Khi Đoạn Thanh Nghiên nói rằng Đường Kính Nghiêu đã gửi quà mừng, tâm trạng của Khúc Tận Hoan không cách nào bình tĩnh lại được.
Mặc dù ngoài miệng cô nói không sao, thậm chí còn trấn an Đoạn Thanh Nghiên đừng để tâm, nhưng thực ra trong lòng cô lại căng thẳng đến cực độ.
Dù rất rõ ràng rằng Đường Kính Nghiêu không thể nào đến dự đám cưới của Đoạn Thanh Nghiên, cô vẫn không kìm được sự lo lắng—lo đến mức không thở nổi.
Cô sợ phải gặp lại anh.
Càng sợ hơn nếu phải chạm mặt anh trong một dịp như thế này.
Thế nhưng, mọi bất an và hoảng loạn trong lòng cô, vào khoảnh khắc nhìn thấy Đoạn Thanh Nghiên, đều tan biến hết.
Bốn năm xa cách.
Hai người đứng hai đầu tấm thảm đỏ dài bằng nhung, ánh mắt chan chứa xúc động, lặng lẽ nhìn nhau, trong mắt đều ngấn nước.
Đoạn Thanh Nghiên mắt hoe đỏ, ngẩng đầu lên hít sâu một hơi, rồi ngay sau đó, chẳng màng hình tượng, vén váy cưới lên chạy về phía Khúc Tận Hoan.
Khúc Tận Hoan hoàn hồn, cũng nhanh chóng lao đến ôm lấy cô bạn thân.
Hai người ôm nhau chặt cứng, Khúc Tận Hoan cay cay sống mũi, nghẹn ngào nói: “Nghiên Nghiên, xin lỗi, mình đến muộn rồi.”
“Không muộn, không muộn đâu.” Đoạn Thanh Nghiên siết chặt cô vào lòng, dịu dàng vỗ về, “Đừng nghĩ linh tinh nữa, cậu về được là mình vui lắm rồi, thật sự rất vui. Nếu mình biết năm đó cậu xảy ra chuyện lớn như vậy, dù có đánh chết mình cũng không để cậu đi.”
Khúc Tận Hoan vừa rơi nước mắt vừa bật cười, vì khóc mà giọng cô có chút nghèn nghẹn, mềm mại, đáng yêu.
“Dù cậu không cho mình đi, mình cũng phải về thôi, chẳng lẽ lại sống lưu lạc mãi ở bên ngoài?”
Cô không quen đồ ăn nước ngoài, nói gì xa xôi, ngay cả ẩm thực Hải Thành cô cũng không thích nghi được.
Hải Thành chuộng vị thanh đạm, lại hơi ngọt. Nhưng cô lại thích ăn cay, không có ớt là không vui.
Ba năm ở bên Đường Kính Nghiêu, cô đã cố ép mình phải thay đổi để phù hợp với anh, cố tập quen với khẩu vị của Hải Thành.
Nhưng những thứ đã khắc vào tận xương tủy thì khó mà đổi thay.
Cuối cùng, cô vẫn không thể nào thích nghi với Hải Thành. Cũng không thể thích nghi với Đường Kính Nghiêu. Vì thế, sau cùng hai người vẫn chia tay.
Mà còn là một cuộc chia tay đầy tổn thương—tựa như hai kẻ thù.
Lúc bắt đầu họ cuồng nhiệt bao nhiêu, khi kết thúc lại quyết tuyệt bấy nhiêu.
Cô hít sâu một hơi, không nghĩ về quá khứ nữa.
“Nghiên Nghiên, chúc mừng hạnh phúc.” Cô mỉm cười gửi lời chúc phúc.
Tiền mừng cưới, cô đã chuyển cho Đoạn Thanh Nghiên từ trước khi đến, tổng cộng là 12.000 tệ.
Đoạn Thanh Nghiên dịu dàng vỗ nhẹ lưng cô: “Cậu trở về là tốt rồi, có mình ở đây, đừng sợ! Mình không tin Đường Kính Nghiêu có thể làm càn đến mức đó! Huống hồ, đây là Bản Nạp, không phải Hải Thành. Đường Kính Nghiêu dù có là rồng đi chăng nữa, đến đây cũng phải nằm yên cho mình xem!”
Khúc Tận Hoan được an ủi phần nào, cong mắt cười rạng rỡ: “Cảm ơn Nghiên bảo!”
Đoạn Thanh Nghiên đẩy cô vào trong: “Thôi nào, đừng sến sẩm nữa, mau vào đi. Trình Ngọc Dao cũng ở đó, cậu vào thì ngồi chung với cô ấy nhé, tối nay khi xong việc mình sẽ đi tìm cậu.”
“Tối nay bồi mình sao…” Khúc Tận Hoan híp mắt, kéo dài giọng nhìn sang Trương Tinh Hàn bên cạnh, trêu chọc, “Chỉ e là Hàn ca không vui đâu nhé~”
Trương Tinh Hàn bật cười, ho nhẹ một tiếng, không đáp lời.
Đoạn Thanh Nghiên đỏ mặt, hờn dỗi: “Ai quan tâm anh ấy có vui hay không? Mình vui là được!”
Thấy có khách tới, Khúc Tận Hoan liền nói: “Mình vào trong trước đây.” Sau đó xoay người bước vào sảnh tiệc.
….
“Khúc Tận Hoan! Tận Hoan! Bên này này!”
Vừa vào đến nơi, cô đã nghe thấy tiếng ai đó gọi mình. Nhìn theo hướng âm thanh, hóa ra là Trình Ngọc Dao.
Trình Ngọc Dao là bạn cùng phòng đại học của Đoạn Thanh Nghiên, cũng là bạn của cô.
Cô và Đoạn Thanh Nghiên đều học đại học ở Hải Thành, tuy không cùng trường nhưng thường xuyên qua lại ký túc xá của nhau.
Thế nên, bạn cùng phòng của cô, Đoạn Thanh Nghiên đều quen biết; bạn cùng phòng của Đoạn Thanh Nghiên, cô cũng không xa lạ.
Lâu dần, cả nhóm đều trở thành bạn bè.
Thấy Trình Ngọc Dao, cô nhanh chóng bước đến, cười nói: “Lâu rồi không gặp.”
“Trời ơi, cậu đẹp quá đi mất! Sao lại càng ngày càng đẹp vậy?” Trình Ngọc Dao lập tức kéo ghế giúp cô, ánh mắt đánh giá cô từ đầu đến chân, tràn đầy ghen tị: “Quá xinh luôn ấy, vừa xinh vừa có khí chất! Quan trọng là da vẫn đẹp như trước, trắng nõn mịn màng, không có chút khuyết điểm nào, ngay cả mặt mộc cũng đẹp hơn mặt trang điểm của mình cả trăm lần! Cậu ăn tiên dược trường sinh bất lão hay luyện công gì thế? Sao càng ngày càng trẻ trung vậy?”
Khúc Tận Hoan tính cách khá hướng ngoại, không phải người nhút nhát, cũng rất biết đùa, nhưng lại không quen được khen trước đám đông.
Nhất là kiểu khen ngợi khoa trương của Trình Ngọc Dao, khiến cô không biết phải phản ứng thế nào, thậm chí có chút lúng túng.
Cô cúi đầu, xua tay: “Không có, không có, cậu nói quá rồi.”
Nhưng Trình Ngọc Dao lại càng nói to hơn, hăng hái hơn:
“Chị em à, mình không hề nói quá đâu! Mặt cậu đúng là tuyệt sắc luôn!”
Khúc Tận Hoan thừa nhận rằng mình có ngoại hình ưa nhìn, làn da cũng đẹp, nhưng bị người ta khen thẳng thừng như vậy, cô vẫn không khỏi ngượng ngùng.
Vội vàng đổi chủ đề, cô hỏi: “Cậu đến từ khi nào vậy?”
Trình Ngọc Dao đáp: “Mình cũng vừa đến sáng nay thôi, hơn chín giờ đã có mặt ở sân bay, lúc tới đây thì đã gần mười giờ rồi.”
Nói đến đây, cô bực bội oán trách: “Ban đầu mình đặt vé từ hôm qua, nhưng tên sếp bóc lột của bọn mình lại thông báo tăng ca vào tối thứ sáu! Quá vô nhân đạo! Tăng ca xong thì cũng khuya rồi, mà vé hôm qua cũng không còn, đành phải bay chuyến bảy giờ sáng nay.”
Khúc Tận Hoan gật đầu đồng tình: “Tư bản đều là đám quỷ máu lạnh vô tình, chuyên hút máu dân lao động như chúng ta.”
“Đúng đúng!” Trình Ngọc Dao liên tục gật đầu, còn lấy ngón tay trỏ chọc vào mặt mình: “Thấy chưa, nhìn đi, gương mặt đầy lỗ chỗ này của mình chính là bị tư bản hút máu mà thành!”
Khúc Tận Hoan không nhịn được, bật cười khúc khích.
“Đừng cười, nghiêm túc đấy.” Trình Ngọc Dao ghé sát mặt đến gần cô: “Cậu nhìn lỗ chân lông trên mặt mình đi, còn to hơn cả đầu kim. Rồi nhìn làn da này nữa, y như thịt khô, vừa vàng vừa khô ráp. Còn quầng thâm mắt này nữa, nếu mình mặc bộ đồ lông trắng đen thì chắc có thể vào sở thú làm gấu trúc rồi đấy!”
Thực ra không đến mức như vậy. Trang điểm của Trình Ngọc Dao rất mịn màng, không có dấu hiệu bong tróc, cũng chẳng thấy rõ lỗ chân lông hay quầng thâm. Điều đó chứng tỏ da cô ấy vốn đã tốt, nếu không thì dù có dùng mỹ phẩm đắt tiền đến đâu cũng khó mà che giấu được.
Tuy nhiên, Khúc Tận Hoan không nói những câu như “Không có đâu, da cậu đẹp lắm.” Bởi vì đẹp hay xấu còn phải tùy vào đối tượng so sánh.
So với cô, da của Trình Ngọc Dao quả thật không thể coi là đẹp.
Nếu cô cứ khăng khăng khen ngợi, chỉ khiến Trình Ngọc Dao càng cảm thấy khó chịu hơn.
Giống như trong một thành phố hạng hai, có người kiếm được 20.000 tệ mỗi tháng, có người kiếm được 9.000 tệ.
Thực tế, cả hai mức lương đều không thấp, chỉ là 20.000 tệ vẫn cao hơn.
Người lương 9.000 tệ than phiền với người lương 20.000 rằng mình kiếm ít, sống rất chật vật.
Nếu người lương 20.000 tệ đáp lại: “Không đâu, lương 9.000 đã là cao rồi đấy!”
Người lương 9.000 chắc chắn sẽ không vui, vì lời an ủi đó không có tác dụng, chỉ những người lương thấp hơn 9.000 mới có thể thực sự đồng cảm với họ.
Về nhan sắc, Khúc Tận Hoan chưa từng có nỗi lo ấy, nhưng ở những khía cạnh khác, cô lại rất thấu hiểu, đặc biệt là khi còn bên cạnh Đường Kính Nghiêu, cô đã cảm nhận sâu sắc thế nào là “chênh lệch giai cấp”.
Tuổi trẻ bồng bột, cô đã xông vào một thế giới xa hoa không thuộc về mình, mặc cảm tự ti như cái bóng đeo bám, dần dần ngấm vào tận xương tủy.
Sau này, cô kiên quyết rời xa Đường Kính Nghiêu cũng vì lý do này—cô muốn sống là chính mình.
Khi ấy, Đường Kính Nghiêu không hiểu sự tự ti của cô, giống như bây giờ cô không thể cảm nhận nỗi lo âu của Trình Ngọc Dao về nhan sắc vậy.
Cái gọi là “đồng cảm”, chính là khi bạn đã từng trải qua điều tương tự.
Vì thế, Khúc Tận Hoan cười nói đùa một cách nhẹ nhàng: “Cậu so sánh văn vẻ thế này, có phải định thi cao học không?”
Trình Ngọc Dao phá lên cười: “Cậu muốn chọc mình cười chết đấy à!”
Cô ấy cười xong liền tựa vào vai Khúc Tận Hoan, nhìn làn da trắng hồng, mịn màng của cô, rồi lại quay về chủ đề cũ:
“Nhưng mà mình thật sự rất ghen tị với cậu, sao có thể xinh đẹp đến vậy chứ! Năm tháng đúng là một con dao, nhưng nó chỉ chém bọn mình, còn đối với cậu thì lại quá nhân từ, chẳng chịu để lại chút dấu vết nào.”
Khúc Tận Hoan vẫn giữ giọng điệu vui vẻ: “Không còn cách nào khác, thiên sinh lệ chất, là đồ án tốt nghiệp của Nữ Oa mà.”
Trình Ngọc Dao giả vờ tức giận, khẽ đẩy cô một cái: “Đáng ghét, lại bị cậu lừa rồi!”
Ngay sau đó, cả hai cùng bật cười, rồi vai kề vai, vui vẻ trò chuyện, càng nói càng rôm rả.
Khi nói đến chuyện nam nữ, Trình Ngọc Dao cười đầy mờ ám, nháy mắt hỏi: “Sao nào, đàn ông phương Tây có phải rất mạnh mẽ không?”
“Mạnh mẽ gì cơ?” Khúc Tận Hoan giả vờ không hiểu.
Trình Ngọc Dao huých cô một cái: “Đừng giả vờ! Khai thật đi, đã yêu mấy anh chàng tóc vàng mắt xanh rồi?”
Khúc Tận Hoan cúi đầu nhìn điện thoại, không thèm ngẩng lên, điềm nhiên đáp: “Tám người. Ai nấy đều cao to vạm vỡ, bụng sáu múi.”
“Má ơi, dữ vậy luôn!” Trình Ngọc Dao bóc một nắm hạt dưa, ánh mắt đầy hóng hớt nhìn cô: “Kể chi tiết chút coi!”
….
Trước sảnh tiệc cưới, khu vực ký tên chúc mừng.
Đoạn Thanh Nghiên đi giày cao gót, đứng đến mức chân tê cứng.
Cô khoác tay Trương Tinh Hàn, làm nũng với anh bằng giọng ngọt ngào: “Ông xã, em mỏi chân quá, không muốn đứng nữa đâu. Khách khứa gần như đến đủ cả rồi, chỉ còn mấy người thân nhà anh chưa tới thôi. Hay là anh đứng đây tiếp đón đi, em vào trong thay đồ trước nhé?”
Hiện tại cô đang mặc váy đón khách, nhưng đến lúc cử hành hôn lễ, cô sẽ phải thay váy cưới chính.
Trương Tinh Hàn vuốt nhẹ mặt cô: “Đừng nhõng nhẽo nữa, đây là đám cưới của hai chúng ta, để mình anh đứng đây thì ra thể thống gì?”
“Nhưng mà—”
Đoạn Thanh Nghiên vừa định giải thích, mới nói được hai chữ, thì một chiếc xe siêu sang xa hoa từ từ chạy đến.
Biểu tượng “RR” lấp lánh, thân xe bóng loáng, đường nét sắc sảo, phản chiếu ánh nắng chói lóa, toát lên sự quý phái của chủ nhân.
Câu nói sau nghẹn lại trong cổ họng, cô như bị điểm huyệt, há miệng nhưng không phát ra tiếng, ánh mắt chăm chú dõi theo chiếc xe đang đỗ lại.
Cửa ghế phụ mở ra, trước tiên là một bàn chân thon dài bước xuống, tiếp đó là đôi chân rắn chắc được bọc trong quần âu đen.
Đường Kính Nghiêu bước ra khỏi xe, sải bước tiến về phía khách sạn.
Trợ lý của anh sau khi đỗ xe xong cũng vội vã theo sau.
Chỉ một ánh mắt, Đoạn Thanh Nghiên đã nhận ra Đường Kính Nghiêu.
Khi Khúc Tận Hoan còn ở bên anh, cô từng đến biệt thự nhà họ Đường vài lần, thậm chí còn ở lại đó nửa tháng vào kỳ nghỉ hè.
Vì vậy, dù đã bốn năm không gặp, cô vẫn nhận ra ngay lập tức.
Nhìn Đường Kính Nghiêu đến gần, cô sững sờ tại chỗ, đầu óc trống rỗng, miệng há càng lớn hơn.
Trương Tinh Hàn cũng đờ người ra. Anh thực sự không quen biết Đường Kính Nghiêu, nhưng lại nhận ra trợ lý Trần Hoài Húc của anh ta. Chỉ riêng nhìn thấy Trần Hoài Húc thôi cũng đã đủ khiến anh sửng sốt.
Trần Hoài Húc là trợ lý đặc biệt của Đường Kính Nghiêu, người bình thường muốn gặp một lần cũng khó.
Thông qua thái độ của Trần Hoài Húc, Trương Tinh Hàn lập tức đoán được thân phận của Đường Kính Nghiêu.
Ngay sau đó, anh nhanh chóng phản ứng, vừa kinh ngạc vừa vui mừng, vội vã giơ hai tay ra, chạy tới chào đón.
Khi Trương Tinh Hàn đến gần, Đường Kính Nghiêu chủ động chìa tay ra, trầm giọng nói: “Đường Kính Nghiêu.”
Trương Tinh Hàn lập tức hai tay nắm chặt tay phải của Đường Kính Nghiêu, kích động đến mức giọng nói run lên: “Đường… Đường tổng, cảm ơn tổng Đường đã đến dự!”
Đường Kính Nghiêu khẽ nhếch môi: “Chúc mừng hôn lễ.”
Trần Hoài Húc bước tới, cũng bắt tay Trương Tinh Hàn: “Chúc mừng tân hôn.” Sau đó cười hỏi: “Còn chỗ ngồi chứ?”
“Có, có chứ!” Trương Tinh Hàn vội vàng dẫn đường: ” Đường tổng, trợ lý Trần, mời vào trong.”
Khi Đường Kính Nghiêu đến gần, Đoạn Thanh Nghiên mới hoàn hồn, nhớ đến những chuyện Khúc Tận Hoan đã kể, trong lòng dâng lên một cơn giận dữ, lập tức nghiêng người chắn ngay trước cửa.
Nhưng khoảnh khắc vừa chắn trước cửa, cô liền chột dạ, nhất là khi đối diện với gương mặt lạnh lùng, sắc bén của Đường Kính Nghiêu, đôi chân cô run lên bần bật.
Trương Tinh Hàn sững sờ trong giây lát, tim suýt chút nữa ngừng đập, rồi nhanh chóng kéo Đoạn Thanh Nghiên sang một bên, hạ giọng: “Tổ tông, em chặn cửa làm cái gì vậy?”
Đường Kính Nghiêu dừng bước, liếc nhẹ Đoạn Thanh Nghiên một cái, thản nhiên nói:
“Tạm thời đừng nói với cô ấy rằng tôi đã đến.”
Đoạn Thanh Nghiên muốn nói “Anh đùa à?”, cô làm sao có thể không nói cho Khúc Tận Hoan biết chuyện này được? Đó là bạn thân nhất của cô mà!
Thế nhưng, cô còn chưa kịp mở miệng, Đường Kính Nghiêu đã bước thẳng vào trong.
Trương Tinh Hàn định đi theo để dẫn anh vào hội trường tiệc cưới.
Nhưng Đường Kính Nghiêu khẽ giơ tay lên, ra hiệu dừng lại: “Không cần.”
Vừa bước vào sảnh lớn, anh đột nhiên dừng lại, quay người nhìn Đoạn Thanh Nghiên, giọng nói trầm thấp, dứt khoát, không để cô có cơ hội phản bác:
“Chuyện giữa tôi và cô ấy, cô đừng xen vào.”
Giọng anh lạnh băng, từng câu từng chữ rõ ràng, uy thế của người đứng trên đỉnh cao được thể hiện một cách triệt để.