Trầm Mê Trong Đêm Dài - Sơn Hoa Đối Tửu

Chương 7

Trường Đại học Ngoại ngữ Hải Thành, gọi tắt là Hải Ngoại, cái tên này từng nhiều lần bị cư dân mạng trêu chọc, thậm chí câu “Tôi tốt nghiệp Hải Ngoại” còn trở thành một câu nói hot trên mạng.

Lúc đầu, Khúc Tận Hoan biết đến Đại học Ngoại ngữ Hải Thành cũng chính nhờ câu nói đó.

Nhưng khi ấy, cô chỉ thấy thú vị, chưa bao giờ nghĩ sẽ đến Hải Thành học đại học, vì nó cách nhà cô quá xa, lại là một đô thị phồn hoa hàng đầu, cô sợ mình không thích nghi được.

Điều thực sự khiến cô quyết tâm chọn Hải Thành chính là một bức ảnh hoàng hôn trên biển từng gây sốt trên mạng.

Mặt biển sâu thẳm và u tối dưới ánh hoàng hôn trông thật huyền bí, như một vùng cấm địa được phủ phép.

Mặt trời treo lơ lửng nơi chân trời, sắp lặn nhưng chưa lặn, ánh sáng của nó nhuộm đỏ cả bầu trời, thậm chí ráng đỏ còn lan ra tận chân biển, tạo nên một cảnh sắc hòa quyện giữa trời và nước.

Dưới bức ảnh, có vô số lời khen ngợi, ai cũng tán thưởng vẻ đẹp tuyệt vời của nó.

Có người còn đùa rằng: “Chắc lại là vị thần nào nào hạ phàm độ kiếp đây!”

Trong muôn vàn bình luận, bỗng xuất hiện một bình luận đầy chất thơ: “Bóng lưng dưới hoàng hôn này khiến tôi nghĩ đến tên một cuốn sách – Trăm năm cô đơn.”

Mãi đến lúc đó, mọi người mới nhận ra trong bức ảnh còn có một bóng lưng màu đen bên bờ biển. Nhìn dáng người, có vẻ là một người đàn ông trẻ.

Bình luận này lập tức gây bão, kéo theo hàng loạt trích dẫn từ Trăm năm cô đơn.

Tuy không phải ai cũng thích văn chương, nhưng vẫn có người cảm thán: “Chắc chắn đây là một người đàn ông đẹp trai và có khí chất.”

Lại có kẻ đùa theo phong cách tổng tài bá đạo trong tiểu thuyết: “Trong vòng ba phút, tôi muốn biết tất cả thông tin về người này!”

Bình luận được nhiều lượt thích nhất là một câu thơ:

Thiên sơn điểu phi tuyệt,

Vạn kính nhân tung diệt.” (1)

Các bình luận dần trở nên trừu tượng như một cuộc thi ngâm thơ, câu nào cũng liên quan đến sự cô độc, như: “Nhân sinh thiên địa gian, Hốt như viễn hành khách.” (2)

Nhưng câu khiến Khúc Tận Hoan ấn tượng sâu sắc nhất chính là:

“Cùng ai ngồi xuống? Hoàng hôn biển cả và ta.”

Câu này được phỏng theo một câu từ thơ Tô Thức: “Cùng ai ngồi xuống? trăng sáng, gió mát và ta.” (3)

Một sự cô độc nhưng lại khoáng đạt.

Cô lập tức lưu bức ảnh ấy vào điện thoại, đặt làm ảnh nền trang cá nhân, còn sửa cả dòng trạng thái thành:

Who am I sitting with, the sunset and the sea.

Chính là bản dịch tiếng Anh của câu thơ ấy.

Nếu bức ảnh chỉ đơn thuần là cảnh hoàng hôn trên biển, có lẽ cô sẽ không lưu lại.

Nhưng chính vì có thêm bóng lưng kia, một cảm giác không thể diễn tả thành lời đã len lỏi vào tim cô. Nhìn lâu, cô như cảm nhận được thứ gì đó chạm vào đáy lòng, khiến con tim nhẹ nhàng rung động—một sự xúc động mà trước đây cô chưa từng có.

Tất nhiên, cũng có thể do tâm trạng cô lúc ấy.

Khi đó, cô đang ở học kỳ hai lớp 11—thời điểm căng thẳng nhất trong những năm cấp ba.

Cha cô đã cưới vợ mới, lại còn nghe nói mẹ cô đã sinh thêm một đứa con.

Khoảnh khắc ấy, cô cảm thấy vô cùng cô độc.

Có lẽ chính vì vậy mà khi nhìn thấy bóng lưng trong bức ảnh hoàng hôn trên biển, cô mới có cảm giác như bị chạm đến.

Sau này, khi điền nguyện vọng đại học, cô phân vân không biết nên chọn trường nào, lại mở bức ảnh hoàng hôn ấy ra xem.

Từ phần bình luận, cô biết được nơi trong ảnh chính là bờ biển Hải Thành.

Thế là cô quyết định chọn Hải Thành, đăng ký vào Đại học Ngoại ngữ Hải Thành, ngồi xe hai ngày một đêm, vượt ngàn dặm đến đây.

Thế nhưng, khi thực sự đến Hải Thành và nhìn thấy biển ở đây, cô lại không thể kết nối bóng lưng cô độc trong bức ảnh với thành phố phồn hoa này.

Ngược lại, trong thời gian làm việc tại Bản Nạp vào kỳ nghỉ hè, cô đã gặp một người đàn ông khiến cô có cảm giác ấy, đó chính là Đường tiên sinh.

Trong một ngày mưa, Đường tiên sinh đứng dưới hành lang, một tay đút túi, tay còn lại cầm điếu thuốc, lưng thẳng tắp.

Bóng lưng ấy, dưới cơn mưa bụi, trông thật cô độc và thê lương.

Nó rất giống bóng lưng trong bức ảnh hoàng hôn kia.

Không hẳn là giống về hình dáng, mà giống về cảm giác.

Dù sao thì, bóng lưng trong bức ảnh cũng chỉ là một dáng người mơ hồ, ngoài việc có thể nhận ra đó là đàn ông, hoàn toàn không thể xác định danh tính.

Còn bóng lưng của Đường tiên sinh, chỉ là mang đến một cảm giác tương tự mà thôi.

“Nào nào, ăn cơm thôi!”

Giọng của Phùng Giai Nhân kéo Khúc Tận Hoan trở về thực tại.

Cô vội cất điện thoại, mỉm cười ngẩng đầu.

Phùng Giai Nhân đưa đũa cho cô: “Cậu nhìn điện thoại suốt nãy giờ, đang xem gì mà chăm chú thế?”

Khúc Tận Hoan chớp mắt: “Một bức ảnh trên mạng.”

Điền Chanh trêu chọc: “Là ảnh trên mạng, hay là ảnh bạn trai?”

Cô bật cười: “Thật mà, chỉ là ảnh trên mạng thôi, tớ không có bạn trai.”

Cô vội mở WeChat, kéo xuống ảnh bìa trang cá nhân, đưa cho bọn họ xem.

“Nè, chính là bức ảnh này.”

Ba cái đầu lập tức ghé vào nhìn.

Phùng Giai Nhân và Điền Chanh xem xong thì không có cảm xúc gì đặc biệt, chỉ gật đầu rồi tiếp tục ăn cơm.

Nhưng Khương Tư Ngữ nhìn chằm chằm vào bức ảnh, nhíu mày như đang cố nhớ lại điều gì đó.

“Sao thế?” Khúc Tận Hoan chuẩn bị gắp đồ ăn thì nhận ra vẻ mặt của cô ấy có gì đó không đúng.

“Bức ảnh này có vấn đề gì à?”

Khương Tư Ngữ lên tiếng: “Bờ biển trong ảnh chính là Thanh Cảng, chính xác hơn là khu biệt thự Thanh Cảng. Người sống ở đó toàn là nhà giàu, biệt thự trong khu này đều do Đường Thị phát triển, mà gia tộc Đường thị cũng có biệt thự riêng ở đó. Ngoài Thanh Cảng, còn nhiều nơi khác như Hải Loan, Nam Giang, cũng đều do Đường Thị đầu tư bất động sản.”

Nói xong, cô ấy hỏi: “Bức ảnh này cậu lấy từ đâu vậy?”

Khúc Tận Hoan đáp: “Tớ thấy trên mạng, thấy đẹp nên lưu lại.”

Khương Tư Ngữ chắc chắn: “Dựa theo góc độ chụp, có lẽ người chụp bức ảnh này cũng là một đại gia sống ở khu biệt thự Thanh Cảng.”

Sau đó, cô ấy bắt đầu giải thích về sự phân chia kinh tế của Hải Thành, khu nào là khu nhà giàu, khu nào là khu quyền quý.

Nói đến giàu và quyền lực, cô ấy lại nhắc đến Đường Kính Nghiêu.

“Ở Hải Thành có một câu nói đùa, rằng Hải Thành không mang họ Hải, mà mang họ Đường. Từ ‘Đường’ này chính là chỉ tổng giám đốc tập đoàn Đường thị – Đường Kính Nghiêu. Giàu có và quyền quý, anh ta đều có đủ, quyền lực và thế lực cũng không thiếu.”

Phùng Giai Nhân tò mò hỏi: “Anh ta đã kết hôn chưa?”

Khương Tư Ngữ lắc đầu: “Không biết nữa, trên mạng căn bản không tìm được thông tin gì về anh ta, những gì tớ biết cũng chỉ có bấy nhiêu.”

Điền Chanh đẩy gọng kính, vẻ mặt đầy bát quái nói: “Chắc là chưa kết hôn đâu, những người như vậy thường sẽ không dễ dàng kết hôn. Nếu có cưới, nhất định cũng phải tìm một tiểu thư môn đăng hộ đối, hôn lễ chắc chắn sẽ vô cùng hoành tráng, đến mức cả nước đều biết.”

“Đúng đúng đúng! Lần trước nhị công tử của nhà giàu nhất Tô Thành kết hôn, cưới một nữ minh tinh hàng đầu của giới giải trí…” Nhắc đến chuyện hôn lễ của giới hào môn, Phùng Giai Nhân lập tức hào hứng nói, “Làm lớn lắm, nửa giới giải trí đều đến tham dự!”

Nói đến chuyện trong giới giải trí, mấy cô gái ngay lập tức nói chuyện rôm rả, vừa ăn vừa bàn tán tin tức bát quái.

Từ diễn xuất đến ngoại hình, rồi lại bàn đến scandal giữa các ngôi sao và những đại gia tài phiệt.

Sau bữa ăn, quan hệ của bốn người thân thiết hơn rất nhiều, trên đường quay về trường, họ càng nói chuyện vui vẻ, không còn nắm tay đi theo cặp nữa mà đi cạnh nhau, thỉnh thoảng còn ghé đầu lại thì thầm bàn tán, không ngừng cười nói.

Sau khi tham dự xong buổi họp mặt tân sinh viên, cả bốn người trở về ký túc xá, tắm rửa xong liền leo lên giường nghỉ ngơi.

Khương Tư Ngữ đang đắp mặt nạ, Điền Chanh thì cầm điện thoại đọc tiểu thuyết.

Khúc Tận Hoan quá mệt, chẳng làm gì cả, vừa nằm xuống giường đã muốn ngủ ngay.

Phùng Giai Nhân thì lại quá hào hứng không ngủ được, cô ấy ngồi dậy gọi: “Các cậu, đừng ngủ nữa, dậy đi, dậy nói chuyện đi!”

“Nói chuyện gì đây?” Điền Chanh tắt màn hình điện thoại, thò đầu ra khỏi màn che.

Phùng Giai Nhân khoa trương nói: “Nói về tuổi trẻ đã qua và những mối tình không có kết quả của chúng ta!”

Điền Chanh lạnh lùng đáp: “Tớ chỉ có đề cương ôn thi, không có tình yêu, bỏ qua, câu hỏi tiếp theo.”

Khương Tư Ngữ vẫy tay: “Câu tiếp theo.”

Phùng Giai Nhân cũng không giận, vui vẻ đồng ý: “Được thôi, vậy thì đổi chủ đề…”

Chưa kịp nói xong, Khương Tư Ngữ đột nhiên hét lên: “A!!”

Khúc Tận Hoan sắp ngủ rồi, bị giật mình tỉnh lại, lật người ngồi dậy: “Sao vậy, cháy rồi à?”

Phùng Giai Nhân sợ đến mức bật ra một câu chửi thề: “Cậu điên rồi à!”

Khương Tư Ngữ bị chửi cũng không giận, ngược lại còn vô cùng kích động nói: “Công ty của anh rể tớ ngày mai có một buổi tiệc rượu, tổ chức ở một khách sạn nghỉ dưỡng tại Thanh Cảng. Sau khi tiệc kết thúc còn có thể đến trang viên của Đường thị chơi!”

Phùng Giai Nhân hỏi: “Rồi sao nữa?”

Khương Tư Ngữ phấn khích cười nói: “Sau đó chị họ tớ hỏi tớ có muốn đi không, chị ấy bảo anh rể tớ có mấy tấm vé vào cửa, có thể dẫn theo người nhà.” Ngập ngừng một chút, cô ấy hạ giọng hỏi: “Các cậu có muốn đi không?”

Điền Chanh lập tức gật đầu: “Muốn!”

Phùng Giai Nhân lại suy nghĩ lý trí: “Có tiện không? Dù sao thì chúng ta nhiều người như vậy, liệu có ổn không?”

Khương Tư Ngữ đã lỡ hỏi rồi, cũng không tiện từ chối, bèn cười nói: “Chắc là được thôi, để tớ hỏi lại chị họ đã.”

Một lát sau, cô ấy quay sang Phùng Giai Nhân nói: “Tớ hỏi rồi, chị họ tớ nói không sao, dù sao trang viên cũng rất rộng, đến lúc đó có nhiều người, chúng ta vào đó cũng không ai để ý đâu.”

Phùng Giai Nhân lập tức đồng ý: “Vậy thì đi!” Cô ấy vội vàng gọi Khúc Tận Hoan: “Hoan Hoan, ngủ chưa?”

Khúc Tận Hoan ngáp một cái: “Chưa, nhưng sắp rồi.”

Phùng Giai Nhân hỏi cô ấy: “Tư Ngữ nói tối mai đi chơi ở trang viên Đường thị, cậu có đi không?”

Khúc Tận Hoan ngáp liên tục vì buồn ngủ, giọng nói mềm mại: “Tớ không đi đâu, các cậu cứ đi đi.”

Khương Tư Ngữ khuyên nhủ: “Đi đi mà, bọn tớ đều đi, cậu ở lại ký túc xá một mình thì chán lắm. Hơn nữa, đến đó rồi, cậu có thể tận mắt nhìn thấy hoàng hôn bên bờ biển đấy! Biển và hoàng hôn ngoài đời thật còn đẹp hơn nhiều so với ảnh trên điện thoại của cậu.”

Câu nói này đánh trúng tâm lý của Khúc Tận Hoan, cô nhớ đến bức ảnh hoàng hôn đó, đặc biệt là bóng lưng cô đơn, trống trải trong ảnh, khiến cô cảm thấy tim mình như bị cào nhẹ một cái.

Thế nên cô khẽ đáp: “Được.”

——-

(1)Trích từ bài thơ Giang Tuyết của Liễu Tông Nguyên.

Dịch nghĩa:

Giữa ngàn non, chim bay tắt bóng

Trên đường muôn ngả, dấu người vắng tanh.

(2)Trích từ Tập thơ Cổ thi thập cửu thủ – Khuyết danh.

Dịch nghĩa:

Đời người giữa đất trời,

Bỗng như khách viễn khơi.

(3) Lấy ý tưởng từ bài thơ Lâm Giang Tiên của Tô Thức.

Bình Luận (0)
Comment