắt các phi tần, vừa khéo làm bia chắn tên cho muội, bọn họ đấu đá với nhau sẽ không nhớ đến Hoàng hậu này nữa, muội chỉ việc đứng ngoài xem tuồng, đôi lúc lấy vài kẻ không nên thân ra giết gà dọa khỉ là được rồi.”

Lời này cũng có vài phần đạo lý, nhưng trong lòng Ngọc Sính Đình vẫn cảm thấy không nuốt trôi cơn giận này, căm phẫn nói: “Hoàng thượng kế vị, không thể quên công lao của Ngọc gia chúng ta, Hoàng thượng phải tốt với muội hơn Mộ Dung Tuyết kia trăm ngàn lần mới đúng.”

Kiều Tuyết Y lắc đầu: “Lời này của Hoàng hậu không đúng. Hoàng thượng kế vị đó là vì Tiên đế chọn Hoàng thượng, nếu không phải nhiều lần thỉnh cầu bên tai Tiên đế, để Tiên đế ban hôn, muội tưởng Hoàng thượng sẽ liên hôn với Ngọc gia sao? Nói một câu không lọt tai, Hoàng hậu đừng để bụng, trong triều đầy rẫy thế gia quý tộc quyền thế cao hơn Ngọc gia, cũng đầy rẫy nữ nhân tài mạo xuất chúng hơn Hoàng hậu, Hoàng thượng chịu liên hôn với Ngọc gia, không phải muốn dựa thế Ngọc gia, mà vì đây là chỉ ý của Tiên đế. Bởi vậy Ngọc gia phải cảm tạ Hoàng thượng và Tiên đế, chứ không phải Hoàng thượng phải cảm kích Ngọc gia, điểm này nếu Hoàng hậu không hiểu rõ, không biết vị trí của mình, sau này sẽ là đại kị. Lời này ta chỉ nghe rồi quên, Hoàng hậu nhớ đừng bao giờ để lộ những chuyện như vậy trước mặt ai, đặc biệt là trước mặt Hoàng thượng.”

Ngọc Sính Đình cắn môi không nói, nhưng trong lòng vẫn có chút không phục.

Kiều Tuyết Y nghiêm túc nói: “Lúc đầu phụ thân muội dao động giữa Thành Hi vường và Hoàng thượng, Thành Hi vương cũng từng đề thân với phụ thân muội, Hoàng thượng há lại không biết? Hoàng hậu nhớ phải nhắc nhở phụ thân muội, tuyệt đối không thể tự cho mình là công thần. Hoàng vị này là do thiên mệnh, không liên quan đến Ngọc gia, Hoàng hậu hãy ngẫm lại kết cuộc của gia tộc Hoắc Quang đi.”

Ngọc Sính Đình lòng rất không vui, thầm nói, tỷ chẳng qua chỉ lớn hơn muội vài tuổi, là một Thái phi mà thôi, vậy mà lại đem dáng vẻ Thái hậu ra dạy dỗ muội. Vì thể diện, nàng ta miễn cưỡng trò chuyện với Kiều Tuyết Y vài câu rồi đứng dậy cáo từ.

~*~

Mộ Dung Tuyết lại chờ hết một ngày, Gia Luật Ngạn vẫn không đến gặp nàng.

Lòng nàng nóng như lửa đốt, trong lúc bất lực, liền lấy giấy bút viết một lá thư, nói với Giai m: “Ngươi trình phong thư này cho Hoàng thượng đi.”

Một lúc sau Giai Âm mặt mũi lem luốc trở về, nhỏ giọng nói: “Nương nương thứ tội, nô tỳ vẫn chưa thể gặp được Hoàng thượng.”

“Tại sao?”

“Hoàng thượng đang xử lý quốc sự, bất kỳ ai cũng không được quấy rầy.”

Xem ra Gia Luật Ngạn cố ý không chịu gặp nàng. Nhưng chuyện liên quan đến tính mạng Hứa Trạch, bất luận thế nào nàng cũng phải cho hắn biết sự tình.

Ánh mắt rơi trên chiếc bàn tử đàn, mắt nàng bất giác sáng lên, cắt ba chiếc lông khổng tước cắm trong bình ra cài lên bức thư, nói với Giai m: “Ngươi đem thư này giao cho Tần công công, bảo ông ấy chuyển cho Hoàng thượng.”

Tần Thụ nhận được lá thư cắm lông khổng tước cứ như cầm một củ khoai nóng phỏng tay, run rẩy đưa đến Ngự thư phòng, dè dặt hai tay dâng lên, “Hoàng thượng, Đức Phi nương nương phái người đưa một bức thư đến, xin Hoàng thượng ngự lãm.”

Gia Luật Ngạn vẫn lạnh lùng điềm nhiên không buồn đếm xỉa, sắc mặt sa sầm như sông băng vạn năm.

Tần Thụ thầm nói, ý là không nhận sao? Vậy là ông ta cầm thư, định cúi người lui ra.

Nào ngờ Gia Luật Ngạn đột nhiên lên tiếng: “Để đó đi.”

Tần Thụ lại vội bước tới vài bước, đặt thư trên thư án.

Ánh nến trong thư phòng nhảy nhót, không gian yên tĩnh không một tiếng động, đuôi mắt Gia Luật Ngạn quét qua ba chiếc lông vũ, mày kiếm nhíu lại, cắm lông vũ lên hịch văn[1], tỏ ý vô cùng khẩn cấp.

[1. Lời hịch, lời văn của các quan đòi hỏi hay trách cứ dân gọi là hịch, có việc khẩn cấp thì viết vào miếng ván cắm lông gà vào gọi là vũ hịch để tỏ ý cho biết là sự việc khẩn cấp.]

Hắn hừ lạnh trong mũi một tiếng, không cần xem cũng đoán ra được trong thư nàng viết gì.

Nhưng cuối cùng hắn vẫn bóc ra.

Thấy chữ như gặp người.

Còn về nội dung, hoàn toàn bị hắn đoán trúng, tất cả mọi chuyện nàng đều ôm về mình, không hề liên quan đến tên Hứa Trạch kia.

Hắn hừ lạnh một tiếng, nhấc bút chu sa vẽ mạnh một dấu chéo thật to lên hai chữ Hứa Trạch, sau đó lạnh lùng nói với Tần Thụ: “Mang đến Ý Đức cung”.

Tần Thụ cầm thư, lòng càng khó hiểu, hai vị này rốt cuộc đang hát tuồng nào đây, có lời gì thì gặp mặt nói không được sao, rõ ràng Ý Đức cung ở ngay phía Tây của Cần Chính điện, Vạn tuế gia người nhấc chân là đến ngay, không thì người gọi Đức Phi nương nương đến đây một tiếng. Cách một bức tường mà thư từ qua lại như vậy, thật sự chưa từng được nghe, cũng chưa từng được thấy.

Mộ Dung Tuyết thấy Tần Thụ, vội đón lấy bức thư, chỗ dán đã mở, hiển nhiên đã được hắn xem qua, lòng nàng bỗng yên tâm hơn. Nhưng rút thư ra, đập vào mắt là một dấu chéo đỏ thật to trên giấy, vẽ ngay lên tên Hứa Trạch.

Nàng biến sắc, lẽ nào là ý muốn giết hắn sao?

Nàng hoảng hốt nói với Tần Thụ: “Đưa ta đi gặp Hoàng thượng.”

Tần Thụ lộ vẻ khó xử: “Hoàng thượng vẫn chưa triệu kiến Nương nương.”

“Hoàng thượng đang ở đâu?”

“Hiện giờ Hoàng thượng đang ở Ngự thư phòng.”

“Đưa ta đến Ngự thư phòng, ta sẽ không làm khó ông, tuyệt đối không xông vào.”

Tần Thụ bất lực, chỉ đành đưa Mộ Dung Tuyết ra khỏi Ý Đức cung. Cùng đến với Tần Thụ có hai tiểu thái giám cầm lồng đèn đi trước soi đường, Giai Âm đưa theo mấy cung nữ, dè dặt theo sau Mộ Dung Tuyết.

Vòng qua tường cung, là Càng Minh cung của Hoàng đế.

Trong sắc đêm, cung điện càng trở nên uy nghiêm trang trọng.

Mộ Dung Tuyết dừng bước, nhìn Cần Chính điện dưới trăng. Nàng đã từng đến đây, lúc đó Triệu Chân Nương vẫn còn là Thục phi nương nương, tiền đồ vô hạn, được lão Hoàng đế ôm trên gối, còn bây giờ nàng ta đang ở đâu? Là Hồng Ân tự hay Lãnh cung?

Một khi bước vào đây, vận mệnh đã không còn do mình. Giống như lúc này, trên bậc thềm ngoài Cần Chính điện, cứ năm bước là có một thị vệ mang đao, nàng muốn gặp Gia Luật Ngạn một lần, tựa như cách thiên sơn vạn thủy, nhưng thật ra hắn chỉ cách nàng mấy trượng mà thôi.

Phía Đông của Cần Chính điện là Ngự thư phòng, từ khung cửa khắc hoa Phúc thọ vô cương hắt ra ánh nến, hắn đang ở bên trong, nhưng không chịu gặp nàng.

Người nàng từng yêu vào tận máu thịt, giờ đây lại hận nàng đến tận xương tủy.

Thời gian trôi qua kẽ tay, gió đêm ùa vào mặt se se lạnh. Là tạo hóa trêu ngươi hay là ý trời vậy?

Nàng không kìm được mà thổn thức.

Chẳng mấy chốc, Tần Thụ vén rèm gấm đỏ, bước xuống thềm ngọc, đến trước mặt nàng: “Hoàng thượng bảo nương nương hồi cung.”

“Ta chờ đến khi nào Hoàng thượng gặp ta mới thôi.” Mộ Dung Tuyết bất động, ánh mắt chằm chằm nhìn khung cửa sổ.

“Nương nương, trời không còn sớm, gió lạnh sương dày, Nương nương vẫn nên về cung nghỉ đi, đừng để bị lạnh.”

“Ta không đi.” Giọng Mộ Dung Tuyết trầm tĩnh nhưng kiên định.

Tần Thụ lại khuyên: “Thánh mệnh không thể trái. Nương nương vẫn nên về đi thì hơn.”

Mộ Dung Tuyết dứt khoát im lặng.

Tần Thụ gãi đầu, đang sầu não làm sao khuyên Đức Phi nương nương quay về. Lúc này, thái giám mang thức ăn khuya của Ngự thiện phòng đến, đưa chiếc khay đến trước mặt ông ta: “Tần công công, bữa khuya của Hoàng thượng.”

Tần Thụ đang định đón lấy.

Mộ Dung Tuyết đứng bên cạnh đột nhiên vung tay, đánh đổ thức ăn khuya trên khay xuống đất.

Chén sứ vỡ tan trên nền gạch xanh, trong đêm khuya thanh vắng, âm thanh giòn giã này khiến Tần Thụ sợ muốn vỡ tim.

Đánh đổ thức ăn khuya của Hoàng thượng, đây là tử tội đại nghịch bất đạo đó.

Tiếp đó, gan của Tần công công cũng vỡ theo.

Mộ Dung Tuyết tức tốc cúi người, nhặt một mảnh sứ vỡ dưới đất, đặt lên cổ mình!

“Nương nương.” Tần Thụ sợ đến lạc giọng, chân nhũn ra quỳ sụp xuống đất hét lên: “Nương nương mau buông tay.”

Mộ Dung Tuyết cương quyết vạch xuống.

Tần công công đáng thương lần này sợ đến ngất đi, nhưng trước khi ngất, trước mắt lướt qua một bóng người.

~*~

Mẹ Kim: Trò Tiểu Ngạn, lần này to chuyện rồi đó.

Tiểu Ngạn: Ta vì nàng mà đau lòng tuyệt vọng, kết quả nàng lại bỏ trốn cùng nam nhân khác, lão tử có thể không giận sao?

Mẹ Kim: Nhưng người ta đã viết thư tình xin lỗi nhận sai rồi mà.

Tiểu Ngạn: Thư tình gì chứ, đầy tên của nam nhân khác, từ đầu đến cuối đều bảo vệ nam nhân đó, bảo lão tử làm sao chịu nổi chứ.

Mẹ Kim: ……
Bình Luận (0)
Comment