Gạch xanh, mái nhỏ, tường đầu ngựa. Hành lang uốn lượn, cửa sổ hoa chạm khắc.
Khúc Tận Hoan nhìn tòa nhà phong cách Huệ Châu trước mặt, với những bức tường trắng ngói đen, vẻ ngoài thanh nhã, trong đầu cô bỗng nhiên thoáng qua hai câu thơ này.
Thật sự có cảm giác rất hoài cổ, khiến người ta có ảo giác như vừa đặt chân trở lại vùng Giang Nam của mấy trăm năm trước.
Trước khung cảnh nên thơ và kiến trúc đầy nghệ thuật này, cô không khỏi liên tưởng đến tranh của Đường Bá Hổ, thư pháp của Văn Trưng Minh, một nét bút phóng khoáng có thể vẽ nên cả một thời kỳ lãng mạn.
Đang chìm trong suy nghĩ, cô chợt nghe thấy tiếng của quản gia Phương. Ông đã bước vào cổng trước một bước, phát hiện cô chưa theo kịp, bèn quay lại, cung kính nói: “Khúc tiểu thư, mời vào trong.”
Khúc Tận Hoan hoàn hồn, vội bước theo.
Cô mỉm cười hỏi: “Đây là nơi nào vậy ạ?”
Quản gia Phương đáp: “Là một quán ăn tư nhân.” Vừa đi, ông vừa giải thích, “Là chỗ của một người bạn của tiên sinh, thỉnh thoảng tiên sinh cũng ghé qua đây.”
Khúc Tận Hoan nhìn tòa nhà cổ kính này, trông không khác gì một khu du lịch 5A. Trước cổng thậm chí không hề có bảng hiệu nhà hàng, khiến cô thầm nghĩ: Người bình thường dù có đi ngang qua cũng không thể nhận ra đây là một quán ăn.
Mặc dù đầy bụng thắc mắc, nhưng cô không hỏi thêm. Hỏi nhiều chỉ khiến bản thân trông có vẻ nghèo nàn và thiếu hiểu biết, mà điều đó chẳng có lợi ích gì cả.
Sau này, khi ở bên Đường Kính Nghiêu lâu hơn, cô mới biết đây không phải là một nhà hàng bình thường. Người bình thường không những không có khả năng chi trả mà ngay cả khi có tiền cũng chưa chắc đủ tư cách để bước vào.
Những người thường lui tới đây đều là công tử quyền quý hoặc các ông chủ tầm cỡ. Họ đến đây không đơn thuần chỉ để dùng bữa, mà còn để khẳng định thân phận. Điều này giúp họ dễ dàng bàn chuyện hợp tác và chốt giao dịch làm ăn hơn.
Khúc Tận Hoan theo quản gia Phương lên một phòng riêng ở tầng hai. Qua khung cửa sổ là khung cảnh sân vườn thanh nhã, những rặng trúc xanh đung đưa theo gió, mây trắng lững lờ trôi, tựa như cô đang ngồi giữa một bức tranh thủy mặc của Đường Bá Hổ.
Vừa mới ngồi xuống chưa bao lâu, hai nhân viên phục vụ mặc áo xường xám có cài khuy và váy mã diện duyên dáng bước lên, trên tay là những khay thức ăn.
Tổng cộng có bốn món: ba món mặn và một món canh—canh sườn hầm hoài sơn ý dĩ giúp kiện tỳ dưỡng vị, trứng hấp nghêu hoa, bông cải xanh sốt hạnh nhân, và một món trông giống như súp đậu hũ. Cô hỏi quản gia Phương, mới biết đó là đậu hũ Văn Tư.
Mỗi món đều có khẩu phần rất ít. Trứng hấp được đựng trong bát ăn dặm của em bé, cô cảm thấy chỉ hai ba muỗng là ăn hết. Canh chỉ có một thố nhỏ, rót ra chắc cũng chỉ được một bát. Cơm cũng chỉ có một chén nhỏ, là cơm ngũ cốc vàng trắng xen lẫn.
Nhìn bàn ăn tinh tế nhưng khẩu phần ít ỏi, Khúc Tận Hoan cuối cùng không nhịn được mà hỏi: “Chú Phương, chừng này có đủ ăn không vậy?”
Quản gia Phương mỉm cười đáp: “Nếu tiểu thư cảm thấy không đủ, có thể gọi thêm món. Nhưng tiên sinh đã dặn, dạ dày của cô không tốt, không nên ăn quá nhiều, tốt nhất chỉ nên ăn no bảy phần, chia thành nhiều bữa nhỏ.”
Khúc Tận Hoan hiểu ra ngay, ý của quản gia Phương là ông sẽ không ăn cùng cô, nên toàn bộ số đồ ăn này chỉ dành riêng cho cô. Như vậy thì cũng đủ rồi, vì cô vốn không ăn được nhiều.
Nhưng quá trình ăn uống lại vô cùng không thoải mái.
Đừng nói là no bảy phần, ngay cả năm phần cô cũng chưa ăn đến. Cuối cùng, cô đành buông đũa, không ăn nữa.
Ở một nơi thanh nhã thế này, nếu được cùng hội chị em thân thiết vừa ăn vừa ngắm cảnh, lại tán gẫu đôi ba câu chuyện, chắc chắn sẽ rất vui vẻ và thoải mái.
Nhưng hiện tại, cô lại ngồi ăn cùng một người đàn ông trung niên hoàn toàn xa lạ. Chính xác hơn là chỉ có cô ăn, còn đối phương không ăn, chỉ ngồi cạnh và trông chừng cô.
Hỏi xem ai có thể ăn ngon lành được trong tình huống đó chứ?
Bước ra khỏi nhà hàng sang trọng chẳng khác gì một khu danh thắng, Khúc Tận Hoan thở phào nhẹ nhõm.
Thật sự quá khó chịu!
Chẳng lẽ sau này ngày nào cô cũng phải như thế này sao?
Vừa quay lại trường, cô lập tức gọi điện cho Đường Kính Nghiêu.
“Tứ gia.” Cô làm nũng với giọng điệu yếu ớt đáng thương, “Sau này buổi trưa cứ để em tự ăn đi, em không muốn quản gia Phương đưa cơm, cũng không muốn ăn cùng ông ấy. Ổng không ăn mà chỉ ngồi nhìn em ăn, em làm sao nuốt trôi được chứ? Hơn nữa…”
Cô ngập ngừng một chút, rồi hạ giọng nói: “Em và quản gia Phương không quen thân. Ngồi cùng một người trung niên xa lạ thế này, thật sự rất gượng gạo.”
Đường Kính Nghiêu im lặng vài giây rồi nói: “Anh lo em ăn uống linh tinh.”
Khúc Tận Hoan suýt nghẹn: “Em đâu có ngốc, sao có thể ăn linh tinh được?”
Nói xong, cô chợt nhớ đến chuyện hôm qua, vội vàng giải thích: “Chuyện hôm qua chỉ là ngoài ý muốn thôi! Có thể do em gọi bún quá cay, sau đó lại uống nước đá nên mới bị viêm dạ dày. Nhưng nếu ăn uống bình thường, chắc chắn không có vấn đề gì.”
Đường Kính Nghiêu suy nghĩ rồi đồng ý: “Được. Nhưng nếu em lại ăn đến mức sinh bệnh…”
“Không đâu, không đâu!” Khúc Tận Hoan vội vã bảo đảm, “Sau này em sẽ ăn uống thanh đạm, dưỡng sinh, tuyệt đối không ăn đồ cay, cũng kiên quyết không gọi đồ ăn ngoài nữa.”
Đường Kính Nghiêu hài lòng đáp: “Tốt.”
Khúc Tận Hoan thở phào nhẹ nhõm: “Cảm ơn Tứ gia, anh đúng là thấu tình đạt lý.”
Đường Kính Nghiêu thản nhiên nói: “Không cần cảm ơn, đây gọi là hiệu ứng ‘phá nhà’.(*)”
Anh đang muốn nói với cô rằng, thực ra anh vốn không định kiểm soát cô một cách tuyệt đối.
Cúp máy xong, Khúc Tận Hoan nghĩ lại, lập tức nghiến răng chửi thầm: “ Cẩu nam nhân thật xấu xa!!”
Anh ta lớn hơn cô nhiều tuổi như vậy, còn là một ông trùm quyền lực, thế mà lại giở trò tâm lý với cô!
Hừ! Không thấy mất mặt à?!
(*)Cái gọi là “hiệu ứng phá nhà”, còn được gọi là “hiệu ứng cửa sổ trời”, xuất phát từ bài viết Trung Quốc lặng thầm của Lỗ Tấn.
Nguyên văn như sau: “Tính cách của người Trung Quốc luôn thích hòa giải và thoả hiệp. Ví dụ như nếu bạn nói, ‘Căn phòng này quá tối, cần phải mở một ô cửa sổ’, mọi người nhất định sẽ phản đối. Nhưng nếu bạn đề xuất phá bỏ cả mái nhà, họ sẽ hoà giải và cuối cùng đồng ý mở một ô cửa sổ.”
Đường Kính Nghiêu đã áp dụng đúng nguyên lý này. Ngay từ đầu, anh không hề nói rằng cô không được ăn đồ cay, thậm chí không đề cập đến.
Thay vào đó, anh trực tiếp dùng biện pháp mạnh, cấm cô ăn trưa ở trường, thậm chí còn cố tình để quản gia Phương đưa cô đi ăn một bữa cực kỳ khó chịu.
Sau khi trải qua kiểu kiểm soát cực đoan ấy, cô liền tự động hạ thấp yêu cầu của mình. Không cần anh tiếp tục gây áp lực, chính cô đã chủ động cam kết ăn uống lành mạnh, từ bỏ đồ ăn cay và đồ ăn ngoài.
Từ đầu đến cuối, anh không tốn một lời thừa thãi nào.
Tên đàn ông này đúng là…
Khúc Tận Hoan hoàn toàn cạn lời.
Nhưng nghĩ kỹ lại, cũng xem như đã dạy cô một bài học đắt giá.
–
Hoàng hôn buông xuống, gió chiều man mác lạnh.
Căn nhà cổ của nhà họ Diệp ở Kinh Bắc nằm ở phía tây thành phố. Bên ngoài bức tường trông đơn sơ mộc mạc, nhưng bên trong lại là cả một thế giới tràn đầy hoa cỏ, chim muông, từng bước chân đi qua đều là một khung cảnh thơ mộng.
Dưới ánh hoàng hôn còn sót lại, hương hoa hoè lan tỏa khắp sân nhỏ.
Trong vườn, hoa cỏ rực rỡ, người già, trẻ nhỏ, nam nữ quây quần bên nhau. Lẽ ra đây phải là một khung cảnh đầm ấm vui vẻ, nhưng lúc này lại trở nên nặng nề và nghiêm trang. Tất cả mọi người đều căng thẳng, đến thở cũng không dám thở mạnh.
Một chiếc xe Hồng Kỳ sơn đen, chế tạo theo tiêu chuẩn quân sự, phanh gấp lại trước cánh cổng cao vời vợi của căn nhà cổ.
Cửa xe phía sau mở ra, một đôi giày da đen bóng đặt xuống mặt đất, tiếp theo là đôi chân dài trong chiếc quần tây đen, rồi một người đàn ông bước ra khỏi xe.
Người đàn ông cao ráo, đôi chân dài, khuôn mặt lạnh lùng, khoác trên mình bộ vest đen càng tôn thêm khí chất trầm ổn, sắc bén như lưỡi dao.
Diệp Uyên từ trong nhà bước nhanh ra đón, nói gấp gáp: “Ông cụ vẫn luôn đợi cậu, sắp không trụ nổi nữa rồi.”
“Ừm.” Đôi chân dài của Đường Kính Nghiêu sải bước, nhanh chóng đi vào trong.
Ông cụ nhà họ Diệp sinh ra trong thời loạn, thời niên thiếu nhập ngũ, từng cầm súng chiến đấu, từng đổ máu, từng gãy xương. Ông cũng từng bị điều đi khai thác gỗ trong khu rừng nguyên sinh suốt mười năm. Cả một đời chinh chiến, công và tội đến hôm nay, cuối cùng cũng khép lại dưới ánh chiều tà.
Tiếng quỳ rạp liên tiếp vang lên, tất cả mọi người trong phòng đồng loạt quỳ xuống.
Đường Kính Nghiêu vẫn chậm một bước. Khi anh bước vào phòng, ông cụ đã trút hơi thở cuối cùng, chỉ là đôi mắt vẫn chưa khép lại. Mãi đến khi anh bước tới bên giường, vươn tay nhẹ nhàng khép mắt cho ông, đôi mắt già nua ấy mới từ từ nhắm lại.
Anh đứng bên giường, đầu cúi thấp. Dáng người vốn thẳng tắp như cây tùng giờ đây tựa như bị một trận tuyết lớn đè nặng, từng chút một, cúi xuống. Đôi mắt đen láy của anh, lúc này giống như những viên đá cuội trên bờ biển khi thủy triều rút xuống— ướt át mà sâu thẳm, đen đến lạnh buốt tận xương.
“Hai con điên rồi sao? Với thành tích của con, vào Đại học Kinh Bắc thì quá dư sức, tại sao lại chọn cảnh sát?”
“Con nghĩ làm cảnh sát ngầu lắm sao? Những huân chương mà con thấy ngầu đó, đều phải đổ máu, thậm chí đánh đổi bằng cả tính mạng mới có được vinh quang!”
“Dù sao ta cũng không đồng ý. Nếu con cứ khăng khăng không nghe, một khi xảy ra chuyện gì thì đừng quay về tìm ta.”
“Kính Nghiêu, mẹ con nói đúng đấy, cậu của con cũng khuyên con nên ra nước ngoài học quản lý, sau này về tiếp quản tập đoàn Đường Thị.”
Trong một buổi hoàng hôn mùa hè, ông cụ Diệp nắm lấy bàn tay trắng trẻo, thon dài của chàng trai, vỗ nhẹ lên mu bàn tay anh, khích lệ: “Làm cảnh sát tốt lắm, nam nhi chí khí là phải một lòng nhiệt huyết, bảo vệ đất nước.”
“Ông rất vui, Kính Nghiêu có một chí hướng cao xa như vậy.”
“Haiz, mấy đứa cháu trai nhà họ Diệp này, đứa sau còn kém hơn đứa trước, tất cả bọn chúng cộng lại cũng không bằng con.”
“Chỉ có con, giống ông nhất, ngay cả mấy đứa con trai của ông cũng không có ai có được khí phách như con.”
Đường Kính Diêu quỳ xuống, giọng khàn khàn nói: “Ông ngoại, đi đường bình an.”
Ngay sau đó, cả căn phòng vang lên tiếng khóc xé lòng cùng những lời tiễn biệt nghẹn ngào.
Đường Kính Nghiêu không khóc, chỉ là trong mắt anh dường như ẩn chứa ngọn lửa u minh bùng cháy trong địa ngục.
Sau nỗi đau ngắn ngủi, đại cữu của Đường Kính Nghiêu – Diệp Hạng Long lên tiếng, bảo mọi người đứng dậy, sau đó cùng mẹ anh – Diệp Tuệ chủ trì tang lễ.
Đường Kính Nghiêu đi ra hậu viện, một tay đút túi quần, đứng dưới gốc cây hải đường rít thuốc lá.
Diệp Uyên bước đến bên cạnh anh, cũng châm một điếu thuốc.
Anh ta hít sâu một hơi, nhả khói rồi chậm rãi nói: “Tám năm rồi, cuối cùng cậu cũng chịu quay về nhà họ Diệp.”
Đường Kính Nghiêu không nói gì, đầu hơi cúi, đường gân nơi gáy nổi lên, đôi môi mỏng ngậm điếu thuốc, hai bên gò má hõm lại khi anh hít sâu một hơi, làn khói mơ hồ phả ra từ khoang mũi, phủ lên khuôn mặt lạnh lùng, góc cạnh của anh một lớp sương xám nhạt.
Diệp Uyên nhìn anh một cái, tiếp tục nói: “Tám năm trước, cậu được cứu khỏi rừng mưa biên giới, cả người đầy máu, trúng bảy phát đạn, gãy năm chiếc xương sườn. Lúc đó, ông nội thức trắng đêm, nước mắt chảy dài, nói rằng lẽ ra không nên để cậu vào trường cảnh sát. Ông đã đổ máu rồi, không muốn con cháu mình phải tiếp tục đổ máu nữa.”
“Ông chê chúng tôi vô dụng, suốt ngày trách mắng không có tiền đồ, nói rằng chúng tôi không kế thừa được chút huyết tính nào của ông. Nhưng ông lại luôn khen cậu, nói cậu là người duy nhất thừa hưởng được cốt cách của ông. Thế nhưng, đến khi thấy cậu hấp hối trên giường bệnh, ông lại sợ cậu quá kiên cường.”
“Năm đó, cậu quỳ bên giường, cầu xin ông nội dùng quan hệ để giúp cậu sang Tam Giác Vàng cứu người. Nhưng thế lực ở đó phức tạp vô cùng, đã không còn là nơi mà chúng ta có thể chen chân vào. Huống hồ, lúc đó nhà họ Diệp đã suy yếu, ông nội cũng chẳng còn chút thực quyền nào. Ông giúp không được, chỉ có thể buông lời cay nghiệt, bảo cậu cút về nhà họ Đường.”
“Ông hy vọng cậu sẽ quay về tiếp quản gia tộc, mong cậu sống một đời vinh hoa phú quý, sợ rằng cậu càng đi càng xa trên con đường này, đến mức vạn kiếp bất phục.”
“Cậu là người có cốt khí, tính tình lạnh lùng, cứng rắn lại bướng bỉnh. Tám năm rồi, cậu chưa từng về nhà họ Diệp, nếu không phải vì ông nội qua đời, chắc cậu vẫn không chịu quay về.”
“Cậu vẫn còn trách ông sao?”
Đường Kính Nghiêu dập nửa điếu thuốc, nhấc mũi giày, dùng mũi chân nghiền nát tàn thuốc.
“Không.” Anh nhét hai tay vào túi, nhả ra làn khói xanh trắng, giọng trầm lạnh, “Tôi chưa từng trách ông.”
Tin ông cụ Diệp qua đời truyền đến tai các lãnh đạo cấp cao, từng người lần lượt kéo đến viếng.
Trong chốc lát, phủ nhà họ Diệp trở thành trọng địa, được bảo vệ nghiêm ngặt từng lớp.
“Thất Thất, tin tức kìa, mau xem tin tức đi!” Phùng Giai Nhân ngồi bật dậy, kích động vỗ vào thành giường.
Khúc Tận Hoan đang ngồi trước bàn học đọc Lịch sử văn học châu Âu, quay đầu lại nhìn cô ấy, lười biếng hỏi: “Sao thế? Có chuyện lớn gì à?”
Phùng Giai Nhân nói: “Cậu xem tin tức đi rồi sẽ biết.”
Khúc Tận Hoan mở Weibo, giao diện màu đen, tin nóng đứng đầu: đồng chí Diệp Trang qua đời.
Họ Diệp ư? Cô theo bản năng nhíu mày, chẳng lẽ là người bên nhà cậu của Đường Kính Nghiêu?
Thấy cô đang trầm tư, Phùng Giai Nhân vội vàng nói: “Thấy tin này xong, tớ đã nhắn tin hỏi Tư Ngữ, hỏi xem Diệp Trang có liên quan gì đến Đường Kính Nghiêu không.”
Khúc Tận Hoan hỏi: “Có liên quan không?”
Phùng Giai Nhân lắc đầu: “Tư Ngữ cũng không biết, vì trên mạng căn bản không tra được bất cứ thông tin gì về Đường Kính Nghiêu, thậm chí cha mẹ anh ta tên gì cũng không rõ. Nhưng…” Cô giơ một ngón tay, “Tớ tra được Diệp Hạng Minh, phát hiện ông ấy là cháu trai của Diệp Trang. Mà Diệp Hạng Minh lại là đường cữu của Đường Kính Diêu, đúng không?”
Khúc Tận Hoan gật đầu: “Đúng, Diệp Hạng Minh là đường cữu của anh ấy.”
Chuyện này cô chắc chắn, vì chính tai cô đã nghe Đường Kính Nghiêu nói.
Phùng Giai Nhân phân tích: “Vậy nên, rất có khả năng Diệp Trang chính là ông ngoại của Đường Kính Nghiêu, cho dù không phải ông ngoại ruột thì cũng là anh em của ông ngoại anh ấy.”
Đúng lúc đó, Khương Tư Ngữ trở về. Vừa đến cửa, cô đã nghe thấy lời Phùng Giai Nhân nói, liền bước vào hỏi: “Sao tự dưng lại nhắc đến Đường Kính Nghiêu vậy?”
Khúc Tận Hoan không nói gì, chỉ nghiêng đầu nhìn Phùng Giai Nhân.
Phùng Giai Nhân bình thản đáp: “Tớ xem tin tức thấy Diệp Trang qua đời, nên tò mò tra thử. Kết quả tra ra Diệp Trang là bác của Diệp Hạng Minh, mà Diệp Hạng Minh lại là đường cữu của Đường Kính Nghiêu.”
Khương Tư Ngữ khó hiểu: “Cậu tra chuyện này làm gì?”
Phùng Giai Nhân cười hì hì: “Nhàn rỗi quá nên tìm hiểu chơi thôi.”
Khương Tư Ngữ treo túi lên móc tủ, xoay người rót nước, ngồi xuống uống một ngụm rồi nói: “Năm ngoái vừa khai giảng, tớ đã bảo rồi mà, thân phận của Đường Kính Nghiêu rất hiển hách, khi đó các cậu còn không để ý. Giờ thấy chưa? Không nói gì khác, chỉ riêng nhìn vào những thành tựu của Diệp Trang, hàng loạt danh hiệu và huân chương kia, là đủ hiểu bối cảnh gia đình anh ấy không phải dạng vừa.”
“Dù Diệp Trang có phải ông ngoại ruột của Đường Kính Nghiêu hay không, nhưng chắc chắn có quan hệ họ hàng với anh ấy, nên thân phận và bối cảnh của anh ấy thực sự rất mạnh.”
Phùng Giai Nhân gãi má, giả vờ lơ đãng hỏi: “Vậy bạn gái hoặc vị hôn thê của anh ta, thân phận chắc cũng không tầm thường nhỉ?”
Khương Tư Ngữ đáp: “Đương nhiên rồi, môn đăng hộ đối mà, từ xưa đến nay vẫn thế. Với thân phận của Đường Kính Nghiêu, một thiên kim nhà giàu bình thường, nếu chỉ có tiền mà không có địa vị, cũng chưa chắc có thể kết hôn với anh ấy. Những gia đình như thế này, đối tượng kết hôn…”
Phùng Giai Nhân vội ngắt lời cô: “Ôi trời, cậu nói mấy thứ này làm gì? Tớ chỉ muốn hỏi là, hiện tại anh ta có bạn gái chưa?”
Khương Tư Ngữ bật cười thành tiếng: “Sao thế, cậu muốn gả cho anh ta à?”
Phùng Giai Nhân lắc đầu: “Đúng vậy, tớ muốn gả cho anh ta nên mới nhờ cậu điều tra giúp đây.”
Khương Tư Ngữ lườm cô một cái: “Ngủ đi, trong mơ cái gì cũng có.”
Phùng Giai Nhân không chịu bỏ cuộc, tiếp tục truy hỏi: “Vậy rốt cuộc anh ta có bạn gái chưa?”
Khương Tư Ngữ bất lực: “Tớ làm sao biết được? Trên mạng còn chẳng tìm ra thông tin gì về anh ta, tớ sao có thể biết anh ta có bạn gái hay chưa?”
Khúc Tận Hoan biết Phùng Giai Nhân đang hỏi thay cho cô, cũng là cố ý pha trò giúp cô đỡ lúng túng.
Bạn bè đã giúp cô đến mức này, cô không thể cứ ngồi yên làm khán giả được.
Thế nên cô cười nói: “Hay là tớ gọi cho Đường Kính Nghiêu, hỏi giúp các cậu nhé?”
Phùng Giai Nhân lập tức cứng đờ, mắt chớp liên tục, liên tục nháy mắt ra hiệu với Khúc Tận Hoan.
Khương Tư Ngữ thì bật cười ha ha: “Gọi đi, gọi ngay bây giờ! Gọi xong nhớ bật loa ngoài nhé.”
Khúc Tận Hoan tất nhiên không thể nào gọi điện cho Đường Kính Nghiêu ngay trong ký túc xá. Cô bật cười: “Đùa thôi, tớ ra ngoài gọi điện cho người nhà.”
Rời khỏi ký túc xá, cô bấm số gọi cho Đường Kính Nghiêu.