“Đường Kính Nghiêu, chúng ta có thể trồng vài cây hải đường Tây Phủ ở đây không?”
“Năm nay trồng, mùa xuân năm sau sẽ nở hoa.”
“Sân viện bên này trống trải quá, trồng thêm vài cây hải đường đi. Năm sau, vào thời điểm này quay lại, chắc chắn cảnh hoa hải đường nở đầy cây sẽ rất đẹp.”
Đó là vào học kỳ hai năm ba của cô, tháng Tư, dịp Thanh Minh. Đường Kính Nghiêu về Kinh Bắc để tảo mộ ông ngoại, tiện thể đưa cô theo. Khi đó, họ ở tại biệt viện Hậu Hải.
Mỗi lần đến Kinh Bắc, hầu như họ đều ở căn tứ hợp viện tại Hậu Hải.
Sau khi cô đề nghị trồng hải đường, Đường Kính Nghiêu nắm lấy đầu ngón tay lạnh buốt của cô, nhẹ nhàng xoa, rồi sảng khoái đồng ý.
“Được.”
Nhưng ngay buổi chiều hôm đó, Đường Kính Nghiêu vì có việc gấp nên vội vàng bay đến Nam Tỉnh.
Còn cô, sau khi anh rời đi, cũng lên máy bay trở về Hải Thành.
Năm sau, khi cô học năm tư, mâu thuẫn giữa hai người ngày càng sâu sắc, chuyện hoa hải đường cũng dần bị lãng quên.
“Đợi đến năm sau đi.” Khúc Tận Hoan ngẩng đầu khỏi lòng anh, nói: “Đường Kính Nghiêu, mùa xuân năm nay cũng sắp qua rồi. Thiếu một mùa, bốn mùa không còn trọn vẹn. Em muốn có một năm trọn vẹn bên anh. Bắt đầu từ mùa xuân năm sau, chúng ta cùng nhau ngắm trọn xuân hạ thu đông, được không?”
“Được.” Đường Kính Nghiêu bật cười, đột ngột bế bổng cô lên.
Khúc Tận Hoan bị anh ôm thẳng đứng trong lòng, chu môi, bĩu bĩu: “Sao lúc nào anh cũng bế em kiểu này?”
Đường Kính Nghiêu dùng chóp mũi cọ nhẹ lên má cô: “Không thích à?”
Khúc Tận Hoan bật cười: “Cũng không hẳn là không thích, chỉ là cảm thấy hơi kỳ lạ thôi.”
Giống như người lớn bế trẻ con vậy, chẳng có chút không khí nào của một cặp tình nhân. Bình thường, đàn ông đều ôm ngang bạn gái vào lòng, ai lại ôm thẳng đứng như thế này chứ?
Đường Kính Nghiêu nhìn thấu suy nghĩ của cô, bật cười trầm thấp: “Muốn anh ôm kiểu công chúa sao?”
“Không phải!” Khúc Tận Hoan bị anh nhìn thấu tâm tư, vừa thẹn vừa tức, giơ tay đấm nhẹ lên vai anh, “Em không có ý đó!”
“Vậy ý em là gì?” Đường Kính Nghiêu đỡ lấy eo cô, nhấc cô lên một chút, môi lướt nhẹ qua môi cô, giọng trầm thấp, “Bảo bối ngoan muốn anh ôm thế nào, hửm?”
Khúc Tận Hoan nghiêng mặt tránh đi: “Không muốn anh ôm.”
Đường Kính Nghiêu thả một tay ra, nhẹ nhàng vu.ốt ve khuôn mặt cô: “Anh thích ôm em như thế này.” Anh tựa trán vào cô, giọng trầm khàn: “Chỉ có như vậy, bảo bối ngoan mới biết anh nhớ em đến nhường nào.”
Vừa nói, anh vừa nắm lấy tay cô, đặt lên đó.
Dưới lòng bàn tay Khúc Tận Hoan là một khối căng cứng, nóng rực như sắt nung, thiêu đốt cả lòng bàn tay cô.
Cô xấu hổ đến mức mặt đỏ bừng: “Đó mà là nhớ em sao? Rõ ràng anh là đang…”
“Là đang gì, hửm?” Đường Kính Nghiêu nắm lấy tay cô, khẽ siết nhẹ, yết hầu khẽ chuyển động, giọng nói trầm khàn: “Bảo bối ngoan, Tứ ca nhớ đến đau rồi.”
Khúc Tận Hoan cắn nhẹ môi, giọng mềm mại: “Đường Kính Nghiêu, anh đã ngoài ba mươi rồi, sao vẫn còn mạnh mẽ như vậy chứ?”
–
Phòng nghỉ khẽ đóng lại, Khúc Tận Hoan bị ép vào cánh cửa phía sau.
Đường Kính Nghiêu một tay giữ sau gáy cô, tay kia siết chặt eo cô, chiếm lấy môi cô bằng một nụ hôn cuồng nhiệt, sâu đến mức không chừa lấy một kẽ hở.
Khúc Tận Hoan bị hôn đến mức gần như nghẹt thở, hai tay chống lên ngực anh, mạnh mẽ nghiêng đầu tránh đi, tham lam hít lấy từng hơi.
Đường Kính Nghiêu tựa trán vào cô, hơi thở nặng nề, chóp mũi cọ nhẹ lên mặt cô, chậm rãi di chuyển xuống, dịu dàng hôn lấy môi cô. Anh ngậm lấy bờ môi mềm, m.út nhẹ rồi buông ra, từng chút từng chút như trêu đùa cô.
Khúc Tận Hoan đẩy anh ra: “Tối nay anh không phải còn có việc sao?”
Đường Kính Nghiêu kéo tay cô đặt lên đó, nhẹ nhàng ấn xuống: “Cũng không phải chuyện quan trọng lắm.”
Khúc Tận Hoan lập tức rút tay về: “Anh có việc thì mau đi lo đi, em về trước đây.”
Đường Kính Nghiêu lại giữ lấy tay cô, đặt trở lại, giọng trầm thấp mang theo chút nài nỉ: “Bảo bối, giúp Tứ ca xoa một chút đi.”
“Không muốn!” Khúc Tận Hoan kiên quyết rụt tay lại, giấu ra sau lưng.
Cô ngước lên nhìn anh, muốn xem anh có tức giận không.
Thế nhưng Đường Kính Nghiêu chẳng hề nổi giận, chỉ bất lực cười nhẹ.
“Không sao, Tứ ca chịu được.” Anh đưa tay vu.ốt ve khuôn mặt cô, giọng dịu dàng: “Anh không ép em.”
Khúc Tận Hoan buột miệng nói: “Nhưng trước đây anh toàn ép em.”
Vừa dứt lời, cô liền hối hận.
Đã quyết định quay lại với anh, đáng lẽ cô không nên cứ nhắc mãi chuyện cũ.
Những chuyện đã qua nên để nó qua đi, bây giờ cô nên hướng về phía trước.
“Xin lỗi, em…”
Cô còn chưa nói hết câu, Đường Kính Nghiêu đã ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng vuốt lưng an ủi: “Thất Thất, đừng tự trách, là anh có lỗi với em.” Anh cúi đầu hôn lên khóe môi cô, giọng dịu dàng: “Đừng buồn, là anh không tốt, khiến bảo bối của anh đau lòng rồi.”
Khúc Tận Hoan vùi mặt vào ngực anh, nước mắt không kìm được mà rơi xuống, giọng nghẹn ngào đầy ấm ức: “Trước đây anh cứ ép em làm như vậy, hoàn toàn không quan tâm đến cảm giác của em. Anh lại còn lớn như thế, em căn bản không chịu nổi…”
Càng nói, Khúc Tận Hoan càng cảm thấy tủi thân, nước mắt không ngừng rơi xuống, thấm ướt cả lồng ng.ực Đường Kính Nghiêu.
Đường Kính Nghiêu cảm thấy những giọt nước mắt ấy như thấm qua lớp áo, len lỏi vào tận đáy lòng anh.
Anh bế bổng Khúc Tận Hoan lên, kéo cửa ra rồi sải bước đi ra ngoài. Vừa đi, anh vừa gọi điện cho trợ lý: “Dời hết lịch tối nay.”
Khúc Tận Hoan lập tức nín khóc, nói: “Dời làm gì chứ? Anh đừng lo cho em, cứ đi làm việc của anh đi.”
Đường Kính Nghiêu dứt khoát tắt máy, một tay ôm chặt cô, tay kia nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt cô: “Không phải chuyện quan trọng.”
–
Ánh trăng rực rỡ, những cây liễu ven hồ đong đưa theo làn gió đêm, cành liễu rủ xuống, khẽ chạm vào mặt hồ lấp lánh gợn sóng.
Một chiếc Maybach với biển số 7 số 7 đỗ bên cạnh hàng liễu ven hồ, thân xe khẽ rung nhẹ.
Khúc Tận Hoan ngồi trên người Đường Kính Nghiêu, mềm mại ôm lấy cổ anh, mái tóc dính vào gương mặt nhỏ nhắn thấm mồ hôi, trông vừa yếu mềm lại quyến rũ.
Đường Kính Nghiêu nhìn đến mắt đỏ bừng, hai tay siết lấy eo cô, nâng cô lên rồi lại mạnh mẽ đặt xuống.
Khúc Tận Hoan dụi đầu vào vai anh, hé miệng cắn nhẹ lên cổ anh.
Đường Kính Nghiêu nghiêng đầu hôn lên tai cô, ngậm lấy vành tai mềm mại, giọng khàn khàn hỏi: “Bảo bối, có thích không?”
Khúc Tận Hoan khẽ rên một tiếng, giọng mềm mại đáp: “Thích.”
“Thích cái gì?” Đường Kính Nghiêu truy hỏi.
Khúc Tận Hoan ôm lấy cổ anh, cọ nhẹ: “Thích Tứ ca.”
Đường Kính Nghiêu bế cô lên, xoay người cô lại để cô có thể bám vào ghế hành khách phía trước.
Đôi môi bị m.út đến căng mọng, đỏ hồng ướt át, mềm mại đến mức khiến người ta thèm khát. Anh nhìn đến khô miệng khô lưỡi, lập tức cúi xuống ngậm lấy cánh môi ướt át mê người kia, mạnh mẽ m.út lấy, liếm láp, rồi đưa lưỡi vào sâu bên trong quấn quýt dây dưa.
Bị nụ hôn của Đường Kính Nghiêu làm cho cả người mềm nhũn, Khúc Tận Hoan đứng không vững, liền trực tiếp ngồi xuống.
Đường Kính Nghiêu bị chặn cả miệng lẫn mũi, bật cười khe khẽ, hé miệng nhẹ nhàng cắn lấy đôi môi mềm mại, sau đó dùng mặt cọ vào cô, chiếc cằm lởm chởm râu ngắn cứng cọ nhẹ lên làn da mịn màng của cô.
Khúc Tận Hoan kêu lên một tiếng, hai tay chống vào lưng ghế, định đứng dậy.
“Đường Kính Nghiêu, anh mau buông ra, em muốn…”
Đã quá muộn rồi, Đường Kính Nghiêu buộc phải rửa mặt bằng nước nóng.
Khúc Tận Hoan xấu hổ đến mức chỉ muốn độn thổ, cô nằm úp xuống lưng ghế phụ, vùi mặt vào khuỷu tay, im lặng không nói một lời.
Đường Kính Nghiêu cũng không ngờ cô lại phản ứng nhanh như vậy. Trước đây cô cũng từng như thế, nhưng chưa bao giờ nhanh đến vậy.
Anh như thể vừa khám phá ra một vùng đất mới, bật cười trầm thấp.
“Thất Thất của anh đúng là bảo bối hiếm có.”
Khúc Tận Hoan xấu hổ đến mức mặt đỏ bừng, quay người lại đánh anh: “Đường Kính Nghiêu, anh xấu xa quá! Còn dám cười em nữa!”
Đường Kính Nghiêu nhìn khuôn mặt ửng đỏ của cô, ánh mắt trầm xuống, một tay ôm lấy eo cô, kéo cô chặt chẽ áp lên đùi mình.
Khúc Tận Hoan khẽ rên một tiếng, ngửa đầu lên.
Đường Kính Nghiêu giơ tay vỗ nhẹ vào cặp mông căng tròn của cô, hung dữ nhìn cô: “ Có thích bị Tứ ca làm không?”
Cửa xe bị đẩy mở.
Đường Kính Nghiêu bước ra trước, sau đó quay người lại ôm lấy Khúc Tận Hoan.
Khúc Tận Hoan bị cơn gió đêm thổi qua, không kìm được mà khẽ rùng mình.
Đường Kính Nghiêu cất giọng quyến rũ khẽ hừ một tiếng: “Bảo bối, đừng kẹp.”
Khúc Tận Hoan vỗ vai anh: “Đường Kính Nghiêu, mau về xe đi, bên ngoài lạnh lắm, hơn nữa lỡ có người đi qua thì sao?”
“Bảo bối, đừng sợ, ban đêm ở đây không có ai đâu.” Đường Kính Nghiêu đặt cô xuống bậc thang bên hồ, một tay chống lên thân cây liễu, để cô đặt tay lên mu bàn tay anh.
Anh không nói với cô rằng đây là trang viên riêng của mình, vì muốn cô có cảm giác phấn khích.
Khúc Tận Hoan căng thẳng đến cực độ, chỉ cần nghe thấy chút gió lay cỏ động cũng như đối mặt với kẻ địch, toàn thân cứng đờ, căng chặt đến mức không một cây kim nào có thể xuyên qua.
Đường Kính Nghiêu khom người, cằm tựa vào cổ cô mà cọ nhẹ: “Thất Thất ngoan, đừng sợ, đây là địa bàn của Tứ ca, sẽ không có ai đến đâu.”
Hết cách, anh đành phải nói thật với cô.
Khúc Tận Hoan bán tín bán nghi: “Đây thật sự là nơi của anh sao?”
Đường Kính Nghiêu khẽ cười: “Anh còn có thể lừa em sao?”
“Hừ.” Khúc Tẫn Hoan hừ nhẹ, nũng nịu: “Anh thường xuyên lừa em.”
“Khi nào anh lừa em chứ?” Đường Kính Nghiêu nghiêng đầu, ngậm lấy dái tai cô rồi khẽ m.út, “Đừng căng thẳng, em càng căng thẳng thì càng khó vào hơn.”
Vừa dứt lời, anh đột ngột trầm xuống.
Khúc Tận Hoan hít một hơi: “Đường Kính Nghiêu, sao anh vẫn …”
Chữ “lớn” cô nói rất khẽ.
Đường Kính Nghiêu khẽ cười trầm thấp: “Câu này phải để anh hỏi em mới đúng. Bảo bối sao vẫn nhỏ như vậy, y hệt lúc mười tám, mười chín tuổi.” Anh cắn nhẹ dái tai trắng mịn của cô, khẽ kéo: “Cố ý hành hạ anh sao?”