Trầm Kích

Chương 6

Ông nói gà bà nói vịt, mỗi người một ý

Không cần biết Đường Trì Châu tiếp cận Mộ Chẩm Lưu vì mục đích gì, nhưng nhìn cách gã đối xử với mọi người, thật sự khiến người ta như bay trong gió mùa xuân, không thể bắt bẻ. Mộ Chẩm Lưu nhìn một xe một ngựa một kiệu trước mặt, âm thầm cảm thán.

Đường Trì Châu thấy Mộ Chẩm Lưu lên xe ngựa, xoay người leo lên con ngựa còn lại.

Mộ Chẩm Lưu kinh ngạc nói: “Không lẽ là vật cưỡi của Đường Tướng quân?”

Đường Trì Châu bật cười ha ha nói: “Đáng tiếc không lọt nổi vào mắt Mộ lão đệ.”

Mộ Chẩm Lưu nói: “Khả năng cưỡi ngựa của Mộ mỗ không tốt, sợ thiệt thòi thần mã.”

Đường Trì Châu cười nói: “Đệ là học trò tâm đắc của Thẩm lão, về thi từ ca phú ta không so được với đệ, nhưng nếu nói về cưỡi ngựa bắn cung, Mộ lão đệ lại không so được với ta. Nếu đệ có hứng thú, ta lúc nào cũng có thể đến thao trường thăm thú, ca ca đưa đệ đi chọn một con ngựa tốt ngoan ngoãn, đảm bảo đệ một ngày cưỡi ngựa đi được, hai ngày cưỡi ngựa phi được, ba ngày cưỡi ngựa nhảy được.”

Mộ Chẩm Lưu luôn miệng nói cảm ơn.

Sau khi Đường Trì Châu lên ngựa, gã bám sát xe ngựa làm thân, bắt chuyện câu được câu mất.

Hai người ở cạnh nhau rất hòa thuận.

Hai vạn binh mã được huy động rầm rộ, đến là chói mắt. Đường Trì Châu ngang nhiên trắng trợn đi trên quan đạo, chuyên tâm dẫn đường lên núi. Thế nhưng lại làm Mộ Chẩm Lưu lắc lư trong xe ngựa đến khổ. Đến lúc chạng vạng tối nghỉ chân, y đau lưng đến gần như không đứng thẳng nổi, nhanh chóng vào lều nghỉ sớm.

Y ngủ sớm, tỉnh cũng sớm, lúc tỉnh lại, cảm thấy trong lều có người đang nhìn y, vội vàng mở to hai mắt.

Đối phương không lường được y đột ngột mở mắt, sửng sốt một lát mới nói: “Ngươi cũng cảnh giác đấy.”

Mộ Chẩm Lưu chậm rãi ngồi dậy: “Túc Sa công tử.”

Túc Sa Bất Thác nói: “Có phải ngươi muốn hỏi, tại sao ta lại xuất hiện tại trong lều của ngươi đúng không?”

Mộ Chẩm Lưu lắc đầu nói: “Hoàng tiểu thư ổn chứ?”

Túc Sa Bất Thác nói: “Nàng ổn hay không trong lòng ngươi rõ nhất, sao phải làm bộ làm tịch?”

Mộ Chẩm Lưu cúi đầu gượng cười.

Túc Sa Bất Thác nằm xuống cạnh y.

Mộ Chẩm Lưu vô thức dịch người.

Túc Sa Bất Thác nói: “Ngươi sợ cái gì?”

Mộ Chẩm Lưu ôm chăn, trong lòng ngàn vạn suy nghĩ, nhất thời không biết nên nói thế nào: “Nếu giờ ta nói muốn biết lý do của cái câu ngươi vừa đề cập kia, vẫn kịp chứ hở?”

“Không kịp nữa.” Túc Sa Bất Thác nhắm mắt lại, nói, “giờ ta chỉ muốn yên ổn ngủ một giấc, cái gì cũng không muốn trả lời.”

Mộ Chẩm Lưu nói: “Lúc ngươi lúc vào đây, người của Đường Tướng quân có phát hiện ra không?”

Túc Sa Bất Thác nói: “Có lẽ là không phát hiện, hoặc có thể có phát hiện đấy nhưng vờ như không phát hiện. Ngươi lo lắng sao?”

“Lo lắng cái gì?”

“Chưa biết chừng Đường Trì Châu tưởng ta muốn gây bất lợi cho ngươi, đang núp trong bóng tối cầu mong ta nhanh chóng ra tay, sau đó ngư ông đắc lợi.”

“Nếu Đường Tướng quân muốn gây bất lợi cho ta, việc gì phải chờ tới bây giờ? Chỉ cần lúc ta bị giam giữ trong Bất Câu Nhất Cách Trang, mở một mắt nhắm một mắt, vờ như không biết là xong.”

“Ngươi là chưởng cục quân khí thành Bình Ba mới nhậm chức, nếu xảy ra chuyện trên địa bàn của gã, gã khó mà chối bỏ trách nhiệm được, tất nhiên phải tới cứu ngươi rồi.”

Mộ Chẩm Lưu lắc đầu, nói: “Bất Câu Nhất Cách Trang thuộc địa phận Bách Châu, gã thân là Đại tướng trấn giữ biên phòng, có bỏ mặc làm lơ cũng là chuyện đương nhiên.”

Túc Sa Bất Thác nói: “Sao ngươi nói câu nào câu nấy đều biện giải thay cho gã thế?”

“Ta nghĩ như nào thì tự nhiên nói như vậy thôi.”

“Gã là người của Phương Hoành Tà mà, ngươi không sợ à?”

Mộ Chẩm Lưu nói: “Dù là chủ nhân phủ Thiên Cơ hay gia sư, cũng đều là người của triều đình cả.”

Túc Sa Bất Thác đột nhiên trở mình, quay lưng về phía y, bất mãn lẩm bẩm: “Ta muốn đi ngủ, ngươi đừng có mà quấy rầy ta.”

Mộ Chẩm Lưu nhớ lại trước đó Đường Trì Châu đã ngầm thể hiện ra với mình, rõ ràng thái độ của gã đối với Túc Sa Bất Thác không có thiện chí, một lúc sau mà thấy Túc Sa Bất Thác từ trong lều của mình bước ra ngoài, không biết gã sẽ nghĩ thế nào nữa, y lại càng không ngủ được nữa.

Sắc trời ngày càng sáng, ngoài lều dần có động tĩnh. Không biết bao lâu trôi qua, tiếng Đường Trì Châu vang lên: “Mộ lão đệ?”

Mộ Chẩm Lưu nhìn Túc Sa Bất Thác đang ngủ say sưa, không thể làm gì khác ngoài đứng dậy, vén vải lều lên. Mặc dù y hành động rất nhanh, nhưng vẫn không nhanh bằng ánh mắt Đường Trì Châu.”Trong lều của đệ…” Đường Trì Châu tưởng y che giấu người đẹp, đang muốn trêu chọc mấy câu, chợt nhớ ra đây là doanh địa của mình, ngoại trừ Mộ Chẩm Lưu ra còn lại đều là người dưới trướng gã, nếu trong lều có người thì chỉ có thể là… binh lính của gã?

Mộ Chẩm Lưu vừa nhìn sắc mặt Đường Trì Châu liền biết không thể giấu được, y không thể làm gì khác ngoài nói: “Thật xin lỗi, Đường Tướng quân.”

Vẻ mặt của Đường Trì Châu hết sức phức tạp, vừa muốn hỏi y dùng thủ đoạn mê hoặc gì mà chưa tới một ngày đã dụ dỗ được một tên thuộc hạ của mình, vừa muốn nói trong quân doanh toàn là đàn ông cao to thô lỗ, có đói đến mấy cũng không thể đến mức loại nào cũng xơi thế chứ.

Mộ Chẩm Lưu nhìn sắc mặt gã lúc trắng lúc xanh, thầm nghĩ: Xem ra ác cảm của Đường Trì Châu với Túc Sa Bất Thác, so với y tưởng tượng còn sâu hơn.

“Mộ lão đệ à.” Đường Trì Châu liên tục thay đổi suy nghĩ, cuối cùng gã thở dài một hơi nói, “là ca ca suy nghĩ chưa chu toàn rồi.”

Không phải gã lo Túc Sa Bất Thác gây bất lợi cho mình cho nên mới hối hận đã không phái thêm mấy người bảo vệ mình đấy chứ?

Vừa nghĩ như vậy, Mộ Chẩm Lưu lại thêm phần cảm động: “Ý tốt của Đường Tướng quân, Mộ mỗ minh bạch. Chuyện này thực ra không thể trách tướng quân được, suy cho cùng đều do Mộ mỗ tự mình chuốc lấy.”

Y thế này là thừa nhận chủ động câu dẫn thuộc hạ của mình đấy ư?

Đường Trì Châu hận không thể vén mành lều lên, lôi ngay cái tên ngu xuẩn không qua nổi cám dỗ bên trong ra tẩn cho một trận, nhưng hiện giờ Mộ Chẩm Lưu vẫn còn ở đây, không tiện vạch mặt, vả lại ván đã đóng thành thuyền, có lôi kẻ bên trong ra nấu xào chiên rán cũng không thể thay đổi được chuyện đã xảy ra. Gã điều chỉnh lại biểu cảm một chút rồi nói: “Đệ cứ để hắn ra ngoài đi. Ta không trách hắn là được.” Chờ đến lúc về thành, sau khi Mộ Chẩm Lưu nhìn thấy mỹ nữ kiều diễm quyến rũ, nhất định sẽ quên đi vụ này, đến lúc đó, muốn đánh muốn giết không phải chỉ cần gã nói một câu hay sao.

Mộ Chẩm Lưu nói: “Đêm qua hắn ngủ chưa đủ.” Hình như Túc Sa Bất Thác tới tận rạng sáng mới chạy đến, tất nhiên là ngủ chưa đủ rồi.

Vào trong tai Đường Trì Châu lại thành một tầng ý nghĩa khác, gã gượng cười mấy tiếng rồi nói: “Mộ lão đệ thật có lòng thương hương tiếc ngọc.”

Bốn chữ thương hương tiếc ngọc dùng lên người mình với Túc Sa Bất Thác thật sự quái dị.

Mộ Chẩm Lưu không chắc Đường Trì Châu nói như vậy là cố ý thể hiện bất mãn trong lòng, là chế nhạo mình, hay là nói đùa, chỉ đành cười hòa nhã, nói: “Ta và hắn quen biết chưa lâu, nhưng vẫn biết tính tình của hắn thực sự không thể coi là tốt được.”

Gã lại muốn xem thử xem, rốt cục là tên binh sĩ to gan nào dám “tính tình không tốt” ở trước mặt gã. Đường Trì Châu càng không vui vẻ, quạt hương bồ trong tay gã càng vung phấp phới, nói hòa nhã: “Phong cảnh nơi này đẹp đẽ, chi bằng chúng ta cùng đi dạo một đoạn đi?”

Mộ Chẩm Lưu sợ gã dở kế điệu hổ ly sơn, gây bất lợi cho Túc Sa Bất Thác, liền nói: “Hôm qua đi cả một ngày đường, có hơi mệt mỏi, ta vẫn muốn nghỉ ngơi trong lều thêm một lúc?”

“Muốn nghỉ một lúc là bao lâu?” Đường Trì Châu ngừng tay phẩy quạt.

Mộ Chẩm Lưu nói: “Ta nghĩ không lâu nữa hắn sẽ tỉnh thôi.”

Đường Trì Châu ngoài cười nhưng trong không cười mà nói: “Thôi được, cứ chờ hắn tỉnh rồi nói sau.”

Bọn họ mỗi kẻ nói một chuyện, vậy mà lại ăn khớp đến không lọt một kẽ hở, bởi vậy, mãi đến tận khi Đường Trì Châu nhìn thấy Túc Sa Bất Thác đi ra từ trong lều vải, gã mới biết mình đã hiểu lầm cái gì.

Đường Trì Châu nói: “Sớm biết Túc Sa công tử đại giá quang lâm, Đường mỗ đương nhiên hết lòng nghênh đón, sao có thể để công tử đến im ắng lạnh tanh như thế.”

Túc Sa Bất Thác nói: “Ta đến tìm y chứ đâu phải ngươi, ngươi cần gì phải bợ đỡ?”

Mộ Chẩm Lưu mắc kẹt ở giữa chỉ đành ngẩng đầu nhìn trời: “Không còn sớm nữa đâu, chi bằng chúng ta lên đường trước đã.”

Đường Trì Châu vung vẩy cây quạt, bày ra dáng điệu cười híp mắt, không nhìn ra có so đo gì không: “Cũng được, cũng được.”

Mộ Chẩm Lưu chân trước vừa lên xe ngựa, Túc Sa Bất Thác chân sau cũng theo y lên.

Mộ Chẩm Lưu nói: “Ngươi vừa mới ngủ một giấc cơ mà, phải hết buồn ngủ rồi chứ?”

Túc Sa Bất Thác nói: “Có phải là ngươi lại muốn hỏi ta tới đây làm gì không?”

“Phải.”

“Nói cho ngươi cũng không sao hết, ta tới đây là để đi nhờ xe.”

Mộ Chẩm Lưu nói: “Ngươi muốn đến thành Bình Ba sao?”

Túc Sa Bất Thác nhíu mày nói: “Chỉ có ngươi với Đường Trì Châu đi được, ta không đi được à?”

Mộ Chẩm Lưu nói: “Tất nhiên đi được.”

“Ngươi không hỏi vì sao ta muốn đến thành Bình Ba ư?”

Mộ Chẩm Lưu lắc đầu, nói: “Không tiện hỏi.” Y tự nhận thấy giao tình với Túc Sa Bất Thác vẫn chưa sâu sắc đến độ có thể thăm dò cả chuyện riêng tư.

Túc Sa Bất Thác nói: “Ngươi không tiện hỏi, ta lại muốn nói. Lần này ta đến thành Bình Ba là để xem một người. Người này trước năm hai mươi tuổi thất bại thảm hại, sau năm hai mươi tuổi gặp được một tên thư sinh ngốc nghếch, chẳng những một bước lên mây, một giây lên trời, trở thành học trò của vị đại nhân cao quý đương triều, còn cướp mất cơ hội thăng tiến vốn thuộc về tên thư sinh ngốc nghếch kia, trở thành Tuần phủ, hiện giờ đang gióng chống khua chiêng, uy phong lẫm liệt tới thành Bình Ba.”

Mộ Chẩm Lưu khẽ nhíu mày: “Túc Sa công tử…”
Bình Luận (0)
Comment